“Trong hộp này đựng gì thế?” Hứa Vô Diểu tò mò hỏi.
“Không nói cho ngươi.”
“Hưa hưa.”
“…..”
Tống Cẩn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể đáp lại một cái hữu lực nhất.
Hứa Vô Diểu lại đánh tiếp: “Ta nói cho người biết một bí mật.”
“Không có hứng thú.”
“Có liên quan đến nương nương.”
“Cho phép ngươi nói.”
“Người nói cho ta biết trong hộp đựng gì đã.”
“Một vài đồ vật cũ của A Ninh.”
“Vậy thôi?”
“Vậy thôi còn chưa đủ?”
“Đủ rồi.”
“Vậy ngươi mau nói bí mật!”
“Ồ, chính là sư huynh sẽ cùng nương nương về Tây Bắc, cũng không biết có vào phủ tướng quân hay không.”
“…..”
Tống Cẩn đối với bí mật này rất chống cự: “Ngươi nói không đúng, Phó sư huynh đi theo trẫm và A Ninh làm gì, hắn hết chuyện làm sao?”
“Có a, bất quá đây lại là một bí mật khác.”
“…….”
Tống Cẩn không phục, nói: “Trẫm đi hỏi A Ninh.”
Khương Ninh vốn muốn nói chuyện này với hắn, thấy hắn tới liền nói: “Hắn theo chúng ta là muốn xem bệnh cho chàng, chàng không muốn chữa bệnh sao?”
“Không phải.”
“Vậy ta hứa nếu không cần tuyệt đối không nhìn hắn.”
Tống Cẩn chần chừ, hắn đồng ý xem bệnh: “Nhưng chúng ta đi cùng Phó sư huynh, nếu ngươi đến một chút cũng không nhìn hắn, vậy….”
Khương Ninh hiểu ý hắn, Tống Cẩn cảm thấy nhờ vả người ta, lại không thèm nhìn người ta thì không hay.
“A Ninh, hay là đổi người khác vậy?”
Khương Ninh không đồng ý, Phó Dung là người nàng tín nhiệm nhất.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ta không nhờ hắn, hắn càng tức giận, cứ quyết định vậy đi!”
Tống Cẩn cũng không nhiều lời nữa.
Khương Ninh lại nói: “Hơn nữa, ngoài hắn ra, Tiết thừa tướng cũng đi theo chúng ta.”
Tống Cẩn ừ một tiếng, không quan tâm lắm.
Khương Ninh: “Ngoan vậy sao?”
“Hắn cũng có giành A Ninh với trẫm đâu.”
Cách ngày đi một ngày, Khương Ninh đi gặp chúng phi: “Bổn cung sắp tóm được bệ hạ rồi, còn một bước cuối cùng.”
Chúng phi vui mừng: “Nương nương dự định đi bước này thế nào?”
Khương Ninh nói: “Bổn cung quyết định cùng bệ hạ, một năm không ra khỏi điện Thái Hòa.”
Chúng phi: “…….”
Chúng phi thầm nghĩ người thật tình, không ra ngoài, ai chơi cùng chúng ta a.
Chúng phi liền nói: “Bước này có đúng chứ?”
Khương Ninh chau mày: “Nghi ngờ bổn cung sao?”
“Không dám! Chúc nương nương đắc thắng!”
Khương Ninh hài lòng.
Vân Huyên tiến lên vài bước, không nỡ: “Vậy chúng thiếp sẽ không được gặp nương nương một năm rồi.”
Khương Ninh thấy đám Vân Huyên không vui mừng gì, liền cười cười: “Các nàng như vậy bổn cung day dứt chết mất, ai dà, như vậy đi, các nàng muốn gì cứ việc nói, để bổn cung có cơ hội bù đắp cho các nàng.”
Lời này của nàng khiến chúng phi hết sức thoải mái, đều lớn mật nói nhưng gì mình muốn, Khương Ninh đều đáp ứng, trong đó có hai phi tử nhờ nàng giúp cho người nhà, nàng cũng đảm bảo được người nhà các nàng phẩm hạnh đoan chính liền mỉm cười đồng ý, hậu cung an bình.
Trở về điện Thái Hòa, không thấy Tống Cẩn, chỉ thấy Tống Hoành ngồi trên bàn xử lý triều chính, hỏi một tiếng: “Bệ hạ đâu?”
Tống Hoành ngẩng đầu, hất hất mắt: “Đang ở bên trong a, hoàng huynh nói sắp đi rồi, nên kiểm tra lại hành lý.”
Tống Cẩn rất nhiệt tình với chuyến đi Tây Bắc, mấy ngày nay đều quấn quýt hỏi Khương Ninh mấy vấn đề liên quan đến Tây Bắc, tỷ như khí hậu thế nào, đồ ăn có ngon như trong cung không, dân có hiếu khách không….
Lúc này nàng tiến vào kiểu gì cũng bị hỏi, liền lười không vào, đến bàn nói: “Ngày mai bổn cung còn phải dẫn theo Tiết tướng.”
Tống Hoành nghi hoặc: “Dẫn theo hắn làm gì? Hắn cũng tinh thông y thuật sao?” Ngôn từ nhắc đến Tiết tướng khá là bất mãn.
Khương Ninh đáp: “Thứ hắn tinh thông nhiều lắm, bổn cung nếu để hắn ở lại đây, hoàng đệ có thể bảo đảm hắn sẽ không sinh sự?”
Tống Hoành không nói nữa.
Khương Ninh lại thấp giọng: “Bổn cung nghi ngờ bệ hạ như vậy có liên quan đến phụ hoàng, nô tài hầu hạ lúc phụ hoàng bệnh nặng còn không?”
Nàng đột ngột nhắc đến chuyện này, Tống Hoành run lên một chút mới cẩn thận suy nghĩ: “Bên cạnh phụ hoàng có một người khá được tín nhiệm, tên là Hà Bảo, lúc phụ hoàng bệnh hắn là người hầu hạ, nhưng khi phụ hoàng ra đi, hắn cũng rời cung về quê rồi.”
“Mau chóng phái người đi tìm hắn!” Khương Ninh cong môi. Người như vậy khẳng định biết không ít chuyện. Tống Hoành vẻ mặt nghiêm túc, nhớ đến cảnh tượng trong hồi ức, gọi một tiếng: ‘Thường Nhạc!”
Thường Nhạc bộ dạng phục tùng bước đến.
Tống Hoành cũng nhanh tiến tới: “Ngươi có biết người tên là Hà Bảo?”
Hắn kỳ thực không nhớ rõ chuyện năm ấy, lúc hắn đi thăm phụ hoàng, thấy Hà Bảo hòa ái lôi kéo một thiếu niên, lúc đó cũng không thèm để ý, quét mắt tiến vào, lúc này nhớ lại, thiếu niên kia chính là Thường Nhạc.
Thường Nhạc quả nhiên gật đầu.
Hà Bảo là sư phụ của hắn, dạy hắn rất nhiều thứ, cũng cho hắn cơ hội hiếm có, hắn có thể hầu hạ thái tử lúc đó, đều là Hà Bảo giành được cho hắn.
“Vậy ngươi có tình nguyện xuất cung tìm hắn?” Tống Hoành lại hỏi. Thường Nhạc nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu: ‘Nhưng sư phụ đã qua đời cách đây không lâu rồi.”
Mắt Khương Ninh lại lạnh lại.
Đêm hôm sau, nàng dẫn Tống Cẩn cùng Tiết Chi Vấn xuất cung, Phó Dung điều khiển xe ngựa đứng ngoài thành, chờ Tống Cẩn vất vả mang theo cái bao hành lý lảo đảo bước lên xe ngựa, cảnh này đối với Tiết Chi Vấn quá mức kích động, đến khi lên xe ngựa vẫn chưa hết hoảng: “Bệ hạ…..”
Tống Cẩn không thèm để ý hắn, Khương Ninh giúp hắn đỡ hành lý. Trước khi xuất cung nàng đã thấy bao y phục này không vừa mắt, cảm thấy Tống Cẩn mang quá nhiều, muốn vứt bớt ra, Tống Cẩn sống chết không đồng ý: “Đây là lễ vật ta chọn cho nhạc phụ nhạc mẫu!”
Khương Ninh muốn đánh hắn, lại không nỡ ra tay, uất ức vô cùng. Nay lại thấy bao y phục này, nàng cười lạnh ném sang một bên: “Còn nhặt lại nữa là không cho đi đâu nữa!”
Tống Cẩn ngoan ngoãn rồi, Tiết Chi Vấn lại không ngoan: “Bệ hạ….”
Khương Ninh: “Tiết tướng cũng đừng mở miệng nữa.”
Tiết Chi Vấn đành im lặng ngồi trong xe, bóng đêm yên tĩnh, xe ngựa bay thẳng một đường, rất nhanh đã ra khỏi kinh thành đến Tây Bắc.
Phủ tướng quân, Khương Nghĩa không an giấc, hắn luôn có linh cảm xấu: “Phu nhân, bà ăn xong chưa?”
Khương Phu nhân không thích gì, chỉ thích ăn, lúc này vẫn đang ngồi trên bàn ăn bánh ngọt, đáp: ‘Chưa.”
Khương Nghĩa nghe tiếng bánh ngọt sột soạt cũng không lên tiếng nữa.
Khương phu nhân thấy dạ dày ổn rồi, mới đứng dậy dọn dẹp, xốc chăn chui vào: “Ông có tâm sự?”
Khương Nghĩa mở mắt: “Nếu như, là nếu như thôi ha, bệ hạ có mời phu nhân ăn, phản ứng có chút ngờ nghệch….”
Một lúc lâu mới nói tiếp được: “Mấy tật xấu cỏn con này, phu nhân có để ý không?”
“Tật xấu gì mà gọi là cỏn con?”
Chương 50
Khương phu nhân lại nói: “Hơn nữa bệnh cỏn con thì cũng là bệnh, chúng ta không nên bàn luận ngông cuồng về bệ hạ. Đi ngủ!”
Khương Nghĩa có nỗi lòng không thể nói hết.
Sớm hôm sau, y vẫn xoắn xuýt chuyện này, y sợ nếu nói hết ra thì phu nhân y lại đau lòng, nhưng không nói thì chẳng khác nào đang lừa gạt phu nhân, y cũng không biết làm sao cho vẹn cả đôi bên. Đành tự an ủi chính mình đến đâu hay đến đó.
Rất nhanh, chuyện đã đến rồi. Đêm đến, Khương Nghĩa đã thấy con gái mình dẫn theo nam tử mang mặt nạ leo tường mà vào: “Cha.”
Tống Cẩn lập tức: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ!”
Tiết Chi Vấn bất động.
Khương Nghĩa: “……”
Khương Ninh kinh hoảng, quay lại hỏi: “Không phải chàng hứa với ta là không gọi thế rồi sao?”
“Trẫm khi đó đã nói ‘được’ đâu.”
Khương Ninh bất lực: “Không cho gọi như vậy!”
Tống Cẩn tiếc nuối: “Được.”
Khương phu nhân lúc này đang ở trong chuẩn bị đồ ăn, hồn nhiên không biết trong nhà có ai đến rồi.
Trong phòng, Khương Ninh dắt Tống Cẩn ngồi vào đầu, Tống Cẩn vòng tới vòng lui, đem phong cảnh trong sảnh thu hết vào tầm mắt, Khương Ninh vỗ vỗ tay hắn, hắn mới ngoan ngoãn ngồi yên, khen câu: “Nhạc phụ, nhà mình thật đẹp.”
Khương Nghĩa và Tiết Chi Vấn sắc mặt không tốt lắm, nhưng Khương Ninh thì khác, nàng bình tĩnh hỏi hắn: “Chắc chàng buồn ngủ rồi nhỉ?”
Tống Cẩn đung đưa như trống lắc: “Không buồn ngủ, ta còn chưa gặp nhạc mẫu mà.”
Khương Nghĩa nhất thời chấn động, không ngừng nháy mắt với Khương Ninh, Khương Ninh hiểu ý, nói với Tống Cẩn: “Nương ta đang ngủ, mai dậy sớm, chàng rửa mặt thay đồ mới rồi đến gặp nương ta, được không?”
Nàng đã tính chu toàn vậy, Tống Cẩn không lý nào từ chối. Khương Ninh giao Tiết Chi Vấn cho ám vệ xong liền dẫn Tống Cẩn về phòng trước đây của nàng.
Tống Cẩn quả thực rất thích nơi này, ngẩng đầu thấy mặt trăng cũng không nhịn được thốt lên: “A Ninh, mặt trăng nhà ta thật to, thật tròn.”
Khương Ninh: “……” Nàng đến gần nhón chân hôn lên mắt hắn: “Từ bây giờ, đến nằm trên giường, không được nói nữa.”
Tống Cẩn liền ngậm chặt miệng.
Khương Nghĩa ở trước cửa bồi hồi mấy bận, cuối cùng đẩy cửa bước vào. Khương phu nhân vẫn còn đang ăn. Khương Nghĩa lâu rồi hóa quen, ngồi trên bàn châm nước, nói: “Phu nhân, ngày mai nhà ta sẽ có niềm vui bất ngờ.”
Khương Phu nhân vẫn miệng nhai bánh ngọt, ăn vài miếng mới hỏi: “Của ông hay của ta?”
Khương Nghĩ đáp: “Của cả hai.”
Khương phu nhân cuối cùng cũng ăn xong, bắt đầu uống trà: “Kinh hỉ này rất lớn sao?”
Khương Nghĩa cân nhắc một lúc: “Rất lớn.”
Khương phu nhân đặt chén trà xuống, rất có cảm giác no nê: “Lớn đến mức biến thành kinh hãi?”
Khương Ninh thầm nghĩ ‘đúng’, nhưng miệng lại nói: “Còn phải xem bà nghĩ thế nào, đối với ta mà nói thì là đại kinh hỉ.”
Phu nhân nghe hiểu rồi: “Kỳ thực ông muốn nói ngày mai nhà ta sẽ xuất hiện đại kinh hãi đúng không?”
Khương Nghĩa ôm quyền: “Phu nhân thông tuệ, khâm phục, khâm phục!”
Khương phu nhân lấy khăn lau đi bột bánh trên miệng, trong mắt không có ý cười: “Có thể nói cho ta biết trước?”
Khương Nghĩa sợ nàng nghe xong sẽ giống mình ngủ không ngon, cảm thấy được ngủ một đêm thì cứ ngủ một đêm, lắc đầu: “Sáng sớm mai ta sẽ nói cho bà biết.”
Khương Phu nhân ồ một tiếng, kéo y về giường: “Vậy được, tối nay ông cứ lăn qua lăn lại như bánh nướng đi, ta sẽ vẫn ngủ ngon.”
Nhưng trên thực tế, nàng còn lâu mới tiêu sái được như thế, sự kiện kinh hãi vẫn nấn ná trong đầu nàng. Mà Khương Nghĩa quả thật cũng lăn qua lăn lại như bánh nướng.
Nửa đêm, Khương phu nhân giả bộ không được nữa, đá Khương Nghĩa một cước: “Đừng lăn nữa, thực sự ngủ không được, nói chuyện kinh hãi kia cho ta biết đi.”
Khương Nghĩa thở dài, chầm chậm nói: “Bệ hạ có chút bệnh.”
Khương phu nhân nhăn mày: “Bệnh là bệnh, còn phân nhỏ với lớn?”
Khương Nghĩa: “………..”
Y sớm muốn cũng bị phu nhân bức cho tức chết mất.
Trong phòng tĩnh lại một lúc, Khương Ninh lại nói: “Bệ hạ bị bệnh.”
Khương phu nhân sắc mặt khó coi, nàng lo lắng thấp giọng hỏi dò: “Giống với bênh của tiên đế sao?”
Nàng không phải là lo cho Tống Cẩn, mà là lo Tống Cẩn đi rồi, Ninh Nhi của nàng sẽ chịu khổ.
Khương Nghĩa đương nhiên hiểu ý nàng, lắc đầu: “Bệnh này không giống với tiên đế.”
Khương phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười: “Vậy là bệnh gì? Không nghiêm trọng chứ?”
“Nói nặng thì không hẳn nặng, cứ xem ở chúng ta thôi.” Khương Nghĩa đáp. Khương phu nhân vừa nghe, gánh nặng mới được trút bỏ: “Vậy được rồi, nhưng chuyện kinh hãi của ngày mai liên quan gì đến bệ hạ?”
Khương Nghĩa thở dài: “A Ninh dẫn theo bệ hạ xuất cung, đến ở nhà chúng ta một thời gian.”
Khương phu nhân: “……”
Trong phòng Khương Ninh.
Tống Cẩn ngoan ngoãn đến lúc lên giường mới dám mở miệng, cũng nghe lời đổi kiểu gọi: “A Ninh, ta muốn đi vệ sinh.”
Khương Ninh mệt tim rồi.
Hai người đi vệ sinh về, lại nằm xuống giường, Tống Cẩn vui mừng, đột nhiên ôm chặt nàng: “A Ninh, ta quyết định rồi, ta sẽ hảo hảo chữa bệnh, chờ ta khỏi rồi, nàng muốn đi đâu ta đều dẫn nàng đi.”
Tất cả mệt mỏi đều biến mất không hình bóng, trong đêm tối Khương Ninh cong môi, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Hừng đông hôm sau, Tống Cẩn rất sớm đã tỉnh dậy đang lay Khương Ninh dậy, chỉ vào chồng y phục cùng lễ vật: “Trước tiên nên mang cái nào? Trước tiên nên tặng cái nào?”
Khương Ninh tùy tiện chỉ: “Cái này đi.”
Tống Cẩn đối với thái độ qua loa của nàng bất mãn hết sức: “A Ninh, phải nghiêm túc chọn chứ, nhạc mẫu thích màu gì nhất?”
Khương Ninh nói: “Nương ta từ nhỏ đã không nhận được màu sắc, chàng mặc cái nào cũng giống nhau, còn cha ta á, chàng mặc cái gì cũng đẹp.”
Tống Cẩn thất vọng à một tiếng, lại xoay quanh chồng lễ vật: “Vậy lễ vật thì sao?”
Khương Ninh liền chỉ vào mấy hộp bánh ngọt trong cung: “Cái này được, là nương thích ăn, ngày khác ta dẫn chàng đi mua.”
Tống Cẩn vui vẻ vô cùng.
Tất cả đều ổn thỏa, hai người liền đi về phòng chính. Tống Cẩn xem ra rất căng thẳng, đi hai bước lùi hai bước, nửa canh giờ trôi qua cả hai mới đến được cửa phòng chính.
Trong phòng.
Khương phu nhân bồi hồi đi lại, sửa sang dung nhan, vẫn chưa yên tâm hỏi: “Thế này được chưa?”
Khương Nghĩa nhìn hai người ngoài cửa: “Được.” Kéo tay Khương phu nhân quỳ xuống: “Thần…..”
“Nhạc phụ, nhạc mẫu không cần đa lễ!” Tống Cẩn cười cong cả mắt, nhanh bước đến chỗ hai người, đưa hộp ra trước mặt Khương phu nhân: “Nhạc mẫu, đây là lễ vật cho người.”
Khương phu nhân sợ đến tái mét mặt mày, nhìn Khương Ninh đứng sau Tống Cẩn, Khương Ninh nhìn nàng thoáng gật đầu, nàng cười lên, nhấc tay áo nhận lấy, thầm nghĩ bệ hạ ngoại trừ nhiệt tình ra cũng có thấy bệnh gì đâu!