Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 128: Làm bẩn chút xíu đâu có sao




"Râu Kỳ Lân?!" Ba chữ ngắn ngủi khiến cả ba người đều sửng sốt.

"Đúng vậy." Lận Khinh Chu gật đầu rồi kể cho họ nghe trước khi mình tỉnh lại từng xông vào một đám sương mù, gặp được Kỳ Lân và Hàn Mộc Tán Nhân.

Nghe Lận Khinh Chu kể xong, ba người nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Lận Khinh Chu nói: "Ta cũng cảm thấy chuyện này khó tin lắm, nhưng ta không nhìn lầm đâu, người kia chắc chắn là Hàn Mộc Tán Nhân."

Lạc Trường Xuyên hoang mang: "Nhưng Hàn Mộc Tán Nhân đã mất rồi mà, sao lại gặp ông ấy được chứ, chẳng lẽ là huyễn cảnh?"

Thượng Thiện Nương Nương bình tĩnh phân tích: "Khoan nói tại sao Khinh Chu gặp được Hàn Mộc Tán Nhân mà chỉ nói Khinh Chu lấy được râu Kỳ Lân, đây nhất định là quà tặng của Kỳ Lân, nhưng việc này hoàn toàn trái ngược với những gì chúng ta biết trước đây, nếu Kỳ Lân thật sự điều khiển Hàn Mộc Tán Nhân diệt môn Xuân Hoa Tông thì sao nó lại giao một vật bất phàm như râu Kỳ Lân cho Khinh Chu?"

Mấy vấn đề xuất hiện nhưng không đủ manh mối, có nghĩ nát óc cũng không thể giải thích nên tạm thời đành gác sang một bên.

Bốn người cẩn thận dọn dẹp sửa sang rồi rời khỏi Xuân Hoa Tông, phong trần mệt mỏi trở về Kinh Hồng Tông.

-

Sau khi về Kinh Hồng Tông, Lận Khinh Chu vừa đặt hành lý xuống thì cầm một bộ đồ lót và áo ngoài sạch sẽ đi ra ao nước sau núi.

Đây là chỗ tắm rửa của đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông, suối nước nóng rộng lớn được chia thành mấy cái ao có chiều dài và chiều rộng khoảng hai mét, khi đệ tử bản tông tắm rửa sẽ lập kết giới nên không quấy rầy nhau.

Trong chuyện này, với tính tình của Mục Trọng Sơn dễ gì không trêu chọc Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu vừa nói muốn đi tắm thì bị Mục Trọng Sơn kéo lại.

Mục Trọng Sơn cong mắt cười: "Tắm chung đi."

"Tắm chung gì chứ!" Lận Khinh Chu rút tay về, "Ao nước ở Kinh Hồng Tông có bao nhiêu lớn đâu, hai người làm sao chen lọt."

"Vậy thì tới chỗ khác chen." Mục Trọng Sơn ôm Lận Khinh Chu vào lòng rồi nhẹ nhàng mỉm cười nhìn y.

Lận Khinh Chu cự tuyệt: "Không đi đâu, từ Xuân Hoa Tông đến Kinh Hồng Tông đường sá xa xôi vất vả, ta chỉ muốn tắm thật nhanh rồi đi ngủ thôi."

Đương nhiên Mục Trọng Sơn sẽ không ép y mà chỉ đòi hôn rồi nói: "Ta nhớ ao nước ở Kinh Hồng Tông phải tự lập kết giới, kinh mạch ngươi đang bị tổn thương, làm sao lập kết giới được?"

Lận Khinh Chu nói: "Khôi phục lại một phần rồi, ít nhất lúc vận linh lực cũng không đau nữa."

Mục Trọng Sơn yên tâm hơn, thả lỏng cánh tay định buông y ra nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: "Nếu tắm chung với nhau, vi phu chà lưng cho nương tử, nương tử không cảm động sao?"

Chẳng biết Lận Khinh Chu đang gấp cái gì mà đưa tay đẩy hắn: "Không cảm động, ngươi mau thả ta ra đi."

Y trả lời dứt khoát khiến Mục Trọng Sơn nhướng mày, bàn tay vốn đã rời khỏi eo Lận Khinh Chu lại ôm chầm lấy y, còn tiến lên mấy bước khiến Lận Khinh Chu lùi lại liên tục, cuối cùng nện lưng vào tường, không còn đường lui.

"Làm gì vậy?" Lận Khinh Chu muốn hung dữ với hắn nhưng giọng nói lại yếu xìu.

Mục Trọng Sơn mỉm cười hiền lành vô tội nhưng bàn tay lại lướt dọc eo Lận Khinh Chu, cởi thắt lưng của y ra rồi luồn tay vào quần, dừng lại ở chỗ khó nói kia.

Lận Khinh Chu hoảng hốt đè mạnh vai hắn rồi kêu lên: "Khoan đã! Sẽ làm bẩn cả người lẫn quần đó!"

Mục Trọng Sơn thì thầm: "Dù sao ngươi cũng sắp đi tắm mà, làm bẩn chút xíu đâu có sao."

"Mục Trọng Sơn!! Mục Trọng Sơn...... ư a, Mục...... Trọng Sơn......"

Lận Khinh Chu hét lên mấy câu tương tự nhưng giọng điệu lại khác xa nhau, đầu tiên là hoảng sợ luống cuống, sau đó rên rỉ như thú nhỏ, cuối cùng run rẩy dữ dội.

Xong việc Lận Khinh Chu rã rời dựa vào ngực Mục Trọng Sơn, một lát sau mới có sức đi tắm, lúc bỏ chạy còn không quên giục Mục Trọng Sơn đang cười vui vẻ đi rửa tay.

-

Lận Khinh Chu tới ao nước sau núi tìm một chỗ yên tĩnh vắng vẻ, lập kết giới rồi cởi quần áo xếp ngay ngắn một bên, sau đó bước vào ao nước mù mịt sương trắng.

Vốn dĩ y chưa vội đi tắm, nhưng bị Mục Trọng Sơn làm loạn nên giờ không tắm cũng phải tắm.

Thân thể Lận Khinh Chu chìm vào dòng nước ấm áp, nước dâng đến vai y, Lận Khinh Chu thở phào một hơi, toàn thân như nhũn ra.

Ngâm trong ao một lát, Lận Khinh Chu vẫn chưa quên mục đích tới đây một mình, y với tay lấy thẻ ngọc ra khỏi đống quần áo xếp cạnh ao.

Lần trước quay lại quá khứ ở Xuân Hoa Tông, hình ảnh thẻ ngọc rơi ra khỏi người Mục Trọng Sơn cứ mãi quanh quẩn trong đầu Lận Khinh Chu, hôm nay y muốn hỏi thẻ ngọc về Mục Trọng Sơn.

Lận Khinh Chu nhìn thẻ ngọc, chợt thấy gì đó nên kinh ngạc đứng bật dậy làm nước rơi xuống ào ào.

Thẻ ngọc vẫn hiện lên hai hàng chữ như mọi lần, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Hàng nhứ nhất viết: Một, rửa sạch oan khuất cho Vẫn Uyên Ma Tôn.


Nhưng khác với trước đây là phía sau có thêm ba chữ.

Đã hoàn thành.

"Hoàn, hoàn thành rồi á? Có đột ngột quá không vậy?" Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc mồm.

Sau lúc kinh ngạc, Lận Khinh Chu hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại rồi nghiêm trang giơ thẻ ngọc lên hỏi: "Mục Trọng Sơn là người giữ cửa đúng không?"

Thẻ ngọc chẳng có gì thay đổi.

"Không được hỏi thật sao...... Mà cũng đúng, mình nghĩ đơn giản quá rồi." Lận Khinh Chu lẩm bẩm, định đặt lại thẻ ngọc bên cạnh y phục.

Đúng lúc này, Lận Khinh Chu chợt nhớ lại lần trước Thượng Thiện Nương Nương từng nói với mình nếu muốn hỏi hệ thống chuyện gì thì phải có từ khóa cụ thể, nếu không hệ thống sẽ không trả lời.

Trong đầu y hiện ra một ý nghĩ khó tin, lại cầm thẻ ngọc lên rồi ngập ngừng hỏi lại lần nữa: "Vẫn Uyên Ma Tôn là người giữ cửa đúng không?"

Lần này thẻ ngọc thay đổi.

Dòng chữ mờ nhạt trên bề mặt của nó biến mất, sau đó một chữ sáng rực từ từ hiện ra: Đúng.

Nhất thời Lận Khinh Chu không biết nên có phản ứng gì.

Y ngẩn ngơ nhìn chữ "Đúng" kia, tựa như không thể nào hiểu được ý nghĩa của nó.

Y cứ thế cầm thẻ ngọc ngâm mình trong ao nước nóng, ngoại trừ hít thở thì không có bất cứ động tác hay phản ứng nào.

Hồi lâu sau, Lận Khinh Chu mở miệng lần nữa, giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy: "Nếu người giữ cửa bị mất thẻ ngọc thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Chữ trên thẻ ngọc lại thay đổi: Anh ta sẽ quên hết mọi chuyện không thuộc về thế giới này, sẽ nghĩ mình chính là người của thế giới này.

Lận Khinh Chu hỏi tiếp: "Hệ thống, thật ra mi đến tìm ta là muốn ta giúp người giữ cửa tìm lại thẻ ngọc và ký ức đúng không?"

Thẻ ngọc: Đúng.

Giờ Lận Khinh Chu mới hiểu tại sao nhiệm vụ đầu tiên thẻ ngọc giao cho mình là cứu Mục Trọng Sơn ra ngoài.

Lận Khinh Chu hấp tấp hỏi: "Vẫn Uyên Ma Tôn không thuộc về thế giới này đúng không?"

Thẻ ngọc im lìm.

Lận Khinh Chu suy nghĩ rồi đổi cách hỏi khác: "Vẫn Uyên Ma Tôn là người xuyên qua đúng không?"

Thẻ ngọc vẫn không thay đổi.

Lận Khinh Chu sốt ruột lắc lắc thẻ ngọc trong tay rồi hỏi dồn: "Mục Trọng Sơn và ta cùng đến từ một thế giới đúng không? Chỉ cần làm xong nhiệm vụ thì hắn cũng có thể trở về đúng không? Mi trả lời ta đi."

Thẻ ngọc chẳng có phản ứng gì mà lạnh lẽo như vật chết.