CHƯƠNG 23
Mộc Lan từ túi tiền bên hông lấy ra một thỏi bạc, “Đây là một lượng.”
Tiểu hỏa đôi mắt nhỏ kia sáng lên, cười híp mắt lấy bạc dùng sức lau lau trên vạt áo của mình, sau đó đem túi tiền vải thô màu xám của mình đổ ra, vang lên lách cách loảng xoảng.
Từ trên một xâu tiền lấy xuống hai đồng, còn dư lại đưa cho Mộc Lan, tươi cười bên mép tiểu hỏa không khép lại được.
Hoa Tiểu Mạc giật giật khóe miệng, hai đồng rất nhiều tiền sao? Tiểu tử này không biết đếm sao ta, đến nỗi cao hứng thành như vậy.
Mãi đến thật lâu thật lâu về sau, hắn mới biết được sự tình có bao nhiêu là hố*.[sụp hố = bị lừa]
Lại ở ngoài đi vòng một vòng đi được một hồi, Hoa Tiểu Mạc gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng, kẻ điên chỉ cho hắn xuống núi hai canh giờ, giờ vừa đến, hắn nhất định phải trở về.
Tại cái thế giới máu me bạo lực này, vũ lực trị giá bằng không với hắn, trừ phi tìm đường chết mới đi phản kháng.
“Mộc Lan Mộc Cận, các ngươi không có đồ muốn mua sao?” Hoa Tiểu Mạc dẫn dắt từng bước: “Ăn mặc dùng.”
Nhất trí lắc đầu.
“Cũng không cần đi vệ sinh?” Hoa Tiểu Mạc nháy mắt mấy cái, khóe miệng giương một độ cung: “Chính là đi nhà xí.”
Trên mặt Mộc Lan cùng Mộc Cận đều hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, cúi đầu, thần sắc không quá tự nhiên.
Có triển vọng! Hoa Tiểu Mạc vừa muốn mở miệng, ai dè hai cái thanh âm thật nhỏ như ruồi muỗi nhanh hơn hắn một bước: “Nô tỳ có thể tiết chế.”
“….”
Hai cái cái đuôi vẫy không rớt, thời gian lại gấp gáp, đứng ở ven đường, Hoa Tiểu Mạc lại bắt đầu gặm móng tay, gặm ngón trỏ xong gặm ngón giữa. Đỉnh đầu Mộc Lan cùng Mộc Cận bay ra một chuỗi dấu chấm hỏi.
“A! Ta nhớ ra rồi, ta muốn mua son.” Hoa Tiểu Mạc vỗ tay một cái, không nhìn tới ánh mắt cổ quái của Mộc Lan Mộc Cận, bước nhanh vào hàng son phấn Vân Cẩm.
Đi vào đã nghe hương son phấn xông vào mũi, cửa hàng không lớn, trang trí cũng rất thanh lịch, trước quầy một nữ tử tuổi chừng hai bảy hai tám đang thu xếp hộp son rải rác.
Váy dài quần lụa hình đóa mẫu đơn lớn, mái tóc đen dùng dây cột tóc buộc lên, cài nghiêng một cây trâm hoa mai nhỏ, một lọn tóc đen rũ trước ngực, thoa lớp phấn mỏng, khuôn mặt hơi có yêu ý*, không thấy mị thái, phong thái sáng rực, nữ tử nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp chào mời: “Các vị khách quan mời xem tùy ý.” [yêu ý: ý tứ yêu mị, yêu nghiệt]
“Cô là lão bản tiệm này?” Hoa Tiểu Mạc hơi nhướng mày, đây là Vân nương trong miệng Kiều Dịch đã nói? Cùng Kim Vân có hơn.
“Đúng.” Mặt lộ vẻ mỉm cười, Vân Cẩm không dấu vết đánh giá thiếu niên trước mặt, sợi tóc đen nhánh mềm mềm rũ xuống, ánh mắt đen láy sạch sẽ tinh thuần, trên người khoác kiện áo lông cáo kia là làm từ lông cáo trắng bạc cực kỳ hiếm thấy, con cháu quan to cũng sắm không nổi đâu.
Mà hai thị nữ hộ tống kia, tuổi còn nhỏ, nội lực hùng hậu, cước bộ nhẹ nhàng, không thể khinh thường.
“Xin hỏi vị tiểu công tử này là muốn mua son ư?” Không mất một khắc, Vân Cẩm liền có thể kết luận thiếu niên này đúng là người thiếu chủ nhà nàng chỉ.
Hoa Tiểu Mạc ha hả cười gượng: “Tặng người ta.”
“Là tặng cho cô nương tiểu thư hay là công tử?” Vân Cẩm vừa nói vừa lấy ra vài hộp son đặt trên cái giá phía sau.
Trong lòng thổ tào một vòng, không có biện pháp, đối với nữ nhân hắn không thích, ngay cả nghĩ cũng lười suy nghĩ, nét mặt Hoa Tiểu Mạc duy trì tươi cười bình tĩnh: “Cái vế sau kia.”
Đối phương dị thường bình tĩnh hỏi thăm hương vị yêu thích, sau đó Hoa Tiểu Mạc mới biết được ở nơi này nam tử có chút chú trọng bề ngoài đều mang theo bên người son phấn để tu bổ trang điểm.
Cũng không biết sao, Hoa Tiểu Mạc an vị ở ghế trên, càng mạc danh kỳ diệu, Vân Cẩm đang trét phấn lên mặt hắn.
“Phấn này không thể quá dày, nếu không sẽ rất cứng.” Vân Cẩm hé miệng, làm như đang chịu đựng gì đó, mở một cái hộp bạch ngọc, nhanh chóng lấy ra một chút chu sa đỏ, quệt đều trong lòng bàn tay rồi tô lên hai gò má thiếu niên.
Hoa Tiểu Mạc ân ân hai tiếng, tay đặt trên quầy hàng đùa nghịch mấy cái hộp nhỏ đó, cả đầu óc đều nghĩ làm sao đem tình huống Kiều Dịch nói cho nữ nhân này, còn có bản đồ hắn vẽ nữa.
“Mộc Lan Mộc Cận, các ngươi có thích không? Nếu có cứ nói cho ta biết, ta tặng các ngươi.”
“Tạ chủ tử, nô tỳ ngày thường không có dùng.” Thanh âm Mộc Lan có phần không mấy tự nhiên, Mộc Cận cũng ở một bên gật đầu, chính là bả vai hơi hơi rung động.
“Tiểu công tử nhìn xem.” Vân Cẩm đem gương đồng đưa qua, khóe miệng mím chặt hơn một chút.
“Ha.” Hoa Tiểu Mạc lơ mơ lên tiếng trả lời, nhìn cái gì? Ánh mắt phiêu tới một gương mặt trong gương, hắn há mồm, cái mồm tô son đỏ thắm trong gương cũng mở rộng ra.
Hoa Tiểu Mạc sợ hãi run lên, phấn trắng cùng son trên mặt cũng theo đó run run.
Sợ sệt nhanh chóng chế trụ cái gương, Hoa Tiểu Mạc ở trong lòng đấm ngực dậm chân, con mẹ nó, cứ một hồi công phu như vậy, hắn như thế nào liền từ chàng thiếu niên biến thành hoàng hoa đại khuê nữ chưa lấy chồng?!
“Tiểu công tử là chê cái màu này chưa đủ diễm lệ?” Vân Cẩm như có điều suy nghĩ nói: “Ở đây mới về một nhóm hàng, cũng có màu đỏ tiểu công tử thích, nếu không ta lại giúp ngài…”
“Dừng lại!” Hoa Tiểu Mạc khổ sở van nài: “Khăn đâu? Mau đưa khăn cho ta.” Nói xong tìm kiếm lung tung ngay tại trên quầy, dưới tình thế cấp bách đánh đổ không ít hộp son.
Trong hỗn loạn, một viên giấy tròn nhỏ rơi xuống dưới quầy, nhanh đến gần như là ảo giác.
Trên một cây đại thụ hơi cứng cáp trong Thương Mang sơn Lạc Cửu Tiêu lười biếng ngồi nghiêng, tay trái cầm một khối gỗ giáng hương vàng, tay phải cầm dao nhỏ, rất là nghiêm túc mà điêu khắc gì đó trên mặt gỗ, mạt gỗ vụn rơi nhẹ.
Một hắc y nhân quỳ dưới cây, thanh âm lãnh ngạnh: “Chủ tử, Hoa công tử ở hàng son phấn Vân Cẩm.”
Lưỡi dao dừng một lát, đi vào gỗ ba phân, khắp rừng cây lâm vào yên tĩnh, chỉ có một chút vụn gỗ theo gió lạnh thổi bay phất phơ.
Thời điểm Hoa Tiểu Mạc trở về tâm tình đặc biệt tốt, nụ cười trên mặt giấu cũng giấu không được, sau khi ăn cơm chiều hắn từ trong đống đồ lớn lớn nhỏ nhỏ mang về lúc ra ngoài tìm ra một cái hộp lễ vật nhỏ nhất đưa cho Lạc Cửu Tiêu.
“Hôm nay ta xuống núi mua lễ vật cho ngươi.”
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hộp liền dễ dàng mở tung, Lạc Cửu Tiêu nhìn vật trong tay, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Chó con?” Chú chó con cỡ ngón cái khắc nên từ ngọc thạch, sinh động như thật. Mặc dù mỗi tiếng nói cử động khi thiếu niên xuống núi đều đã biết hết, nhưng giờ phút này tâm tình lại có bất đồng.
“Là sói.” Hoa Tiểu Mạc đen mặt sửa lại.
“Rõ ràng chính là một con chó con.” Ngón trỏ ma xát lỗ tai chó con, thanh âm Lạc Cửu Tiêu nhàn nhạt còn mang theo hai tiếng cười khẽ: “Hai lỗ tai sói song song mà dựng thẳng đứng, còn lỗ tai chó bình thường cụp xuống.”
Hoa Tiểu Mạc trộm liếc hai lỗ tai một cái, ừ thì chính là cụp xuống.
Lúc ấy chỉ là tùy tiện cầm một cái, cũng không nhìn kỹ, cư nhiên nhìn chó thành sói. Tròng mắt Hoa Tiểu Mạc lay động, chột dạ lầu bầu một tiếng: “Cái này có thể không phải là sói thuần chủng.” [còn ráng cải bướng =___=]
Chân mày Lạc Cửu Tiêu động mấy cái, yết hầu lăn lăn một hồi nhưng cũng không nhắc lại nửa chữ, mà chó con trên tay không biết khi nào đã không còn bóng dáng.
Nửa đêm, từ dục trì tắm rửa xong trở về, khi Hoa Tiểu Mạc nhìn đến người trong phòng, hai mắt trợn tròn, giả vờ trấn định: “Sao ngươi còn chưa đi?” Cái kẻ điên này trước kia chưa bao giờ đờ ra ở nơi này của hắn lâu như vậy.
Vừa nghĩ tới chuyện đêm đó, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc liền dần dần không tốt, cả người đều đề phòng cao độ, hoang mang sợ hãi.
Có thâm ý khác nhìn lướt qua đầu tóc đen nhánh hỗn độn của thiếu niên, trong mũi là mùi vị nhàn nhạt thiếu niên mang trên người, rất dễ chịu, Lạc Cửu Tiêu hạ mi thu mắt: “Đêm nay bổn tọa ngủ ở đây.” Ngữ khí thấp kia sẽ làm người ta phán bậy rằng nghe ra một tia năn nỉ.
“Vậy ta ngủ đâu?” Hoa Tiểu Mạc chủ động nhượng bộ: “Thôi đi, ta đi ngủ giường bên ngoài là được.”
“Địa Long bị bổn tọa phân phó hủy bỏ rồi.” Ngón tay thon dài tái nhợt hoạt động trên hồng y rườm rà, tháo đai lưng, áo ngoài, chỉ còn áo đơn màu trắng sãi bước đi qua, Lạc Cửu Tiêu nằm trên giường êm chống đầu, nhếch môi cười: “Ngươi xác định còn muốn đi ngủ?”
Mái tóc màu ngân bạch tùy ý trút xuống, trải tán ra, áo đơn trên người hơi hở, lộ ra da thịt ***g ngực tuyết trắng, dung nhan yêu mị khuynh thành, mị hoặc điên đảo chúng sinh, nhìn ngang nhìn dọc đều là một tên yêu tinh!
Hoa Tiểu Mạc mài răng cấm, âm hơn mười độ, không điều hòa, không lò sưởi, còn có ngay cả chăn dày cũng không chuẩn bị cho hắn.
Hắn đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu tại sao lại trở lại quá khứ một lần nữa, có khi nào đó chẳng qua là một giấc mộng, hiện tại mới là chân thực?
Tắt đèn, Hoa Tiểu Mạc không cởi y sam, trong tay áo còn cất giấu thanh dao mài có chút sắc bén, đây là khi hắn ở ngoài phố đi nhà xí thí tìm được, có còn hơn không.
“Giáo chủ, đã ngủ chưa?” Nằm ở sườn trong, Hoa Tiểu Mạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Ngươi ngủ mang mặt nạ không khó chịu?”
Thật lâu sau mới vang lên một thanh âm: “Bổn tọa có tên.”
“Lạc Cửu Tiêu?” Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, rầm rì một tiếng: “Cái tên này của ngươi không dễ gọi.”
Trong phòng lâm vào trầm mặc, trong nháy mắt, tất cả giác quan đều bị phóng đại, khí tức hô hấp bên tai tựa hồ cũng mang theo mùi máu tươi, sau lưng Hoa Tiểu Mạc phát lạnh, phản xạ có điều kiện xê dịch vào sườn trong của giường, dán vào tường đá, hắn giả bộ vô ý hỏi: “Ngươi thích Dung Mặc Vũ không?” Rất muốn biết Dung Mặc Vũ vì sao lại chết? Còn chết như vậy…
Đột nhiên nghe được tên này, Lạc Cửu Tiêu hơi khép mắt, thần sắc như cũ, nhàn nhạt nói: “Thích?”
Đem áo ngủ bằng gấm trên người dùng sức kéo một cái, vừa lòng bao lấy, Hoa Tiểu Mạc mắt trợn trắng: “Ngươi không hiểu?”
“Có gì mà ngạc nhiên.” Lạc Cửu Tiêu nhướng mày, khinh thường nói: “Bổn tọa không cần mấy thứ nhi nữ tình trường kia.”
“Xía.” Hoa Tiểu Mạc xía một tiếng, ngáp một cái, mí mắt trầm xuống, hắn điều chỉnh tư thế ngủ một chút sau đó liền không động đậy nữa.
Trong bóng đêm có một thanh âm thì thầm: “Thích là gì?”
“Thích chính là muốn tiếp cận, có được.” Theo bản năng mà lên tiếng trả lời, Chu công mời hắn đi uống trà, Hoa Tiểu Mạc dần dần ngủ say.
Lạc Cửu Tiêu nhu nhu thái dương, một tay chậm rãi lướt xuống, xoa nhẹ sau gáy thiếu niên, da thịt ấm áp mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, ánh mắt y hơi tối, đến gần dùng môi nhẹ nhàng ma xát, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi liếm đi vết vết tơ máu rỉ ra.
“Đây là thích sao…”
==============================
Tác giả nói:
Cái tật nói nhiều thật nghiêm trọng ~ tắm rửa suối nước nóng có thể chuyển qua chương sau ~ [Đao: đừng tin]
Giáo chủ sắp ra khỏi ống kính rồi ~ phân cảnh thần y mỹ nam tử ôn nhuận như ngọc sắp khởi quay ~ Vương gia cùng thần y là tuần hoàn xuất hiện ~ gần với nhau ~
Cúc hoa của Tiểu Mạc cho giáo chủ đầu tiên 【tuy là vẫn mang theo】, động tâm trước hết chính là đối với thần y, tình tiết sau này đại khái làm bốn tiểu công gặp nhau quánh nhau, tiểu công tiểu thụ thân nhau yêu nhau.
Đại hiệp mặt than thổi sáo thả độc trùng, giáo chủ yêu nghiệt có hút tinh đại pháp, thần y ôn nhu có thể chữa người chết lòi thịt lòi xương, Vương gia cố chấp tỏ rõ là một tay 【kiếm】hảo ti tiện. [Đao: của thần y với Vương gia ta chém hơi mạnh]