Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 27




Mục Thần phải uống ba viên thuốc mới gian nan đè xuống được hỏa độc nóng rực này, hắn biết rõ đã không thể kéo dài được nữa, hắn cần phải lập tức bế quan.

Nhưng mà, đồ nhi phải làm sao đây? Tối thiểu hắn phải bế quan một năm trở lên, trong vòng một năm này ai có thể bảo đảm Cố Vân Quyết không bị người khác làm hư? Bởi vì mười năm gần đây chỉ cần hắn vừa sơ suất không trông chừng là Cố Vân Quyết sẽ theo quán tính đi gây rắc rối cùng người khác, chuyện này đã làm cho Mục Thần có bóng ma trong lòng. Hắn thật sự không yên tâm.

Cố Vân Quyết bên này, bị một câu nói của Trịnh Huyền Tố chọt trúng vảy ngược, trong nháy mắt liền nổi lên sát ý. Thân thể Mục Thần có bệnh, ngay cả bọn Kính Minh cũng không biết, cái tên Trịnh Huyền Tố này, hình như biết hơi nhiều rồi. "Sư bá cũng thật quan tâm sư tôn của ta a, nhưng không biết những lời nói vô căn cứ này, ngươi nghe được ở nơi nào?" Khí chất ôn nhuận quanh thân Cố Vân Quyết không có một tia biến hóa, đôi mắt đen huyền trên gương mặt tuấn mỹ lại sâu không thấy đáy, ánh mắt nhìn Trịnh Huyền Tố không nổi lên một tia gợn sóng, khẩu khí tuy rằng ôn hòa, cách nói chuyện lại không khách khí, điều này làm cho Trịnh Huyền Tố bỗng thấy tâm hồn run lên một cách khó giải thích được, một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, không lý do làm cho gã chảy mồ hôi ròng ròng, có loại kích động muốn quỳ xuống bái phục. Đè nén lại áp lực cực lớn này, gã cắn răng vội vã đáp lời: "Không, chỉ là thấy sắc mặt hắn không tốt, có chút lo lắng thôi."

Cố Vân Quyết cười nhạt gật đầu, ý tứ sâu xa nói: "Đa tạ sư bá đã quan tâm, chuyện hôm nay, ta sẽ nói lại với sư tôn không sót chữ nào."

Trịnh Huyền Tố cười khan một tiếng, không nói thêm nữa. Cố Vân Quyết thấy ánh mắt gã nhìn mình có chút né tránh, ánh mắt lóe lên một tia trầm tư, người này có vấn đề.

————

Mục Thần xuống giường, mới ra cửa phòng, liền thấy Cố Vân Quyết vội vội vàng vàng bay trở về, tốc độ không chậm, nhào thẳng về phía hắn, Mục Thần theo bản năng đưa tay ra, mặc cho đối phương ôm lấy hông của mình, nhào vào lòng mình. Có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu đồ đệ, Mục Thần lạnh mặt xuống, nghiêm túc nói: "Đã sắp cao bằng sư tôn rồi, vẫn cứ thích làm nũng như thế, sau này phải thu liễm một chút."

Cố Vân Quyết cầm lấy tay Mục Thần, một bên kiểm tra linh lực đang chập chờn trong thân thể hắn, bất động thanh sắc che giấu ánh mắt vừa tối sầm lại, vẫn cười nói: "Đồ nhi nhớ rồi."

Mục Thần vô lực, lời này đã nói vô số lần, vẫn không có thay đổi.

"Trên đại điện không có ai gây phiền phức cho ngươi chứ?" Mục Thần ngồi xuống, thản nhiên đưa tay ra.

Cố Vân Quyết nắm lấy bàn tay trong sáng như ngọc này, móc khăn ra, cái ôn nhu lau chùi sạch sẽ từng ngón tay thon dài của hắn, đáy mắt đột nhiên xuất hiện mấy phần cân nhắc, y ra vẻ muốn nói lại thôi, nói: "Gây phiền phức thì không có, dù sao mấy vị sư huynh đều ở đó, bất quá có một người... Muốn giới thiệu nữ nhi cho ta."

Mục Thần sắc mặt lạnh lẽo, "Ai?" Cái thứ không có mắt nào, đồ nhi của hắn nhỏ như vậy mà dám giới thiệu cô nương cho y làm quen, quả thực là muốn chết!

Sắc mặt Cố Vân Quyết không thay đổi nói: "Chính là vị sư bá họ Trịnh."

"Hừ, " Mục Thần hừ lạnh một tiếng, trong mắt là thần sắc lạnh lẽo, "Bất quá chỉ là đệ tử ngoại môn mà sư tổ ngươi mang về làm việc vặt thôi, sư bá gì chứ?" Lần trước thổi gió bên tai Nhạc Minh Trạch cũng chính là gã, điều này làm cho Mục Thần rất là bất mãn, chuyện của mình, từ lúc nào cần đến đối phương bận tâm? Phiền nhất chính là loại ra vẻ chính nhân quân tử như thế này, lúc nào cũng thể hiện rằng mình luôn quan tâm suy nghĩ cho người khác, thế nhưng trên thực tế chính là loại tiểu nhân không biết đang ấp ủ âm mưu xấu xa gì.

Nghĩ xong, Mục Thần trừng Cố Vân Quyết một cái, cảnh cáo nói: "Hồng nhan bạch cốt, phấn đại khô lâu*, còn nhỏ tuổi không nên nghĩ đến mấy thứ linh tinh đó."

(Hồng nhan bạch cốt, phấn đại khô lâu: Nhan sắc đẹp cũng như xương trắng, phấn son nhiều cũng giống như đầu lâu)

Cố Vân Quyết nghe xong chợt mỉm cười, lau xong ngón tay cho Mục Thần, nâng chung trà lên sờ sờ, cảm giác nhiệt độ thích hợp, lúc này mới đưa cho hắn, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Sư tôn nói rất đúng, đồ nhi đều nhớ rồi, thân thể ngài như thế nào, có nơi nào không khỏe hay không?"

Mục Thần nhấp ngụm trà, bớt giận một chút, hờ hững đáp: "Không có chuyện gì, không thể áp chế thì cứ mạnh mẽ chống đỡ, dù sao cũng không chết được." Trước khi trọng sinh, hắn vượt qua năm lần mới tìm được biện pháp giải quyết, tóm lại không chết được, không dễ chịu thì là thật.

Cố Vân Quyết nghe xong nhíu mày lại, bất mãn nhìn hắn: "Sư tôn!"

Mục Thần dừng lại, bất đắc dĩ đổi giọng, "Sư phụ muốn bế quan một thời gian, ngươi ngoan ngoãn chờ ta, không được chạy loạn." Không muốn để cho Cố Vân Quyết hỏi lại, Mục Thần chuyển đề tài, "Ta bảo ngươi xuyên đan dược, xuyên xong chưa?"

Cố Vân Quyết: "... Chưa."

"Dốt nát! Hiện tại đi làm ngay, buổi tối kiểm tra bài tập của ngươi!" Mục Thần ghét bỏ trừng Cố Vân Quyết một cái, thiên phú luyện đan của tiểu đồ đệ thật sự rất bình thường, nhưng nếu đổi thành một bộ kiếm pháp sát khí lẫm liệt, y xem một lần là có thể học được ngay, cách dùng kiếm cũng uy lực vô cùng, còn lúc bảo y dùng linh lực phân loại đan dược theo thành phần thì cố tình y lại làm không được, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể luyện chế đan dược sơ cấp, quả thực là ngốc còn hơn heo!

Cố Vân Quyết vừa nghĩ tới chuyện Mục Thần bảo y làm, cũng có chút đau đầu, hai đời gộp lại, tiểu sư tôn toàn dùng mấy từ như là ngu ngốc, ngu xuẩn, ngớ ngẩn, tên ngốc, để mắng y. Đương nhiên, dựa theo lượng từ ngữ của Mục Thần, mắng nhiều như vậy tuyệt đối có thể chứng tỏ tâm tình hiện giờ của hắn, ghét bỏ đến cực hạn.

Rất nhiều đan dược sau khi bị tổn hại sẽ ảnh hưởng đến dược lực, Mục Thần yêu cầu y xuyên một bình tử đan dược thành một chuỗi, dùng linh lực bao đan dược lại, bảo đảm dược lực không tổn hại. Một đại nam nhân, lấy kim ngồi xuyên thuốc, Cố Vân Quyết cảm thấy động tác này vô cùng giống người hầu gái, thật sự là không làm tiếp được.

Đương nhiên, nếu như đổi thành tiểu sư tôn làm, khẳng định giống hệt người vợ hiền.

Mục Thần giơ tay, gõ một cái lên đầu đồ nhi đang thất thần, "Sư phụ nói chuyện, ngươi có nghe thấy hay không hả?"

"Nghe thấy mà!" Cố Vân Quyết nắm lấy tay Mục Thần, cười híp mắt đề nghị, "Sư tôn dạy cho đồ nhi một lần được không?"

Mục Thần uống trà xong, ghét bỏ nhìn Cố Vân Quyết một hồi, dốt nát quá đi, sao lại dốt nát như vậy! Đời trước cũng còn thông minh hơn bây giờ, lẽ nào do đời này hắn nuôi quá tốt, nuôi hài tử thành phế nhân luôn? Cái thứ như thiên phú cũng có thể càng nuôi càng kém sao?

Cố Vân Quyết cười nhạt nhìn hắn, một cái ánh mắt cũng không nỡ dời đi, đôi mắt của tiểu sư tôn luôn lãnh đạm và xa cách, chỉ đối với người mà hắn lưu ý mới có thể có nhiều tâm tình như vậy, ánh mắt sư tôn nhìn y không giống với khi nhìn người khác, đôi mắt này, vào thời khắc này là xinh đẹp nhất.

Mục Thần thấy đồ đệ đã không học được lại còn ngu ngốc nhìn hắn cười ngây ngô, càng thêm ghét bỏ vỗ một cái lên đầu Cố Vân Quyết, "Nhìn cho kỹ!"

Nói xong, hắn bày trên bàn mười viên Trúc Cơ đan, cầm cây tăm tre vèo vèo vèo ra tay như bay, liền thanh công xâu đan dược thành một chuỗi. Xuyên xong, hắn nhìn Cố Vân Quyết, học được chưa?

Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày, "Sư tôn, không phải dùng kim may sao?"

Mục Thần thản nhiên nói: "Quá nữ tính."

"Vậy đồ nhi..."

"Tiểu hài tử không cần tính toán nhiều như vậy!" Mục Thần trở mặt.

Cố Vân Quyết bất đắc dĩ cười cười, tiểu sư tôn ăn nói vụng về, lúc nói không lại người khác thì liền trở mặt, thực sự là đáng yêu đến mức khiến người mê say.

Xế chiều hôm đó, Cố Vân Quyết nghiêm mặt, cầm cây kim may ngồi ở bên cửa sổ xuyên từng viên từng viên đan dược, Mục Thần nâng cằm lười biếng ngồi ở một bên, tâm tư của y đều không đặt trên đan dược, cũng may hiện tại y đã không còn là thân thể phàm thai, bằng không đầu ngón tay chắc đều bị kim đâm thành cái sàng.

Mục Thần uống hai chén trà, rốt cục ghét bỏ không nhìn nổi, dự định trở về tiếp tục tĩnh tọa, ngu muốn chết luôn, tại sao có thể ngu như thế!

Cố Vân Quyết nhìn bóng lưng Mục Thần, nhếch miệng lên, phân linh lực ra một tia, dùng tinh thần lực mạnh mẽ khống chế, khắc hai chữ "Thanh Hành" lên mỗi một viên thuốc. Mục Thần, tự Thanh Hành, bản thân hắn quả thật rất xứng với hai từ này, thanh hành ngoại chương, biểu lý tuyết sương*. Bởi vì cái tên này liên quan đến lúc hắn còn ở thế tục, lai lịch của Mục Thần lại không rõ ràng, cho nên tên tự này có rất ít người biết. Cố Vân Quyết rất yêu thích danh tự này, đặc biệt là lúc đọc thầm, rất giống như lời tình nhân lưu luyến nỉ non, khiến người thấy nghiện.

(thanh hành ngoại chương, biểu lý tuyết sương: bề ngoài trong sạch, nội tâm như tuyết sương)

Ngón tay trỏ nhẹ nhàng bắn ra, kim may theo cỗ linh lực kia nhanh chóng xuyên mười mấy viên thuốc lại, dược lực không mất chút nào. Cố Vân Quyết phất tay thu đi, trong mắt lộ ra mấy phần cân nhắc, lúc ở cùng tiểu sư tôn, phải giả vờ yếu kém một chút mới làm cho hắn thương yêu y nhiều hơn.

Ngay tại lúc này, một luồng nhiệt độ nóng rực đột nhiên từ truyền đến từ trong phòng, sắc mặt vốn thoải mái của Cố Vân Quyết bỗng nhiên biến đổi, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, người đã đến nội thất.

Màu da của Mục Thần vốn rất trắng, hiện tại thân thể chịu đựng hỏa độc dằn vặt, càng hiện ra không có chút hồng hào, đau đớn dữ dội đột nhiên ập tới làm cho mồ hôi trong nháy mắt thấm ướt sợi tóc trên trán hắn, quần áo cũng dính sát vào thân thể, cả người vô cùng chật vật. Linh hồn bị liệt diễm thiêu đốt, loại cảm giác đau đớn này hắn đã trải qua vô số lần, một đời trước thậm chí là vì chuyện này mà chết, giờ lại trải qua một lần, vẫn đau không có cách nào khắc chế. Thân thể đơn bạc căng cứng cả người, tình cờ run rẩy một hai lần cũng bị hắn khắc chế theo bản năng, cắn chặt răng không cho tia rên rỉ đau đớn nào thoát ra, cả người hệt như cây trúc trong cơn gió mạnh, thà rằng bị bẻ gãy, cũng tuyệt không cúi đầu.

Càng như vậy, càng khiến người thương tiếc.

Cố Vân Quyết xông lên, ôm lấy Mục Thần từ phía sau, không thèm đợi hắn đồng ý đã dùng thần hồn thăm dò vào tâm linh của Mục Thần, chợt thấy nơi sâu xa trong tâm hồn của Mục Thần có một người tí hon màu trắng dáng dấp giống hắn y như đúc đang bị một ngọn lửa màu đen vây vào giữa, hai nguồn sức mạnh vẫn đang giằng co với nhau, không kịp nghĩ nhiều, Cố Vân Quyết dùng thần hồn của chính mình bao lấy thần hồn của Mục Thần, chặt chẽ bảo hộ Mục Thần ở dưới thân.

Mới vừa tiếp xúc đến ngọn lửa kia, thần hồn của y liền run rẩy một cái, đau! Thần hồn bị thiêu đốt trên lửa, đau đến mức không ai có thể nói thành lời. So sánh với đau đớn của thần hồn, trong lòng y lại càng đau!

Khoảng thời gian ngày trước, tiểu sư tôn đã chịu từng trận từng trận dằn vặt ấy như thế nào, cuối cùng còn bị ngọn lửa ấy thiêu đốt đến chết! Vì trở nên mạnh mẽ, vì muốn làm một đan tu không bị người bắt nạt, biết rõ dị hỏa này có thể khiến hắn trả giá bằng cả tính mạng, người này vẫn quyết tâm làm, con người thanh lãnh này, đến cùng có bao nhiêu mạnh mẽ?

Loại tồn tại mẫn cảm và yếu đuối như thần hồn lại bị người ôm lấy, trong nháy mắt Mục Thần cũng biết là ai, bởi vì ngoại trừ tiểu đồ đệ mình nuôi lớn, hắn sẽ không thể không đề phòng người khác như vậy.

Cảm giác được thần hồn dần mát mẻ, Mục Thần mở mắt ra, giơ tay liền tát Cố Vân Quyết, hận không thể một chưởng đánh chết y, "Ngươi không muốn sống nữa à, đi ra ngoài!" Hắn thật vất vả nuôi y lớn đến như vậy, tên khốn này thậm chí ngay cả mạng cũng không cần, chút tu vi này của y, không cẩn thận sẽ hồn tiêu phách tán, vậy chẳng phải hắn đã uổng phí công nuôi nhiều năm như vậy hay sao! Không ngờ rằng, áp chế thời gian càng lâu, mức độ phát tác càng mạnh mẽ, hắn vốn tưởng rằng còn có thể áp chế ba ngày, không nghĩ tới lại đột nhiên như vậy, Mục Thần hối hận, cái dáng dấp yếu đuối này của hắn, lẽ ra không nên bị đồ nhi nhìn thấy, đứa nhỏ hiếu thuận này, nhất định sẽ bị dọa sợ.

"Đừng nhúc nhích!" Cố Vân Quyết mạnh mẽ nắm lấy hai tay Mục Thần, ôm hắn vào lòng không cho động đậy, thần hồn tiếp tục bao lấy thần thức của Mục Thần, giúp hắn chống lại ngọn lửa kia.

Mục Thần tức giận, rồi lại không thể tiếp tục tính toán với cái tên đồ đệ khốn kiếp không hiểu chuyện này, biết Cố Vân Quyết sắp không chịu nổi, hết thảy linh lực đều đang chống cự hỏa độc, công pháp của hai người lại tương đồng, hơn nữa thần hồn Cố Vân Quyết cao hơn Mục Thần, dĩ nhiên rất nhanh liền chiếm thượng phong.

Lúc Kính Đình và Kính Minh trở về, phát hiện Mục Thần bố trí kết giới, cho là Mục Thần đang bế quan nên không dám quấy rối, hai thầy trò cứ như vậy ngồi ba ngày ba đêm, mãi đến tận khi ngọn lửa màu đen bị chấn động đè xuống, một lần nữa bị phong ấn, Cố Vân Quyết mới mở mắt ra.

"Sư tôn? Sư tôn?" Y nhẹ giọng kêu mấy lần, bởi vì quá mức uể oải, Mục Thần sắp rơi vào mê man, lúc này hắn mới mở mắt ra, trên mặt vẫn tái nhợt không có chút hồng hào, ánh mắt lại mang theo tức giận, "Nghiệt đồ!"

Cố Vân Quyết thấy hắn vẫn còn sức mắng mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ôm Mục Thần an ủi: "Tốt rồi, đều qua rồi."

"Buông tay!" Dám coi hắn là trẻ con mà dỗ à! Lại dám không nghe lời của hắn! Còn dám cọ mồ hôi lên người hắn! Đây là muốn khi sư diệt tổ phải không? Nếu như còn sức lực, Mục Thần rất muốn nhấc tên đồ đệ khốn kiếp này lên mà đánh mông một trận!

Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày, nghĩ thầm tiểu sư tôn đúng là người qua cầu rút ván, buông người trong lòng ra, cảm thụ được nhiệt độ và xúc cảm lưu lại trong lồng ngực, có chút tiếc nuối nặn nặn ngón tay, đề nghị: "Có muốn đồ nhi giúp ngài rửa mặt hay không?"

Mục Thần hừ lạnh một tiếng, ngược lại cũng không có phản bác, hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, cũng không muốn để cho người khác rửa mặt cho hắn, nhưng dù có thì cũng nên chọn nhãi con mà mình nuôi lớn.

Cố Vân Quyết lập tức bảo người chuẩn bị nước, quay đầu lại cởi ngoại bào cho Mục Thần, tháo phát quan xuống, cởi dây buột tóc ra, Mục Thần thoải mái thở ra một hơi, không nghĩ tới lần này đơn giản như vậy liền chịu đựng qua, hơn nữa tu vi vậy mà lại không rút lui.

Lúc hắn đang suy tư nguyên nhân, lại không chú ý tới ánh mắt của Cố Vân Quyết ở phía sau đang nhìn hắn.

Ngón tay thon dài của Cố Vân Quyết xẹt qua bả vai Mục Thần, đáy mắt chợt lóe một ý cười, "Sư tôn, đồ nhi tiếp tục đây."

Mục Thần nghe giọng điệu y nói, trong lòng chợt nổi lên một luồng tà hỏa khó giải thích được, Mục Thần nắm lấy cổ tay của Cố Vân Quyết, nhớ tới chuyện tên này không nghe lời, lạnh mặt nói: "Ngươi đi ra ngoài phạt quỳ."

Tay Cố Vân Quyết ngừng lại, không hiểu tại sao Mục Thần đột nhiên liền trở mặt rồi.

"Chừng nào biết mình sai cái gì thì mới được đi vào." Thân thể đã khôi phục một ít, Mục Thần đứng lên, lấy ra một bình tụ khí đan, nhét ba viên vào miệng như ăn kẹo, yên lặng ước lượng khí lực hiện tại của bản thân, tính xem tỷ lệ dùng một cước đạp Cố Vân Quyết bay thẳng ra ngoài có bao nhiêu.

"Sư tôn, đồ nhi không biết mình sai chỗ nào?" Cố Vân Quyết mỉm cười, khí chất trơn bóng như ngọc khiến cảm xúc của Mục Thần hơi hòa hoãn một chút, "Là đồ nhi ôm thân thể của sư tôn, hay là ôm thần hồn của sư tôn?"

Mục Thần ngẩn người một lát, trừng mắt, "Đều tính!"

Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày, vậy thì cũng không sao, xem ra tiểu sư tôn cũng không tính toán nhiều với y, y rất vui vì sư tôn không coi y là người ngoài, nhưng nếu nghĩ theo cách khác, tiểu sư tôn vẫn không coi y là nam nhân sao? Cố Vân Quyết hé mắt, ngoan ngoãn kéo tay Mục Thần, quơ quơ, "Vì đồ nhi tự ý bảo vệ sư tôn, đã làm sư tôn lo lắng."

Mục Thần: "..."

"Sư tôn đối xử tốt với đồ nhi như vậy, đồ nhi lúc đó không nghĩ được bao nhiêu đã vọt vào, lúc đó trong lòng ta chỉ suy nghĩ, nếu sư tôn xảy ra vấn đề gì, đồ nhi phải sống một mình thế nào đây?"

Mục Thần: "..."

"Đồ nhi quả nhiên vẫn thích sư tôn nhất."

Mục Thần: "..."

"Ngay cả chuyện như chết vì tình, đồ nhi cũng làm ra được."

Đã khôi phục một ít khí lực, Mục Thần kinh ngạc giơ chân lên, một cước đạp Cố Vân Quyết ra ngoài, đóng cửa, khóa lại, lạnh lùng nói: "Đi ra cửa quỳ!"

Ôm một thùng nước định vào phòng, Kính Minh suýt chút nữa bị ván cửa đập vô bản mặt, nhanh nhẹn vọt qua một bên, nhìn dấu chân trên bụng Cố Vân Quyết, hắn cười trên sự đau khổ của người khác, đi tới vỗ vỗ bả vai của đối phương, "Ngươi cũng dám chọc cung chủ sinh khí? Lần này không phải chạy mấy vòng mà là phạt quỳ hả, ha ha ha..." Chịu oan ức gánh tội thay Cố Vân Quyết mười năm, nhìn thấy Cố Vân Quyết xui xẻo, Kính Minh đột nhiên có loại cảm giác kẻ yếu vùng lên, loại tâm tình sảng khoái này làm hắn hưng phấn muốn bay lên luôn.

Cố Vân Quyết cười thầm, điểm ấy của tiểu sư tôn thật sự là cực kỳ đáng yêu, lúc không phản ứng kịp thì trở mặt, lúc thẹn thùng cũng trở mặt, đang cảm động mà bị kích thích, cũng trở mặt luôn. Phản ứng đầu tiên sau khi trở mặt chính là đạp người, hiện tại còn thêm phạt quỳ... Cố Vân Quyết cười bóp bóp trán, hiện tại y cũng rất mệt, thần hồn dị thường suy yếu, tiểu sư tôn vậy mà không đau lòng y.

Kính Minh bị nụ cười của Cố Vân Quyết dọa sợ hết hồn, lầm bầm một câu "bệnh thần kinh, bị phạt còn cao hứng như thế", lần thứ hai ôm lấy thùng nước, chuẩn bị gõ cửa, không nghĩ tới Cố Vân Quyết sau khi bóp trán, trực tiếp ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh.

Kính Minh hút một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp gọi Mục Thần, đã thấy cửa phòng rầm một tiếng liền mở ra, Mục Thần chỉ mặc trung y tóc tai bù xù lao ra, xách cổ áo của Cố Vân Quyết lôi trở vào. Tên nhãi con khốn kiếp này, linh lực đã cạn kiệt, thân thể còn suy yếu hơn hắn, vậy mà còn dám nói nhảm nhiều như vậy, quả thực là không biết sống chết!

Kính Minh đuổi theo sát, nhận thấy được tâm tình Mục Thần không ổn định, thức thời không dám phí lời một câu.

Mục Thần lấy đan dược ra, nâng đầu Cố Vân Quyết, đút thuốc xuống, không che giấu được lo lắng trong mắt.

Lúc thần hồn của tiểu đồ đệ vọt vào trong linh hồn hắn, dường như có chỗ nào đó không ổn, Mục Thần nghĩ tới chỗ này, dùng ít linh lực dò vào trong cơ thể Cố Vân Quyết, muốn tìm tòi hư thực. Nhưng không biết vì sao thần hồn của đối phương lại được Hộ Hồn Linh che chở, hắn căn bản không thể điều tra được. Dằn sự nghi ngờ này xuống đáy lòng, Mục Thần ôm Cố Vân Quyết, ném vào bồn tắm, vén tay áo lên dự định trước tiên tắm rửa sạch sẽ cho tiểu đồ đệ.

Kính Minh nhìn chung quanh một chút, cũng không ai có thể giúp đỡ, nhanh chóng đến gần hỏi: "Cung chủ, ta làm?"

Mục Thần mặt lạnh từ chối, nhúng nhúng Cố Vân Quyết vào trong nước, rồi trực tiếp vớt ra ném lên giường, Kính Minh cười trên sự đau khổ của người khác, liếc mắt nhìn Cố Vân Quyết một cái, mười năm nay Cố Vân Quyết luôn tự tay chăm sóc Mục Thần, mặc quần áo ăn cơm cũng không cần Mục Thần động thủ, còn quản lí toàn bộ Viêm Dương vô cùng ổn thỏa. Cung chủ vốn cũng không biết chăm sóc người khác, bây giờ lại bị nuôi đến mức sắp không tự chăm sóc được bản thân, Cố Vân Quyết... cũng coi như là tự làm tự chịu.

Bảo Kính Minh đến sau núi ôm một thùng nước linh tuyền, sau khi Mục Thần rửa mặt sơ qua, thay quần áo xong liền ngồi ở bên người Cố Vân Quyết, nghĩ đến đóa hoa sen màu đen đã sắp biến mất nơi ngực mình, Mục Thần thở dài, e rằng theo thời gian trôi qua, những thứ mà đồ đệ lưu lại để bảo vệ hắn đều sẽ biến mất không còn tăm hơi, ngay cả một chút để tưởng niệm cũng không còn. May là người này vẫn còn ngay trước mắt, thông minh ngoan ngoãn, sẽ không dẫm vào vết xe đổ của đời trước nữa.

Từ một hài đồng năm tuổi, nuôi đến bây giờ, Mục Thần nhìn cái mặt bánh bao của Cố Vân Quyết dần mất đi, biến thành bộ dạng thiếu niên tuấn mỹ vô song, vui vẻ sờ sờ mặt tiểu đồ đệ, hơi xúc động, cuối cùng thì y vẫn phải lớn lên. Lớn rồi thì phải để y đi ra ngoài rèn luyện lang bạt, rồi y sẽ có người mình thích, sẽ cách hắn càng ngày càng xa. Nghĩ tới đây Mục Thần cũng có chút khó chịu, bất mãn nhéo mặt Cố Vân Quyết, Mục Thần âm thầm bực dọc, chờ y đi ra ngoài trải qua rèn luyện, mình cũng phải đi theo, đỡ phải bị nha đầu xấu dụ dỗ, lại rơi vào ma đạo, nhưng vậy chẳng phải sẽ uổng phí tâm huyết mười năm nay của mình hay sao?

Cố Vân Quyết mở mắt ra, mỉm cười nhìn Mục Thần, tiểu sư tôn vậy mà thừa dịp y đang ngủ lại nhéo mặt của y.

Mục Thần mặt không hề có cảm xúc buông tay ra, sau khi bị bắt tại trận, đôi tai chợt nổi lên một màu hồng nhàn nhạt, nhưng trên mặt vẫn thanh lãnh như sương, "Đi về phòng của ngươi nghỉ ngơi thật tốt, khỏe rồi thì lại chịu phạt quỳ."

"Sư tôn, " Cố Vân Quyết không đáp lại câu nói này, trái lại nghiêm túc nhìn hắn, "Sau này có việc gì cũng đừng giấu ta, có được hay không?" Trong con ngươi màu mực dường như đang ẩn giấu thứ gì, Mục Thần nhìn không hiểu, nhưng cũng biết Cố Vân Quyết lo lắng cho mình, lời nói nghiêm khắc đã đến bên mép cũng không thể thốt ra, Mục Thần có chút trầm mặc.

Cố Vân Quyết cũng không ép hắn, tiếp tục nói: "Mấy năm nay ngài mua dược liệu, có phải là vì giải độc không, ta đều biết."

Mục Thần thở dài, bất đắc dĩ sờ sờ đầu Cố Vân Quyết, tiểu đồ đệ quá thông minh, một chút cũng không che giấu được y.

Cố Vân Quyết nghiêng đầu, khóe môi chạm vào tay Mục Thần, nghiêm túc hỏi hắn: "Ngài còn thiếu mấy vị thuốc, đồ nhi cùng tìm với ngài."

Mục Thần trầm mặc chốc lát, cuối cùng không đành lòng đả kích hiếu tâm của đồ đệ, "Còn thiếu Ngọc Dung Chi, Ngũ Sắc Hoa và Băng Phách Châu, vi sư tự có tính toán, ngươi không cần phải lo lắng."

"Sư tôn?"

"Hả?"

"Ngươi có mệt hay không?"

"Không mệt..." Mục Thần nhìn vào mắt Cố Vân Quyết, thân thể vốn uể oải đột nhiên cảm thấy mê man, ngay sau đó hai mắt tối sầm lại, Cố Vân Quyết vội vàng tiếp được hắn, mặc cho người trong ngực ngã vào lòng mình, nhìn dáng dấp tiều tụy của Mục Thần, đau lòng dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt tinh xảo của hắn, đôi môi dường như vô tình chạm lên tóc Mục Thần, nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn khẽ, thấp giọng nói: "Không có lần sau."

Lúc này, Hắc Đản hình thể không thay đổi bao nhiêu lặng lẽ ló ra cái đầu từ cửa sổ, toàn thân lông tơ đen bóng, cánh mập thân tròn vo, đỉnh đầu là ba túm lông vàng dựng thẳng, tâm tình nó chợt kích động run rẩy hai lần. Cố Vân Quyết thấy nó đến, rốt cục ngẩng đầu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với nó. Hắc Đản cẩn thận kéo cái mông tiến vào, nhìn thấy Mục Thần đang nằm ngủ ở trong lòng Cố Vân Quyết, kinh hãi trừng lớn đôi mắt màu đỏ: Nghiệp chướng nha!

Cố Vân Quyết cong cong khóe miệng, bảo Hắc Đản dựa vào gần hơn một chút.

Hắc Đản cẩn thận nhích nhích về phía trước, sau khi ăn thần hồn của Quý Thanh Viễn, vốn tưởng rằng có thể chạy trốn khỏi khống chế của Cố Vân Quyết, nào ngờ một ma thú Nguyên Anh kỳ như nó, đối mặt với Cố Vân Quyết vẫn không có sức lực chống lại. Hắc Đản đã chấp nhận số phận, đi cùng chủ nhân như vậy, tối thiểu cũng có thể ăn no. Mấy năm gần đây, Cố Vân Quyết cung cấp cho nó không ít đồ ăn, Hắc Đản yên lặng an ủi mình.

"Cho ta mượn dùng một ít thần hồn của ngươi có được không?" Cố Vân Quyết mở miệng liền nói ra câu này.

"Ể!?" Hắc Đản sợ đến mức ba túm lông vàng trên đầu cũng dựng thẳng lên, nó có thể luyện hóa hồn phách tràn ngập tội ác và huyết tinh thành linh hồn tinh khiết, sau đó cắn nuốt làm thần hồn của mình ngày càng lớn mạnh, Cái Cố Vân Quyết gọi là "mượn một chút", chính là ý tứ muốn rút thần hồn của nó ra, Hắc Đản sợ đến mức quay đầu muốn chạy, biết chắc là người này tìm chính mình không phải chuyện gì tốt. Thần hồn của nó không phải lần đầu tiên bị rút, lần nào cũng là vì tăng cường hồn lực cho Mục Thần, bằng không Mục Thần làm sao có khả năng mới ba ngày là có thể trấn áp hỏa độc xuống, thậm chí ngay cả tu vi cũng không lùi lại chút nào.

Chỉ là khổ cho Hắc Đản, luyện hóa một cái thần hồn, chính nó lưu lại một nửa, nộp lên một nửa, mỗi lần nhớ tới đều giống như móc ruột móc gan của nó, đau lòng không chịu được.

"Chậc, " Cố Vân Quyết thiếu kiên nhẫn chép miệng, vỗ một cái vào trong hư không, trực tiếp chụp Hắc Đản lên trên bàn không thể động đậy.

Hắc Đản vùng vẫy một hồi, nó biết rõ hoàn toàn không có khả năng tránh thoát khỏi, lập tức hạ thấp giọng vô cùng đáng thương kêu to, "Ta cho liền, cho liền mà!"

Cố Vân Quyết cong môi nở nụ cười, chụp một cái vào hư không, nắm lấy thần hồn của Hắc Đản kéo ra ngoài, đến khi lòng bàn tay của y xuất hiện một quả cầu sương mù màu trắng, y mới thoả mãn yên tâm, thấy dáng dấp tiếc đứt ruột của Hắc Đản, Cố Vân Quyết gảy gảy lông trên đỉnh đầu nó, an ủi: "Một lát sai người bắt mấy ác hồn cho ngươi bồi bổ."

Hắc Đản nằm úp sấp tại chỗ cũ, không muốn chuyển động, dù gì ăn xong cũng phải ói ra, phận mình cũng đen như lông trên người mình vậy, không thể tốt nổi.

Cố Vân Quyết dẫn dắt cỗ hồn lực kia, truyền vào nơi linh đài sâu xa của Mục Thần, bóng người nhỏ bé vốn lu mờ ảm đạm lại đột nhiên giống như tìm được dinh dưỡng, sau khi được cỗ hồn lực này ôn nhuận, trong nháy mắt phấn chấn lên. Nhìn sắc mặt Mục Thần dần dần trở nên hồng hào, Cố Vân Quyết hơi nheo mắt lại, thề rằng trước khi hỏa độc phát tán thêm lần nữa, y nhất định phải giải quyết được mầm họa này cho Mục Thần.

Hai loại thảo dược kia hoàn không có chút đầu mối chút nào, nhưng mà y biết Ngũ Sắc Hoa, loài hoa này sinh trưởng tại Ma giới, cũng không phải quá khó tìm, nhưng đối với người trong tiên giới mà nói, nơi đó có chướng khí mang tính ăn mòn làm cho bọn họ căn bản không có cách tới gần. Cố Vân Quyết nhìn thụy nhan của Mục Thần, đột nhiên mới nhớ ra Mục Thần đã từng vì tìm thuốc mà một mình xông vào Ma giới, bây giờ nghĩ lại có thể là vì Ngũ Sắc Hoa.

Gọi Quản Thiện tới, Cố Vân Quyết phân phó cho hắn: "Phái người đi Ma giới, ta cần ba cây Ngũ Sắc Hoa."

Quản Thiện nhíu mày, lo lắng hỏi: "Thiếu chủ, chúng ta bây giờ quay về Ma giới, có thể đánh rắn động cỏ hay không?"

Cố Vân Quyết cười nhạt, ôn nhu nhìn thụy nhan của Mục Thần, trong mắt y ngoại trừ người này, không còn chỗ cho ai khác, dường như sợ đánh thức người trong lòng, ngữ khí của y ôn hòa, rồi lại khí định thần nhàn nói: "Nếu dám cản đường của ta, ta không ngại thí huynh sát phụ*."

(khí định thần nhàn: thản nhiên, bình thản

thí huynh sát phụ: giết anh giết cha)

Trong lòng Quản Thiện rùng mình, cúi đầu nhanh chóng lui xuống, từ đầu đến cuối, không dám liếc mắt nhìn Mục Thần một cái.

————

Sau khi Mục Thần tỉnh ngủ, cảm giác cả người mình tinh thần dồi dào, linh lực vận chuyển bình thường, trạng thái so với trước khi hỏa độc phát tác còn muốn tốt hơn. Đang kinh ngạc vì biến hóa trong thân thể, hắn cũng cảm giác phía trong giường hình như không đúng lắm...

Cố Vân Quyết ngồi ở trên giường, một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn hắn, một gương mặt tuấn mỹ lại hơi chút trẻ con, đẹp trai làm người phát hoảng. Nhưng thứ Mục Thần lưu ý không phải là đồ đệ càng lớn càng đẹp, mà là bên trong giường, vách tường ngăn với phòng ngủ của Cố Vân Quyết, mất tiêu rồi!

Gian phòng của hắn và Cố Vân Quyết có bố cục tương tự, tầng thứ nhất là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là thư phòng, hiện tại tầng hai bị mở ra toàn bộ, hai gian phòng ngủ nối liền với nhau, giường sát bên giường, ở giữa chỉ cách một cái màn giường mỏng.

Mục Thần kinh ngạc sững sờ trên giường, chuyện gì xảy ra?

Cố Vân Quyết ngồi ở trên giường giơ tay lên, một mặt vô tội nói: "Vì muốn kề cận chăm sóc sư tôn, đồ nhi chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này."

"Cho nên ngươi hủy tường đi?" Mục Thần lạnh mặt, hiển nhiên phi thường bất mãn với lời giải thích này, trong ý thức của hắn, hắn căn bản không cần đồ đệ chăm sóc, mấy năm nay không phải hắn vẫn luôn chăm sóc Cố Vân Quyết sao? Bằng không đứa nhỏ này làm sao có thể lớn như vậy? Lớn đến mức có lá gan dám hủy tường lúc hắn đang mê man, quá là lố lăng!

Cố Vân Quyết đứng dậy, vén mành lên, thoải mái bước đến giường Mục Thần, nụ cười trên mặt không đổi, rồi lại tăng thêm mấy phần lo lắng, "Sư tôn, nếu như ngài lại có chuyện gì ngoài ý muốn lúc ta không nhìn thấy, ta phải hối hận như thế nào mới bù đắp được sai lầm của mình đây?"

Mục Thần nhíu nhíu mày lại, muốn nói chuyện này căn bản cũng không phải là lỗi của ngươi, nhưng đáng tiếc Cố Vân Quyết không cho hắn cơ hội mở miệng, ngồi ở bên giường ôm eo Mục Thần, tiếp tục nói: "Nếu như sư tôn biến mất, ý nghĩa sống sót của đồ nhi cũng không còn, sư tôn nhẫn tâm sao?"

"Ngươi..." Mục Thần không nói nữa, nhìn bộ dạng thiếu niên của Cố Vân Quyết trước mắt, có chút không biết nên nói như thế nào, có lẽ là hắn đã quá mức nuông chiều đồ đệ, nuôi đối phương đến nỗi đã tới bây giờ mà vẫn không muốn rời xa hắn. Lúc này đã gần mười sáu tuổi, sắp làm lễ thành nhân, vẫn còn muốn ôm hắn làm nũng... Mục Thần sờ sờ cái đầu trong lòng mình, bất đắc dĩ thở dài, lẽ nào thật sự là do phương pháp giáo dục của hắn không đúng, đứa nhỏ này sao lại yếu đuối như vậy? Nếu như hắn thật sự có chuyện ngoài ý muốn, đứa nhỏ này phải sống thế nào đây?

"Thôi, tùy ngươi đi." Mục Thần có chút vô lực, hắn cảm thấy có thể là do phương thức giáo dục của mình xảy ra vấn đề.

Nhìn Kính Minh ôm một quyển truyện tranh đi ngang qua ngoài cửa sổ, Mục Thần đột nhiên nhanh trí xuất hiện ý tưởng, gọi Quản Thiện tới.

Cùng ngày, Quản Thiện xuống núi đi một chuyến về trần tục, mua một hòm lớn các loại sách giáo dục hài tử, gần hơn trăm cân, thực sự là đa dạng, viết cái gì cũng có. Mục Thần an vị trong rừng trúc, nghiêm túc đọc rồi đánh giá từng quyển. Xem không hiểu còn đánh dấu lại, dự định tranh thủ đi hỏi Liễu Hàn Chi đã nuôi lớn Chử Thiên Song. Đối phương có tính khí như vậy, lại có thể giáo dục tiểu Lục thành thế kia, mình tại sao lại không được?

Trên thư viết, mười sáu tuổi là giai đoạn quá độ từ trẻ con thành thanh niên, là giai đoạn đặc thù trong quá trình sinh trưởng phát dục của nhân loại. Mục Thần ngẩng đầu nhìn Cố Vân Quyết đang ngồi ở bên cửa chỉnh âm sắc cho đàn, nhíu nhíu mày lại, xác thực là rất đặc thù, đứa nhỏ này gần đây rất yêu thích vũ văn lộng mặc*, noi theo các văn nhân nhà thơ, còn thích đánh đàn?

(Vũ văn lộng mặc: câu này có hai nghĩa, một là xuyên tạc văn chương, hai là chơi chữ)

Trong sách còn nói, khoảng thời gian này rất là đặc thù, bởi vì lúc này sẽ phát sinh một loạt biến hóa kịch liệt về sinh lý và tâm lý, làm sinh ra các vấn đề mâu thuẫn tâm lý, nếu như không có hướng dẫn chính xác, kịp thời trợ giúp và giải quyết, sẽ ảnh hưởng đến phát triển nhân cách sau này, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến một đời.

Mục Thần có chút lo lắng, sẽ ảnh hưởng một đời a, nói không chừng không cẩn thận đứa nhỏ này liền vặn vẹo, phải làm sao mới ổn đây?

Càng đọc, Mục Thần càng kinh ngạc, nam hài tử mười lăm, mười sáu tuổi sẽ muốn tiếp xúc với người khác phái, khát vọng ái tình hoặc... tình dục?

Thích dùng văn chương để chọc cho nữ hài tử vui vẻ?!

Cố Vân Quyết cảm giác được sắc mặt của Mục Thần thay đổi liên tục, còn luôn nhìn mình, khóe miệng y nhếch lên một nụ cười sung sướng, thân hình thoắt một cái đi đến bên người Mục Thần, hiếu kỳ hỏi hắn: "Sư tôn, ngài đang nhìn cái gì?"

Mục Thần lạnh mặt, cất sách đi, ngữ khí bình thản nói: "Không có gì."

Cố Vân Quyết cười nhạt kéo ống tay áo hắn, "Hả? Sao sư tôn giấu rồi?"

Mục Thần nhíu mày, sau khi tiểu đồ đệ lớn lên vẫn yêu thích kề cận mình như thế, nào có chuyện đồ nhi kéo ống tay áo của sư tôn mà lại kéo tiện tay như vậy?

"Sư tôn không muốn nói, đồ nhi không hỏi nữa." Cố Vân Quyết đứng ở bên người Mục Thần, giơ tay sửa lại tóc của hắn một chút, đề nghị: "Sư tôn có muốn theo đồ nhi đi ra ngoài đi một chút hay không?"

Mục Thần mặt lạnh, bộ dáng không có hứng đi ra ngoài.

Cố Vân Quyết tiếp tục nói: "Nghe nói buổi đấu giá bên trong Kỳ Dương thành, ngày hôm nay có bán đấu giá một con cửu vĩ hồ, một thân lông trắng như tuyết, thông minh lanh lợi, chúng ta đến xem được không?"

Lông mày Mục Thần giật giật, bộ dáng có chút cảm thấy hứng thú.

Cố Vân Quyết kìm nén ý cười bên mép, lôi kéo cổ tay Mục Thần nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Đồ nhi muốn, sư tôn mua cho ta có được hay không?"

Mục Thần đứng lên, sửa lại vạt áo của chính mình, đi ra ngoài trước, bước chân còn rất nhanh.

Cố Vân Quyết nhếch miệng lên, nhìn bóng lưng Mục Thần lắc đầu cười, trong nụ cười là sủng nịch không hề che giấu, đang muốn đuổi theo, liền thấy trước người Mục Thần xuất hiện một đạo phù truyền tin, sau khi hỏa diễm thiêu đốt trong hư không liền xuất hiện một câu nói: Mau tới Lạc Tiên lâu! Cuối thư có một chữ "Trần".

Cố Vân Quyết liền thấy Mục Thần vốn là mặt lạnh, mắt lại đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, Cố Vân Quyết che giấu hàn ý, bước nhanh hai bước kéo tay Mục Thần, thuận thế vồ tới ôm eo hắn, cười hỏi: "Sư tôn, ngươi muốn đi gặp ai?"

Mục Thần nắm lấy cánh tay trên eo mình, kéo kéo, thế nhưng không có gỡ bỏ, hắn kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Vân Quyết một cái, khi còn bé ôm chân, lớn rồi ôm eo, không biết sau này thì như thế nào. Đồ nhi của hắn hình như đặc biệt có thiên phú làm nũng, là cái loại mà đã dính vào thì gỡ không ra.

Cố Vân Quyết đặt đầu lên trên vai Mục Thần, nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi thở ấm áp rơi vào nơi mẫn cảm sau cổ của Mục Thần, làm cho Mục Thần hơi chếch nghiêng đầu, ngẩng đầu đẩy cái đầu của đồ đệ ra sau, lạnh mặt khiển trách: "Không cho hồ đồ!"

Cố Vân Quyết cũng không miễn cưỡng, tiếp tục kéo tay Mục Thần, sau khi bị Mục Thần đẩy mấy lần cũng không chịu buông, Mục Thần bất đắc dĩ, mặc dù biết đồ nhi làm nũng với mình như vậy là không tốt, nhưng hắn lại mềm lòng, chỉ có thể chiều theo y.

Mình không có kinh nghiệm nuôi hài tử, một đứa trẻ vốn rất tốt lại bị hắn nuôi thành dính người như thế, Mục Thần nhớ tới liền thở dài, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Kỳ Dương thành bên dưới Sùng Vân môn, Lạc Tiên Lâu.

Đúng lúc vào buổi trưa, khách ngồi đầy Lạc Tiên Lâu, tu sĩ vãng lai đa số lựa chọn đặt chân ở đây, uống chút rượu, thuận tiện hỏi thăm một ít tin tức. Thật giả không biết, nói chung đều là lời truyền miệng, toàn bộ đều là đề tài trà dư tửu hậu.

Một nam tử mặc áo đen đang đàm luận cùng đồng bạn, "Nghe đâu người đứng phía sau Vọng Thần các là một nữ tử mỹ mạo, có phong thái khuynh thành, bất quá không có bao nhiêu người được nhìn thấy mặt nàng, thực sự là thần bí."

"Một nữ tu nếu không có thế lực lớn chống đỡ, chỉ sợ không có thành tựu của ngày hôm nay, nghề này mà cũng dám làm, làm bên thứ ba giữa hắc bạch lưỡng đạo, nếu không ai làm chỗ dựa..." Đồng bạn của hắn hèn mọn cười vài tiếng, kề sát vào đối phương thấp giọng nói: "Không chừng là nhân tình của một lão nhân nào đó... A!"

"Ngươi câm miệng đi!" Hắc y nhân nhét một cái đùi gà vào miệng đồng bạn, làm đối phương nghẹn đỏ mặt, hắn hơi chút căng thẳng nhìn chung quanh, phát hiện không người để ý bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tức giận: "Ngươi muốn chết a, không biết Vọng Thần các ngay cả việc buôn bán người chết cũng làm hay sao?!" Cái gọi là buôn bán người chết, chính là lấy tiền mua mạng, chỉ có điều người bị giết đều là ác nhân nổi tiếng, danh môn chính phái cũng sẽ không đi quản. Bất quá nếu liên luỵ mạng người, khó tránh khỏi có mấy phần huyết sát khí, khiến người kiêng kỵ.

Một người nam tử tuổi trẻ mặc thanh y bưng chén rượu, nghe hai người đàm luận, đáy mắt chợt lóe một tia cân nhắc, tiếng nói thanh nhã nhẹ giọng im lặng nói một lần: "Vọng Thần các?" Uống rượu trong chén một hơi cạn sạch, trên mặt tuấn lãng đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, "Hẳn là người ái mộ của Mục Thần? Vọng Thần? Chậc."