Mỗi Ngày Idol Đều Tự Bôi Đen

Chương 2




Loại sinh vật ảnh vệ này, bình thường nấp trong bóng tối, không để người mình bảo vệ nhìn thấy.

Ngày hôm đó, tiểu thiếu gia lại muốn chuồn ra ngoài gặp gỡ anh hùng hào kiệt.

Cậu cho rằng mình đã khéo léo thoát hết thảy các thị vệ, đang đắc ý mà định leo tường ra phủ, chợt bị người điểm huyệt.

Tiểu thiếu gia cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy cũng không thể phát ra âm thanh nào: “……”

Hai tay đang giơ ra phía trước, một chân nhấc lên cao đang đạp lên mặt tường chạm trổ hoa văn.

Lúc tiểu thiếu gia đang kinh ngạc, hai cánh tay duỗi ra từ đằng sau, ôm eo cậu lên.

Tiểu thiếu gia: “….”

Người này là ai vậy!?

Người thần bí không nói lời nào, chỉ ôm tiểu thiếu gia đang duy trì tư thế kia không thể động đậy được trở về thư phòng, đặt trước án thư.

Hai tay tiểu thiếu gia vẫn đang duỗi ra không thể thả xuống được, tức đến đỏ mặt: “….”

Lúc này, phía sau cậu truyền đến một âm thanh.

Thanh âm kia trầm thấp lại ôn nhu, lúc nói chuyện như đang ngậm cười: “Bài tập còn chưa làm xong, tiểu thiếu gia chạy đi đâu vậy?”

Nói xong, người kia ra tay như gió giải huyệt cho tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia vừa được tự do, lập tức nhìn về phía sau.

Nhưng mà phía sau không có một bóng người, cứ như thấy ma giữa ban ngày vậy.

Tiểu thiếu gia: “….”

Bình thường cậu đọc thoại bản võ hiệp quá nhiều, biết đây không phải là chuyện ma quỷ gì, chỉ là do công phu của đối phương cao, thân pháp nhanh, trong nháy mắt mình quay đầu thì trốn đi thôi.

Tiểu thiếu gia thở phì phò: “Ngươi ở đâu? Ngươi là ai?”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Tiểu thiếu gia: “Có phải cha ta phái ngươi tới nhìn ta không?”

Vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Tiểu thiếu gia cũng hết cách, đành phải giả vờ cầm bút làm bài tập.

Làm được một lúc, tiểu thiếu gia nghĩ không chừng thị vệ giám sát mình kia cũng đã đi rồi, bèn để bút xuống, chuyển mắt nhìn quanh một vòng.

Trong thư phòng thực sự không giống như có bóng dáng người thứ hai.

Tiểu thiếu gia rón ra rón rén đi ra ngoài cửa.

Mới bước ra khỏi cửa phòng một bước, lại bị người kia điểm huyệt, xách về để trước án thư.

Người thần bí chầm chậm nói: “Thiếu gia không thành thật rồi.”

Tiểu thiếu gia gấp đến độ đổ mồ hôi, nhưng mà vẫn không nói được: “….”

Người thần bí trầm thấp cười một tiếng, giải huyệt rồi lại biến mất.

Tiểu thiếu gia giận điên lên, đi khắp thư phòng để tìm kiếm người kia.

Trong ngăn kéo, dưới bàn, sau tấm bình phong, trên xà nhà.

Tất cả đều tìm hết, nhưng đều không có một bóng người.

Tiểu thiếu gia căm giận chống nạnh: “Ngươi đi ra! Ta cũng là chủ nhân của ngươi, chỉ cần ta không chạy trốn, ngươi cũng phải nghe lời của ta!”

Người thần bí: “Cũng đúng.”

Nói xong, một người áo đen từ phía sau tiểu thiếu gia đi ra.

Tiểu thiếu gia tức giận: “Rốt cuộc thì lúc nãy ngươi trốn ở đâu?”

Người áo đen: “Ta vẫn trốn ở phía sau thiếu gia.”

Nói xong, viu một tiếng lách mình đi, biến mất ở phía sau tiểu thiếu gia.

Trong nháy mắt người áo đen lại lượn về trước mặt tiểu thiếu gia, ân cần giải thích: “Ngươi vừa quay đầu lại, ta liền vòng tới phía trước ngươi.”

Tiểu thiếu gia dữ tợn trừng mắt với người áo đen!

Người kia vóc dáng rất cao, không giống những người luyện võ khác luyện ra một thân cơ bắp. Vóc người hắn mạnh mẽ thon dài, cường tráng vừa đủ.

Nhưng mà mặt hắn lại thường thường không có gì đặc biệt, nhìn qua một cái sợ quay đầu liền quên.

Tiểu thiếu gia: “Ngươi là ai?”

Người áo đen: “Ta là ảnh vệ của cha ngươi, cha ngươi phái ta đến trông chừng người, kiểu mười hai canh giờ không nghỉ ấy.”

Tiểu thiếu gia: “Ngươi tên là gì?”

Ngươi áo đen: “Trương Tam?”

Tiểu thiếu gia: “Sao lại còn là một câu hỏi?”

Người áo đen chắc chắn nói: “Trương Tam.”

Tiểu thiếu gia mềm giọng thương lượng: “Trương Tam à thương lượng chút nha, ta có việc muốn đi ra ngoài, bảo đảm một canh giờ sau sẽ trở về. Nhất định không để ngươi bị khó xử, có được không?”