Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 3




CHƯƠNG 3

Rét mướt của sáng sớm dần dần biến mất dưới ánh dương quang, đường cái rộn ràng nhốn nháo, bạch y nam tử đi ở phía trước, một bạch y thiếu niên đi theo phía sau, chẳng qua một đầu tóc cực ngắn của thiếu niên quả thực kì lạ.

Bạch Thần chậm rãi cuốc bộ bỗng nhiên cau có, y xoay người liếc mắt một cái liền tìm được thiếu niên ở trong đám người đang một mực nhìn chằm chằm tiệm bánh bao, hai mắt phiếm quang.

Sau lưng vang lên thanh âm lãnh đạm: “Hai cái.”

“Năm cái.” Hoa Tiểu Mạc mếu máo, đáng thương mong ngóng mà dòm Bạch Thần, hai đại nam nhân mỗi người ăn một cái làm sao đủ a!

Lão bản tiệm bánh bao khó xử, vậy rốt cuộc là muốn hai cái hay là năm cái a? Nam tử lớn hơn trước mặt dung mạo bình thường, nhưng khí tức trên người rất lạnh, hơn nữa từ trên quần áo hai người cũng nhìn ra không phải lão có thể chọc nổi đâu.

“Năm cái.” Âm thanh thanh lãnh của Bạch Thần phun ra.

“Được ạ.” Lão bản cười ha hả trả lời liền giở ***g hấp lấy bánh bao.

Khoé mắt Hoa Tiểu Mạc cong một cái, theo bản năng đưa tay muốn ôm cổ Bạch Thần nói tiếng cám ơn, nhưng thân thể hắn miễn cưỡng cao đến ngực Bạch Thần, cho nên hắn đành phải kiễng mũi chân trực tiếp khoát lên vai người anh em Bạch Thần vỗ vỗ.

Bạch Thần thản nhiên nhìn lướt qua cái tay kia trên vai.

“Hiểu lầm, hiểu lầm.” Từ từ thu hồi móng vuốt của mình, Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng một cái.

Nhận lấy giấy bao dầu, bánh bao nóng hầm hập làm tâm tình Hoa Tiểu Mạc cực tốt, nói đến cũng kỳ quái, đột nhiên hết cảm mạo, hơn nữa một thân khoẻ khoắn.

“Đại hiệp, ngươi đi chậm một chút a, ai, ta nói ngươi có muốn ăn hay không, bánh bao này nước canh đặc biệt nhiều*, hơn nữa còn rất thơm, hê hê, so với mấy cái ta ăn trước kia đều ngon hơn.” Hoa Tiểu Mạc ăn bánh bao nói hàm hồ không rõ. [bánh bao canh: bánh bao bên trong có nước súp cùng nhân thịt, thường ăn là cắn một miếng nhỏ, húp nước súp. Cám ơn bạn nakozamiri đã giúp đỡ!]

“Ồn ào.” Bạch Thần không dừng bước chân, lời nói lạnh lùng.

Hoa Tiểu Mạc liếc mắt xem thường, thật đúng là tiếc chữ như vàng, hắn vừa ăn bánh bao vừa nhìn cảnh vật xa lạ bốn phía, thương khách* qua lại không dứt, thương phẩm bày ra la liệt, tiếng người om sòm. [thương khách: người bán + người mua]

Mới sáng sớm đã náo nhiệt như thế, tiểu thuơng hai bên đường rao hàng vô cùng nhiệt tình, chỉ cần ngươi đứng ở trước quầy hàng của hắn, hắn sẽ liền cười khanh khách tiến đến chào mời.

Có chút không muốn đưa hai bánh bao còn lại cho Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc ưỡn thẳng sống lưng cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ta còn đang lớn, cho nên ta nhất định phải ăn ba cái.”

Bạch Thần mím mím môi, ánh mắt nhìn nhìn bánh bao trong tay lóe lóe, cúi đầu cắn bánh bao một cái.

Dư quang phiết đến nữ tử đi qua bên cạnh, nhãn châu Hoa Tiểu Mạc xoay tít, thầm nghĩ rằng đây là triều đại gì? Nghĩ đến xuất thần, hắn cũng không chú ý cả người liền đụng phải người Bạch Thần.

Hoa Tiểu Mạc bưng cái mũi hít một hơi, ta sát, lưng tên này là thiết bản hay là cẩm thạch vậy.

“Đói?” Bạch Thần xoay người, ánh mắt thanh lãnh xẹt qua đôi môi bóng nhẫy của Hoa Tiểu Mạc, y nhíu mày hỏi.

“No rồi.” Dây thần kinh tên này khẳng định không bình thường, ánh mắt Hoa Tiểu Mạc nhìn Bạch Thần mang theo thương hại.

Hai người rời khỏi ngã tư đường náo nhiệt đi về hướng ngoại thành, Hoa Tiểu Mạc nhìn rừng cây rậm rạp phía trước, lấy ánh mắt u oán liếc liếc Bạch Thần.

Mặc dù nơi cổ đại này không có ô tô, máy bay, nhưng tốt xấu gì cũng có ngựa, kiệu, chỉ dựa vào đôi chân thì phải đi tới khi nào?

“Đại hiệp, chúng ta đây là muốn đi đâu?” Hoa Tiểu Mạc ôn tồn mở miệng.

Bạch Thần dừng bước lại, con ngươi thâm thúy u ám đột nhiên trở nên bén nhọn, một tay bắt lấy bả vai Hoa Tiểu Mạc đưa hắn đến sau lưng mình.

Hoa Tiểu Mạc liền cảm thấy gió bên tai dị thường sắc bén, ngay cả màng nhĩ cũng bị thổi đau nhức.

“Giao giải dược Phong Thực ra đây.”

Ở chỗ sâu trong rừng cây truyền đến một tiếng hét to cực kỳ thô dát chói tai, ngay sau đó liền thấy bảy tám tên hắc y nhân cầm trường kiếm thuần một màu trong tay bay tới.

“Đại hiệp, kiếm của ngươi đâu? Ngươi xuất môn sao lại không mang kiếm?” Hoa Tiểu Mạc đem Bạch Thần cao thấp đánh giá một cái, ngoại trừ một cây sáo ngọc, thì không thấy gì khác nữa.

“Ồn.” Thanh âm thanh lãnh.

Hoa Tiểu Mạc mếu máo, ngồi xổm trên mặt đất lượm lên mấy cục đá nắm chặt trong lòng bàn tay, thần kinh căng thẳng vẻ mặt khẩn trương, nghĩ thầm rằng thời khắc mấu chốt còn phải tự dựa vào bản thân.

“Giết!” Theo một tiếng la to, mấy tên hắc y nhân ào ào cầm kiếm đâm về hướng Bạch Thần.

Chỉ thấy thân hình Bạch Thần chợt lóe, ngay sau đó liền xuất hiện trong đám người chủ động xuất kích, tay trái một trảo đánh vào trường kiếm, chuyển bước giữ chặt cổ tay người cầm kiếm dùng sức một cái, người nọ liền bị y mạnh mẽ kéo lại gần buộc phải vắt ngang thân kiếm ngăn trở kiếm của một người khác đâm tới.

Bạch Thần đưa chân phải ra đá trúng hắc y nhân bên trái y, lực đạo cực lớn làm kẻ phía sau người nọ cùng té nhào trên đất.

Trong chớp mắt, kiếm trong tay mấy tên hắc y nhân rơi xuống, đồng loạt rớt trên mặt đất, Bạch Thần sắc mặt lạnh lùng đứng ở đó, chân trái hơi dùng lực vào cành cây khô trên mặt đất chỉ thấy cành cây khô chợt như có sinh mệnh vậy từ mặt đất bay lên trời, hò hét đâm thẳng tên hắc y nhân định đi giết Hoa Tiểu Mạc kia, trường kiếm đối phương che ở trước ngực, mũi kiếm đón nhận cành cây khô, nội lực tập trung vào song chưởng, một khắc va chạm kia, hai chân người nọ run như cày sấy, kiên trì không nổi quỳ trên mặt đất phun ra một búng máu.

Hoa Tiểu Mạc ở trong lòng lặng lẽ vì hắn đốt một ngọn nến.

Bạch Thần lấy sáo ngọc bên hông ra, cơ hồ là trong nháy mắt, mấy hắc y nhân kia chỉ cảm thấy một cỗ khí thế sắc bén bá đạo bài sơn đảo hải quét tới, trong lòng đều kinh hãi, như là gặp phải thứ cực kỳ khủng bố, bọn họ lộn nhào bò dậy quay đầu bỏ chạy.

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng sáo du du*, Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt nam tử áo bào ngọc quan trắng tinh thấp thoáng dưới tàng cây, đưa lưng về phía ánh mặt trời, đường nét mơ hồ, lại đẹp như một bức họa. [du du: khoan thai, ung dung]

Hoa Tiểu Mạc thất thần vài giây sau đó trên mặt liền treo biểu tình thảm hề hề, đại hiệp, lúc này đừng có chơi trò trở nên suất chứ? [trò chơi mang tên “trở nên đẹp giai”…]

Tiếng sáo trong trẻo ưu mỹ từ sáo ngọc trong tay Bạch Thần phiêu nhiên tuôn ra, chảy xuôi vào trong rừng cây, uyển chuyển du dương.

Tiếng vo ve trong rừng cây càng lúc càng gần, tiếng sáo vẫn du dương như trước, Hoa Tiểu Mạc không khỏi trợn to mắt hoảng sợ, cái thứ chi chít hướng hắn bên này tràn tới không phải ong cũng không phải bất luận một loại phi trùng* nào mà hắn biết. [phi trùng: côn trùng biết bay]

Những trùng tử* màu đen đó lấy một loại tốc độ quỷ dị từ đỉnh đầu hắn bay qua, Hoa Tiểu Mạc cơ hồ có thể cảm giác được vị tanh tưởi trên người những trùng tử đó. [trùng tử: côn trùng, mình xin phép để nguyên hán việt nha, bởi vì dùng ‘sâu’ thì không đúng lắm, mà dùng ‘trùng’ không thôi thì cứ khiến mình liên tưởng con giun @.@]

Hắn kêu a a a, cứ y như điên rồi nhảy đến trên người Bạch Thần, hai chân kẹp chặt thắt lưng Bạch Thần, hai tay còn ôm chặt chẽ lấy cổ Bạch Thần, xa xa truyền đến nhiều tiếng kêu thê lương thảm thiết chắc là của những hắc y nhân không chạy thoát kia.

Tiếng sáo sớm đã ngừng lại, rừng cây lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, nhưng gió thổi tới lại mang theo mùi máu tươi nồng làm người ta buồn nôn.

Hoa Tiểu Mạc run rẩy thân mình dúi đầu vào trong cổ Bạch Thần, ba hồn sáu phách cũng không biết mất bao nhiêu rồi.

“Đi xuống.” Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai.

Thân mình Hoa Tiểu Mạc chấn động, hốt hoảng ngẩng đầu, trong lúc vô tình môi quẹt đến một mạt lạnh lẽo, hắn ngơ ngẩn, cũng quên dời môi khỏi khóe miệng Bạch Thần.

Thật lâu sau, hắn nhìn thấy một đôi mắt đen hẹp dài, trong đầu oanh một tiếng, sợ tới hai tay buông lỏng một cái, trực tiếp té trên mặt đất.

Sắc mặt Bạch Thần so lúc trước càng thêm lãnh liệt, cũng không thèm nhìn tới Hoa Tiểu Mạc ngốc lăng trên mặt đất liền cất bước rời đi.

“Đại, đại hiệp, ngươi chờ ta một chút a!” Hoa Tiểu Mạc vội vàng từ dưới đất bò dậy đuổi theo sau, hắn một khắc cũng không muốn ở trong này thêm nữa.

Đi bên cạnh Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc thỉnh thoảng ngoái về sau nhìn một cái, vẫn cảm thấy sâu trong rừng cây có loại thanh âm tựa như nhấm nuốt thức ăn.

Trong đầu nhớ tới những thước phim Mỹ đã xem qua, dị tính, biến dị, quái vật, dạ dày Hoa Tiểu Mạc bắt đầu quay cuồng, hắn theo bản năng tăng nhanh cước bộ đi đến đằng trước Bạch Thần, hơn nữa cước bộ càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành hốt hoảng chạy trốn.

Bạch Thần nhìn chăm chú bóng dáng thiếu niên, thanh lãnh trong con ngươi hiện lên một tia quang mang khó phát giác, làm như đang nghi hoặc cái gì.

Mũi chân điểm nhẹ, ngay sau đó y liền xuất hiện bên người Hoa Tiểu Mạc.

“Đại hiệp, ngươi nuôi những trùng tử đó…” Đón nhận ánh mắt rét lạnh của Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc run run, lời trong miệng lập tức thay đổi, cười ha hả nịnh nọt: “Thật lợi hại.”

Con mắt hẹp dài của Bạch Thần híp lại, ánh mắt khóa trụ Hoa Tiểu Mạc, đáy mắt là rét lạnh vô tận. Một lát sau y lại lần nữa xuất cây sáo ra thổi, bất quá lần này chỉ có một âm điệu, âm cuối khanh trường* lộ ra quỷ dị, có vẻ cực kì chói tai, Hoa Tiểu Mạc trước tiên liền bưng kín lỗ tai, thống khổ gào thét. [khanh: hõm xuống | trường: kéo dài | mình không rành âm nhạc lắm ^^]

Khi tiếng sáo dừng lại, Hoa Tiểu Mạc liền thấy một tiểu trùng tử màu đen không biết từ đâu bay tới vỗ cánh vây quanh Bạch Thần, nhìn như còn rất thân mật.

Nhất định là ảo giác, Hoa Tiểu Mạc ở trong lòng tự an ủi mình.

Cũng không thấy Bạch Thần làm gì, tiểu trùng tử màu đen kia đột nhiên bay về phía Hoa Tiểu Mạc, dưới tình huống hắn bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp bay đến trên cổ.

Hoa Tiểu Mạc liền cảm thấy trên cổ bị châm nhói lên một cái, lập tức thấy con trùng tử kia chậm rì rì bay vào trong ống tay áo của hắn.

“Của ngươi.” Bạch Thần diện vô biểu tình phun ra hai chữ.

Có, có ý gì? Hoa Tiểu Mạc run rẩy tay run run vén ống tay áo lên, cúi đầu nhìn vào tiểu trùng tử đang nằm không nhúc nhích trên cánh tay mình.

“No…” Hoa Tiểu Mạc hoảng tới nỗi ngay cả tiếng nước ngoài cũng phọt ra.

============

Tác giả 【 ha hả 】: Tiểu Mạc, ngươi có manh sủng rồi he

Hoa Tiểu Mạc 【 lệ ròng ròng 】: Ngươi biến ngay