CHƯƠNG 32
Tiếng vui đùa khoan khoái bên dòng suối cùng với tiếng nước ào ào và tiếng chày gỗ nện bang bang trên tảng đá vang lên đan xen nhau, những thiếu nữ thanh xuân của Đào Hoa thôn ngồi bên dòng suối giặt giũ quần áo, trong đó một nam tử tuấn lãng mặc một bộ áo lam thật nổi bật.
Thanh Mai vắt ngoại sam trong tay, nhu thanh nói với Lan Thất đang rũ mắt giặt y sam: “Lan đại ca, để muội tới giúp huynh giặt nha.”
Cách đó không xa lỗ tai Hoa Tiểu Mạc nhúc nhích, ném một cục đá vào trong mặt hồ xa xa, nhìn từng vòng gợn sóng tán ra bốn phía, khóe miệng nhếch lại nhếch, sãi bước thật to đi qua không nói hai lời liền sắn tay áo, vén vạt áo lên ngồi xổm xuống ra lệnh: “A Thất, đưa y phục cho ta.”
Khỉ nó chứ, nhỏ có vớ tất, lớn có áo bông, cái nào hắn chưa giặt qua chớ, này bất quá chỉ là nhớ lại những thói quen ngày còn khổ sở thôi, xem ra sau này vẫn là phải chịu khó chút, đề phòng người khác tới thọc gậy bánh xe.
“A Thất?” Nhìn nam tử đang nhòm hắn chăm chăm có phần ngẩn ra, Hoa Tiểu Mạc mài răng cấm, kéo dài âm thanh, giọng âm cuối càng bị hắn kéo dài lê thê.
Lan Thất ho một tiếng, đem cảm xúc sủng nịch trong mắt thu liễm lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mạc, ngươi đứng sang bên, nước ở đây sâu lắm.”
Liếc Thanh Mai đang nhìn qua bên này, lưng Hoa Tiểu Mạc ưỡn thẳng trong nháy mắt, không thể thua người càng không thể thua trận: “Khỏi, y phục ta tới giặt, ta giặt rất nhanh.”
Vừa nói vừa lấy một gốc cây màu trắng đặt bên trong hộp gỗ nhỏ bên cạnh, vò nát nơi có một tý vết bẩn, Hoa Tiểu Mạc nắm chặt chày gỗ, lần nện thứ nhất mém chút nữa nện xuống chân, nội tâm thổ tào* đủ kiểu, trên mặt lại thực bình tĩnh: “Ngươi đứng một bên chờ ta.” [thổ tào: trong trường hợp này là phát tiết, chửi rủa; còn nghĩa chính gốc là tìm trong lời nói hành vi của đối phương 1 sơ hở để chọt vào, mang ý trêu đùa hoặc nghi vấn – dịch từ Baike]
“Còn không mau đi.” Thấy Lan Thất không động đậy, Hoa Tiểu Mạc trừng mắt, mặt cũng sắp tái xanh.
Lan Thất mím môi, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Tiểu Mạc phát hỏa, không hiểu nguyên nhân gì, quét mắt nhìn tư thế hắn cầm chày gỗ, than nhẹ ra tiếng: “Mệt thì nói cho ta biết.”
Cơ hồ là Lan Thất mới vừa bước đi, Thanh Mai đã nghiêng đầu sáp lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mạc, Lan đại ca đối với đệ thật tốt.”
Lan Thất tao nhã, tuấn dật, không thể nghi ngờ gì, y là đối tượng lý tưởng nhất của những thiếu nữ chưa chồng ở Đào Hoa thôn này, nhưng y lại như sen trong hồ, chỉ có thể đứng xa xa ngóng nhìn.
Mà Thanh Mai lớn lên xinh đẹp, ôn lương cung kiệm nhượng*, tri thư đạt lễ, hiếu thuận, thiện lương, những từ ngữ ưu tú đó tất cả đều cài trên người nàng, còn thiếu việc trao tặng nàng một đóa hoa hồng nhỏ, cài thêm một chiếc khăn quàng đỏ nữa thôi. [ôn: hiền hòa, ấm áp | lương: hiền lương | cung: cung kính, lễ phép | kiệm: tiết kiệm, khiêm nhường | nhượng: biết nhường nhịn]
Trai tài gái sắc, cho nên thôn dân Đào Hoa thôn đều âm thầm ghép Lan Thất và Thanh Mai thành một đôi, chờ uống rượu mừng, nào biết mấy năm nay Lan Thất vẫn luôn không phản ứng gì, mấy tháng trước còn mang về một thiếu niên xa lạ, chiếu cố từng li từng tí.
Không khí giữa hai người rơi vào trong mắt các thôn dân, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
“Ừa.” Miễn cưỡng trả lời, khóe miệng Hoa Tiểu Mạc không kiềm lại được nhếch lên, phía sau cứ như có một cái đuôi thật to đang ngoe nguẩy qua lại, vừa đắc ý chày gỗ trong tay liền nện đặc biệt vang dội, mấy người chung quanh nghe tiếng đều lắc đầu, lục mạnh như vậy, quần áo sẽ không bị nện nát chứ?
“Ta. . . ta mấy ngày trước biểu lộ tâm ý với Lan đại ca.” Đưa tay lau mồ hôi trên trán, giọng Thanh Mai rất nhẹ, không chú ý lắng nghe thì sẽ bị lơ là: “Huynh ấy nói huynh ấy đã có người trong lòng.”
Mặt nước phản chiếu lại gương mặt mang nét cô đơn buồn bã của Thanh Mai: “Tiểu Mạc, đệ có biết người trong lòng của Lan đại ca là nữ tử nhà ai không?”
Hoa Tiểu Mạc đỉnh đầu bốc khói hơi buông tay, chày gỗ rơi xuống trên tảng đá.
“… … …” Sao hắn không biết A Thất có người thương rồi.
Thấy thần sắc Hoa Tiểu Mạc không đúng lắm, Thanh Mai tưởng lầm là có liên quan đến cô gái kia, “Có phải Vân Hề hay không?” Đào Hoa thôn trừ bỏ Vân Hề có thể biết chữ đánh đàn, nàng nghĩ không ra còn ai có thể lọt vào mắt Lan đại ca.
“Thanh Mai, A Thất không có người trong lòng.” Nhìn trên mặt nữ nhân đối diện hiện lên sắc thái vui mừng, Hoa Tiểu Mạc nhướng mày, thuần túy nói trắng ra, tựa như đang thở dài, đập nát một điểm mơ mộng cuối cùng trong lòng cô gái: “Y sẽ ở cùng ta cả đời.”
Âm thanh thiếu niên trong trẻo, mang theo tính trẻ con chưa tán đi, thổi qua bên tai, Thanh Mai sợ run hồi lâu, hết thảy bí ẩn vẫn luôn quấy nhiễu nàng vào giờ khắc này đều rõ ràng.
Vì sao lúc trước người trong Đào Hoa thôn yêu cầu đuổi Hoa Tiểu Mạc đi, Lan đại ca lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Rất nhiều chi tiết nhỏ cũng đều đã có giải thích, tỷ như ánh mắt Lan đại ca nhìn chăm chú Hoa Tiểu Mạc, mặc dù vẫn là ý cười nhàn nhạt không thay đổi, nhưng đáy mắt đã có thêm nhu tình.
Đáp án đột nhiên xé nước mà hiện ra, đúng là làm cho nàng không tưởng tượng được, có chút buồn cười mà thở dài, nàng nhận biết Lan đại ca năm năm bại rồi, bại bởi một thiếu niên chỉ mới vào Đào Hoa thôn được mấy tháng.
Thanh Mai bưng bồn gỗ đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Lan Thất cũng không ngẩng đầu nhìn một cái, nàng sợ Lan Thất nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Phía sau ánh mắt Lan Thất vẫn luôn dừng trên người Hoa Tiểu Mạc, nội lực hùng hậu y đương nhiên nhe rõ ràng đối thoại giữa Thanh Mai cùng Hoa Tiểu Mạc, lúc này y mới hiểu được khác thường vừa rồi của Hoa Tiểu Mạc là bởi vì sao, trong mắt không còn là biểu tình ôn hòa nữa, mà là tình ý thật sâu đậm.
Từng tia tình cảm ấm áp và xa lạ đan vào nhau rồi dâng lên.
Đem y sam chải lại chải trong nước như là trét hồ, tốc độ của Hoa Tiểu Mạc làm mấy người chung quanh líu lưỡi, vội vàng giặt xong kiện y sam cuối cùng, tùy ý chùi chùi tay lên người, liền đi chạy nhanh đến trước mặt Lan Thất.
“A Thất, người thương trong lòng ngươi có phải là ta không?” Chớp chớp mắt, Hoa Tiểu Mạc cười hắc hắc nói: “Đúng không.” Dù câu hỏi ra chính là câu khẳng định, nhưng nội tâm của hắn nhiều ít vẫn có chút thấp thỏm, vạn nhất không phải. . . . . cái mặt dày này của hắn phải ném đi đâu đây.
Lấy khăn ra lau sạch những giọt nước đọng trên tay Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất cười khẽ ra tiếng: “Đúng, là ngươi.”
Một trận gió thổi qua, trong không khí lưu động cất chứa một tia máu tươi cực nhạt, Hoa Tiểu Mạc đang cùng Lan Thất không da không mặt nói chuyện yêu đương sắc mặt bỗng đại biến, huyết sắc trên mặt nhất thời rút đi sạch sẽ, nắm chặt cánh tay Lan Thất nói năng lộn xộn: “Tới rồi, y tới rồi, A Thất, làm sao đây? Y tìm đến rồi, muốn bắt ta về, làm sao đây?”
“Tiểu Mạc?” Đè lại thiếu niên đang khủng hoảng bất an như chim sợ cành cong, Lan Thất nhìn theo tầm mắt của hắn, liền ngưng mắt quát mấy nữ tử bên bờ suối kia: “Các người mau đi ngay.”
Ngày thường trong mắt các nàng, Lan Thất vĩnh viễn đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, thanh âm ôn hòa, chưa từng gặp qua y nghiêm khắc như vậy, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng bởi vì luồng tín nhiệm kia nên không dám hỏi nhiều, vội vàng bưng bồn gỗ nhanh chóng chạy đi.
Xa xa một điểm hồng sắc giống như một phiến lá phong lửa đỏ theo gió lướt nhè nhẹ trên mặt nước, thân hình phiêu dật, đạp nước không gợn, trong phút chốc, đã xuất hiện ở trước mắt.
Người tới một tập áo bào rộng đỏ tươi, mặc mi tinh mục*, màu da tuyết trắng, gió thổi qua, phất bay lọn tóc bên gò má, dưới khóe mắt một vết bớt hình cánh hoa hồng diễm như ẩn như hiện, tôn lên cho dung nhan như họa yêu mị mê hoặc nhân tâm, khiến người khác nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần. [mặc mi tinh mục: mày đen như mực mắt sáng như sao]
Mà thần thái bễ nghễ thiên hạ và màu sắc yêu dị như máu trong mắt nam tử lại làm người ta sợ hãi.
Gầy đi, Hoa Tiểu Mạc cảm thấy bản thân mình đặc biệt nhị, rõ ràng là sợ muốn chết, kết quả khi nhìn thấy lần đầu thì trong não lại vang lên hai từ này.
Lạc Cửu Tiêu trước mặt gầy đến nhượng hắn nhận không ra, thần tình tiều tụy, ánh mắt nhuốm vẻ mệt mỏi, mái tóc màu bạc hơi lộn xộn, làn da tái nhợt giống như quỷ hồn mất đi sinh khí đi ra từ địa ngục, nhưng hắn vẫn chỉ dựa vào khí tức liền có thể kết luận người này chính là tên điên yêu nghiệt kia.
Đón nhận kinh hỉ, kích động, nồng nhiệt trong mắt Lạc Cửu Tiêu, Hoa Tiểu Mạc há miệng thở dốc, lại phát hiện cũng không biết nên nói gì, dứt khoát ngậm miệng lại.
Nhớ lại một màn kia mấy tháng trước, Hoa Tiểu Mạc vô thức nhìn cánh tay phải rũ xuống bên eo của Lạc Cửu Tiêu, ngay sau đó đồng tử hơi co rụt lại, mãnh liệt cúi đầu xuống, như là bị thứ gì đó đánh một phát, ánh mắt có chút đau đớn, không mấy dễ chịu.
Thu tất cả ưu tư trên mặt Hoa Tiểu Mạc vào đáy mắt, bao gồm một khắc tự trách cùng lo lắng kia, khóe môi Lạc Cửu Tiêu khẽ nhếch, thuốc trị thương ở Thiên Tà giáo tuy nói không đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng không thiếu các vị thuốc thượng đẳng, y vẫn chưa đem vết sẹo trên tay phải xóa đi, khi đó lại cứ lựa chọn thuận theo tự nhiên.
Cho nên hiện giờ Hoa Tiểu Mạc nhìn thấy chính là cánh tay phải đầy vết sẹo xấu xí của y.
Quá trình cùng kết quả, y càng nghiêng về vế sau.
Ánh nắng tươi sáng, cỏ thơm rậm rạp, ba người vô thanh đối mặt nhau, trừ bỏ tiếng nước suối chảy rất nhỏ, hết thảy đều im ắng, trong không khí tựa hồ có một cỗ khí âm lãnh đáng sợ âm đang cuộn trào.
Bình tĩnh nhìn Hoa Tiểu Mạc, tầm mắt quét qua y sam xanh thắm trên người hắn, chân mày Lạc Cửu Tiêu hơi nhíu lại một cách khó phát giác, giọng nói có chút khàn khàn: “Lạc Cửu Tiêu.”
Lan Thất gật đầu, cũng nhàn nhạt đáp lại: “Lan Thất.”
Đệch, sao lại tiến hành lời chào đầu thế này? Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn nhìn Lạc Cửu Tiêu, lại nhìn nhìn Lan Thất, mù mịt.
Hồng quang chợt lóe, Lạc Cửu Tiêu phất tay áo, một cỗ kình phong vút lên, Hoa Tiểu Mạc đứng ở bên người Lan Thất giống như con rối gỗ bay về phía Lạc Cửu Tiêu.
Thắt lưng bị giữ chặt, một bàn tay to ôm lấy Hoa Tiểu Mạc, hơi dùng nội lực, Lan Thất đưa Hoa Tiểu Mạc ra xa mấy trượng.
Lạc Cửu Tiêu chuyển động, thân hình như gió, mang theo một luồng khí mãnh liệt, một cỗ khí lửa hắc sắc hủy thiên diệt địa nổ lên bài sơn đảo hải, nó đi đến đâu, hoa cỏ, thạch đá, bụi đất đều bị cuốn bay lên trời, như mây đen dồn ép tụ tập về hướng Lan Thất.
Lan Thất vươn tay, bên hông một đường tơ lụa lam sắc linh hoạt xuất hiện trên tay y, thong dong bình tĩnh đối phó.
“Lam Linh”, đứng thứ năm trong bảng binh khí giang hồ, binh khí của thần y Minh Dương, nhìn thì mềm mại uyển chuyển, kì thực lại cứng cỏi cường lệ, như roi như lụa, làm nên từ tơ tằm của Thiên tàm, đã ngâm trong “Hắc viêm hoa” bảy bảy bốn mươi chín ngày, duỗi được co được, thường giấu dưới đai lưng, trừ bỏ người biết rõ, ai cũng vô pháp nhận biết.
Lấy chỗ đứng của hai người làm trung tâm, trong phạm vi mười trượng cứ như có lốc xoáy, y quyết xanh đỏ lóe lên lượn vòng, nhanh đến nỗi chỉ lưu lại từng đạo tàn ảnh, một kẻ mặt mang cười tà, tựa như La sát, xuất chiêu tàn nhẫn, trong thời gian ngắn tinh phong huyết vũ, một kẻ khác thản nhiên bình tĩnh, không chậm không hoãn, mỗi khi phất tay áo đất trời biến sắc.
Hai cỗ kình lực va chạm nhau trên không trung, “ầm” một tiếng vang thật lớn, cát bụi tung bay, đá vụn như những lưỡi dao sắc bén bay ra bốn phía, phía sau một cột nước phóng lên cao, ngay cả cá trong nước cũng không thể tránh khỏi khó khăn này.
Địa phương vốn ý xuân dạt dào giờ phút này chỉ còn một mảnh hỗn độn.
Xa xa Hoa Tiểu Mạc trốn đằng sau một tảng đá bị loại sức mạnh khủng bố này liên lụy, tảng đá trước mặt tan nát chia năm xẻ bảy, lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn đau rát.
Hoa Tiểu Mạc mặt xám mày tro đứng lên lau tơ máu nơi khóe miệng, há mồm muốn oán giận vài câu, “ộc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn đầy người Lạc Cửu Tiêu đã chạy tới trước một bước.
Mọe nó, tại sao luôn là ta thụ thương?!