Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 106: Đường tẩy trắng ở ngay trước mắt




Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay Mục Trọng Sơn tỏa ra ánh sáng bạc, cùng lúc đó mặt đất rung chuyển, cuồng phong nổi lên, khi đám người định thần lại thì đã lọt vào kết giới Mục Trọng Sơn bày sẵn.

Bắc Minh Đạo Nhân gọi ra trường kiếm muốn phá kết giới, trường kiếm bay đi trăm mét rồi đâm vào bức tường gió vô hình, trong khoảnh khắc tan thành bột mịn.

"Ma đầu! Ngươi có mục đích gì hả!" Bắc Minh Đạo Nhân chỉ hai ngón tay về phía trước rồi lớn tiếng chất vấn.

Mục Trọng Sơn phớt lờ ông, hai tay nhanh chóng kết ấn, trong miệng niệm chú, ánh sáng bạc chói lòa tụ lại trên đầu ngón tay, Mục Trọng Sơn ấn nhẹ ngón tay vào huyệt dương bạch của Bạch Niệm Phùng.

Bạch Niệm Phùng nhắm mắt lại, sau khi ánh sáng bạc rót vào đầu nàng thì chầm chậm lan ra, chia thành ba luồng trắng xóa như nước suối chảy tới trước mặt Thượng Thiện Nương Nương, Bắc Minh Đạo Nhân và Lạc Trường Xuyên, hóa thành một bàn tay nhỏ cỡ nửa lòng bàn tay chờ họ nắm lấy.

Lạc Trường Xuyên cảnh giác lùi lại nửa bước, lộ ra vẻ mặt hoang mang khó hiểu.

Thượng Thiện Nương Nương và Bắc Minh Đạo Nhân thì im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ trước mặt.

Họ đều biết Mục Trọng Sơn đang dùng thuật hồi mộng, thuật này có thể để họ nhìn thấy quá khứ của Bạch Niệm Phùng, đồng thời không thể làm giả được.

"Chân tướng đã bày ra trước mặt mà các ngươi lại do dự à?" Mục Trọng Sơn cười nhạo.

Bắc Minh Đạo Nhân giận dữ mắng: "Ai biết ngươi có thừa cơ chúng ta tiến vào cảnh hồi mộng để tấn công chúng ta không!"

Mục Trọng Sơn cười vang, một lúc lâu sau mới ngưng cười rồi khinh miệt giễu cợt: "Nếu ta muốn các ngươi chết thì các ngươi không sống qua được đêm nay đâu."

"Khinh người quá đáng!" Bắc Minh Đạo Nhân tức sùi bọt mép, muốn xông lên đánh nhau với Mục Trọng Sơn.

Thượng Thiện Nương Nương tiến lên mấy bước ngăn cản Bắc Minh Đạo Nhân: "Bắc Minh đạo quân bớt giận, nếu hắn muốn đấu với chúng ta thì đã ra tay từ lâu rồi, cần gì tốn công sức sử dụng thuật hồi mộng chứ, chúng ta cứ xem thử đi."

Thái độ Bắc Minh Đạo Nhân dịu xuống: "Nương nương đã nói vậy thì......"

Thượng Thiện Nương Nương gọi Lạc Trường Xuyên đến cạnh, bảo hắn ngồi xếp bằng với mình, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ tỏa ra ánh sáng trắng rồi nhắm mắt lại.

Lạc Trường Xuyên và Bắc Minh Đạo Nhân làm theo.

Ba người cùng tiến vào hồi ức của Bạch Niệm Phùng.

Nãy giờ Lận Khinh Chu không dám nói gì, thấy thế thì bước nhanh đến cạnh Mục Trọng Sơn, vội nói với hắn: "Ta cũng muốn biết tại sao ngươi biến Bạch cô nương thành con rối, cho ta vào cảnh hồi mộng của Bạch cô nương luôn nhé."

"Không được." Mục Trọng Sơn nghiêm mặt nói.

"Sao thế?!" Lận Khinh Chu không hiểu.

"Vì đau khổ lắm." Mục Trọng Sơn nhẹ giọng nói, "Ta không nỡ để ngươi trải qua chuyện cực kỳ bi thương như vậy, ta sẽ kể cho ngươi nghe."

-

Năm đó nàng vừa mười tám, đang tuổi xuân thì rực rỡ, chính vào năm đó.

Trong nhà có mẫu thân và ca ca, cả nhà sống nhờ nghề bán dầu gỗ tung, gia cảnh thuộc hàng khá giả, ít nhất ăn no mặc ấm không cần lo gì, đầu năm ca ca cưới vợ, cả nhà vui mừng hớn hở, vui vẻ hòa thuận.

Ngày đó là hai mươi tám tháng Chạp, trời đông giá rét, ca ca nàng đau chân không đi được, thôn bên cạnh lại có gia đình đặt mua dầu gỗ tung chưa giao tới.

Thế là nàng xung phong giúp ca ca bị bệnh đi đưa dầu gỗ tung.

Khi trở về từ thôn bên cạnh thì trời đã tối, trăng sáng sao thưa, nàng đi trong gió lạnh, xoa xoa hai bàn tay đỏ bừng vì lạnh, nghĩ đến sau khi về nhà, mẹ và chị dâu sẽ nấu canh gừng nóng hổi cho mình uống ấm người, nàng nhịn không được bước nhanh hơn.

Đang đi thì đột nhiên phía trước có ba nam nhân mặc áo bông dày đi tới.

Ba nam nhân kia đều đã say khướt, mặt mũi đỏ bừng, khoác vai nhau lớn tiếng hò hét.

Nàng sợ hãi cúi đầu, muốn đi vòng qua bọn hắn thật nhanh.

Nhưng đường trong thôn chật hẹp, ba nam nhân dàn hàng ngang chắn hết đường, nàng không biết làm sao, chỉ thầm mong bọn hắn đi nhanh lên.

Nhưng không.

Bọn hắn dừng lại trước mặt nàng rồi hạ lưu huýt sáo, nói mấy câu thô tục.

Nàng hoảng sợ đứng dậy định bỏ chạy nhưng đám nam nhân túm chặt nàng lôi vào rừng sâu.

Sau đó nàng bị bọn hắn ném xuống vách núi.

Dưới vách núi có một tảng đá, nàng rơi xuống đó không chết ngay, nhưng toàn thân đau đớn và vết thương do cú rơi khiến nàng hiểu ra mình không có khả năng sống sót.

Nàng nằm trong gió núi gào thét lạnh thấu xương, mở to mắt nhìn trăng tròn vành vạnh trên trời, dùng hết chút sức lực cuối cùng để khóc nghẹn ngào.

Nước mắt hòa lẫn máu rơi xuống cỏ dại trong khe núi, nhìn thấy mà giật mình.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, cảm nhận sức lực và ý thức đều rời khỏi thân thể, trong lúc mơ màng, cả người trở nên nhẹ hẫng như gió, bay lên bầu trời quang đãng.

Đúng lúc này, một tia sáng bạc lóe lên giữ nàng lại, bên cạnh vang lên tiếng người nói chuyện.

Người kia nói: "Tiếc thật, tới chậm một bước rồi, xác đã chết, chỉ còn tàn hồn thôi."

"Cô nương." Người kia lại nói, "Ngươi muốn sống tiếp không?"

Nàng nghĩ có chứ, mình muốn sống tiếp, chỉ hận không thể hét lên câu này.

Giọng nói vang lên lần nữa: "Nhưng sau khi sống lại ngươi sẽ không còn hình người nữa, như vậy cũng được chứ?"

Được, chỉ cần sống là được.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì nàng cảm thấy có một lực kéo rất mạnh lôi mình đến nơi nào đó không rõ.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ.

Trước mắt nàng là một nam tử tuấn tú vô song mặc áo bào đen.

Còn nàng đã biến thành con rối.

Nàng dành ra một thời gian làm quen với thân thể con rối của mình, sau đó biết được người cứu mình là Vẫn Uyên Quân lừng danh.

Vẫn Uyên Quân nói với nàng: "Vốn dĩ ta không muốn sống nữa, đúng lúc gặp ngươi, thế là ta quyết định mổ kim đan Mộc linh duyên cho ngươi, vừa có thể cứu ngươi vừa có thể hoàn thành tâm nguyện chết đi của ta, đôi bên vẹn toàn, ai ngờ sau khi cho ngươi kim đan ta vẫn còn sống."

Nói xong câu này, ngữ khí của hắn có phần ảo não.

Mới đầu nàng cũng không hiểu tại sao hắn muốn chết, nhưng chẳng bao lâu sau đã hiểu được.

Đó là một ngày sau khi nàng thích ứng với thân thể con rối của mình.

Nàng cầu xin Vẫn Uyên Quân đưa mình về thôn để gặp mẫu thân và ca ca.

Vẫn Uyên Quân đồng ý rồi đưa nàng về Ẩn Thôn.

Điều nàng hoàn toàn không ngờ là mới ba tháng không gặp mà nhà nàng đã tan nát.

Chẳng hiểu sao ca ca và mẫu thân nàng đều rơi xuống núi, ca ca chết ngay tại chỗ, mẫu thân vẫn còn sống nhưng bị gãy chân, vì cứ khóc mãi nên hai mắt đã gần mù lòa.

Người trong thôn nói mẫu thân và ca ca vì tìm nàng mà bất cẩn ngã xuống núi.

Nàng cảm thấy kỳ quặc nên âm thầm điều tra, nhờ được Vẫn Uyên Quân giúp mà biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Thì ra hôm đó sau khi nàng mất tích, ba tên nam nhân sát hại nàng tung tin đồn nàng bị ma đầu giết hại, đúng lúc trong thôn có người thấy ma đầu lảng vảng gần đó nên mọi người đều tin là thật.

Mẫu thân và ca ca muốn đòi lại công bằng cho nàng nên quyết định đem toàn bộ gia sản đến Kinh Hồng Tông tìm tiên quân báo thù cho nàng.

Ba người giết nàng chột dạ, sợ mẫu thân và ca ca nàng thật sự tìm được người tài giỏi điều tra ra sự thật, thế là một đêm nọ thuê hai tên côn đồ xông vào nhà nàng đánh mẫu thân và ca ca, ca ca nàng bị đánh chết, còn mẫu thân bị đánh tàn phế rồi bị uy hiếp không được nói ra việc này, sau đó ngụy tạo thành họ đi tìm người rồi bị ngã xuống núi để lừa cả thôn.

Đêm hôm ấy biết được chân tướng, nàng nổi điên xông vào thôn tìm đến từng kẻ thù, cào rách bụng bọn hắn lôi ruột ra, ăn thịt uống máu để bọn hắn chết không toàn thây.

Từ ngày đó giết người xong, nàng trở nên khát máu, cố nhịn ba ngày, ngày thứ tư thực sự không nhịn được nữa nên lẻn vào thôn cắn trưởng thôn bị thương.

May mà Vẫn Uyên Quân kịp thời xuất hiện ngăn nàng lại nên mới không gây ra đại họa.

Trải qua chuyện này, nàng cầu xin Vẫn Uyên Quân may miệng mình lại để tránh hại người lần nữa.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, nàng về lại căn nhà trong núi sâu, mang theo nỗi nhớ về mẫu thân và ca ca, cả ngày lẫn đêm sống trong cô độc.

Những lúc trời tối người yên, nàng thường nhìn lên vầng trăng lạnh lẽo, tự hỏi nếu hôm đó mình đi nhanh hơn thì có phải sẽ được về nhà uống chén canh gừng ấm áp kia không?