Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 60




Trước khi rời kinh Khương Ninh gặp Thân Hổ, Thân Hổ vẫn như vậy hận nàng vô cùng.

Vì vậy, nàng chỉ có thể nói với hắn: “Bổn cung sẽ tìm ra hung thủ thật sự hại chết Phúc Thanh. “

Khương Ninh cũng không phủ nhận, chính nàng đã lợi dụng lòng tin lừa hắn đến kết cục này.

“Nhưng cần sự giúp đỡ của ngươi.”

Lúc này Thân Hổ mới đáp ứng, nói hết tất cả những chuyện hắn biết cho Khương Ninh. Nàng cười nói: “Lần này ta dẫn ngươi đến Tây Nam bình loạn, bình xong loạn, người về nhà đi.”

Qua hồi lâu, hai mắt Thân Hổ đỏ hoe, sờ sờ mũi: “Ta không có nhà.” Phúc Thanh cứu hắn, hắn đi theo giúp việc cho Phúc Thanh. Có Phúc Thanh hắn mới có nhà.

Khương Ninh cứ ngỡ nói lời này sẽ khiến hắn vui, không ngờ lại động phải nỗi đau của hắn. Chỉ có thể nói: “Vậy tuỳ ngươi, muốn đi đâu đi chi bằng giúp đỡ bổn cung.”

Thân Hổ biết nàng không có sát ý với mình, tuy từng đâm hắn một đao nhưng vẫn có thể tha thứ, liền gật đầu: “Cũng được.”

Khương Ninh gật đầu.

Ngày hôm sau, Tống Hoành thượng triều, bá quan muốn tống biệt hoàng hậu nương nương nhưng Tống Hoành lắc đầu: “Hoàng hậu nương nương chỉ đi thăm bệnh thuận tiện lĩnh binh thôi mà.”

Bá quan: “....”

Thật sự là thăm bệnh thuận tiện lĩnh binh?

Không phải chỉ nói khoác thôi sao?

Hoàng hậu nương nương thật uy vũ.

Mà Khương Ninh có thật uy vũ hay không chính nàng cũng không chắc. Nếu một mình Dương Lệ Thành thì không nói, nhưng nếu có cả Nguỵ Đồng thì việc không dễ dàng nữa.

Hơn nữa binh trong kinh thành nàng không thể động đến, lỡ đối phương dùng kế điệu hộ ly sơn thì không hay, đành lưu binh lại cho Tống Hoành. Những địa phương khác đang an ổn cũng không thể lưu động binh. Vì thế mục tiêu của nàng chỉ có thể là Tây Nam.

Đúng như lời Tống Hoành nói, Khương Ninh nhẹ nhàng rời kinh, mang theo Hứa Vô Diểu và Thân Hổ, đến Tây Bắc nói chuyện Nguỵ Đồng cho Khương Nghĩa. Cả nửa ngày Khương Nghĩa mới nói: “Ý điện hạ là hắn đang trốn ở Tây Bắc?” Không kìm được nghĩ đến Tiết Chi Vấn bị sát hại trong lao, có khi nào là do Nguỵ Đồng làm?“

“Cha và Ngụy Đồng có từng qua lại không?”

Khương Nghĩa đáp: “Ta và Ngụy Đồng chưa từng lui tới, nhưng nhiều năm trước nơi này của chúng ta bị địch thăm dò, ta bẩm báo với tiên đế, chính tiên đế phái hắn đi xử lý, năm đó cha mới làm cộng sự với hắn. Nhưng lần đó quả thực xảy ra chuyện lớn.”

“Là chuyện gì?”

Khương Nghĩa thở dài: “Khi đó thái tử xuất cung đi cùng, nhưng nửa đường mất tích, tiên đế biết chuyện liền xuất cung đi tìm, bệ hạ và Hiến vương điện hạ cũng mất tích mấy ngày, hắn liền dùng một cánh tay để ta tội, tiên đế thương cảm nên không trừng phạt hắn.”

“Hóa ra bệ hạ còn từng trải qua chuyện như vậy.”

“Bệ hạ và con tuổi cũng ngang nhau, cũng đòi xuất cung đi theo Ngụy Đồng, sau khi tìm được bệ hạ cũng không đến phủ chúng ta, chỉ trọ lại ở quán trọ. Ngụy Đồng trách mình không làm tròn bổn phận mới tự chém cánh tay mình.”

Khương Nghĩa suy nghĩ một hồi lại nói: “Ngày đó tiên đế mang điện hạ quay về, mọi người ai cũng vui vẻ nên không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng hôm nay nghĩ lại, sao cứ thấy có cảm giác sai sai.”

Khương Ninh cũng nói: “Ngụy Đồng dẫn theo bệ hạ, đáng ra nên tận tâm tận lực khắc khắc chăm sóc cho bệ hạ, sao có thể để bệ hạ ở lại quán trọ một mình? Cho dù bệ hạ có nghịch ngợm chạy mất, sao hắn đến tìm cũng không đi tìm mà lại tức tốc về báo cho tiên đế? Tây Bắc rộng thì rộng thật nhưng với năng lực của Ngụy Đồng, chẳng lẽ lại không tìm nổi một đứa nhỏ….”

Khương Ninh nói ra tất cả nghi hoặc, trong lòng lạnh lại: “Chức cao vọng trọng, cái gì cũng không thiếu….” Thanh âm chợt dừng lại.

“Ngụy Đồng cố ý? Sao hắn phải làm vậy? Hắn cũng được tiên đế trọng dụng mà.”

“Ngụy Đồng cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu không cưới vợ.”

“Chuyện quan trọng như vậy sao cha không nói sớm?”

“Quan trọng? Vậy chuyện riêng của hắn có quan trọng không?”

“Quan trọng.”

Khương Nghĩa đành bổ sung: “Vậy thì là hắn có rất nhiều tiểu thiếp.”

“Chuyện này không quan trọng.”

“…..”

Một nam nhân không cưới vợ nhưng lại có rất nhiều tiểu thiếp, vậy chứng tỏ hắn không phải là không thể nhân đạo, mà ỷ vào thân phận của hắn, lý do không cưới vợ chỉ có thể là: Hắn không muốn cưới.

Mà nguyên nhân không muốn cưới có thể là do không có được ý trung nhân.

Khương Nghĩa chợt nhớ lại lời đồn đãi, Ngụy Đồng cùng y cũng xem như bằng tuổi, thuở thiếu thời y cũng từng ở trong kinh, khi đó có tiệc rượu, không biết là ai say rượu đến mê sảng, lầm bẩm một câu Ngụy Đồng cảm mến cô nương Triệu gia, đám người kia nói chuyện rất gần chỗ y, Khương Nghĩa nghe được nhưng vừa ra khỏi tiệc rượu liền quên luôn, nay nhớ lại không khỏi phát lạnh, lẽ nào Triệu thái hậu và Ngụy Đồng có tư tình?

Khương Ninh nghe xong liền nói: “Nếu đã vậy, chỉ có thể tìm được Triệu Thái hậu đã rồi tính.”

Khương Nghĩa nói: “Lúc mới mất còn tìm không được, e là giờ còn khó hơn.”

Khương Ninh cười một tiếng: “Hôm Triệu thái hậu mất tích đó, Huệ phi nói với con nàng ta thấy Từ An cung có điều bất thường, con liền phái hai thị vệ canh chừng, nếu có bất trắc không cần ngăn cản, chỉ c ần sau đó lần theo là được. Bất quá lâu rồi bọn họ cũng không có tin tức gì, cũng không biết có phải đã bị hại rồi không.”

Khương Nghĩa thở dài một tiếng: “Cứ đợi thêm vậy. Chuyện này tạm thời buông xuống, con nếu đã mang thánh chỉ đến, vậy binh ở đây con cứ điều động, ngày nào đi?”

Dương Lệ Thành chiếm lĩnh Tây Nam, hắn biết Tây Bắc có binh, chưa từng bước đến Tây Bắc, mà xông thẳng đến Châu Thành, chưa quá hai ngày đã hạ được Châu Thành, xen ra hẳn muốn đi đường thẳng, trực tiếp bức tới kinh thành, nhưng Tống Hoành sớm đã khai triều, lý do cứu giá của hắn e là không đứng vững.

Tống Hoành ha thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, hắn đang mắc tội mưu nghịch, phải chịu tội chết, trừ người Dương gia, thị tộc họ Dương trong kinh đều bị giam lại, Dương Lệ Thành vốn đã rất bị động rồi, nếu như không có Ngụy Đồng ở đó, Khương Ninh cũng muốn nhường chuyện này cho cha nàng làm còn mình đi đón Tống Cẩn rồi.

Nàng nhớ Tống Cẩn rồi, chỉ muốn mau chóng kết thúc, liền nói: “Ngày mai. Ngày mai con sẽ mang một nửa binh đi. Cha ở lại đây canh giữ, con lĩnh binh đến thẳng Tây Nam, tìm được hang ổ của Dương Lệ Thành rồi nói tiếp.”

Khương Nghĩa gật đầu: “Tất thảy phải cẩn thận. Hổ phù con mang đi hay ta cất lại? »

« Con mang đi. »

Ngày hôm sau, Khương Ninh lãnh binh đến Tây Nam, trên đường bị chặn lại không ít lần nhưng vẫn kết thúc thắng lớn, sắp đến thành nhỏ của Tây Nam thì hai ám vệ theo đuôi Triệu thái hậu ngày đó xuất hiện, nói Triệu thái hậu ngày mai sẽ xuất hiện ở tửu lâu Xuân Cảnh có Nghiệp Dương Thành.

Khương Ninh suy nghĩ hồi lâu, thầm nghĩ không vào hang cọp sao bắt được cọp, nàng vốn đã có chuẩn bị, liền lệnh phó tướng đóng quân trong thành trìm để Hứa Vô Diểu cải trang thành mình đi lại trong quân đội, còn mình thì ban đêm một mình chạy đến Ngiệp Dương thành.

Nghiệp Dương thành là trung tâm Tây Nam, nơi này canh giữ hết sức nghiêm ngặt, cửa thành giữa vàn ngày không cho ra cũng không cho vào, ban đêm còn tăng thêm một lớp canh phòng.

Khương Ninh đương nhiên không bị chuyện này làm khó, nàng cùng ám vệ lẻn vào, sáng sớm cải trang xong liền đến tửu lâu.

Triệu thái hậu quả nhiên xế trưa xuất hiện ở tửu lâu, bên cạnh bà ta là Thẩm Âm và Như Phi, ba người tiến vào một căn phòng ở tầng hai, Khương Ninh theo sát phía sau, chờ tiểu nhị rời đi không lâu, gõ phòng.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Khương Ninh vừa bước vào,lưỡi đao đã đè nặng lên cổ, Triệu thái hậu cởi khăn che mặt, cười thành tiếng: ‘Không ngờ hoàng hậu lại đần như vậy, »

Khương Ninh sắc mặt không đổi, nhìn quanh bốn phía, Thẩm Âm che miệng cười, Như Phi hung hãn nhìn nàng, ánh mắt dừng trên người Như Phi một chút lại xem như không có chuyện gì: « Không ngờ dễ gặp Thái hậu như vậy, hóa ea là giăng lưới chờ bổn cung sao. »

Triệu thái hậu cong môi, xinh đẹp nở nụ cười cười độc. Khương Ninh nhìn kỹ, hỏng rồi, gương mặt của Tống Cẩn được di truyền từ bà ta.

Triệu thái hậu nói: « Muốn trách thì trách hoàng hậu quá phách lối, không bắt ngươi sao có thể kiểm soát được quân Tây Nam?’ Nói xong nháy mắt với Thẩm Âm và Như Phi, Như Phi và Thẩm Âm nhanh chóng bước đến chỗ nàng lục soát: « Phu nhân, nàng ta quả nhiên có mang đến. » Xoay người dâng hổ phù cho Triệu thái hậu.

Khương Ninh hiểu ra, cười mỉa mai: « Một nửa thì có tác dụng gì? Thái hậu chắc không biết, một nửa hổ phù Tây Bắc không có ở đây. »

Không ngờ Triệu thái hậu nghe xong không giận còn cười đắc ý nhìn nàng, từ ống tay áo lấy ra một nửa khác diệu võ dương oai trước mặt nàng.

« Sao có thể? » Khương Ninh giả bộ kinh hoàng hỏi.

Triệu Thái hậu nói: « Trước khi tiên đế băng hà, Cẩn Nhi nói với tiên đế muốn cưới ngươi, muốn cẩm quân Tây Bắc là sính lễ, vì thế tiên đế đưa một nửa hổ phù cho Cẩn Nhi, để Cẩn Nhi giao cho ngươi. » Bà ta nói đến đây, khóe mắt ánh lên vẻ đố kỵ.

Khương Ninh nghe xong trong lòng ấm áp. Tống Cẩn luôn biết cách làm người ta đau lòng mà. Đến cả sính lễ cũng nghĩ cho nàng.

“Nửa hổ phù kia trong tay cha ngươi, ta không đòi được, nhưng nửa trong tay Cẩn Nhi thì chỉ cần nói dối, sau đó…” Triệu thái hậu nhăn mày, chuyện sau đó bà ta không muốn nói nữa, mà phẫn nộ nói: “Giải nàng ta về phủ.”

Khương Ninh bị giải đến phủ, bị nhốt vào một căn phòng, chân tay đều bị khóa, ngồi trêm giường ngắm nghía bốn phía, cũng coi như là sạch sẽ.

Thái hậu lên tiếng: “Coi chừng nàng ta.” Sau đó vui vẻ đi ngoài ngoài, Thẩm Âm nhìn nàng, đến cửa liền nói: “Tỷ tỷ có thù oán gì còn không mau báo thù đi?”

Như Phi dừng bước chân, chần chừ nhìn Triệu thái hậu, Triệu thái hậu không phản ứng gì cứ bước đi, Thẩm Âm vội đuổi theo bà ta, Như Phi thấy hai người kia đi xa mới chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại. Mấy tên thị vệ ở ngoài cưới lớn: “Hoàng hậu nương nương, không ngờ đến ngươi có ngày hôm nay đi.”

Trong phòng, Như Phi đi đến ghé sát tai nàng: “Nương nương, ta chắc người có ý riêng mới tự chui đầu vào lưới.”

Khương Ninh cũng nói nhỏ: “Đợi ta thăm dò lai lịch của Triệu thái hậu, ngươi đến tửu lâu truyền tin đi, lử đó sẽ có ám vệ mang ngươi rời đi.”

“Vậy còn người?”

“Ta sẽ tự nghĩ cách rời đi.”

Như Phi định tâm, lại nói: “Nương nương, Triệu thái hậu ở cùng một nam nhân lớn tuổi, nhưng thần thiếp không nhìn ra hắn là ai, bà ta còn…còn….” Nàng tựa hồ khó mở miệng, còn cả giận nói: “Oai phong năm xưa của người đâu, sao không mang ra chứ?”

Khương Ninh thầm nghĩ diễn trò phải diễn thật một chút, liếc mắt nhìn nàng ý là phải tát mình, Như Phi làm không được, tát lên thành giường, cũng xem như là có phát ra âm thanh.

Khương Ninh không biết làm sao, có âm thành đó nhưng trên mặt nàng không có dấu vân tay, không giống thật a.

Như Phi áy náy cười cười, lúc này mới nói ra lời vừa nãy: “Bà ta còn….còn thành thân với nam nhân kia, để chúng thần gọi bà ta là phu nhân.”

Cái này….này…còn ra thể thống gì?

Mặt Khương Ninh lạnh lại, nếu bà ta không phải mẫu thân của Tống Cẩn, cho dù là vì tiên đế, nàng cũng phải chém cho bằng được bà ta!

Như Phi thấy nàng tức giận thì không nói nữa.

Khương Ninh âm thầm nén bực, miêu tả lai bức họa Ngụy Đồng, Như Phi nghe xong gật đầu: “Chính hắn.”

Khương Ninh rốt cục không bình tĩnh được, Ngụy Đồng là tội tru di cửu tộc, sao có thể thoát được, sao có thể chết đi sống lại?

Khương Ninh loạn cào cào, phân phó Như Phi: “Ngươi ra ngoài trước đi, vạn sự cẩn thận, dù gì đi nữa, nhớ lấy mạng mình làm trọng.”

Như Phi gật đầu lui ra ngoài.

Khương Ninh nheo mắt suy tính tình hình trước mắt.

Ngụy Đồng còn sống, hắn tư mộ Triệu thái hậu, Triệu thái hậu quả nhiên cùng hắn có tư tình, nếu không sẽ không làm ra chuyện mất mặt hoàng thất này, nếu vậy chuyện cha nàng kể năm đó hắn dẫn Tống Cẩn đi Tây Bắc, tiên đế và Tống Cẩn suýt nữa bỏ mạng đều là mưu đồ của hắn.

Mà hẳn là Triệu thái hậu biết được rất nhiều chuyện, chuyện của Ngụy Đồng, của tiên đế, của Tổng Cẩn, mà quan trọng nhất là bà ta hẳn biết nguyên nhân bệnh của Tống Cẩn. Nàng phải nghĩ cách moi thông tin từ bà ta.

Mà binh lính đóng quân trong thành, nàng trước khi bước vào tửu lâu cũng đã nói với hai ám vệ nếu nàng không trở lại thì tức là địch đã bắt giam nàng, án vệ cứ quay về báo với quân đội, phó tướng và Hứa Vô Diệu sẽ có quyền làm chủ, sau khi hai ám vệ quay lại Nghiệp Dương thành, nếu thấy Như Phi nhất định phải an toàn mang nàng rời đi.

Vì thế Khương Ninh cũng không lo lắng về quân binh. Hơn nữa hổ phù ban ngày bị lục soát là giả, nàng bất quả là muốn kiểm tra lại lần nữa xem có đúng nửa hổ phù kia nằm trong tay Triệu thái hậu hay không thôi. Nếu Triệu thái hậu phát hiện sớm kiểu gì cũng nổi giận đùng đùng đến tìm nàng.

Quả nhiên, ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Triệu thái hậu đã đá văng cửa, vẻ mặt giận giữ vứt hổ phù giả lên người Khương Ninh, tức giận đến ngữ khí loạn xạ: « Ngươi dám dùng đồ giả gạt ta! Hại ta mất mặt trước phu quân! Khương Ninh ta nói cho ngươi biết, nếu không nể tình Cẩn Nhi thích ngươi, hôm qua ngươi đã mất mạng rồi! »

Khương Ninh: « ….. »

Khoan đã, nàng phải lý giải từng từ trong câu chửi này.

Phu quân là Ngụy Đồng á!

Bà ta cư nhiên không biết xấu hổ, nói trôi chảy đến vậy?

Nể mặt Tống Cẩn nên không giết nàng?

Bà ta có khi nào là nể mặt Tống Cẩn chưa! Đừng nói nể mặt y, sợ là ngay cả mạng y bà ta còn không nể nữa là, dù sao ban đầu cũng đã nói thẳng trước mặt y y là nghiệt chướng!

Nàng cố nén lửa giận, sắc mặt lạnh đến dọa người: « Phu quân? Thái hậu chẳng lẽ đã quên thân phận của mình rồi? Tiên đế đã băng hà, ngươi đến chết cũng là người của hoàng thất, lấy đâu ra phu quân? »

Triệu thái hậu quả nhiên càng giận hơn, Như Phi đi theo lập tức đi đóng cửa, Triệu thái hậu tức giận nói:’Đừng có mà nhắc đến tiên đế, năm đó Ngụy Đồng chuẩn bị tất cả đến nhà ta cầu thân rồi, nhưng hắn lại hạ chỉ triệu ta vào cung, hại ta và Ngụy Đồng chia xa nhiều năm như vậy, Cẩn Nhi cũng không phải là ta muốn…. »

Bà ta còn dám nhắc đến Tống Cẩn!

Khương Ninh quên mục đích ban đầu của mình, vì lời của bà ta mà nàng đau thay Tống Cẩn, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt khinh miệt lướt khắp người thái hậu: « Ngươi cho là Tống Cẩn cần ngươi? Thiên hạ vạn người là mẹ, y được sống với ai cũng đều tốt hơn là với ngươi! Hơn nữa ngươi từng nói với tiên đế chuyện ngươi và Ngụy Đồng chưa? Nói chưa? Tiên đế bị ngươi che đậy nhiều năm… »

« Im miệng! »

Triệu thái hậu giận đến run người, bà ta bước nhanh đến trước mặt nàng, giơ tay muốn tát nàng, nàng lập tức nghiêng đầu né, giọng châm chọc: « Thái hậu quá tự tin rồi, nếu ngươi là mẫu hậu của Tống Cẩn, cái tát này bổn cung sẽ nhận, nhưng Tống Cẩn không chấp nhận thân phận của ngươi! »

« Ngươi! Ngươi! » Đêm qua đã bị trò của nàng chọc giận, nay đã sớm không nhịn được, hẳn muốn ngã xuống, Như Phi muốn đến đỡ, bị bà ta hất ra: « Cút ra ngoài! »

Như Phi không động, nàng nhìn Khương Ninh, Khương Ninh lạnh lùng nhìn Triệu thái hậu, nàng chỉ muốn trút giận thay Tống Cẩn: « Bởi vì ngươi không xứng! Bởi vì ngươi hại chết tiên đế! »

« Ta hại chết tiên đế? » Thái hậu đột nhiên cười như điên, khóe mắt lộ vẻ hưng phấn: « Cẩn Nhi chắc chưa nói cho ngươi nhỉ? Nhỉ? »

« Nói cho ta cái gì? » Khương Ninh nín thở ngưng thần, xem ra bà ta sắp nói cho nàng nguyên nhân Tống Cẩn bị bệnh rồi, nàng liếc mắt nhìn Như Phi: « Sao ngươi vẫn ở đây? » Triệu thái hậu thấy Như Phi, tức giận: « Mau cút đi! » Đợi Như Phi đi ra, bà ta mới chống người đứng dậy, cong eo nhìn Khương Ninh cười: « Vậy để ta nói cho ngươi, tiên đế là do Cẩn Nhi dùng từng chén từng chén thuốc một đầu độc chết đấy. »

Khương Ninh nghe xong não trống rỗng hồi lâu, nàng giật giật mắt, nhìn Triệu thái hậu, rồi lại không thể tin được lắc đầu: « Ngươi nói bậy gì chứ! Căn bản không thể! Sao y có thể làm vậy! »

« Có gì là không thể chứ, Cẩn Nhi rất thích mẫu hậu ta đây, ta càng không ngó ngàng nó, nó càng muốn chứng minh bản thân với ta, nó nguyện ý nghe lời ta. »

« Lúc tiên đế bệnh, ta muốn để nó xuất cung, liền nói với nó nghe nói núi Nam Thương có thần y, bảo nó đi mời thần y về, nó liền ngoan ngoãn đi. »

« Ta hận tiên đế, vì hắn mà ta không được ở bên Ngụy Đồng, cũng vì hắn mà Ngụy Đồng mất một cánh tay, lúc Cẩn Nhi rời cung ta một bát thuốc cũng không cho hắn uống, ta muốn nhìn hắn chết. »

« Nhưng không ngờ hắn chống đỡ nổi đến khi Cẩn Nhi về. Cẩn Nhi tuy không mời được thần y nhưng cũng mang về đống sách có tác dụng, chớp mắt bệnh của hắn liền đỡ hẳn, ta chỉ đành bỏ thuốc độc vào bát thuốc. »

« Cẩn Nhi mới ngốc làm sao, ngày ngày túc trực bên hắn, ngày ngày đút thuốc cho hắn, hắn không chết mới lạ! »

« Đó là… là vì ngươi….tiên đế mới băng hà. » Khương Ninh tức đến run rẩy, nặn ra từng câu chữ nặng nề, ánh mắt xót xa mang theo lệ, nàng trợn mắt nhìn Triệu tháu hậu: « Cho nên sau khi Tống Cẩn đăng cơ, ngươi liền nói với Tống Cẩn? »

« Đúng a, đừng thấy bây giờ Tống Cẩn giận ta thế thôi, đợi ta nhận sai với hắn, thái độ tốt một chút, hắn lại tha thứ cho ta thôi à. »

« Ngươi sai rồi, ngươi mãi mãi không bao giờ có được sự tha thứ của Tống Cẩn.

Nàng không cách nào tưởng tượng được khi Tống Cẩn biết sự thật đã đau khổ như thế nào, đó là tiên đế, là người yêu thương y nhất, lại bị y chính tay đút thuốc độc mà chết.

Khương Ninh nhắm mắt, mặc cho nàng an ủi mình thế nào vẫn không sao đè nén được nỗi bi thương trong lòng, nàng mơ màng, nàng chỉ muốn thấy Tống Cẩn, không hỏi hắn cái gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy hắn.

Nàng cứ mông mông lung lung qua mấy ngày, Như Phi đến thăm nàng, nàng không nói câu nào, Như Phi lo lắng không nguôi, nhắc đến Tống Cẩn, nàng mới nói: « Ngươi ra ngoài đi. » Như Phi đành đi ra.

Nàng ở trong đêm nỉ non gọi tên Tống Cẩn, nàng không biết làm sao mới nhen lại ý chí chiến đấu trong mình nữa, chỉ cần nghĩ đến Tống Cẩn từng đau đớn thế nào, tâm trạng nàng lại tuột dốc không ngừng.

Đột nhiên, trong phòng có động tĩnh, bóng người đi đến cạnh Khương Ninh. Nàng động động, tiếng dây xích vang lên, mà sau đó nàng lại nghe thấy một tiếng nói: « A Ninh, là ta. »

Khương Ninh được bao bọc bởi một cái ôm ấm áp, nàng hít sâu một hơi, nước mắt nhịn không được rơi xuống: « Tống Cẩn, chàng đến rồi. »

« Ta nghe được nàng gọi ta, nên liền đến. »

« Chàng là thần tiên sao? Vừa gọi liền đến. »

« Ta sẽ nỗ lực đến cứu A Ninh. »