Mễ Lạp đứng trên giường, giơ một tay lên cao, hung hăng hét: “Lão Bạch, xuất hiện đi!”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa sột soạt đong đưa trong gió.
Đứng chờ một hồi như đứa hâm dở, mà chẳng có chuyện gì xảy ra, Mễ Lạp vẫn không từ bỏ, hét lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, xuất hiện đi!”
Nhưng vẫn không có phản ứng nào, cô lẩm bẩm: “Xem ra ở thế giới này không thể triệu hồi người của thế giới kia, chẳng lẽ đây là tình huống một chiều? Không đúng, rõ ràng mình có thể dùng di động mua đồ ở thế giới bên kia của Lão Bạch. Chứng tỏ hai thế giới có thể kết nối với nhau.”
Vậy tóm lại là không đúng chỗ nào?
Mễ Lạp ngồi xếp bằng trên giường, vuốt cằm trầm tư suy nghĩ.
Khóe mắt liếc nhìn chiếc điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, đầu chợt lóe lên tia sáng.
Chẳng lẽ cần phải có phương tiện gì đó làm vật liên kết hai thế giới? Nếu cô muốn mua hàng của thế giới kia thì nhất định phải sử dụng điện thoại của thế giới kia. Tương tự, nếu muốn dùng ý thức để triệu hồi người ở thế giới đó, thì cũng cần phải có vật trung gian, chỉ có dòng chảy ý thức thì không thể đạt tới cảnh giới sử dụng năng lực thành thạo.
“Thử xem nào!” Mễ Lạp nhảy khỏi giường, chạy vào bếp, lấy quả táo tàu từ trong tủ lạnh ra, sau khi rửa sạch thì cắn một miếng lớn, sau đó giơ quả táo tàu mới bị gặm, vừa nhai vừa hét vào không trung, “Mau lăn vào bát của em đi, Lão Bạch!”
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có mình Mễ Lạp vẫn hăng hái biểu diễn.
“Haizz.” Bạn trai hoàn toàn không cảm nhận được tiếng gọi tình yêu của cô, thật là quá thất bại.
Mễ Lạp vừa ủ rũ trở về phòng vừa gặm quả táo tàu.
Bên kia, Tích Bạch Thần ôm Tiểu Bạch, ngồi chính giữa rạp chiếu phim, một mình chiếm ba cái ghế, mặt không chút biểu cảm xem “Crazy Panda”, thỉnh thoảng xung quanh truyền đến tiếng cười, chỉ có mình anh là thờ ơ.
Lúc này, trên màn hình đang chiếu cảnh gấu trúc đại chiến người máy bỗng xuất hiện một bóng người mờ ảo chồng chập, người đó đứng trên giường, một tay chỉ thiên, la hét cái gì đó.
Tích Bạch Thần – người cho rằng mình đang bị hoa mắt: “…”
Trên màn hình, gấu trúc một cước giẫm nát cơ thể người máy, nói với vẻ dũng mãnh độc đoán: “Bọn ta nhất định sẽ thắng!”
Bóng người chồng chập lại rõ nét hơn một chút, giọng nói quen thuộc hòa trong tiếng rống giận của gấu trúc: *Tiểu Bạch, xuất hiện đi!*
“Meo meo?” Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nhìn màn hình một cách nghi ngờ.
Biểu cảm của Tích Bạch Thần bỗng bừng sáng: “…………” Đột nhiên cảm thấy bộ phim điện ảnh này cũng thú vị phết.
Một hai giây sau, bóng người biến mất, Tích Bạch thần đợi một lúc, nhưng ngoài con gấu trúc trên màn hình kia thì không còn bóng người kì quái nào xuất hiện nữa.
Anh mệt mỏi ngả người vào lưng ghế, biểu cảm lại mang vẻ “chán muốn chết.”
Một lúc lâu sau, gấu trúc giật súng năng lượng từ tay một con robot và bắt đầu quét sạch tất cả.
“Lũ gà yếu ớt, đên đây!” Gấu trúc cả người đẫm máu, anh dũng không sợ chi.
*Mau lăn vào bát của em đi, Lão Bạch!* Bóng người lại xuất hiện, tay đang giơ một quả táo tàu gặm dở, điệu bộ vô cùng khoa trương.
Bộ phim đúng lúc chiếu đến khung cảnh bi tráng và hùng vĩ, các khán giả đều ngồi ngay ngắn, mắt rơm rớm nước, chỉ có mình Tích Bạch Thần khẽ bật cười.
Mặt của gấu trúc và mặt của Mễ Lạp trùng hợp chồng lên nhau, ngay cả biểu cảm cũng đồng bộ một cách lạ thường, làm Tích Bạch Thần không thể ngừng cười được.
Vài người xung quanh ném cho anh những ánh mắt không mấy thiện cảm: Dũng sĩ gấu trúc bi tráng như vậy, anh còn cười được, lương tâm của anh ở đâu?!
Cảm giác buồn bực do bị Mễ Lạp bỏ rơi ban nãy đã tan thành mây khói. Cái tên quỷ nhỏ này luôn có cách khiến anh vui vẻ. Tuy không biết tại sao hình ảnh của cô lại xuất hiện trên màn hình, nhưng rõ ràng là cô đang suy nghĩ biện pháp để liên lạc với anh.
Hình ảnh chỉ xuất hiện trong vài giây, mãi tới khi bộ phim kết thúc, Tích Bạch Thần vẫn không nhìn thấy cô nữa, nhưng tâm trạng của anh lại rất tốt, cảm hứng sáng tác bùng nổ như giếng phun, nhiều tình tiết kì lạ cũng hiện ra tầng tầng lớp lớp…
Ngày hôm sau, Mễ Lạp thu tiền thuê nhà của tháng này, sau đó chuẩn bị gọi bạn bè ra ngoài nhậu.
Không đợi cô gọi điện, Đoàn Tiểu Vũ đã gõ điện thoại trước một bước: *Tiểu Mễ, giúp tớ với!*
Mễ Lạp ngạc nhiên hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
*Nhà tớ mới mua sửa sang xong hết rồi.*
“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
*Vốn là chuyện tốt, tớ còn định gọi bạn bè đến chúc mừng, nhưng mà…* Giọng Đoàn Tiểu Vũ mang theo chút nức nở, *Chẳng biết làm thế nào mà tên bạn trai cũ của tớ phát hiện tớ mua nhà, sau đó nói chuyện này cho bố mẹ tớ biết rồi.*
“Bạn trai cũ của cậu, là cái tên tra nam lừa bịp kia à?” Mễ Lạp còn nhớ cái tên đàn ông kia đã lén câu kết với tình nhân của một ông chủ nào đó sau lưng Đoàn Tiểu Vũ.
*Ừ, là hắn ta đó.* Đoàn Tiểu Vũ nghẹn ngào nói, *Hai ngày nữa bố mẹ tớ sẽ dẫn em trai tới gặp tớ. Cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ? Hay là đem chuyện tớ trúng số nói cho họ biết?*
“Đừng.” Mễ Lạp hiểu rất rõ quan niệm trọng nam khinh nữ của bố mẹ Tiểu Vũ nghiêm trọng thế nào, nếu để họ biết Tiểu Vũ trúng số tới mấy chục triệu, nhất định sẽ bắt cô giao tiền mua nhà cho em trai cưới vợ.
“Cậu nghe tớ nói, nếu bố mẹ cậu hỏi, cậu cứ nói tiền mua nhà mượn từ tớ. Lát nữa cậu viết một tờ giấy vay nợ, sau đó tìm ai mà cậu tin tưởng được kí thay tên của tớ.” Lý do mà Mễ Lạp không nói để mình tự kí chủ yếu là vì sợ bị hiềm nghi, chỉ cần không phải do cô kí thì tờ giấy vay nợ kia sẽ không có hiệu lực, Tiểu Vũ cũng không cần lo là sau này cô sẽ dùng tờ giấy vay nợ đó đòi tiền cô ấy.
Đương nhiên với mối quan hệ của hai người thì thật ra không cần quá phiền phức, nhưng có một số việc tốt hơn hết là vẫn nên chú ý một chú.
*Làm như vậy có phải quá…* Từ nhỏ Đoàn Tiểu Vũ đã sống trong một gia đình có tư tưởng bảo thủ, nhẫn nhục chịu khó như vậy, nên thấy rất có lỗi khi phải nói dối bố mẹ mình.
“Tiền này là của cậu, cậu có quyền kiểm soát nó, cho dù là bố mẹ cậu thì cũng không thể can thiệp.” Mễ Lạp khuyên nhủ, “Nếu cậu thật sự muốn tốt cho họ, thì không nên chiều theo ý bọn họ. Bọn họ vì em trai cậu mà chuyện gì cũng làm được. Em trai cậu đã là người trưởng thành, nên dựa vào đôi bàn tay của mình để cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, chứ không phải là chèn ép bố mẹ và chị gái của mình.”
*Nói như thế cũng không được, tuy em trai tớ có chút cứng đầu, nhưng đối với gia đình vẫn rất tốt…* Đoàn Tiểu Vũ biện hộ một cách yếu ớt.
“Ha ha.” Mễ Lạp bật cười, “Đúng rồi, mỗi lần cậu ta đòi tiền, quả thật đều đối xử rất tốt với mọi người. Tớ nói cậu này, Tiểu Vũ, nếu cậu nói chuyện này cho bố mẹ cậu biết, tớ sẽ đoạn tuyệt với cậu.”
Mễ Lạp nói một cách kiên quyết, quả nhiên Đoàn Tiểu Vũ liền thuận theo: *Được rồi, tớ nghe lời cậu.*
“Thế nhà mới của cậu sửa sang xong hết rồi, tình chừng nào đãi tân gia?” Giọng Mễ Lạp trở nên nhẹ nhàng hơn.
*Bố mẹ và em trai tớ sắp đến, cậu còn muốn ăn mừng không?* Đoàn Tiểu Vũ yếu ớt hỏi.
“Đương nhiên, viết giấy vay nợ xong xuôi rồi, chúng tớ sẽ giúp cậu tổ chức một buổi tiệc tân gia.” Mễ Lạp ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp, “Nhớ báo tớ ngày mà bố mẹ cậu tới nhé. “Chủ nợ” đây sẽ cho bọn họ biết cảm giác gánh nợ mấy chục triệu là như thế nào, bảo đảm họ sẽ không bao giờ tới tìm cậu đòi tiền nữa.”
Đoàn Tiểu Vũ nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười: *Ừm, tới lúc đó tớ sẽ nói cậu biết.*
Kết thúc cuộc trò chuyện, sự bực bội và căng thẳng trong lòng Đoàn Tiểu Vũ cũng biến mất. Mễ Lạp giống như Định Hải Thần Châm* trong lòng cô, dù gặp phải khó khăn gì cô ấy cũng có thể dễ dàng giải quyết. Tuy Đoàn Tiểu Vũ không thông minh lắm, nhưng cô có một ưu điểm, đó là rất giỏi lắng nghe ý kiến của người khác.
(Định Hải Thần Châm: gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không)
Cô xem Mễ Lạp là một người bạn thân thiết và rất tin tưởng cô ấy. Một người ngốc nghếch như cô, nếu không gặp được Mễ Lạp thì có thể cô đã bị bán đi mất rồi.
Mễ Lạp bắt đầu băn khoăn không biết nên tặng quà gì cho Đoàn Tiểu Vũ, đột nhiên nghĩ ra nhà cô ấy vừa mới sửa sang xong, có lẽ chưa kịp mua đồ trang trí như tranh vẽ hay cây cảnh.
Đoàn Tiểu Vũ cầm tinh con trâu, vậy lấy “Ngưu” làm chủ đạo, thiết kế một bộ thủ công mỹ nghệ dễ thương đi.
Trong lúc đang suy tư, não đột nhiên chấn dộng, một giây sau, cảnh tượng đã thay đổi, lúc ý thức dần hồi phục, cô đã xuyên tới thế giới bên kia.
“Anh, lần này nhất định anh phải về một chuyến!” Tích Tử Nặc cầu khẩn, “Ông nội ngã bệnh rồi, ông ấy muốn gặp anh.”
Tích Bạch Thần không chút động lòng, giọng điệu bình thản, nói: “Cái cớ như vậy các người đã dùng rất nhiều lần rồi, cậu nghĩ tôi còn tin được sao?”
“Lần này là thật!” Tích Tử Nặc lấy một tập tài liệu chăm sóc sức khỏe ra, “Anh xem, đây là báo cáo chẩn đoán điều trị của ông nội.”
Tích Bạch Thần chỉ liếc mắt một cái, cũng chẳng buồn lật ra xem.
“Cậu về đi.” Giọng nói của anh không chút tình cảm, “Chờ tới lúc lão già đó nhắm mắt xuôi tay thì tôi sẽ tới dự tang lễ của lão.”
“Anh……….” Tích Tử Nặc không dám tin, trừng mắt nhìn anh, “Anh thật quá đáng! Nói thế nào, thì ông ấy cũng là ông nội của anh mà!”
Tích Bạch Thần mím môi, quay đầu, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi cứ tưởng anh chỉ có chút khúc mắc với chuyện trong quá khứ, chỉ cần chúng tôi không từ bỏ thì sẽ có ngày anh mềm lòng. Không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy, tôi thật đã nhìn lầm anh rồi!” Tích Tử Nặc nắm chặt bệnh án kia, phẫn nộ nói. Anh ta đứng phắt dậy, chuẩn bị lên đường.
“Chờ đã.” Tích Bạch Thần đột nhiên cất tiếng, chìa tay ra với anh ta, ” Đưa bệnh án kia tôi xem thử.”
Trong mắt Tích Tử Nặc hiện lên một chút ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng đưa bệnh án cho anh xem: “Anh nghĩ thông suốt rồi sao?”
Tích Bạch Thần nhận lấy bệnh án, không lật xem, mà chỉ dùng ngón ngay vuốt phẳng một cách nhẹ nhàng.
*Anh yêu ơi, là em, là em nè ~~* Tiếng Mễ Lạp phát ra từ tờ giấy.
Tích Bạch Thần: “…”
*Đi thôi, chúng ta cùng nhau về thăm ông nội nào.* Mễ Lạp dõng dạc, *Sửu tức phụ* muốn gặp bố mẹ chồng mà.* (*Sửu tức phụ: con dâu xấu)
Tích Bạch Thần: “…” Bộ dạng này của em mà cũng dám tự xưng là “Sửu tức phụ”? Mặt mũi đâu?
*Xem bệnh án, quả thật cơ thể ông nội không tốt lắm.* Mễ Lạp khuyến khích, *Nếu các anh có thâm thù đại hận, nhìn ông ấy nằm liệt trên giường bệnh, anh có thể thầm vui trong lòng; còn nếu chỉ là chút mâu thuẫn bình thường, bây giờ không tới thăm, sau này sẽ hối hận. Cho nên, dù là nguyên nhân gì thì anh cũng nên đến xem một cái.*
Tích Bạch Thần: “…” Cách thuyết phục người khác của em đúng là mới mẻ tinh tế thật.
Tích Tử Nặc thấy anh cầm tờ bệnh án ngẩn người, nhịn không được nói: “Anh, sao anh không đọc?”
“Không cần đọc.” Tích Bạch Thần cuốn tờ bệnh án trong tay, đứng dậy nói, “Tôi sẽ cùng cậu về.”
Điều bất ngờ đến quá đột ngột, Tích Bạch Thần mừng đến độ cả người như phát sáng.
Tích Bạch Thần thay quần áo, đặt tờ bệnh án bên cạnh, ôm Tiểu Bạch ngồi lên xe của Tích Tử Nặc, đi đến biệt thự của Tích gia.
Sau mấy năm, cuối cùng anh lại trở về ngôi nhà kia, tâm trạng có chút không thoải mái.
*Lão Bạch, đừng lo lắng*. Mễ Lạp cổ vũ, nói: *Có em và Tiểu Bạch đi với anh, cho dù là đầm rồng hang hổ cũng không phải sợ.*
Tích Bạch Thần lấy bệnh án ra, lật xem từng tờ một.
Tích Tử Nặc – người đang ngồi ở ghế lái, thấy cảnh này qua gương chiếu hậu thì trong lòng cũng an ủi phần nào: Thật ra anh vẫn quan tâm đến ông nội.
Tiểu Bạch ngồi trong lòng Tích Bạch Thần, tò mò dùng chân nghịch tờ giấy, còn muốn cúi đầu xuống liếm.
Tích Bạch Thần ngăn nó lại, để nó không làm nhỏ nước dãi xuống tờ giấy.
Rõ ràng bụng rất quan tâm, nhưng lại cố tỏ ra vẻ vô tình, thật là, anh đúng là đồ ngại nói thật, tsundere muốn chết.
Tích Tử Nặc – người cho rằng mình đã nhìn thấu chân tướng, đang có tâm trạng vô cùng bay bổng, dường như xe cũng bị anh ta làm bay bổng theo, chưa tới hai tiếng đã tới nơi.