Lận Khinh Chu nghẹn họng nhìn trân trối: "Hả?!?!"
Nam tử mang thai là sao?
Vậy Loạn Tinh Thiên Vực còn được gọi là Nữ Nhi Quốc? Ở đó có sông Tử Mẫu sao?
Nói gì thì nói, sao hệ thống lại bắt y và Mục Trọng Sơn mở ra chỗ này chứ?
Mục Trọng Sơn cười bí hiểm rồi nhìn y hỏi: "Sao? Còn muốn đi với ta nữa không?"
"Muốn." Lận Khinh Chu đáp hết sức thẳng thắn, chẳng chút do dự gật đầu.
Ý cười của Mục Trọng Sơn hơi nhạt đi, thay vào đó là vẻ kinh ngạc.
"Cơ mà......" Lận Khinh Chu đột nhiên hỏi, "Với cấu tạo thân thể nam tử này thì em bé lớn lên ở đâu, sinh ra từ chỗ nào?"
Mục Trọng Sơn: "......"
Hắn kinh ngạc hỏi: "Ngươi chỉ quan tâm chuyện này thôi à?"
Lận Khinh Chu càng kinh ngạc hơn: "Chuyện này không đáng quan tâm sao?"
Mục Trọng Sơn ngẩn ra một lát rồi bỗng dưng bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Lận Khinh Chu ngờ vực, y thật sự rất nghiêm túc suy xét vấn đề này, tuy đây là thế giới tu chân nhưng cũng phải khoa học một tí chứ, lúc sinh ra em bé ít nhất cũng nặng mấy ký, phải có chỗ chứa chứ? Với cấu tạo thân thể nam tử này có thể mang ở đâu? Mẹ nó chẳng lẽ mang trong bụng à?!
Lận Khinh Chu: "Rốt cuộc Loạn Tinh Thiên Vực này là chỗ nào, làm sao để nam tử mang thai? Cứ đi vào là mang thai à? Không có điều kiện khác để mang thai sao? Ê, Mục Trọng Sơn ngươi đừng đi mà, ngươi đi đâu thế?"
"Đi gỡ đinh bạc trên lưng ra." Mục Trọng Sơn vừa đi vừa nói, "Còn nữa, Loạn Tinh Thiên Vực chỉ có người tu tiên bậc Đại Thừa mới mở ra được thôi, ngươi nên nghĩ cách nỗ lực đi."
Lận Khinh Chu sửng sốt: "Cái quái gì thế, người tu tiên các ngươi phải đến bậc Đại Thừa mới mang thai được sao?"
Quan niệm sinh đẻ muộn ở thế giới này được phát huy triệt để ghê!
Lúc nãy nói các ngươi vô lý là ta lỗ mãng rồi!
Mục Trọng Sơn vốn đang mỉm cười, nghe Lận Khinh Chu hỏi xong thì nhịn không được cười ra tiếng.
Lận Khinh Chu tiến lên đi ngang hàng với hắn rồi hỏi: "Ngươi đi nhổ đinh bạc thật à? Chắc không phải ta vừa lơ đễnh thì ngươi lại đi tìm chết đấy chứ?"
"Thú vui gì?" Lận Khinh Chu mờ mịt, "Ngươi vẫn chưa trả lời ta rốt cuộc nam tử mang thai thế nào mà?"
Mục Trọng Sơn: "Đần, quá đần, đần như đá vậy." Hắn đột ngột xích lại gần Lận Khinh Chu, trước đó y bị kẻ ác cầm kiếm đâm bị thương nên y phục bên hông bị rách để hở gần nửa eo, Mục Trọng Sơn ngang nhiên thò tay vào lỗ thủng kia vuốt ve bụng phẳng của Lận Khinh Chu.
"Khoan khoan, làm gì vậy?" Lận Khinh Chu nghẹn đỏ mặt, nắm chặt cánh tay Mục Trọng Sơn kéo ra ngoài, "Ta sợ nhột lắm!"
Mục Trọng Sơn cười: "Thân là nam tử dù ngươi có bị làm chuyện giường chiếu mấy lần thì chỗ này cũng sẽ không phình lên vì mang thai đâu."
Lận Khinh Chu sửng sốt, sau lúc khiếp sợ mặt đỏ tới mang tai thì lắp bắp: "Ngươi, ngươi, mẹ nó ngươi lừa ta à?"
Lận Khinh Chu: "Ta mẹ nó chứ! Ta! Mẹ! nó!"
Mẹ nó y không chửi được.
Y bị chọc tức mà không biết làm gì.
Mục Trọng Sơn: "Nhưng có một câu là thật đấy, chỉ có người tu tiên bậc Đại Thừa mới mở ra được Loạn Tinh Thiên Vực thôi."
Lận Khinh Chu lập tức giật mình, vừa định hỏi thêm thì đã thấy cô nương bị khâu miệng chằng chịt kia đứng cạnh hai người từ lúc nào.
Tuy cô nương đứng hơi xa nhưng nàng đột nhiên xuất hiện không một tiếng động làm Lận Khinh Chu giật nảy mình.
Mục Trọng Sơn nhìn sang cô nương: "Chuyện gì?"
Cô nương không nói được nên chỉ ra sau lưng Mục Trọng Sơn rồi chỉ về hướng phòng ngủ trong nhà gỗ, khoa tay diễn tả thùng tắm, cuối cùng chỉ vào đám thảo dược trong sân.
Mục Trọng Sơn lập tức hiểu ý: "Ngươi biết trên lưng ta có đinh bạc nên chuẩn bị sẵn thuốc tắm cho ta rồi à?"
Cô nương gật đầu.
"Đa tạ." Mục Trọng Sơn gật đầu.
Cô nương cúi đầu, ánh mắt rơi vào bông hoa nhỏ xíu mọc lên giữa kẽ đất nứt.
Mục Trọng Sơn nhìn sang Lận Khinh Chu đang ngơ ngác: "Mấy ngày tới ta sẽ bế quan tu luyện trong phòng, gỡ đinh ra khỏi xương, tái tạo kinh mạch, chờ ta ra chúng ta sẽ nói tiếp chuyện Loạn Tinh Thiên Vực."
"Ừ được." Lận Khinh Chu gật đầu, "Ta chờ ngươi."
Mục Trọng Sơn cười với Lận Khinh Chu rồi nhìn cô nương nói: "Làm phiền."
Cô nương dẫn Mục Trọng Sơn vào phòng phía Đông rồi đóng cửa lại.
Lận Khinh Chu gãi đầu nhìn theo hai người vào nhà, bắt đầu tò mò cô nương kỳ lạ này và Mục Trọng Sơn có quan hệ thế nào.
Lúc đó y và Mục Trọng Sơn đã lâm vào đường cùng, sau khi Mục Trọng Sơn có được bùa truyền tống chắc chắn sẽ không tìm bừa một chỗ để đưa hai người đến.
Lỡ bị truyền tống đến hồ sâu biển rộng nào đó, chưa bị Nhiếp Diễm gϊếŧ đã tự làm mình chết đuối thì xấu hổ lắm.
Nhất định Mục Trọng Sơn biết ở đây có một ngôi nhà, cũng biết cô nương này sẽ giúp họ nên mới truyền tống tới đây.
Lận Khinh Chu nghĩ ngợi rồi lấy thẻ ngọc ra khỏi ngực áo thì thầm: "Hệ thống, có đây không?"
Thẻ ngọc lấp lóe hiện ra chữ.
【 Có.】
Lận Khinh Chu hỏi: "Cô nương kia và Mục Trọng Sơn có quan hệ gì vậy?"
Chữ trên thẻ ngọc thay đổi.
【 Không biết.】
"Hừm......" Lận Khinh Chu sờ cằm hỏi điều mình quan tâm nhất, "Sao Mục Trọng Sơn suốt ngày đòi tìm chết vậy?"
Hai chữ "Không biết" trên thẻ ngọc vẫn bất động.
Lận Khinh Chu buồn bực hỏi: "Sao hỏi gì mi cũng chẳng biết thế hả? Rốt cuộc hệ thống nhà mi biết cái gì?"
Thẻ ngọc lấp lóe lần nữa, hai chữ "Không biết" biến mất rồi hiện ra một câu.
【Tôi biết cách chứng minh giả thuyết của Goldbach, một trong ba giả thuyết toán học quan trọng nhất trong thế giới của anh.】
Lận Khinh Chu: "......"
Khùng à! Mẹ nó giờ ai cần biết cái này chứ!!!
Mà dù mi có tính ra thì mẹ nó ta cũng không hiểu!!!
Lận Khinh Chu cố kìm nén khát khao đập vỡ thẻ ngọc rồi cất nó lại vào ngực, sau đó chợt nghĩ đến điều gì nên lại lấy ra.
Lận Khinh Chu hào hứng nói: "Nếu mi có thể chứng minh bí ẩn toán học chưa được giải đáp trong thế giới chúng ta thì chắc mi cũng phải biết một chuyện!!"
Ánh mắt y đột nhiên trở nên trịnh trọng thành kính, sau đó hỏi bằng giọng điệu thâm trầm.
"Tinh vân M78 thật sự có Ultraman không?"
Hệ thống: "......"
Lận Khinh Chu: "Khi nào thì hạm đội Trisolaran sẽ đến Trái Đất?"
Hệ thống: "......"
Lận Khinh Chu: "Kết cục Hồng Lâu Mộng là gì?"
Hệ thống: "......"
Lận Khinh Chu: "Hệ thống mi hiện chữ đi chứ hệ thống."
Lận Khinh Chu đang lải nhải với thẻ ngọc thì chợt cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ lên vai.
Y quay đầu nhìn rồi lập tức giật nảy mình.
Cô nương bị may kín miệng có gương mặt trắng bệch như xác chết kia đang đứng sau lưng nhìn y chằm chặp.