Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 95




"Oa... oa oa..."

Tiếng khóc đầy đau lòng của trẻ con lại vọng khắp núi Dung Cổ. Khác với những lần trước cố ý gây phiền toái cho Mục Thần, làm trò thì nhiều mà buồn bã thì ít, lần này là gào khóc thật lòng, khóc xé ruột xé gan, toàn bộ núi Dung Cổ nghe được tiếng khóc này mà giật cả mình.

Ca ca kết hôn, sao nó lại khóc tới mức này?

Cả người Mục Động đều đang trong trạng thái không còn thiết sống nữa, nó ôm đầu gối ngồi trong góc lồng sắt, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn thành cái bánh bao, khóc nhiều tới độ trên mặt toàn là vết nước mắt, nhìn như một chú mèo mướp.

Kính Minh bịt tai trốn trong một góc khác, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi khóc gì hả? Tè dầm à?"

"Thua rồi, thua trắng rồi, hu hu hu..." Mục Động vừa lau nước mắt bằng tay áo, vừa gào khóc, "Ta phải về nhà, ta phải đi tìm mẹ!"

Kính Minh xoa hai tai, khuyên nhủ: "Đừng khóc, lát nữa ca ta về nghe thấy ngươi khóc, sẽ chôn sống ngươi như vùi củ cải đó."

"Ca ca để làm gì chứ, ca ca chỉ toàn bắt nạt người ta!" Mục Động tức giận đạp lồng sắt, "Ta muốn về nhà!"

Kính Minh bịt tai đầy bất lực, mới gặp chút thất bại đã muốn về nhà tìm mẹ, quả nhiên vẫn còn là trẻ con, chẳng chín chắn tẹo nào! Thuở hắn còn nhỏ hắn tuyệt đối không bao giờ kém cỏi như vậy, cho nên hiện tại mới mạnh mẽ kiên cường được như thế này.

Kính Đình vốn đang ngồi trong rừng trúc một mình uống rượu ngắm trăng thì nghe thấy tiếng khóc này, y mất bình tĩnh cau mày, bóng nhoáng qua liền xuất hiện trước lồng sắt, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị quát: "Ngậm miệng vào! Khóc nữa thì nhốt ngươi ở đó mãi luôn, để ngươi vĩnh viễn không được về nhà!"

Mục Động bị doạ sợ đần cả người, lập tức im miệng.

"Oa! Thế là nín thật!" Kính Minh giật cả mình.

Kính Đình lạnh lùng hừ một tiếng, ghét bỏ nói: "Giống y hệt ngươi hồi bé, lúc tìm mẹ chỉ cần doạ cái là nín, đồ đần!"

Kính Minh xoè tay, tỏ vẻ mình chẳng hề tin vào "lời nói bậy" của Kính Đình. Làm huynh trưởng của hắn, y luôn chuẩn bị sẵn một vài câu chuyện về lịch sử đen tối "" của hắn, làm đệ đệ phải xấu mặt. Tuy nhiên người thông minh như hắn đương nhiên sẽ không tin rồi.

Làm anh em sinh đôi với hắn, Kính Đình nhìn dáng vẻ này của Kính Minh mà bất lực thở dài, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng hơi mệt mỏi.

Không biết đã ngủ được bao lâu, khi Mục Thần thức giấc, phát hiện bên ngoài nhìn thật mịt mù.

Đau nhức khắp người khiến hắn mất một lúc lâu mới hoàn hồn, lại nhìn cánh tay cẳng chân đang quấn lấy mình, nhất thời làm hắn nảy sinh cảm giác chẳng còn sức lực làm gì nữa.

Lúc lăn qua lộn lại làm hơi quá mức, thân thể cực kì khó chịu, Mục Thần biết rõ giờ trên người mình toàn là dấu hôn, cái tên dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như Cố Vân Quyết, dường như muốn tuyên bố chủ quyền của mình vậy, khiến hắn khó mà chống đỡ nổi.

Người bên cạnh hẵng còn ngủ say, gương mặt thoả mãn nhắm chặt mắt, tựa như một đứa bé giành được món bảo bối yêu thích, chẳng còn vẻ tâm cơ thường ngày. Mục Thần nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt càng trở nên dịu dàng, hắn khẽ ngoái đầu kề mặt bên tai Cố Vân Quyết, lại nhắm mắt lại.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã gần trưa, Mục Thần vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người đang nằm sấp bên cạnh chống cằm mà ngắm hắn. Trong ánh mắt thâm tình ấy toàn là vẻ mãn nguyện quyến luyến, khiến lòng hắn ấm áp hẳn.

"Mấy giờ rồi?" Hắn vừa mở miệng, Cố Vân Quyết lập tức ngồi thẳng dậy, kéo màn giường ra, từ góc của Mục Thần vừa hay nhìn thấy ánh nắng rực rỡ chiếu qua song cửa sổ, trên mặt đất là bóng râm lốm đốm, trên bậu cửa sổ đang nở đầy nụ trắng ngần, sắc nhạt mà thanh lịch.

"Trưa rồi, sư tôn đã ngủ mười mấy tiếng đồng hồ."

"Vậy ngươi đã ngủ cùng ta suốt mười mấy tiếng đồng hồ?"

"Đương nhiên rồi."

Mục Thần bật cười, người này cứ như ông chủ lớn bỏ mặc tất cả, đa số thời gian mỗi ngày đều dành để quấn lấy hắn.

Mục Thần ngồi dậy, áo lót trên người đã được thay từ lâu, bên gối đặt một bộ áo choàng tinh xảo màu xanh nhạt, nhìn qua đã biết là Cố Vân Quyết tự tay làm. Từ lúc y học được cách may đồ, tên đồ đệ ngốc này cứ như thợ may, may quần áo cho hắn như nấu cơm bữa.

Còn về đan dược, người này trừ luyện mấy thứ cao dùng trên giường ra, thì chẳng thấy y luyện thứ gì đứng đắn cả. Nói thẳng ra, Cố Vân Quyết bây giờ y như một tên con ông cháu cha quần áo lụa là, trừ việc mua vui thì chẳng làm gì nghiêm chỉnh sất.

"Mục Động đâu?" Mục Thần mặc quần áo vào, việc đầu tiên là tìm thằng nhóc chẳng khiến người khác bớt lo kia.

Cố Vân Quyết đã cầm lấy chân hắn, xấu xa véo véo, thuận tay xỏ giày vào.

"Hừ, còn nghịch nữa là đạp ngươi ra đó." Mục Thần giơ chân đá nhẹ vào ngực đối phương.

Cố Vân Quyết giờ mới ngoan ngoãn cười nói: "Luôn miệng kêu cha gọi mẹ đòi về nhà, lần này đúng là buồn thật rồi."

Mục Thần sầm mặt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi cũng thấy nó bất thường phải không."

Cố Vân Quyết xỏ giày vào cho hắn, đứng dậy bước tới cạnh bàn, bưng cốc trà hoa quả thơm mát lên, sờ thấy nhiệt độ vừa phải mới đưa cho Mục Thần, y nhìn hắn uống cạn cốc mà trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Đương nhiên là thấy rồi."

Mục Thần uống xong trả cốc lại, cảm thấy cả người mình có sức sống hơn hẳn, vỗ bên cạnh bảo Cố Vân Quyết ngồi xuống, chờ đối phương nói tiếp.

"Lúc trước con từng đoán, thiên đạo dường như có tư duy, mãi đuổi theo chúng ta không tha, kết quả sau đó đối phương một thời gian dài không bày trò, chúng ta được thanh tĩnh hẳn. Khi đó con liền nghĩ mình đoán đúng rồi, mục đích của nó chỉ là ngọc Luân Hồi. Xem ra sự tồn tại của Mục gia đã ảnh hưởng tới trật tự, đặc biệt là hai lần hạ phàm của Mục Thanh, cho thấy quyền lực của Mục gia cực kì to lớn, điều này khiến cho thiên đạo nảy sinh bất mãn. Nếu muốn lấy lại quyền lực này, đối phương rất có khả năng đang ẩn núp ở Mục gia." Cố Vân Quyết chậm rãi nói hết phỏng đoán của mình, mặt mày đã lộ ra ý cười, nếu y đoán đúng, vậy cuộc sống sau này của bọn họ sẽ thoải mái hơn nhiều.

Mục Thần gật đầu, ngẫm lại các chuyện đã xảy ra, rốt cuộc sáng tỏ: "Cho nên chúng ta gặp phải Mục Động, đến biểu hiện của Mục Thanh đối với nó cũng rất bất thường. Ta từng dò xét thần hồn của nó, mặc dù cảm giác rất yếu ớt, nhưng chắc chắn không sai được, có một luồng tinh thần lực rất nhỏ nhưng ý thức cực kì mạnh mẽ đang chầm chậm dung hợp với nó."

Cố Vân Quyết nghe xong, trầm ngâm một lát, đột nhiên mở to mắt, ánh sáng nhỏ vụn nơi đáy mắt chợt loé vẻ lạnh lẽo, y cười nói: "Không phải còn chưa dung hợp hoàn toàn sao, lấy ra là được."

Mục Động làm ầm ĩ xong đang ăn chợt lạnh run cả người, hoảng hốt nhìn tứ phía, thấy chẳng ai để ý đến nó, mới cẩn thận nhích lại gần Kính Minh thì thào hỏi: "Khi nào ca ngươi mới thả chúng ta ra?"

Kính Minh ăn phồng cả miệng, móng vuốt gãi gãi vạt áo trước ngực, nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Ở trong này không ổn sao? Có người cho ăn, còn không phải làm việc gì."

Mục Động kinh ngạc trợn mắt, "Ngươi bị ngu hả!"

"Ngươi mới ngu ấy!" Kính Minh hừ hừ, cầm một khúc xương lên gặm tiếp, đủ ăn đủ uống, không cần phải giết chóc tàn sát nhau, sống thế này có gì không ổn? Cung chủ đã nói, kiểu người biết hưởng thụ như hắn là thông minh nhất, có gì hưởng nấy. Những người nói hắn không có chí tiến thủ, ra ngoài gây chuyện chỉ vì ham muốn của bản thân, hay vì không giành được thứ mình muốn có mà kêu cha gọi mẹ ngày ngày than vãn mới là đồ ngu.

Mục Động đảo mắt, vừa định tìm cách trốn ra ngoài thì nhìn thấy vạt áo màu xanh nhoáng lên trước mắt, ánh mắt bất giác bị dính chặt mà nhìn lên, Mục Thần đang cúi đầu nhìn nó, ánh mắt ấy làm nó không thể hiểu nổi.

"Nhị ca!" Cứ như thể tìm được cứu tinh, Mục Động bò dậy lao tới, thảm thương gọi: "Đệ không nghịch ngợm nữa đâu, đừng nhốt đệ lại mà."

Trong lòng Mục Thần cũng khó chịu, đứa trẻ bé teo thế này lại bị nhốt trong lồng, dù có Kính Minh theo cùng nhưng rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con mà thôi. Cố Vân Quyết và Kính Đình làm thế này không được ổn thoả cho lắm. Nhưng chiếc lồng này có thể cách ly linh hồn, cũng là để ngăn chặn mối tai hoạ ngầm này chạy ra ngoài.

Kính Đình mở lồng thả Mục Động ra, Mục Thần cúi người bế nó lên, nhìn khuôn miệng nhỏ dính đầy mỡ, khoé môi hắn khẽ nhếch, thằng nhóc này xem ra cũng chẳng phải chịu uất ức gì cả.

Cố Vân Quyết gật đầu với Kính Đình, chủ động đón lấy Mục Động từ trong lòng Mục Thần, cười nói: "Chúng ta về nói chuyện nào, bàn xem khi nào nên đưa ngươi về."

Nhéo nhéo thằng nhóc trong lòng, Cố Vân Quyết híp mắt lại, kiếp trước nếu không phải quay lại năm mươi năm trước thì số phận của tiểu sư tôn ắt là phải lấy thân vá trời rồi, bởi lúc đó Tam giới đã loạn lạc.

Tam giới giết chóc quá nhiều, sinh linh đồ thán, luân hồi tăng vụt, Lục đạo bất ổn, trong cơ thể của Mục Thần chứa ngọc Luân Hồi, dù cho không ai phát hiện ra thì hắn cũng sẽ lấy thân vá trời, hoàn thành định mệnh của mình. Bây giờ, xem ra mọi thứ mà mình từng làm trước kia đều là do bị người khác lợi dụng, cố ý làm loạn Tam giới để tìm ra ngọc Luân Hồi.

May mắn mà Luyện Hồn Ma Công đưa họ trở lại năm mươi năm trước, kiếp này vốn nghĩ có thể thay đổi rất nhiều chuyện, không ngờ vẫn bị thiên đạo thao túng, rất nhiều việc không thể không lặp lại. Cho dù y có không làm, cũng sẽ có người thay thế vai trò của y, phá hỏng trụ Trấn Hồn, âm mưu làm Tam giới trở nên hỗn loạn.

May mắn là, kết cục của kiếp trước và kiếp này hoàn toàn khác nhau.

Cố Vân Quyết đem Mục Động về chỗ ở của Mục Thần, cười híp mắt véo quai hàm của đối phương, "Một nắm bé teo thế này, không biết trong đầu chứa được bao nhiêu thứ? Hay là bổ ra xem thử?"

"Nhị ca!" Mục Động ngoái đầu gào, cứu mạng!

Cố Vân Quyết túm lấy cổ áo nó xách lên, dịch chuyển luôn vào không gian bên trong Hộ Hồn Linh.

Bên trong hoa cỏ tươi tốt, linh tuyền uốn quanh, cây ăn quả trước kia Cố Vân Quyết trồng cuối cùng cũng kết trái, khi Mục Thần thấy chán cũng trồng rất nhiều thảo dược, hiện tại đang mọc xum xuê, chỉ sau một ngày được tưới linh tuyền mà như một năm mọc bên ngoài, nhanh chóng trưởng thành, khiến cả không gian tràn ngập mùi hương thơm mát của cỏ cây.

Mục Động bước vào không gian, cảm thấy mọi thần thức của mình đều bị cô lập, thậm chí đến cảm ứng đối với thế giới bên ngoài cũng bị cắt đứt, nó hoảng sợ nhìn xung quanh, lại nhìn Mục Thần, "Đây là đâu? Sao lại có nơi như thế này?"

Mục Thần ngồi xổm xuống, xoa đầu Mục Động, dịu dàng hỏi: "Muốn về nhà không?"

"Có!" Mục Động đáp ngay tắp lự.

Mục Thần dỗ dành, "Ngươi nhắm mắt lại ngủ một giấc, thức dậy nhị ca đưa ngươi về nhà, được không?"

Mục Động đang ngạc nhiên trước việc Mục Thần thay đổi thái độ, trong tay Cố Vân Quyết đứng bên cạnh đã xuất hiện một con thú hình tròn xù lông, lúc này cũng đang trợn tròn mắt ngốc nghếch nhìn Mục Động, dáng vẻ đần độn đó chỉ còn thiếu nước viết lên mặt sáu chữ lớn "Chỉ số thông minh bằng không". Cố Vân Quyết nhếch môi, vươn ngón trỏ nhè nhẹ gõ vào trán Mục Động, làm đối phương hôn mê luôn, tự thì thào: "Chẹp chẹp, lâu quá không làm, trình độ có thể sẽ đi xuống."

Mục Thần: "Xảy ra sai sót gì ta sẽ li hôn!"

Cố Vân Quyết: "..." Rách việc rồi!