Khương Ninh ra ngoài điện, thấy Tiết Chi Vấn bệnh đã lâu như vậy, lại từng vì Đại Chiêu lao lực không ít, sinh ra mấy phần trắc ẩn: “Tiết thừa tướng hà tất như vậy?”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, lão thần chỉ muốn gặp bệ hạ một lần.” Tiết Chi Vấn ngẩng đầu ưỡn ngực đáp.
Gió mát thổi tan điểm xót xa trong lòng nàng, mặt nàng cũng nhạt đi: “Bệ hạ đang bận, không rảnh gặp thừa tướng, Tiết thừa tướng về điện đi thôi.” Hoàng hậu nương nương có biết tiên đế ghét nhất là gì không?” Tiết Chi Vấn có lẽ không chịu được việc Khương Ninh ra mặt làm thay, đột nhiên khí thế dâng lên, nhìn về phía nàng.
Khương Ninh nghe vậy lòng cười lạnh một tiếng, Tiết Chi Vấn ngươi đúng là càng già càng can đảm, tiên đế chán ghét hậu cung tham gia chính sự thì liên quan gì đến bổn cung! Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía cành tàn bên tường thành: “Bổn cung biết hay không biết không quan trọng, có điều bổn cung cũng muốn nói với thừa tướng, tiên đế hẳn không thích Tiết Thừa tướng ép bệ hạ nhưa vậy.”
Tiết Chi Vấn kính yêu tiên đế, tiên đế đối với hắn chính là ánh trăng sáng, vì vậy nghe lời này mặt tối sầm, nhưng giận mà không dám nói gì.
Thanh âm của Khương Ninh lại tiếp: “Tiết thừa tướng không ưa bổn cung thì tính chuyện với bổn cung, nhưng Tiết thừa tướng mưu toan cùng bệ hạ thỏa hiệp, hẳn là điều khiến tiên đế chán ghét!”
Đến đây khí thế của Tiết Chi Vấn cũng hạ xuống, Khương Ninh lại hít một hơi: “Tiết thừa tướng vốn không cần dính vào những việc này, nếu Tiết thừa tướng đồng ý nói cho bệ hạ nguyên nhân, bệ hạ hẳn sẽ rất vui mừng, nếu không đồng ý thì về dưỡng bệnh đi thôi, về phần triều chính, không có Tiết thừa tướng cũng không đáng ngại.
Tiết Thừa tướng sắc mặt tái xanh, không ngờ Khương Ninh sẽ giam lỏng hắn. Chẳng lẽ bệ hạ không quản sao! Môi hắn run lên, không cam lòng hỏi một tiếng: “Để lão thần vào cung dưỡng bệnh là ý của bệ hạ?”
“Là bổn cung đề nghị, bệ hạ đồng ý!” Trước điện không đãng , thanh âm nàng mang hơi lạnh: “Còn vì sao ư? Bổn cung nói rằng Tiết thừa tướng mấy lần phạm thượng, làm loạn….”
“TA không có!” Tiết Chi Vấn kích động, bỗng nhiên kịch liệt ho khan, tiếng ho khó nghe không ngừng.
“Không có? Vậy Tiết thừa tướng có dám thề với bệ hạ trong điện?!” Khương Ninh chỉ cửa điện.
“Nương nương khinh người quá đáng!”
“Là bổn cung bắt nạt Tiết tướng hay Tiết tướng đang bắt nạt bổn cung và bệ hạ?! Tiết tướng luôn miệng đòi gặp bệ hạ là ý gì? Bệ hạ có điểm nào làm không tốt khiến thừa tướng không bằng lòng, để người khác mua chuộc đây?!”
“Lão thần….” Ánh mắt vẩn đục bị nàng liên tiếp chất vấn, sợ đến một chữ cũng không nói ra.
Khương Ninh cụp mắt như đang nhìn giun dế, thanh âm thấp lại: “Tiết tướng già rồi, về cung dưỡng bệnh đi thôi. Người đâu, đưa Tiết tướng về điện.”
Tiết Chi Vấn uể oải rời đi.
Khương Ninh đứng thẳng người: “Thường Nhạc, tuyên Dương Đan vào điện Thái Hòa.”
“Vâng!”
Dương Đan xưa nay là người thận trọng, biết kiềm chế, dù là núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, nhưng thánh chỉ hôm nay như một đạo sấm khiến hắn lo lắng chạy vào cung, mãi đến khi nghe nói Tiết Chi Vấn và hoàng hậu xảy ra tranh chấp bị trói về hậu điện mới tỉnh táo lại.
Dương Đan luôn cho rằng thế gian này mọi chuyện đều có nhân quả, bệ hạ triệu hắn nhất định không phải chỉ là tán gẫu hay hỏi chuyện Binh bộ, bệ hạ có hoàng hậu, bệ hạ lại thích đọc tấu chương, vậy hẳn có vấn đề rồi, biết đâu triệu kiến hắn xong cũng sẽ giam hắn lại?
Dương Đan duy trì trấn tĩnh bước vào điện, hành xong lễ, quả nhiên nghe hoàng hậu quát lớn; “Người đâu! Bắt Dương Đan!”
Cửa điện vừa đóng, hai thị vệ tiến lên giữ chặt hai tay hắn, hắn lập tức quỳ gối trước Tống Cẩn và Khương Ninh.
Tống Cẩn mang mặt nạ ngồi xuống, không nói một lời, Khương Ninh mặt lạnh như sương. Dương Đan vẫn duy trì được sắc mặt, chỉ là cảm giác rờn rợn sau lưng xông lên đại não, hắn tinh thần trì trệ chốc lát mới mở miệng: “Tham kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương!”
Tống Cẩn không đáp. Khương Ninh nhìn hắn, hiện lên vẻ giận dữ: “Dương Đan ngươi lớn mật!” Tiện tay ném thư tín trên bàn xuống đất: “Tự xem cho kỹ đi!” Những thứ này đều là ám vệ Dương gia đưa đến, đương nhiên không phải từ phòng Dương Đan, mà từ phong con trai lớn Dương Khánh Thành của hắn tìm ra.
Dương Đan lòng phát lạnh, đến lời kêu oan cũng không dám nói, vội quỳ gối nhặt thư tín lên, chưa xem xong đã tan vỡ hoàn toàn. Bởi hắn hiểu được, đây không phải bịa đặt, những thư tín này, là thật!
Dương Đan nhất thời xám mặt. Làm quan triều đình mấy năm, tuy không nói cung cúc tận tụy đến chết nhưng cũng không hổ thẹn với lương tâm, lại không ngờ con trai của mình lại gây sự, thật khó xử a!
Dương Đan bây giờ cũng không có tâm tư để giải thích, chỉ phủ phục nhận sai: “Thần tử vạn chết không đủ tạ tội.”
Tống Cẩn liếc mắt nhìn Khương Ninh, Khương Ninh cũng đã thay đổi sắc mặt, không khỏi mở miệng nói: “Dương đại nhân làm việc tỉ mỉ, chỉ là chính vụ làm lơ là việc nhà, không quản được con cái cũng là thông cảm được.”
Dương Đan vì câu nói này mà rơi lệ. Mọi chuyện cũng là có nguyên do của nó. Hắn một lòng vì chính vụ, mấy năm qua nhà đối với hắn cũng chỉ là chỗ ngủ, mà không làm tròn chức trách người cha, Dương Khánh Thành đi đến đường này cũng là tội lỗi của hắn.
“Nhưng họa này dù sao cũng là ở Dương gia mà ra.” Khương Ninh xem qua ghi chép cũng không khỏi cạn lời, may sao Dương Đan tận tụy cung cúc với quân chủ, Khương Ninh lại nói: “Bệ hạ và bổn cung thượng nghị xong quyết định để ngươi lấy công chuộc tội.”
Tin tức Dương Đan ung dung ra khỏi điện Thái Hòa truyền đi, chúng thần nghe xong tâm tư khác nhau, cũng đều lẳng lặng mong chờ tiếp theo bệ hạ sẽ triệu kiến ai.
Đáng tiếc Tống Cẩn không muốn gặp ai nữa. Lúc gặp Dương Đan, nếu không phải Khương Ninh nắm chặt tay hắn, sợ là hắn đã lật bàn rơi lệ rồi. Khương Ninh cười nói:
“Chàng ở trong điện lâu, không quen gặp người lạ, chi bằng gặp thêm người nữa, tập cho quen?”
“Còn muốn gặp ai nữa?” Tống Cẩn âm u hỏi,
“Cha ta.”
Tống Cẩn đương nhiên sẽ gặp Khương Nghĩa, Khương Nghĩa vừa đến, hắn liền nhiệt liệt nghênh đón, mới định mở miệng, Khương Nghĩa đã quỳ cái rầm:
“Thần! Thần! Tham kiến bệ hạ!”
“Trẫm biết ngươi là thần. Không thể gọi là cha.” Tống Cẩn ai oán liếc Khương Ninh: “Vì sao cha nàng lại không có quan hê với trẫm?”
“Có. Y là thần tử của chàng.”
« Tất cả văn võ trong triều đều là thần tử của trẫm. »
« Nên là ? »