Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 115: Cần gì cũng tìm cho ngươi




Chuyện Lận Khinh Chu sắp độ kiếp làm Mục Trọng Sơn cau mày, hắn nghiêm túc hỏi Lận Khinh Chu: "Ngươi có sợ gì không? Chúng ta phải nhanh chóng tháo gỡ khúc mắc trong lòng ngươi, huyễn cảnh tâm ma sẽ xuất hiện thứ ngươi sợ nhất, nếu không vượt qua nổi thì ngươi sẽ bị nhốt trong huyễn cảnh đấy."

Sợ gì à? Lận Khinh Chu suy nghĩ hồi lâu vẫn không nói ra được, cảm thấy chưa biết chừng trong huyễn cảnh tâm ma sẽ xuất hiện cảnh mình đi thi đại học trễ.

Người ta hay nói không biết thì không sợ, Lận Khinh Chu hoàn toàn không hiểu Kim Đan độ đại kiếp Nguyên Anh có ý nghĩa gì mà chỉ nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, y nói: "Tạm thời đừng quan tâm đại kiếp gì đó nữa, chẳng phải ngươi nói muốn thử xem linh lực của ta và Lạc sư huynh dung hòa với nhau có thể nhìn thấy quá khứ không à? Chúng ta đi thôi."

Mục Trọng Sơn đứng yên tại chỗ nhìn quả cầu không nói một lời, sắc mặt ngưng trọng.

Ôn Cầm nghĩ thầm: Quả nhiên sống lâu chuyện gì cũng gặp được, thật không ngờ có ngày mình sẽ trấn an Vẫn Uyên Ma Quân.

Ôn Cầm ôn hòa nói với Mục Trọng Sơn: "Giờ có lo lắng cũng vô ích, từ giờ ngươi thường xuyên ở cạnh Khinh Chu đi, có ngươi bên cạnh y nhất định sẽ vượt qua kiếp nạn thôi."

Mục Trọng Sơn im lặng gật đầu.

Ôn Cầm nói: "Đi nào, chúng ta về tông tìm Trường Xuyên đi."

-

Trước đó Ôn Cầm đã nói với Lạc Trường Xuyên mình cần hắn giúp điều tra rõ chân tướng diệt môn Xuân Hoa Tông.

Lạc Trường Xuyên rất thông minh, biết hành động lần này của Thượng Thiện Nương Nương là để giải oan cho Vẫn Uyên Ma Quân nhưng không hề phản đối mà chỉ nói: "Có chỗ khuất tất thì phải điều tra chứ ạ."

Giờ phút này, nghe Ôn Cầm truyền âm từ xa, Lạc Trường Xuyên vội vàng bay tới Tầm Đạo Đài.

Trên Tầm Đạo Đài có ba người, Thượng Thiện Nương Nương, Lận Khinh Chu và một nam tử đeo mặt nạ nửa mặt đen tuyền, dáng người thẳng tắp như trúc.

Lạc Trường Xuyên kính cẩn hành lễ với Thượng Thiện Nương Nương: "Bái kiến tông chủ."

"Trường Xuyên, tới đây." Ôn Cầm gọi hắn đến trước mặt rồi hỏi, "Ngươi còn nhớ chuyện xảy ra ở cung điện dưới lòng đất không? Làm lại lần nữa ở đây đi."

Lạc Trường Xuyên gật đầu rồi ôm quyền nói với Lận Khinh Chu: "Sư đệ, đắc tội."

Lận Khinh Chu vội nói: "Không sao đâu."

Ôn Cầm và Mục Trọng Sơn cùng lùi lại năm bước cho hai người không gian thi triển pháp thuật.

Lạc Trường Xuyên tĩnh tâm gọi linh khí ra ngưng tụ thành chùy băng sắc nhọn rồi từ từ đưa đến cách ngực Lận Khinh Chu một tấc, sau đó chùy băng hóa thành linh lực màu xanh nhạt, lơ lửng trên không trung như một dòng nước chảy xuôi.

Lạc Trường Xuyên nói: "Lận sư đệ, ngươi gọi linh khí ra dung hòa với linh khí của ta thử xem."

"Vâng." Lận Khinh Chu lập tức gọi linh khí màu xanh lục ra, quấn lấy linh khí màu xanh lam của hắn trước ngực.

Nhưng hai dòng linh khí không hòa vào nhau mà xoắn lại như dây thừng.

"Sao lại thế......" Lạc Trường Xuyên hoang mang.

"Gì vậy?" Thượng Thiện Nương Nương hỏi.

Lạc Trường Xuyên giải thích: "Tông chủ, hôm đó linh khí của con và sư đệ hòa vào nhau chứ không giống như hôm nay đâu ạ."

"Thế à......" Ôn Cầm hơi thất vọng nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, "Quả nhiên không đơn giản như chúng ta tưởng, phải nghiên cứu kỹ hơn mới được."

Lận Khinh Chu sực nhớ ra điều gì đó nên thốt lên: "Khoan đã, ta biết rồi."

Ánh mắt ba người cùng đổ dồn vào y.

Lận Khinh Chu nói: "Lạc sư huynh, ngươi thử đâm chùy băng vào đi."

Ôn Cầm và Mục Trọng Sơn đều không biết hôm đó Lạc Trường Xuyên vô tình làm Lận Khinh Chu bị thương, nghe vậy thì hết sức hoang mang.

"Đâm chỗ nào?" Mục Trọng Sơn sốt ruột hỏi.

Lạc Trường Xuyên hiểu ý Lận Khinh Chu nhưng đâu dám làm y bị thương lần nữa, bối rối phản bác: "Sư đệ, chuyện này sao có thể thử lung tung được chứ!"


"Vết thương nhỏ mà." Lận Khinh Chu nói, "Ngươi đừng lo, có người chữa cho ta rồi!"

Lạc Trường Xuyên lắc đầu nguầy nguậy, không chịu ra tay mà luôn miệng nói: "Không được, không được đâu."

Lận Khinh Chu bất lực quay sang nhìn Mục Trọng Sơn, bắt gặp ánh mắt hắn thì mở miệng nói: "Ừm, ngươi có......"

Mục Trọng Sơn: "Có."

Lận Khinh Chu dở khóc dở cười: "Ta còn chưa nói cần gì mà!"

Mục Trọng Sơn: "Ngươi cần gì ta cũng sẽ tìm về cho ngươi."

Lận Khinh Chu đột ngột ho khan, cố giấu đi gò má ửng đỏ.

Thượng Thiện Nương Nương không hổ là một trong Ngũ Thánh, nghiêm mặt vờ như không hiểu hai người đang nói gì.

Còn Lạc Trường Xuyên thật sự không hiểu nên lộ vẻ ngơ ngác.

Sau lúc thẹn thùng, Lận Khinh Chu trấn tĩnh lại rồi hỏi Mục Trọng Sơn: "Có dao găm hoặc trường kiếm không?"

Mục Trọng Sơn: "Ngươi cần mấy thứ này làm gì?"

Lận Khinh Chu: "Lát nữa ngươi sẽ biết."

Mục Trọng Sơn vung tay lên, bội kiếm bên hông Lạc Trường Xuyên tuột ra khỏi lưng hắn rồi bay tới trước mắt Lận Khinh Chu, chẳng khác nào mượn hoa cúng Phật.

Lận Khinh Chu nghiêm túc nắm chặt chuôi kiếm bằng tay phải rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, chẳng chút do dự rạch lòng bàn tay trái.

Hành động này của y làm Ôn Cầm và Mục Trọng Sơn đều giật nảy mình.

Lận Khinh Chu nắm tay lại cho máu chảy xuống linh lực xanh lục và xanh lam đang quấn vào nhau, máu tươi bị ánh sáng hấp thu trong nháy mắt, hai luồng sáng lập tức hòa vào nhau rồi trở nên chói lọi, từng tia từng sợi tỏa ra bám vào miệng vết thương của Lận Khinh Chu, hệt như mọc ra từ lòng bàn tay y.


"Thành công rồi." Lận Khinh Chu mừng rỡ reo lên, "Hôm đó linh khí của ta và Lạc sư huynh cũng hòa vào nhau như vậy, sau đó Trần Thượng chạm vào tia sáng này, thế là ta thấy được quá khứ của hắn."

"Vậy à? Để ta thử xem." Ánh mắt Ôn Cầm kiên định, đi mấy bước tới trước ánh sáng rồi dứt khoát nắm chặt tia sáng kia.

Tay nàng vừa nắm lấy hai luồng sáng xanh giao nhau thì Lận Khinh Chu lập tức cảm nhận được một sức mạnh vô hình lôi ngược mình ra sau.

Lần này y đã chuẩn bị tâm lý nên không còn hoang mang như lần trước nữa.

Cảnh vật xung quanh xoay tròn vặn vẹo một cách kỳ dị, cuối cùng dừng lại.

Lận Khinh Chu choáng váng ôm đầu, vừa ngẩng đầu lên thì sững sờ tại chỗ.

Trên chiếc bàn gỗ thấp trước mặt y có một cái radio cũ kỹ, vách tường phía sau dán đầy giấy khen.

Hiển nhiên đây không phải những thứ ở thế giới tu tiên.

Lận Khinh Chu nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một căn nhà gạch đỏ ngói xanh ở vùng quê, kính cửa sổ vỡ được dán lại bằng báo, một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang ngồi ở chiếc bàn rộng rãi sáng sủa làm bài tập.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.

"Con nhỏ đâu rồi? Sao còn chưa cho heo ăn nữa."

"Nó đang làm bài trong nhà ấy."

"Làm bài gì hả, con gái mà học nhiều thế làm gì."

Nghe câu nhảm nhí này trong lòng Lận Khinh Chu hết sức tức giận, y nhìn lại bé gái, thấy cô bé có vẻ đã quen nên vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cây bút trong tay không hề dừng lại.

Khác với lần trước Lận Khinh Chu ngày đêm đi theo Trần Thượng, nhìn thấy từng chi tiết trong mấy tháng hắn ở Vân Quy Tông, lần này cảnh tượng xung quanh thường xuyên nhòe đi đột ngột, tựa như ký ức đã rất xưa cũ, chỉ những đoạn ngắn có ấn tượng sâu sắc mới nhớ rõ.

Lận Khinh Chu nhìn bé gái, mọi thứ trước mắt chợt mờ đi rồi lại xoay tròn làm y hoa mắt, buộc lòng phải nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa thì y phát hiện mình đang ở bệnh viện.

Một phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi mặc blouse trắng đứng gọi điện trong hành lang lát gạch men, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Đầu dây bên kia nói oang oang nên Lận Khinh Chu có thể nghe rõ mồn một.

"Dù sao mày cũng chẳng lấy chồng, vậy đưa tiền tiết kiệm cho em trai mày mua nhà đi."

"Nuôi mày lớn chừng này mà sao chẳng biết hiếu thảo gì cả."

Người phụ nữ cúp máy rồi mệt mỏi xoa trán, một y tá trẻ tuổi chạy vội tới nói với cô: "Trưởng khoa Ôn, phòng mổ chuẩn bị xong rồi ạ."

"Ừ." Người phụ nữ vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại, "Tôi đi ngay đây."

Mười lăm tiếng sau, người phụ nữ ra khỏi phòng mổ rồi kiệt quệ đi về phòng làm việc, định tranh thủ uống chút đường glucose, bỗng nhiên thân hình nghiêng sang một bên rồi ngã nhào xuống đất.

Chỉ giây lát sau đã có người phát hiện ra.

"Trưởng khoa Ôn! Trưởng khoa Ôn, chị sao vậy!"

"Hình như lao lực quá thì phải! Không thấy nhịp tim nữa! Mau lên! CPR!"

Khung cảnh lại thay đổi, lần này là nơi mà Lận Khinh Chu quen thuộc.

Trong không gian mênh mông đầy sao kia, đám sương mù tím lơ lửng trước mặt người phụ nữ, cô lo lắng nói với sương mù tím: "Tôi đồng ý giúp các người hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đừng cho tôi về lại thế giới cũ được không?"

Sương mù tím hỏi một đằng đáp một nẻo: "Người giữ cửa sẽ đưa chị về."

Cô hỏi: "Nếu tôi không về với người giữ cửa thì sao?"

Giọng sương mù tím đều đều chẳng có chút cảm xúc nào, máy móc lạnh lẽo như hồ băng sâu ba thước: "Ai không làm tròn trách nhiệm thì sẽ chết."