Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 19




Kính Minh phát hiện Cố Vân Quyết "chăm chú" nhìn cảnh sắc chung quanh, mình nói chuyện cũng không phản ứng, cười hì hì đâm đâm bờ vai y, "Dẫn ngươi đi xem linh sủng mà cung chủ nuôi, màu lông của con nào con nấy đều vô cùng sáng, chủ yếu nhất chính là mập, mỗi một con đều ăn rất nhiều, lúc nướng ăn nhất định thơm ngon cực kỳ, miệng đầy nước mỡ!"

Lúc này Cố Vân Quyết lại đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt tập trung tại một gốc cây hoàng kim ngô đồng, bên trong lá cây hình quạt có một con vịt đang ẩn nấp, con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào Cố Vân Quyết, sau khi bốn mắt nhìn nhau, con vịt kia khiếp sợ rướn rướn cổ, quạc quạc một tiếng, đập cánh vài cái liền muốn chạy.

Cố Vân Quyết nheo mắt lại, đột nhiên nở nụ cười, con vịt này đã phát hiện linh hồn của mình có dị dạng, há có thể thả nó đi như vậy?

Thần thức mạnh mẽ bao trùm đến, trực tiếp làm đối phương kinh sợ đến mức không thể động đậy, Cố Vân Quyết nhàn nhã đi đến như đang tản bộ, nhấc chân đá đá cái bụng của đối phương, ghét bỏ chậc một tiếng, thật xấu!

————

Nhạc Minh Trạch tính toán thấy Mục Thần đã hết bận, phái người đi đón Tiinh Tuyền trưởng lão, trực tiếp đưa gã đến Viêm Dương cung. Bởi vì Mục Thần xung đột với Quý Thanh Viễn, Nhạc Minh Trạch cũng lo lắng hai người gặp lại sẽ đánh nhau nữa, định khuyên Quý Thanh Viễn chờ chốc lát, nhưng đáng tiếc đối phương cũng không cảm kích, gã hỏi ngược lại: "Tại hạ sao có thể giao Tinh Tuyền trưởng lão cho một người xa lạ? Vẫn là nhìn tận mắt sẽ yên tâm hơn."

Nhạc Minh Trạch cười lạnh trong lòng, thầm nói người này quả thật là không biết phân biệt, lúc đó lỡ mà sư thúc nói một câu "Quý Thanh Viễn và chó không được vào bên trong", đẻ xem gã đối phó thế nào.

Quả nhiên, sau khi gặp lại Quý Thanh Viễn, sắc mặt vốn hòa hoãn của Mục Thần lập tức liền lạnh xuống, duỗi ngón tay trỏ thon dài ra chỉ thẳng vào bên dưới ngọn núi: "Hoặc là ngươi cút, hoặc là tất cả cút."

Nhìn Quý Thanh Viễn mất phong độ của quân tử khiêm tốn, xanh mặt hận đến mức ngứa ngáy hàm răng rồi lại không dám nói gì mà đi ra ngoài, Nhạc Minh Trạch sờ sờ cằm, trong lòng thầm nói: Đáng! Kẻ này cần phải bị mắng một trận mới chịu đi!

Ngự Thiên Dực ngồi trong phòng khách của Mục Thần nhìn bóng lưng của Quý Thanh Viễn, sắc mặt dần dần trầm xuống, người sư đệ này của y, lại có vẻ mặt như thế, trước đây quả thật chưa từng thấy.

Ngón tay của Mục Thần lại chỉ vào Tinh Tuyền trưởng lão, lạnh giọng nói: "Để ở bên ngoài, không được tiến vào." Thực sự là ô uế địa bàn của hắn.

Người của Vạn Kiếm môn đỏ mặt lên, giận đến mức phát đau, trước giờ vẫn chưa thấy ai lớn lối như vậy, ngay cả Vạn Kiếm môn cũng không nể mặt mũi.

Mặt của một tên kiếm tu thoạt nhìn có chút chất phác đã đen như đáy nồi, dìu Tinh Tuyền trưởng lão chỉ còn giữ được thần hồn lại đây, thấy đối phương trung thực, lúc này Mục Thần mới cho đối phương lưu lại.

Tinh Tuyền trúng Thất Thi Thực Hồn Tán, người trong Ma đạo đa số đều chọn vũ khí có lực sát thương mạnh mẽ, cho nên đa phần đều vô cùng thâm độc, Thất Thi Thực Hồn Tán là một loại kịch độc ăn mòn thần hồn, bôi lên trên vũ khí, cho dù lúc đó không thể giết đối phương, cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, tuy rằng không biết Tinh Tuyền trưởng lão chạy đến Ma giới để làm cái gì, nhưng nhìn thấy Ngự Thiên Dực coi trọng như vậy, khẳng định có bí mật không thể cho ai biết.

Đời trước Mục Thần vì nể mặt mũi của Ngự Thiên Dực, nên cho lão già này một viên Huyền Tẫn Hoàn Tinh Đan, còn đối xử không tệ với Quý Thanh Viễn mới quen, nhưng mà hai kẻ này đều ân đền oán trả.

Mục Thần cũng không nỡ lòng đưa đan dược cho một lão già sắp chết, hắn nhấc Tinh tuyền đạo trưởng lên, tha như tha chó chết đến một địa phương trống trải, Mục Thần vỗ một chưởng vào ngực Tinh Tuyền trưởng lão, ép toàn bộ chất độc đến chỗ yết hầu, nếu gã nói nhiều như vậy, mà còn muốn mạng sống, vậy chịu khó làm một người câm đi.

————

Sau khi Quý Thanh Viễn đi ra, nhìn thấy đồ trang trí của Viêm Dương cung bày biện vô số linh dược, cỗ phẫn hận trong đáy lòng càng thêm bành trướng, người ôm chậu vàng lớn lên, dựa vào cái gì mà có được mạng số tốt như vậy?

Người tu tiên sợ nhất là tâm ma, phải chú ý tâm tình, Quý Thanh Viễn lại không quan tâm tới, tâm tư của gã càng ngày càng cực đoan, sát khí trên người càng ngày càng nặng, lệ khí này đối với kiếm tu mà nói, chính là dấu hiệu nhập ma.

Cố Vân Quyết và Kính Minh lăn xăn trở về từ sau núi, cách thật xa liền thấy Quý Thanh Viễn biểu tình vặn vẹo đang lẩm bẩm với một cây trúc, y nhếch nhếch khóe miệng, quơ quơ cái lồng trong tay, nói với con vịt đen bên trong: "Có phải nhìn rất ngon miệng không?"

"Quạc ~" tiếng kêu trầm khàn mang theo một cỗ uất ức, rướn cái cổ dùng sức gào, toàn bộ Viêm Dương cung đều có thể nghe thấy tiếng vịt kêu to, Kính Minh đuổi theo từ phía sau, chỉ vào con vịt cảnh cáo nói: "Nhạ Bất Đắc, sau này ngươi không được tùy tiện mở miệng nói chuyện, cung chủ sẽ thấy phiền, hiểu không?"

Nhạ Bất Đắc muốn đứng lên vỗ vỗ cánh, biểu đạt bi phẫn trong lòng mình, đường đường là một sơn đại vương lại bị cất vào lồng gà làm linh sủng! Không cho ăn no còn không cho nói chuyện! Có thể vui nổi không?!

Đáng tiếc cũng không biết có phải là Cố Vân Quyết cố ý hay không, tìm cái lồng quá nhỏ, nó ngay cả xoay người cũng không được, chỉ có thể ngước đầu há miệng, giận đến mức ba cái lông vàng trên đỉnh đầu cũng dựng đứng lên.

Cố Vân Quyết cười híp mắt mang theo nó, đi về phía Quý Thanh Viễn, cảm thụ được trên người đối phương chứa không ít ma khí, tâm tình rất tốt hỏi Nhạ Bất Đắc: "Muốn ăn không?"

Nhạ Bất Đắc tức đến nổi nhảy tưng tưng trong lồng, cái này còn phải hỏi? Từ khi rời khỏi Ma giới, nó đã lâu rồi không ăn no.

Cố Vân Quyết cười cười bồi thêm một câu, "Ngoan ngoãn nghe lời thì sau này sẽ có thức ăn, không nghe lời thì ta liền chặt cái chân thứ ba của ngươi."

Nhạ Bất Đắc nghe ra ác ý trong lời nói của y, trong nháy mắt nằm sấp xuống, giấu chân xuống dưới bụng không dám nhúc nhích: Mẹ ơi! So với lão tử còn giống Thâm Uyên ác ma hơn!

(Thâm Uyên ác ma: ác ma dưới đáy vực sâu)

Trong tay Kính Minh còn mang theo một sợi dây màu hồng, hưng phấn nói: "Ta xin được của các tỷ tỷ ở Hồng Tụ cung, treo trên cổ con vịt này đi, chúng ta không có chuyện gì làm thì có thể bắt nó ra dắt đi chơi đỡ buồn." Con vịt này trước đây cũng phá hắn không ít, phiền phức muốn chết, hiện tại rốt cục có thể báo thù, Kính Minh cũng không thèm suy nghĩ tại sao con vịt này lại ngoan ngoãn nghe lời Cố Vân Quyết nói, chỉ lo vui vẻ nhảy nhót.

Cố Vân Quyết ghét bỏ cau mày, dắt một con vịt đi khắp núi, mấy chuyện thiếu thông minh như thế tại sao con Bạch Lang ngốc nghếch này có thể nghĩ ra được? Cùng là huynh đệ, Kính Đình có thể quản lí toàn bộ Viêm Dương cung ngay ngắn nề nếp, Kính Minh lại không bình thường như thế, nếu như không phải giống nhau như đúc, y cũng hoài nghi hồi bé là do Kính Minh chạy nhầm ổ.

Nhạ Bất Đắc lần thứ hai tức đến giậm chân: "Ta đã nói với ngươi, bây giờ ta vô cùng bực bội, loại Thượng Cổ Thần Thú như ta, ngay cả Phượng Hoàng thấy cũng phải liếm chân cho ta, ngươi lại dám lấy sợi dây đỏ đó nhục nhã ta à!"

"Hửm?" Cố Vân Quyết nhẹ nhàng nói bằng giọng mũi.

Nhạ Bất Đắc lần thứ hai nằm úp sấp xuống, nói lầm bầm: "Tối thiểu cũng phải thay đổi thành màu trắng, trắng đen rõ ràng mới dễ nhìn, còn có một loại tang thương đặc trưng, vậy ta mới thích."

Kính Minh che lỗ tai lại, vừa nghe nó nói chuyện liền đau đầu: "Có bệnh à! Tang thương cái rắm ấy!"

Hai người một vịt vừa nói vừa đi, đợi lúc đến gần Quý Thanh Viễn, Cố Vân Quyết dừng bước, trong mắt loé ra một tia tính kế.

Kính Minh cũng tò mò nhìn đối phương, không rõ sờ sờ cằm, ngoẹo cổ hỏi một câu: "Ngươi đến tìm người đánh mình à?" Hắn bảo đảm, hắn chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, thật không có ý gì khác.

Quý Thanh Viễn đương nhiên nhận ra hai người bọn họ, mặt tối sầm lại nhìn sang, Cố Vân Quyết cũng vừa hay ngẩng đầu cười với gã. Trong cặp mắt đen như mực kia, ác ý không hề che giấu làm cho gã cảm thấy mình như bị ma chú định thần, ánh mắt đối phương nhìn gã giống như nhìn một con mồi sắp chết, cái cảm giác này khiến Quý Thanh Viễn muốn phản kháng lại, nhưng đáng tiếc thần hồn lại giống như một con thiêu thân bị người dùng một tay bóp chặt, yếu đuối đến mức ngay cả năng lực đập cánh cũng không có.

Đột nhiên, Quý Thanh Viễn cảm giác thấy một luồng tinh thần lực không biết cao hơn mình bao nhiêu cảnh giới từ bốn phương tám hướng đè ép lại đây, thần hồn trong Thức Hải cơ hồ nghẹt thở, cả người phảng phất như tiến vào nơi thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, cảm giác vô lực giãy dụa làm cho gã trong giây lát đó bị mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo. Gió vừa thổi đến, một luồng cảm giác mát mẻ làm cho gã tỉnh lại, lại nhìn đứa bé trước mắt, vẫn một mặt ngây thơ như cũ đang cười với gã.

Lại nhìn đôi mắt Cố Vân Quyết, tinh thần của Quý Thanh Viễn trong nháy mắt dường như hơi hoảng hốt một chút, giống như bị kích thích, xoẹt một tiếng rút bảo kiếm ra, một tiếng kiếm lanh lảnh ngân vang tất cả mọi người đang ở chỗ trị thương nhận ra được dị dạng, sát khí thật nặng!

Kính Minh trong nháy mắt liền ôm lấy Cố Vân Quyết, lùi về sau vài chục trượng sau đó giận đến mức giơ chân mắng người: "Ê ê ngươi cái đồ khốn kiếp không biết xấu hổ này, dám động thủ ở Viêm Dương cung của ta, không biết soi gương nhìn xem mình là cái đức hạnh gì à!" Mới vừa mua được một quyển truyện tranh mới, Kính Minh học được không ít từ ở bên trong, căn bản không thèm cân nhắc mấy từ đó có ý gì, há mồm liền mắng.

Nếu như nói vừa nãy ý thức của Quý Thanh Viễn chỉ là bị sự kích thích của sát khí nên mới muốn rút kiếm, bây giờ là thật sự muốn giết hai người họ.

Nhận ra được dị thường, Mục Thần xoay người quay ra nhìn, nhất thời nổi trận lôi đình, thân ảnh hóa thành một tia sáng trắng, Xích Hà kiếm xuất hiện lần nữa, trực tiếp dùng tám phần mười công lực Hóa Thần kỳ, liều mạng chém tới Quý Thanh Viễn, dám động đến đồ nhi của hắn, chết sống hắn cũng giết!

Trận pháp phòng thủ của Viêm Dương cung bị chiêu kiếm này làm lay động một chút, Kính Minh trước tiên ôm lấy Cố Vân Quyết, trốn đến phía sau Nhạc Minh Trạch, lại nhìn Quý Thanh Viễn, gã không còn bị tinh thần lực lúc nãy đè ép nữa, chỉ có thể vội vàng nhấc kiếm ngăn chặn, công lực hai người vốn tương đương, bị hỏa linh lực bá đạo của Mục Thần trực tiếp đánh bay ra ngoài, phốc phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt Ngự Thiên Dực cũng rất khó coi, không nghĩ tới người hiền lành giống như sư đệ của y, thậm chí ngay cả một hài tử cũng không buông tha, những hành động lúc trước đều là giả vờ để cho y xem? Vừa nghĩ tới một kẻ suy nghĩ sâu sắc thâm trầm như vậy dĩ nhiên lại ẩn nấp ở bên cạnh chính mình, mâu sắc Ngự Thiên Dực càng sâu.

Lại nhìn Mục Thần, hiển nhiên hắn không có ý tứ dừng tay như vậy, ngọn lửa màu trắng quấn quanh trên người hắn, lại là một kiếm đằng đằng sát khí, từ trên chém xuống, động tác gọn gàng nhanh chóng, một thanh trường kiếm còn bá đạo hơn cả đao pháp.

Mọi người trong Sùng Vân môn không người dám cản, ai cũng biết ngọn lửa này lợi hại, Quý Thanh Viễn nhấc kiếm chống đỡ, sự tàn nhẫn trong mắt Mục Thần lóe lên một cái rồi biến mất, động tác bổ xuống biến thành chém ngang, mọi người liền nghe thấy một tiếng hét thảm, Mục Thần đã vung một kiếm tước mất cánh tay cầm kiếm của Quý Thanh Viễn, lúc này hỏa diễm trên thân kiếm đã nuốt chửng lấy, cánh tay gã lập tức hóa thành tro bụi.

Mục Thần vung trường kiếm trong tay một cái, ngay sau đó liền chém, nhất định muốn băm tên khốn kiếp này ra.

Tiểu đệ tử vây xem đều kinh ngạc đến ngây người: Thái thái sư thúc tổ thiệt hung ác!

Ngự Thiên Dực cũng nhìn không nổi nữa, lắc mình xuất hiện ở trước người Mục Thần và Quý Thanh Viễn, nhấc kiếm ngăn trở, hai loại linh lực lạnh lẽo và nóng rực đụng vào nhau, linh lực mạnh mẽ chấn động khiến đại trận lần thứ hai lay động một chút, thậm chí kinh động mấy vị trưởng lão đang bế quan của toàn bộ Sùng Vân môn.

Ngự Thiên Dực thấy thần sắc trên mặt Mục Thần là nhất định không bỏ qua, trầm giọng cam đoan: "Chuyện này giao cho ta xử lý, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Mục Thần vung trường kiếm trong tay một cái, lạnh lùng nói: "Không được!"

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Cố Vân Quyết: "Rất nhiều người đều nói tiểu kịch trường hay, tại sao không ai nhìn thấy ta xinh đẹp tà mị hết vậy?"

Hắc miêu: "Bởi vì các nàng muốn xem hệ liệt "Tác giả và Tiểu công có bao nhiêu thù hận", hoặc là "860 kiểu chết của Tiểu công"!"

Cố Vân Quyết rút kiếm.

Hắc miêu lấy ra thùng gỗ dùng để tắm* của Mục Thần, Cố Vân Quyết chưa sẵn sàng, bị cây đao 1,600 cân đập trúng, đi chết!

(Chỗ này mình không hiểu lắm, từ gốc là mộc dục)