CHƯƠNG 13
Hôm nay đối với toàn bộ người Huy thành mà nói đều là đáng giá cao hứng một ngày, thái dương kim sắc đem mảnh đất trời ngân bạch tịch liêu này chiếu rọi xinh đẹp tuyệt trần không tỳ vết.
Nhưng mà đối với giáo chúng trên dưới Thiên Tà giáo mà nói, ánh dương quang chờ đợi trường cửu còn tới không kịp so với đêm qua nghe được một màn chấn kinh kia.
Đỉnh núi đã nhiều năm chưa từng xuất hiện qua người lạ, giáo chủ tính tình cô tịch quái dị, cả ngày tự giam mình ở Hiên Vũ lâu, trong ngày thường ngay cả người đăng môn bái phỏng làm khách cũng không có.
Giờ sửu đêm qua, cấm địa Hiên Vũ lâu lại tràn ra từng trận tiếng kêu to hoảng sợ, cuối cùng biến thành tiếng la khóc thê lương, vang vọng toàn bộ bầu trời đêm, truyền vào trong tai mỗi tên giáo chúng, ai cũng vô pháp đi vào giấc ngủ lần nữa.
Hiên Vũ lâu chia làm hai tầng, tầng thứ nhất trống rỗng không một vật, chỉ đặt một cái mộc án*, trên tường đá bạch ngọc treo mấy bức tranh sơn thủy, tầng thứ hai chính là phòng ngủ, màu đỏ tươi như máu điểm xuyết toàn bộ căn phòng, lộ ra một cỗ yêu dã. Không ai biết Hiên Vũ lâu kỳ thật còn có một tầng khác. [mộc án: bàn dài bằng gỗ]
Trong cái ao dài chừng hai mươi thước, rộng chừng mười lăm thước tất cả đều là máu đỏ tươi, bốn phía tường đá cẩm thạch điêu khắc đồ đằng chằng chịt.
Máu trong huyết trì nùng trù* nổi lơ lửng vài cái đầu lâu khô, một loạt lổ nhỏ phía trên ao không ngừng cuồn cuộn chảy vào máu loãng, quỷ dị chính là máu trong cái ao này lại duy trì độ cao không thay đổi. [huyết trì: ao máu | nùng: dày, đặc | trù: đặc, sền sệt]
Nơi góc có một cửa đá, phía sau cửa đá mới mở ra một cái không gian bị phong bế, bên trong có một giường đá nằm một thiếu niên toàn thân xích lỏa, đúng là Hoa Tiểu Mạc té xỉu trên thềm đá. [đá không luôn @@]
Không phải là lần thứ hai xuyên việt, cũng không được Bạch Thần tìm thấy, hắn bây giờ là ở tổng đàn ma giáo, chuột bạch nhỏ bị người lột sạch, cùng một kẻ không biết là người hay quỷ tồn tại đồng thời.
Đây thật là một cố sự bi thương!
Bên tai thanh âm nhai nuốt thức ăn duy trì thật lâu, phá lệ âm trầm quỷ dị, Hoa Tiểu Mạc nhắm chặt mắt, sợ hãi nắm chặt nắm tay, móng tay ghim vào máu thịt lòng bàn tay.
Không thể động.
“Ngươi còn muốn giả ngủ bao lâu?” Hô hấp mang theo mùi máu tươi phun trên mặt, Hoa Tiểu Mạc cơ hồ là từ trên giường nhảy dựng lên.
Mở to hai mắt nhìn nam tử trước mặt, màu sắc đỏ tích huyết thế nhưng bị một nam tử mặc thành vị đạo yêu diễm, tuyệt không chê vào đâu được.
Mặt nạ ngân sắc che đi nửa khuôn mặt, nam tử hơi cúi đầu, tóc dài bạch sắc phi tán, chỉ có thể nhìn đến đường nét quai hàm ưu mỹ cùng hai phiến môi xinh đẹp, trên môi dính một ít chất lỏng màu đỏ, lộ ra huyết sắc si mị.
Hoa Tiểu Mạc không ngừng nuốt nước miếng, ma quỷ.
Nam tử tuy không ngẩng đầu, nhưng Hoa Tiểu Mạc vẫn cảm giác được một đạo tầm mắt hí thú* chạy trên người hắn, sợ tới nỗi vội vàng một tay che chim nhỏ, một tay khác để ngang ngực. [hí: giỡn, giễu cợt, đùa | thú: hứng thú]
“Ngươi vừa mới ăn…”
“Cái này?” Nam tử mở lòng bàn tay ra, đem một khối thịt nhỏ màu đỏ cuối cùng bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt: “Trái tim.”
Ẩu — [nôn đấy :”>]
Huyết sắc trên mặt Hoa Tiểu Mạc nhất thời rút đi, khom người ói ra.
“Thật đẹp…” Nam tử dừng lại thanh âm nhấm nuốt trong miệng, ánh mắt như máu dừng tại nụ hoa kia trên tấm lưng trắng nõn của thiếu niên, tiếng nói khàn khàn kinh khủng điên cuồng, thì thào lặp lại: “Thật muốn ăn hết.”
Sau khi ói sạch thức ăn, Hoa Tiểu Mạc liền ói nước chua, nước mắt tuôn rơi. Con mẹ nó, hắn sẽ không bị con quái vật này ăn tươi chứ?
“Ta ăn xong rồi.” Phía sau phát ra thanh âm tà tứ.
Hoa Tiểu Mạc trong lòng hồi hộp một chút, nhắm mắt lại chờ chết, nhưng hắn đợi một hồi trừ bỏ tiếng hít thở nhàn nhạt phía sau cùng mùi máu tươi cũng không có gì khác.
Cứng ngắc thân thể xoay người, nhưng trong nháy mắt nhìn sang thì ngây ngẩn cả người.
Tóc bạc bị vén lên, lộ ra nửa khuôn mặt hoàn mỹ giống như tỉ mỉ điêu khắc, Hoa Tiểu Mạc hít một hơi: “Ngươi là ai?”
Nam tử khẽ câu lên môi đỏ tươi, mâu tử mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ: “Bổn tọa Lạc Cửu Tiêu giáo chủ Thiên Tà giáo.”
Lạc Cửu Tiêu? Rất quen, Hoa Tiểu Mạc rơi vào mơ hồ nghĩ nghĩ, ngay sau đó thần sắc hắn biến đổi. Ngộ phắc! Cái tên nam tử xinh đẹp đến yêu diễm ngay cả mặt cũng không dám lộ hết ra này cư nhiên chính là đại ma đầu ma giáo?!
Hại nước hại dân!
Hoa Tiểu Mạc bình luận dưới đáy lòng, miệng nhất thời không giữ cửa không tự giác đem câu nói kia phun ra.
“Hử?” Lạc Cửu Tiêu nheo mắt: “Ngươi đem lời vừa nãy nói lại lần nữa xem.”
Nhìn đến lãnh mang* loé ra trong đôi mắt xinh đẹp kia, Hoa Tiểu Mạc run run thân mình, ở trong lòng hung hăng vả mình một cái, hắn dựng thẳng lên bốn ngón tay, thành khẩn nói: “Giáo chủ, ngài nhất định nghe lầm, ta dám thề với trời, ta cái gì cũng chưa nói.” [mang: mũi nhọn]
Lạc Cửu Tiêu cười khẽ ra tiếng, như là phát hiện đồ chơi vui, hắc mâu lóe lên chút tiếu ý.
“Y phục của ta đâu?” Thừa dịp lúc ta hôn mê đem ta cởi sạch…
Chống đỡ tiểu bồn hữu* run rẩy lẩy bẩy tùy thời đều sẽ đứng lên của bản thân, tim Hoa Tiểu Mạc cứ đập bang bang, giáo chủ, cầu ngài đừng cười nữa! [tiểu bồn hữu: đồng âm với tiểu bằng hữu, có lẽ là chỉ cái ấy @@]
Nụ cười trên mặt Lạc Cửu Tiêu vi liễm, âm trầm khủng bố, Hoa Tiểu Mạc không khỏi đánh cái rùng mình.
“Cái màu kia ta thực ghét.”
Dứt lời, cửa đá phát ra thanh âm nặng nề, từ bên ngoài đi tới một hắc y nữ tử dung mạo xinh đẹp, trong tay đang cầm một xấp y phục màu đỏ.
“Chủ tử.” Khom người cung kính hành lễ.
Lạc Cửu Tiêu hạ mắt liếm huyết dịch trên ngón tay, mạn bất kinh tâm* mở miệng: “Về sau ngươi chỉ mặc màu này.” [mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý]
Y phục từ trên tay hắc y nữ tử thoát ly, chỉnh tề rơi xuống trên giường đá bên cạnh Hoa Tiểu Mạc.
Hoa Tiểu Mạc cũng không dám nói thêm cái gì, thành thật đem y phục đỏ tươi từng cái mặc lên người, trong toàn bộ quá trình tay run rẩy không khác gì trúng gió.
Nụ hoa hồng sắc phơi bày sau lưng trong lúc vô tình bị hắc y nữ tử nhìn thấy, nàng ta cắn môi nhẹ giọng kêu rên, cước bộ khẽ nhúc nhích.
Lạc Cửu Tiêu bỗng dưng cười khẽ, âm điệu miễn cưỡng lại làm cho da đầu người ta run lên: “Tu Trúc, ngươi nhìn thấy gì đó?”
Tu Trúc nuốt xuống mùi tanh bay lên khoang miệng, quỳ một gối xuống mà run giọng nói: “Hồi chủ tử, thuộc hạ cái gì cũng không thấy.”
Vẫn như trước là giọng điệu miễn cưỡng: “Ba ngày, Hư Vô điện.”
“Tạ chủ tử, thuộc hạ cáo lui.” Tu Trúc đứng lên xoay người lui về sau rời đi.
Sau khi Hoa Tiểu Mạc mặc y phục tử tế liền lui đến góc, ý đồ giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, người này có đẹp hơn cũng là ma quỷ, vừa nghĩ tới một màn nhìn đến lúc trước trong dạ dày liền nhịn không được quay cuồng.
Hắn ấn dạ dày, sắc mặt tái nhợt vài phần.
Bạch Thần, mau tới cứu ta!
========================
Tác giả: Được rồi, tả rồi tả, giáo chủ phải đổi lộ tuyến thôi, đổi thành yêu nghiệt lộ tuyến, chừa Vương gia đi cố chấp lộ tuyến được chứ ~~ anh anh anh