Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 121: Nuốt xương thịt để hóa hình




Hàn Mộc Tán Nhân đi nhanh tới cạnh giường, đau lòng nhìn đệ tử Xuân Hoa Tông xác xơ tiều tụy trên giường rồi hỏi: "Sao lại bệnh ra nông nỗi này?"

Ứng Phục Tâm buồn bã nói: "Thuốc gì cũng cho uống, cách gì cũng thử nhưng vẫn không thấy sư huynh có tiến triển gì cả."

Người trên giường là đệ tử bản tông, dù không phải đệ tử thân truyền của Hàn Mộc Tán Nhân nhưng thời gian vào môn phái lâu hơn Ứng Phục Tâm nên y gọi hắn là sư huynh.

Khi Hàn Mộc Tán Nhân hỏi đệ tử trên giường trước khi bị bệnh đã đi đâu và ăn gì, Lận Khinh Chu đến cạnh giường quan sát kỹ càng, khi ánh mắt đảo quanh thì vô tình trông thấy bên gối đệ tử bệnh nặng kia có một túi thơm nhìn rất quen.

Lận Khinh Chu còn chưa nhớ ra mình từng thấy túi thơm này ở đâu thì nghe Hàn Mộc Tán Nhân sốt ruột nói: "Giờ ta sẽ truyền tin đến Bách Dược Tông để xem có mời được tông chủ đến không, các ngươi chăm sóc hắn cho tốt nhé."

Dứt lời, Hàn Mộc Tán Nhân vội vàng rời khỏi phòng.

Lận Khinh Chu hấp tấp đuổi theo ông.

Nhưng Hàn Mộc Tán Nhân vừa đi ra ngoài thì nghe thấy trên lầu ầm ĩ huyên náo, hình như có tiếng xà gỗ bị gãy và tiếng la thất thanh.

Hàn Mộc Tán Nhân chẳng chút do dự mà lập tức xoay người chạy lên lầu.

Tòa lầu này còn có các đệ tử bản tông khác, nghe thấy động tĩnh mọi người đều ùa ra hành lang, hai mặt nhìn nhau: "Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?"

Hàn Mộc Tán Nhân vừa chạy đến trước phòng của đệ tử bệnh nặng kia thì thấy một đệ tử khác hoảng hốt ngồi bệt dưới đất, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhìn về phía trước, toàn thân run lẩy bẩy.

"Có chuyện gì vậy!?" Hàn Mộc Tán Nhân cao giọng hỏi.

"Sư tôn...... Hắn...... Hắn......" Sắc mặt đệ tử kia trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Hàn Mộc Tán Nhân định vào phòng nhưng mới đi đến cửa thì đột ngột dừng bước.

Ông không cần vào cũng biết tại sao đệ tử kia sợ hãi.

Trong phòng, giường sập làm bụi bay mù mịt, kệ gỗ vỡ vụn rơi vương vãi khắp sàn, Ứng Phục Tâm đang cầm kiếm mỏng ngăn cản một vật ra khỏi phòng, y toát mồ hôi đầm đìa, ánh mắt hoang mang.


Thật ra nói vật là sai, bởi vì nhìn kỹ sẽ nhận ra thứ đứng trong đám bụi bặm và gỗ vụn kia là người.

Chính là đệ tử Xuân Hoa Tông lúc nãy nằm trên giường bệnh.

Nhưng nếu nói người cũng không đúng lắm.

Bởi vì hắn mọc ra hai bàn tay phủ đầy lông xám có móng vuốt sắc nhọn!

Đáng sợ hơn là hai chân đệ tử kia xoắn lại, thân thể như bị phù, chỉ trong giây lát đã phình to gấp đôi người thường.

"Sư tôn, chuyện này là sao ạ?" Ứng Phục Tâm hoảng sợ luống cuống lùi đến cạnh Hàn Mộc Tán Nhân.

Hàn Mộc Tán Nhân không trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt ông hình như đã đoán ra tình huống trước mắt.

Ông nhìn chăm chú đệ tử trong phòng, thân thể hắn vẫn đang phình lên, sau đó mặt đệ tử kia bắt đầu thay đổi: Hai mắt cách xa nhau, miệng lồi ra, khuôn mặt bị kéo dài như mặt cừu, cả quá trình tĩnh mịch im ắng, quỷ dị đáng sợ.


Hàn Mộc Tán Nhân đột nhiên bừng tỉnh, kéo Ứng Phục Tâm lùi lại nửa bước rồi run giọng nói: "Nhanh lên, nói mọi người mau chóng rời khỏi tòa lầu này đi, sau đó mở kết giới Xuân Hoa Tông ra!"

"Mở kết giới? Sư tôn, ngài chắc chứ ạ?" Ứng Phục Tâm lộ vẻ khó tin.

Kết giới Xuân Hoa Tông do tiên giả thượng cổ lưu lại, một khi đã mở thì người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, trừ khi có ba tiên giả bậc Đại Thừa đồng tâm hiệp lực, nếu không hoàn toàn không có cách nào phá kết giới này.

"Chắc!!" Hàn Mộc Tán Nhân nghiến răng hét lên, đôi môi run rẩy, rít ra mấy chữ qua kẽ răng, "Nếu ta không đoán sai, chỉ sợ đây chính là...... Kỳ Lân hiện thế."

Năm xưa Bạch Hổ hiện thế, trần gian có vô số người chết thảm, máu chảy thành sông, một thành trấn phồn hoa nào đó chết sạch chỉ còn hơn hai mươi người.

Cuối cùng sư tôn Hàn Mộc Tán Nhân phải liều nửa cái mạng mới chật vật hàng phục được Bạch Hổ.

Về sau để tránh thảm kịch tương tự tái diễn, sư tôn Hàn Mộc Tán Nhân nghiên cứu thần thú Ngũ Hành đến tận lúc chết, ông từng nói với Hàn Mộc Tán Nhân rằng Kỳ Lân đứng đầu thần thú Ngũ Hành, khi hiện thế sẽ nuốt xương thịt con người để hóa hình.

Giờ Hàn Mộc Tán Nhân mới biết hóa hình là gì.

Sau khi đoán ra Kỳ Lân hiện thế, ý nghĩ đầu tiên của Hàn Mộc Tán Nhân là: Dưới chân núi Xuân Hoa Tông có một thành trấn! Nếu Kỳ Lân rời khỏi Xuân Hoa Tông thì không biết bao nhiêu người trên thế gian sẽ mất mạng, không biết bao nhiêu tòa thành sẽ biến thành luyện ngục đẫm máu.

Tuyệt đối không thể để Kỳ Lân ra khỏi Xuân Hoa Tông nửa bước!

"Mau mở kết giới ra đi!" Thấy Ứng Phục Tâm vẫn chưa đi, Hàn Mộc Tán Nhân sốt ruột quát.

Ứng Phục Tâm sợ run, sau khi lấy lại tinh thần thì hấp tấp chạy đi, không quên kéo theo đệ tử Xuân Hoa Tông ngồi bệt dưới đất.

Trong phòng, vật kia đã phình to đến nóc, gần như phá vỡ xà nhà, Hàn Mộc Tán Nhân vội vàng ra ngoài bảo các đệ tử khác tranh thủ rời khỏi đây.

Khi đám người tản đi hết, gian phòng nào đó trong tòa nhà bắt đầu sụp đổ, cự thú xuyên thủng ngói xanh rồi gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Bụi bay mù mịt khắp trời, con thú khổng lồ kia có trán dồ, vuốt sói, đầu cừu, toàn thân phủ đầy vảy màu vàng, trên mặt mọc râu dài khoảng một mét, hơi thở nóng hổi, ngạo nghễ nhìn chúng sinh.

Đó chính là Kỳ Lân, một trong linh thú Ngũ Hành.