Tiểu thiếu gia làm xong bài tập, đưa cho cha cậu kiểm tra.
Tiểu thiếu gia ở phía sau cha mình, nịnh nọt đấm lưng bóp vai: “Cha ơi, con có thể ra ngoài không?”
Lão gia thoả mãn gật đầu: “Đi đi.”
Còn cho thêm tiền tiêu vặt, có thể nói là vô cùng chiều chuộng.
Thảo nào lại chiều thiếu gia thành như vậy.
Tiểu thiếu gia như một chú chim nhỏ sung sướng vụt đi, ảnh vệ tận tuỵ với công tác cũng theo sát.
Tiểu thiếu gia lại đi tìm mấy tên lưu manh kia, mời bọn chúng đi Tuý Tiên Cư uống rượu.
Trong nhã gian của Tuý Tiên Cư vẫn đang biểu diễn tạp kỹ, chủ đề vẫn là ngốc nghếch thổi phồng Diệp đại hiệp, thuận tiện thổi cho mình một chút.
Ảnh vệ ngồi xổm trên xà nhà, cầm trong tay một con gà quay vừa chôm được nhân dịp bọn họ không chú ý, gặm ngon lành.
Ăn một lúc, ảnh vệ lại cầm lấy một bình rượu, nâng lên cao rồi rót vào miệng mình.
Ăn uống no đủ, ảnh vệ lau một vết dầu dính trên khoé miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia.
Đám tạp kỹ kia đang kể chuyện, lại mang đến một chồng gạch. Sau đó phái đến một tên thiên hạ đệ nhất chưởng khỉ gió nào đấy, dùng một chưởng chém toàn bộ số gạch kia thành hai nửa.
Tiểu thiếu gia vỗ tay liên tục, luôn miệng khen hay.
Lúc đám người kia ăn uống no nê tan cuộc, ảnh vệ bay xuống xà nhà, chọc chọc vào đống gạch kia.
Chọc một cái thủng một lỗ.
Hiển nhiên là đã động tay vào.
Ảnh vệ: “….”
Lúc tan cuộc đã là nửa đêm, tiểu thiếu gia trở lại phòng ngủ. Đang muốn cởi áo tháo thắt lưng, bỗng nhớ có lẽ ảnh vệ đang ở trong tối nhìn mình chăm chú, bèn cất giọng nói: “Ngươi đi ra đây.”
Ảnh vệ bước ra từ sau lưng tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia: “Ta muốn thay quần áo.”
Ảnh vệ kinh ngạc: “Muốn ta hầu hạ thiếu gia thay quần áo sao?”
Tiểu thiếu gia căm tức: “Cái rắm! Ta là muốn ngươi đi ra ngoài, không được nhìn ta!”
Ảnh vệ: “Đều là nam nhân, sợ cái gì chứ?”
Tiểu thiếu gia mặt nóng lên, lườm hắn: “Dù sao ngươi cũng đi ra ngoài cho ta…. Ta mới từ bên ngoài về, sẽ không chạy trốn nữa. Ngươi không cần phải nhìn chằm chằm vào ta như vậy, ở bên ngoài bảo vệ là được.”
Ảnh vệ tuân lệnh, ra khỏi phòng ngủ tiếu thiếu gia, xoay người triển khai khinh công nhảy lên nóc.
Tiểu thiếu gia vui sướng xoa tay, mắt loé sáng, mở bức tranh Diệp đại hiệp bị quan phủ truy nã mà mình trộm lấy. Sau đó lập tức chui vào trong chăn, nhìn tranh làm việc.
Lúc này, trên trời có một con quạ đen bay qua, quạ oạ hai tiếng.
Ảnh vệ đàng hoàng ngiêm trang khiển trách: “Cái con quạ đen này, đừng có quấy rối thiếu gia nghỉ ngơi.”
Nói xong, ám khí trong tay áo không cần, lại cứ nhấc một mảnh ngói trên nóc nhà ném về phía con quạ.
Ném quạ xong, ảnh vệ làm như vô tâm mà nhìn xuống lỗ thủng phía dưới.
Tuy nửa người tiểu thiếu gia đã được chăn che lại, nhìn nhìn dáng vẻ chăn nhô lên cũng tần suất run rẩy, là đàn ông đều có thể đoán ra phía dưới đang diễn ra chuyện gì. Hai má tiểu thiếu gia đỏ ửng, mồ hôi thấm đầy trán, hàm răng đều đặn trắng tinh khẽ cắn lấy môi dưới, cắn bờ môi mềm mại kia đến đỏ ửng…. Mà thứ cậu đang nhìn chăm chú không chớp mắt, chính là bức tranh Diệp đại hiệp.
Ảnh vệ như bị dính định thân chú, không hề nhúc nhích nhìn tiểu thiếu gia, chỉ có hầu kết thỉnh thoảng lên xuống là chứng minh hắn vẫn có thể động.
Một lát sau, tiểu thiếu gia thở phào nhẹ nhõm, tiến vào khoảng thời gian hiền giả.
t*ng trùng xuống não, lý trí cũng quay trở về.
Tiểu thiếu gia sửa sang lại quần áo, trở mình ngồi dậy chính khí lẫm liệt mà khiển trách mình: “Cái tên này, sao mày có thể như vậy chứ?”
Ảnh vệ – nhìn toàn bộ quá trình: “….”
Tiểu thiếu gia đỏ mặt: “Cái tên này, thực sự là quá vô sỉ xấu xa! Lại muốn làm chuyện như vậy với Diệp đại hiệp!”
Ảnh vệ cười thầm.
Tuy rằng hắn có một gương mặt bình thường không có gì nổi bật, nhưng lúc cười lên lại có nét cuốn hút khó hiểu.
Trong phòng, tiểu thiếu gia vẫn đang thành khẩn khuyên nhủ mình: “Đây là lần cuối đó nha, lần sau không cho phép đâu, nghe chưa?”
Răn đe bản thân mình xong, lương tâm tiểu thiếu gia không cắn rứt nữa, liền cất tranh vẽ Diệp đại hiệp đi.
Sau đó chui vào trong chăn đắc ý mà ngủ.