Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 59




Tây Nam cách Tây Bắc một ngọn núi cao, mặt trời lặn, lộ ra quỷ khí âm u, có cảm giác như chưa ai đặt chân đến.

Núi này không giống như Thương Nam Sơn xanh mướt, ngược lại Tây Minh sơn đầy vách đá, vì thế không ai nghĩ Tống Cẩn nguyện cùng Phó Dung đến đây, mà là do Khương Ninh dụ dỗ hắn, bởi vì nhìn cách nào cũng không thấy nơi đây có gì hay ho. Cho đến khi Phó Dung dẫn hắn băng qua những dòng suối nhỏ, qua những hàng cây um tùm, những mái hiên đập vào mắt, những ký ức chôn sâu trong đáy lòng mới bắt đầu dần quay về.

Tống Cẩn lớn lên trong cung, hồi nhỏ cũng chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh càn quấy, hắn từng muốn đi ra ngoài xem khung cảnh ngoài cung, cũng từng oán trách Triệu thái hậu.

Triệu thái hậu khi đó cũng không phải là từ mẫu gì, đối với hắn không có bao nhiêu là tình cảm, ngược lại hắn gặp Ngụy Đồng ở Tuyên Chính điện, người này lại đối với hắn vô cùng tốt, phải gọi là cầu gì được nấy.

Ngụy Đồng lúc ấy đứng ở hàng thừa tướng, được tiên đế vô cùng tín nhiệm. Năm đó Ngụy Đồng đi Tây Bắc vi hành, bất quá nói mấy câu Tây Bắc vui thế nào, Tống Cẩn liền xin tiên đế cho hắn được theo Ngụy Đồng ra ngoài, tiên đế không cưỡng được hắn, đành đáp ứng.

Tống Cẩn vô cùng háo hức, vì là lần đầu tiên xuất cung, mỗi nơi đều muốn tham quan một chút. Lúc sắp đến Tây Bắc, hắn ra ngoài chơi, trêm đường gặp người gây chuyện, phiền phức vô cùng, hắn liền tách khỏi tùy tùng tự mình đi về, dựa vào trí nhớ mơ hồ quay lại nhà trọ, nhưng không tìm được Ngụy Đồng.

Tống Cẩn nghĩ có lẽ Ngụy Đồng ra ngoài làm việc, liền ở quán trọ đợi y quay về. Đợi hai ngày, cũng không thấy y quay lại, mà bạc trên người hắn cũng đã tiêu hết, hắn liền bị người của quán trọ đuổi đi.

Một đứa trẻ mấy tuổi, bất kể là đi đâu cũng là mục tiêu sống, cũng may mắn là tuy hắn ngây thơ nhưng không ngốc, nhờ thông minh mà tránh khỏi không ít nguy hiểm, bình an đến Tây Bắc, bất quá từ cẩm y ngọc thực biến thành một tiểu hành khất đáng thương.

Ăn mày mà, phải xin cơm mới có thể sống. Tống Cẩn lúc đó đói vô cùng, liền đứng bên ngoài tửu lâu gặm miếng bánh bao cứng ngắt mà tiểu nhị lén đưa cho, xui xẻo thay còn bị đám con nít bắt nạt.

May mắn thay ngay lúc hắn chuẩn bị ăn một quả đấm thì có một cô gái đã xử đẹp bọn trẻ, cứu lấy hắn. Cô gái tinh xảo đáng yêu, được cái lời nói có chút thô lỗ, anh dũng vô cùng: “Ta phi! Cá lớn ức hiếp cá bé, thật mất mặt với tổ tông các ngươi!”

Tống Cẩn thất thần nhìn khí thế đánh nhau của cô gái đó, cho đến khi cô gái kín đáo dúi bạc vào tay hắn, hắn mới phản ứng lại. Đáng tiếc cô gái ấy tới vội vã, đi cũng vội vã, đưa bạc xong lại phi như bay đi mất.

Tống Cẩn nắm bạc trong tay, thầm nghĩ sau này hắn nhất định phải báo đáp cô gái này. Hắn dùng bạc ăn một bữa cơm, rửa mặt xong, lại mua y phục mới thay lên, mới đến cửa hàng bán y phục liền bị một người ôm lấy: “Tìm được rồi!”

Tống Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, ủy khuất trong lòng trào dâng, là phụ hoàng! Nghiêng đầu liếc sang, Tống Hoành lùn hơn hắn một cái đầu đang lệ chảy ròng ròng: “Ca ca, chúng ta tìm thấy huynh rồi!”

Hóa ra Ngụy Đồng làm xong việc quay lại tìm không thấy hắn, nhận định là hắn đã mất tích lập tức để người hồi kinh báo tiên đế. Tiên đế luống cuống, trước là âm thầm phái thị vệ đi tìm, lại quyết định mình cũng phải xuất cung đi tìm, Tống Hoành cũng một mực đòi đi, phụ tử hai người liền xuất cung, tìm được đường mới tìm được đến Tống Cẩn.

Tiên đế ôm Tống Cẩn mãi không buông tay, Tống Hoành cũng ôm chân hắn rơi nước mắt, Tống Cẩn không thể động đẩy, trong lòng vô cùng cảm kích cô bé kia, nếu không nhờ nàng, phụ hoàng nhìn thấy bộ dạng ăn mày của hắn chắc sẽ đau lòng chết mất!

Tiên đế ôm đủ rồi, yên tâm rồi, mới buông Tống Cẩn ra, mang hai huynh đệ về quán trọ. Ngụy Đồng thấy Tống Cẩn, nào là khóc là quỳ, lại còn tự chém cánh tay, nhận tội vô cùng thành khẩn. Tiên đế không nỡ trách phạt hắn, cũng không có cách chức hắn, sau đó để Ngụy Đồng đi trị thương.

Nào ngờ đêm đó quán trọ gặp đạo tặc, lại còn hỏa hoạn, cảnh tượng hỗn loạn, đạo tặc thấy Tống Cản và Tống Hoành, muốn bắt cóc hai người bọn họ, bị ám vệ và tiên đế đuổi đến Tây Minh sơn.

Đám đạo tặc kia võ công cao vô cùng, dù xung quanh là ám vệ cũng chỉ tính là ngang sức, đánh nhau một trận, tiên đế cứu được Tống Hoành và Tống Cẩn, ba người chạy trước, ám vệ theo sau.

Đáng tiếc tiên đế không hiểu nhiều về Tây Minh sơn, đi một lúc liền lạc đường, không biết tính sao, đi bậy đi bạ liền tiến vào thôn Hồ Ẩn.

Thôn Hồ Ẩn chỉ có một vài lão nhân ở, chưa bao giờ xuất hiện người trẻ tuổi. Tiên đế dẫn theo hai đứa nhỏ tùy tiện xông tới, vốn bị lão nhân trong thôn kháng cự, nhưng tiến đế cũng hết đường để đi, Tống Cẩn cũng mệt đến bước không nổi, Tống Hoành bị kinh sợ, cũng đã sớm rơi vào hôn mê được tiên đế cõng trên lưng, nếu còn không nghĩ biện pháp chữa trị, e là cũng không còn mạng.

Tiên đế dù đức cao vọng trọng đến mấy, rời khỏi ngai vàng, thân mạng hai đứa nhỏ, y cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi. Thực ra nếu tiên đế muốn lưu lại theo kiểu cưỡng ép thì những lão nhân trong thôn không phải đối thủ của y, nhưng người như tiên đế, quả thực không bao giờ làm chuyện bất nghĩa.

Vì vậy Tống Cẩn trơ mắt nhìn phụ hoàng hắn quỳ xuống khẩn cầu những lão nhân ở đây cho lưu lại, mấy lão nhân động lòng trắc ẩn cũng đành đồng ý, còn tìm đại phu giỏi nhất thôn đến cho Tống Hoành.

Ngày hôm sau, Tống Hoành cũng bớt sốt, người có tinh thần hẳn, Tống Cẩn cũng vậy. Ba người ở một gian nhà lá của một cụ ông.

Tống Cẩn đói, tiên đế liền tự mình nổi lửa nấu cơm, nhưng giỏi nhất cũng chỉ có thể nấu cháo.

Tống Hoành tuổi nhỏ, chê không ăn, Tống Cẩn thì hiểu chuyện, hắn đến ăn mày cũng làm qua rồi, hơn nữa đây là do phụ hoàng hắn đích thân nấy, hắn cảm thấy có cháo ăn là tốt lắm rồi.

Ngày thứ ba, ba người đi theo một cụ già trong thôn câu cá, tiên đế học theo ông lão kia làm một cái cần câu, nhưng đến tận lúc mặt trời lặn cũng không câu nổi một con cá naò.

Ông lão kia bốc vài con cá trong giỏ chia cho tiên đế, tiên đế ngại không dám nhận, nhưng thấy hai đứa nhỏ đứng bên giương mắt mong chờ, đành cúi đầu nhận lấy. Nắng chiều chiếu lên gò má đỏ của y, lúc này y cũng chỉ là một người cha vì con nhỏ mà không cần thể diện.

Ngày thứ tư, tiên đế thức dậy rất sớm, nấu cháo cho hai đứa nhỏ rồi cầm cần câu đi ra bờ sông. Tối hôm qua hai đứa nhỏ rất thích món cá nướng, y cũng không thể lại không biết xấu hổ đi xin cá, nên tự mình đi câu.

Ánh sáng trải khắp bãi cỏ, Tống Cẩn ăn cháo no xong chạy đến bờ sông tìm tiên đế, tiên đế đang ngồi yên không dám thở, sợ kinh động đến đám cá.

Tống Cẩn bước đến, tiên đế nghe tiếng bước chân quay đầu, tỏ ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Tống Cẩn ngoan ngoãn ngồi trên cỏ, không qua bao lâu, có cá cắn câu, tiên đế giương cánh tay lên, con cá nhảy loạn trong không trung.

Lúc này tiên đế mới nghiêng đầu cười một tiếng: “Buổi trưa có cá hầm canh cho con rồi, thích không?” Tống Cẩn dạ dạ gật đầu, đứng dậy theo tiên đế quay về.

Tiên đế vừa đi vừa hỏi: “Hoành Nhi tỉnh chưa?”

“Dạ rồi.”

“Ăn cháo rồi?”

“Dạ rồi.”

Thật ra hai chén cháo kia đều là một mình hắn uống.

Tống Hoành vẫn chê cháo dở không ăn, nó vẫn đói bụng, nhưng Tống Cẩn muốn dối để tiên đế vui.

Tiên đế quả nhiên vui vẻ theo hắn đi vể, đến trước nhà thấy Tống Hoành cả người đầy bùn đất.

Tống Hoành ở đây mấy ngày cái gì cũng không học, chỉ học mỗi chuyện nghịch bùn cũng lão ngoan đồng.

Thật là chơi đến vui vẻ.

Tiên đế bồng Tống Hoành đến bờ sông, ném nó xuống rồi mình cũng xuống luôn, đưa tay cởi y phục đầy bùn đất của thằng bé.

Tống Hoành u oa không muốn, tiểu hoàng tử mà, ở trong cung tắm ý tứ bao nhiêu, sao có thể nớ nơi mặt trời chiếu thẳng này người trần như nhộng tắm rửa được chứ!

Tiên đế như mẹ già lao tâm giữ lấy Tống Hoành, quay đầu nói với Tống Cẩn: « Con đừng xuống! »

Tống Cẩn ngoan ngoãn đứng bên bờ. Chờ Tống Hoành tắm rửa xong, tiên đế dắt hắn lên: « Trông chừng đệ đệ của con. »

Tống Hoành người tr@n truồng, vừa giận vừa xấu hổ, muốn kéo y phục của Tống Cẩn xuống mặc, Tống Cẩn không cho, đành lấy y phục chia hai, đem nửa trên cho Tống Hoành, mình thì mang nửa dưới.

Tiên đế vừa giặt đồ xong đi lên, nhìn thấy suýt chút nữa tức đến ngất đi, y hít sâu để không nổi giận, dứt khoát phơi y phục trên bãi cỏ chờ khô, một mình nằm trên cỏ nhăm mắt lại không quan tâm đ ến hai đứa nhỏ nữa.

Tống Cẩn cùng Tống Hoành náo đủ rồi, nằm xuống bên cạnh tiên đế. Ánh nắng ấm áp buông xuống, Tống Cẩn xoay mình vịn nơi cánh tay tiên đế:

« Cha, chúng ta đừng đi nữa, con thích chỗ này lắm. »

Tiên đế im lặng.

Bởi vì hắn đang tính thời gian.

Cho dù bọn Ngụy Đồng có chậm mấy cũng nên đem người đến đây rồi, tiên đế sợ bọn họ quấy rầy sự thanh tĩnh trong thôn, ngày thứ năm liền cáo biệt mọi người rồi dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi thôn.

Nhờ một ông lão chỉ đường, bọn họ không mất nhiều thời gian đã ra khỏi núi, lúc này mới gặp bọn Ngụy Đồng đến cứu giá, tiên đế thấy thương hắn mất một cánh tay cũng chỉ đành trách móc ngoài miệng mấy cây rồi hồi cung.

Trong đầu Tống Cẩn, ký ức này vốn rất sâu sắc, vì từ khi hồi cung hắn vẫn luôn nhớ tới cô gái ấy, nhớ tới tiên đế ở thôn Hồ Ẩn, nhưng sau khi tiên đế mất, hắn liền chôn sau ký ức này tận đáy lòng.

Cho đến một ngày, hắn nhận được thư tình của Khương Ninh, nàng nhắc đến chuyện khi còn bé đã cứu một tên ăn mày, hắn mới chợt nhân ra, hóa ra cô gái năm ấy là A Ninh.

Thật trùng hợp.

A Ninh, hóa ra nàng không chỉ cứu ta một lần.

Sau nhiều năm, Tống Cẩn một lần nữa đến Hồ Ẩn thôn, lần này không còn bị cản trở, nhưng có một ông lão đến sau lưng hắn nói: « Là phó công tử đấy sao? »

Phó Dung từng cứu thôn trưởng/

Năm xưa, Phó Dung đi chơi xa quay về, một cô gái trẻ tuổi đến trước cửa cầu cứu, nói rằng trong nhà có một ông lão bị bệnh nặng, khẩn cầu hắn đi một chuyến.

Cô gái kia khóc vô cùng đáng thương, lúc ấy Khương Ninh cũng có mặt, nàng liền nói đỡ cho cô gái, Phó Dung đồng ý, cùng Khương Ninh đến thôn Hồ Ẩn.

Với bệnh tình của ông lão, Phó Dung xác định chữa khỏi nhưng cũng phải mất mấy ngày. Nếu đã đến đây rồi, dù sao cũng nên ở lại tránh để bệnh nhân phải di chuyển.

Khương Ninh cũng là lần đầu thấy một nơi mới mẻ như thế này nên cũng nguyện ý ở lại. Chỉ là cô gái dẫn bọn họ đến không xuất hiện nữa, Khương Ninh hỏi ông lão nguyên nhân, ông lão lại không nói.

Phó Dung nói: « Nếu ngươi muốn biết, chờ dăm ba ngày nữa chữa bệnh cho thôn trưởng, ta hỏi ông ấy cho. » Nàng khoát tay, nàng cũng không phải người muốn thăm dò bí mật người khác, dù có tò mò đó mà thôi, nếu nàng đã không nên biết vậy thì không biết cũng không sao.

Phó Dung cười không nói.

Lúc rảnh rỗi, Khương Ninh ra bờ sông câu cá cùng ông cụ, nghe kể: « Đã từng có một người cha mang hai đứa nhỏ đến đây xin họ tá túc mấy ngày. »

Lúc đợi cá cắn câu, ông lão luyên thuyên những câu chuyện ngày xưa. Không biết ba người kia gặp phải nguy hiểm gì, thôn trưởng thấy đứa nhỏ kia đáng thương, mà người cha kia cũng vô cùng xót con, đứa lớn thì lại rất hiểu chuyện, muốn có một cái cần câu cũng không dám nói, nhưng người cha nhìn ra, hỏi xin ta làm cái cần câu, kết quả chưa làm xong đã mang hai đứa nhỏ đi, à, đúng rồi, cái cần câu hắn quên mang, lúc ta dọn lại phòng có nhìn thấy, chính là cái cô nương đang cầm trong tay đấy, làm cũng tốt chứ nhỉ? »

Khương Ninh gật đầu, nghĩ về câu chuyện năm xưa, cần câu này còn dùng được chăng? Đang suy nghĩ chợt nhận ra có cả cắn câu, nàng dùng sức kéo, kết quả cá không kéo lên, cần câu gãy.

Khương Ninh: « …. »

Ông lão hít một hơi, khàn giọng nói: « Tính ra thì cái cần câu này cũng đã chừng mười năm rồi. »

Quả nhiên dùng không được nữa.

Khương Ninh đành làm lại một cái khác.

Qua mấy ngày, trưởng thôn khỏi bệnh, Phó Dung thay Khương Ninh hỏi chuyện.

Thôn trưởng cảm kích ân cứu mạng của hắn, nhưng cũng chỉ nói qua loa: ‘Đây là quy tắc lâu nay trong tộc truyền xuống, nếu người ngoài biết đến thôn thì sẽ không xong. »

Phó Dung nghe xong cười một tiếng, cũng hứa với lão sau khi rời khỏi đây sẽ không nói cho ai biết về sự tồn tại của Hồ Ẩn thôn.

Trưởng thôn nhận ân huệ của hắn, lúc tiễn Khương Ninh và hắn rời thôi có hứa, chỉ cần Phó Dung có chuyện cần lão, lão sẽ hết sức giúp đỡ.

Phó Dung lúc đó chẳng qua là vì lễ mới đồng ý, không ngờ đến hôm nay thật sự có chuyện cần, vào lúc này, hắn thu hồi hết ký ức, gật đầu với thôn trưởng rồi kể hết mọi chuyện. Trưởng thôn nhìn Tống Cẩn mấy lần, cuối cùng đồng ý, nhưng lại đưa ra kỳ hạn: Mười ngày. Qua mười ngày, Phó Dung và Tống Cẩn phải rời đi.

Phó Dung không ngờ kỳ hạn ngắn vậy, nhưng sự đã vậy, quay lại là điều không thể, cũng chỉ đành đồng ý. Tống Cẩn bên cạnh nghe được, cặp mắt ngậm nước đếm không ra được bao nhiêu u sầu.

Trước khi đi, Khương Ninh từng nói với Phó Dung, hắn không cần để ý đến bệnh của Tống Cẩn, chỉ cần đảm bảo Tống Cẩn an toàn, ăn no mặc ấm là được, Phó Dung liền quyết định làm theo lời nàng.

Trưởng thôn xếp cho hai người một căn nhà, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn căn nhà lá mà Tống Cẩn chỉ, nhưng hắn cứ đứng ở trước căn nhà lá đó mãi không đi: « Phó sư huynh, ta muốn ở đây. »

Trưởng thôn nghe xong có chút khó xử, nhưng lão cũng nhìn ra Tống Cẩn hành động không bình thường, đành kéo Phó Dung sang bên cạnh nói nhỏ: « Không phải ta không muốn để cậu ta ở đó, nhưng ông cụ ở nhà đó mới qua đời không lâu, phòng ốc trống trơn, công tử người xem…. »

« Không sao, cậu ta sẽ không để ý ba chuyện đó, cậu ta đã muốn thì cứ để cậu ta ở. » Phó Dung thầm nghĩ, nhìn bộ dạng bệ hạ như vậy, là trước đây từng đến nơi này? Vậy ai mang y tới? A Ninh? Không thể nào. Nếu A Ninh mang bệ hạ tới thì đã nói với ta.

Phó Dung nghĩ không ra, liền hỏi nhỏ trưởng thôn: « Trong thôn trừ ta và Khương cô nương, còn có ai đã từng đến đây sao? »

Trưởng thôn suy nghĩ một chút, chợt nói: « Nhiều năm trước từng có ba người đến đây, một người cha dắt theo hai đứa nhỏ, đúng rồi, chính là ở tại căn nhà lá này. »

Mặc kệ hai người ngoài kia, Tống Cẩn cúi đầu bước vào trong nhà, trong nhà tốt hơn bề ngoài rất nhiều, hắn tìm một hồi trong phòng vẫn tìm không được đồ mình cần, lại chui ra ngoài: « Phó sư huynh, ta muốn nấu cháo. »

Phó Dung nghe xong chuyện trưởng thôn kể, cho rằng Tống Cẩn chính là một trong hai đứa nhỏ năm đó, tuy hắn không biết sao tiên đế lại lạc đến nơi này, nhưng trước mắt chuyện kia không quan trọng. Hắn cười nói với Tống Cẩn: « Ta đi tìm đồ nấu cháo cho ngươi, ngươi kể cho ta chuyện trước đây đi, ta nghĩ A Ninh cũng sẽ thích nghe. »

Hắn không nhắc tới A Ninh, chưa chắc Tống Cẩn sẽ nói thật, nhưng hắn nhắc thêm A Ninh vào, Tống Cẩn liền không vui: « Không phiền Phó sư huynh, ta tự tìm đồ được. »

Phó Dung đành không hỏi nữa, trước tiên đi tìm đồ nấu cháo cho hắn, rồi trơ mắt nhìn hắn nấu cháo.

« Phó sư huynh ăn đi. » Tống Cẩn múc một chén cho Phó Dung.

Phó Dung không thể làm gì khác hơn là ăn.

Tống Cẩn thỏa mãn ăn hai chén, ngẩn người một hồi, trời đã tối, hắn cảm thấy mệt liền đi ngủ.

Trong thôn người già đều đi ngủ sớm, chỉ còn lại Phó Dung cô đơn nhìn bầu trời đêm.

Ngày hôm sau Tống Cẩn dậy rất sớm, ở trong phòng quần quần mấy vòng, chợt nhìn thấy một cái cần câu, cầm lên nhìn, đã gãy rồi, không còn dùng được. Hắn ủ rũ thả cần câu xuống đất, tiến vào nói với Phó Dung: « Phó sư huynh, chúng ta nấu cháo ăn, sau đó làm cần câu xế chiều đi câu cá, được không? »

Phó Dung nhớ kỹ lời Khương Ninh dặn: Thuận theo hắn, hắn nói gì chính là cái đó, ngươi đáp ứng hắn sẽ ngoan ngoãn, bằng không hắn sẽ nháo lên ngươi biết làm sao?

Phó Dung cho là phải, liền nói với Tống Cẩn: « Được. »

Ăn cháo xong, dưới sự giúp đỡ của Phó Cẩn, Tống Cẩn cũng làm xong cần câu, kéo Tống Cẩn đến bờ sông.

Tống Cẩn lẳng lặng ngồi ở trên bờ, nín thở ngưng thần, nhưng vì chiều muộn rồi, không câu được con cá nào, nhưng hắn rất vui, thần bí nói với Phó Dung: « Ngày mai dậy sớm sẽ câu được thôi. »

Phó Dung cảm giác bệnh vừa mới tốt lên của hắn lại nặng lại rồi.

Ngày thứ ba, trời còn chưa sáng, Tống Cẩn đã thức dậy, hắn nấu cháo cho Phó Dung xong liền xách cần câu đi ra ngoài. Phó Dung mắt nhắm mắt ở đi sau hắn đến bờ sông.

Tống Cẩn cảnh giác quay đầu, thấy hắn thì có chút không vui: « Phó sư huynh, huynh không nên tới lúc này, huynh nên đi ăn cháo đi, trời sáng rồi đến tìm ta. »

Phó Dung có chút mơ màng nhưng vẫn nghe lời hắn, về nhà ăn cháo, đến lúc trời sáng thì chạy ngay ra bờ sông tìm hắn, Tống Cẩn vẫn ngồi ngay ngắn bên bờ câu cá.

Phó Dung thở phào nhẹ nhõm.

Tống Cẩn nghe tiếng bước chân quay đầu tỏ ý hắn đừng lên tiếng. Không qua bao lâu, hắn liền câu được một con cá, vui vẻ nói:

« Buổi trưa có cá hầm canh cho huynh rồi, thích không? »

« Thích. »

« Ăn cháo xong rồi? »

« Rồi. »

Tống Cẩn rất vui vẻ.

Quay về nhà lá, hầm canh cá, ăn xong, Tống Cẩn lại bắt đầu ngẩn người.

Phó Dung ngồi bên cạnh hắn, muốn hỏi thăm một chút, Tống Cẩn đột nhiên hỏi: « Huynh chơi bùn không? »

« ….Không chơi. »

« Chúng ta chơi đi? »

« ….Được. »

Phó Dung lần đầu tiên trong đời tức giận, vẻ lạnh lùng như băng thường ngày cũng hỏng mất, vì sau khi chơi bùn xong, hắn bị Tống Cẩn một mực kéo xuống nước đòi cởi y phục.

Vì hắn liều chết cũng không chịu, Tống Cẩn không thành công, hai người kéo nhau lên bờ, Tống Cẩn nằm trên đất phơi nắng. Sắp vào đông rồi, ánh mặt trời mang hơi lạnh, Phó Dung sợ hắn lạnh, khuyên mãi hắn với chịu về nhà.

Giằng co cả chiều, trở về nhà lá, Tống Cẩn thay đồ trước, sau đó lệnh Phó Dung thay đồ, mặt trời lại xuống núi, một ngày lại qua đi.

Ngày thứ tư, trời còn chưa sáng, Tống Cẩn liền thức giấc, hắn lại nấu cháo cho Phó Dung, sau đó xách cần câu ra ngoài. Phó Dung theo sau, phát hiện Tống Cẩn quay đầu, nói kiểu y chang hôm qua.

Nhưng Phó Dung không về như hôm qua, hắn liền biểu hiện hoảng loạn: « Ngươi về với ta đã, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. »

Tống Cẩn lắc đầu: « Không được! »

Phó Dung không biết làm thế nào mới tốt.

May mà lúc này trời cũng giúp dổ mưa, Tống Cẩn mới thỏa hiệp theo y về nhà lá.

Cháo đã nấu xong, vẫn là cháo khét, hai người ăn cháo xọng, bên ngoài trời càng mưa càng lớn, nhà lá bị dột, thôn trưởng mang dù đến, muốn hai người đến chỗ khác tránh mưa. Tống Cẩn dù mưa ướt cũng không chịu đi, Phó Dung khuyên không nổi hắn, đành mượn trưởng thôn hai cây dù, hai người vừa ngồi vừa che dù.

Mưa đánh vào dù, rớt xuống đất, Tống Cẩn đột yên an tĩnh hẳn. Phó Dung thở phào nhẹ nhõm ngồi bên hắn. Mưa cả ngày đến tối mới dứt, Tống Cẩn muốn ngủ ở trong nhà lá ẩm ướt này, Phó Dung cũng đành theo.

Ngày thứ tư, trời chưa sáng, Tống Cẩn đã thức dậy, hắn lại nấu cháo cho Phó Dung sau đó xách cần câu ra ngoài, Phó Dung đi theo hắn, lúc hắn quay đầu, y tàn nhẫn nói: « Tống Cẩn, đừng lặp lại chuyện mà ông ấy làm nữa! »

Phó Dung nghe thôn trưởng nói, người cha đó thường nấu cháo khét, cũng đi câu cá cho hai đứa nhỏ, y hiểu rằng, đó chính là tiên đế. Y không biết Tống Cẩn nghĩ gì, nhưng nếu y cứ để Tống Cẩn chìm trong vọng tưởng này, hắn không có cách nào giải thích với Khương Ninh. Đành đánh cược một lần.

« Tống Cẩn, ông ấy đã không còn nữa! Không còn nữa! »

Phụ hoàng ngươi đã mất rồi.

Tống Cẩn bị lời này chấn động, cần câu trên tay tuột xuống, hắn ngồi xuống nhặt.

Qua ngày thứ năm, hắn cầm cần câu ngồi bên sông, chút phản ứng cũng không có.

Buổi chiều có một bà cụ được Phó Dung nhờ vả, vừa câu cá vừa nói: « Ai nha, lần này là ngươi theo Phó Dung tới a, ta nhớ lần trước là một cô gái. »

« Cô nương kia xinh đẹp lắm, miệng cũng ngọt nữa, được cái lúc câu cá cứ thích nói chuyện, cá đều bị con bé dọa chạy hết, bất quá ta cũng thích nghe con bé nói chuyện! »

« Con bé ngoan lắm, còn khen ta hẳn ngày xưa là mỹ nhân. Nghe nó nói nó còn biết lĩnh binh đánh giặc, thật quá giỏi mà, ta còn hỏi nó có phải nó thích Phó công tử không. »

Tống Cẩn rốt cục có phản ứng: « A Ninh sẽ không thích hắn đâu. »

« A Ninh? Hóa ra cô nương đó tên A Ninh, tên hay! Nhưng ta thấy Phó công tử rất thích con bé, Phó công tử đúng là tốt, y thuật tốt, hợp thật, người biết đánh trận người biết y thuật, xứng đôi ghê! »

« A Ninh sẽ không thích hắn đâu! »

“Ngươi khẳng định vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng thích cô nương kia? Ai da, nhìn ngươi không giống nói đùa, Phó công tử từ đầu xuống chân đều là ưu điểm, còn ngươi? Ta thấy ngươi còn kém Phó công tử xa.”

“Ta kém hắn cái gì chứ?”

“Thế ngươi có gì hơn y? Câu cá? Đừng có chọc cười lão bà bà này chứ, câu lâu vậy rồi, cá ngươi đâu?”

Tống Cẩn không nhịn được nữa xách cần câu quay về.

Phó Dung đi vào.

Tống Cẩn: “Đi ra ngoài!”

Phó Dung đi ra ngoài.

Ngày thứ sáu, Tống Cẩn vẫn ở bên sông câu cá.

Lão bà bà lại tới, ngồi bên hắn nói: “Thật trùng hợp nha, cậu thanh niên này, hôm qua già mới nói mấy câu, sao ngươi đã đi rồi? Hỏa khí lớn vậy. Có chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý chứ, có đúng không nào?”

Tống Cẩn: “….”

“Nào, nói lão nghe, ngươi thích cái gì ở A Ninh cô nương?”

“Cái gì cũng thích!”

“Thế A Ninh cô nương có thích ngươi không?”

“Dĩ nhiên là thích?”

“Thích gì ở ngươi?”

“Thích ta….”

“Thích gì?”

Tống Cẩn nói không nên lời.

Lão bà bà lại gần, thao thao bất tuyệt: “Ai da, bọn họ đều nói ngươi có bệnh, chẳng lẽ A Ninh cô nương thích ngươi vì ngươi có bệnh?”

“Không phải!”

Tống Cẩn lại nhịn không được nữa, xách cần câu về nhà.

Lão bà bà sợ đã chọc giận Tống Cẩn, vội vã đi tìm Phó Dung ở cách đó không xa, Phó Dung nhẹ nhàng trấn an lão: “Không sao, bà cứ cố nói hết sức là được.”

Lão bà bà không hiểu: “Sao phải làm như vậy?”

Phó Dung không nói.

Hắn cũng chỉ là muốn thử một chút.

Tiên đế là vết nứt trong lòng Tống Cẩn, hy vọng Khương Ninh có thể bù đắp lỗ hổng đó.

Lời lão bà quả nhiên quanh quẩn trong đầu Tống Cẩn.

Chẳng lẽ A Ninh cô nương thích ngươi vì ngươi có bệnh!

Không phải như vậy!

A Ninh không thích hắn bệnh!

Lúc Tống Cẩn hiểu A Ninh không thích, vậy sao bản thân lại bị bệnh chứ? Vì phụ hoàng sao?

Đầu óc hắn quay cuồng, trở về đêm hôm đó.

Hắn chưa từng thấy mẫu hậu hắn cười điên cuồng vậy, hắn không thể tin, hắn hận đến vành mắt sắp nứt.

“Ngươi muốn hỏi là ai hạ độc?”

Đêm, Triệu Thái hậu khuôn mặt xinh đẹp mà dữ tợn nói: “Cẩn Nhi, ngươi biết không, tiên đế là bị trúng độc chết.”

Lưỡi rắn của thái hậu phun đến trước mặt hắn, muốn hắn thống khổ mà chết: “Là ngươi a, Cẩn Nhi, là ngươi đầu độc tiên đế.”

Ngày thứ bảy.

Tống Cẩn ngồi trước nhà.

Một nam tử trẻ tuổi mới đến thôn, nói bất luận thế nào cũng phải đón cha hắn về chăm sóc. Nam tử kia đỡ phụ thân hắn qua căn nhà lá, nam tử và trưởng thôn đứng bên nói chuyện, người phụ thân kia thấy Tống Cẩn ngồi cô đơn, liền ngồi xuống nói chuyện với hắn.

Người cha này thần trí có chút mơ hồ, răng cũng sắp rụng hết, nhưng nhắc đến con trai mình, ánh mắt lão sáng lên, thao thao bất tuyệt từ lúc con trai mới ra đời cho đến bây giờ như thế nào.

“Ta rất cộc cằn, làm việc lại lỗ m ãng, chỉ cần con trai ta gây chuyện ta cũng giận đến không yên giấc, đánh nó đuổi đi, nương nó cảm thấy ta không thương con, ta sao có thể không thương chứ, đánh xong lập tức đau lòng…”

“Vậy nếu con trai lão làm tổn thương lão, lão…” Tống Cẩn như mộng như tỉnh hỏi một câu.

“Cái này a….” Thanh âm lão nhân dừng lại, đôi mắt nhìn lên trời, đôi mắt vô hồn: “Có lần con trai ta đánh nhau với người ta, ta đi ngăn, bị đam thủng mắt phải, là con trai ta vô ý đâm phải, không ngờ đúng không? Ta cũng không dám nói với nó, nhiều năm vậy rồi, nó cũng không biết là mắt ta bị mù rồi.”

Tầm mắt Tống Cẩn mơ hồ: “Lão không oán sao?”

“Oán? Người ngoài dĩ nhiên sẽ oán, nhưng đó là ta mà.” Ông lão run run đứng lên, cùng con trai đi về, Tống Cẩn lẳng lặng nhìn hai người đi xa.

Nhiều năm về trước, hắn cùng phụ hoàng đến đây, hắn bấu víu nơi chân phụ hoàng, phụ hoàng mắc cõng Tống Hoành không thể ra tay, liền dùng chân chỉ chỉ hắn, hắn nghe thấy phụ hoàng nói với những lão nhân trong thôi: “Đây là con trai ta.”

Sắp vào đông rồi.

Gió mang hơi lạnh thổi lên ngôi nhà tranh, Phó Dung ở trong phòng nghe tiếng Tống Cẩn khóc lớn, hắn nhẹ bước ra ngoài, loáng thoáng nghe những lời vụ vặt trong tiếng khóc.

“Phụ hoàng, nhi thần sai rồi.”

Phó Dung siết chặt y phục trong gió, cười A Ninh.

Tâm bệnh của hắn sắp khỏi rồi.