Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 6




Căn phòng Mai Dược cho thuê thật sự không giống như một căn phòng mà không ai muốn, rất lớn, gia cụ đầy đủ đặt đầy sàn nhà. Tiểu Hổ không nhịn được sáp tới sáp lui đôi chân trên sàn.


Chung Long lắc đầu một cái, Mai Dược cười nói, "Em ấy thật hoạt bát."


Chung Long như có điều suy nghĩ mà nhìn Tiểu Hổ, nghĩ thầm Mai Dược rõ ràng biết cậu tự bế, tại sao còn nói như vậy. Ánh sáng chiếu vào bụi bẩn tung bay trong phòng, Tiểu Hổ ở bên trong đi tới đi lui thật giống như một tinh linh nghịch ngợm.


Mai Dược đưa chìa khóa cho bọn họ, "Hai gian phòng, hai cái giường, anh em các cậu không cần ngủ chung nữa."


"Bà chủ, cảm ơn nhiều."


"Ừm, tôi cũng chỉ tự giúp mình." Mai Dược nói, "Tôi và Tiểu Cần ở sát vách, có việc gì thì đến gõ cửa."


Bởi vì Tiểu Hổ có gian phòng của mình nên bây giờ cao hứng vô cùng, nói cái gì cũng không chịu ngủ cùng một giường với Chung Long. Giường dài một mét rưỡi, cậu muốn một mình độc chiếm, nhưng Chung Long nói, "Không được, gian phòng này không có máy điều hoà không khí, một người ngủ lát nữa sẽ bị lạnh."


Đêm đó, Tiểu Hổ tắm nước nóng thật lâu, lâu đến mức Chung Long không ngừng đi qua đi lại trước cửa, "Tiểu Hổ, còn chưa tắm xong sao?"


Ánh đèn buồng tắm rất sáng, anh đã lâu không thấy qua ánh đèn sáng sủa như vậy.


Tiểu Hổ vừa ra tới, Chung Long liền cầm lấy tay cậu chà chà, "Da đã tẩy đến sạch bong."


Tiểu Hổ còn đang cười khúc khích, Chung Long bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau thổi khô tóc."


Bây giờ tạm thời an ổn, nhưng trong lòng anh lại bất an cái gì. Đêm đó Chung Long một mình lạnh lẽo nằm trong chăn, lăn lộn khó ngủ mà nhìn vòng quay ngoài cửa sổ, nỗi lòng nhợt nhạt mà nhìn những nháy đèn màu sắc rực rỡ, quanh quẩn đến ban ngày.


Vì muốn cảm ơn, anh dậy rất sớm đến siêu thị gần đó mua đồ ăn và một ít đồ dùng hằng ngày. Bentley màu đen lướt qua anh, biến mất ở ngã rẽ.


✰✰✰


Ngụy Bội Bội đeo kính râm lớn ngồi trước bàn làm việc của Phương Khởi Châu, thấy thư ký vừa xuất hiện thì cô liền tháo xuống kính râm, lộ ra viền mắt khóc đến đỏ bừng, "Dì van cầu con, mau cứu em trai con, đã... Đã hơn hai tháng."


Mặt Phương Khởi Châu không biến sắc, "Dì Ngụy, con nói rồi, việc này cần thời gian, hơn nữa nó cũng cần một chút giáo huấn."


Ngụy Bội Bội nâng cao âm lượng, "Đóng hai tháng còn chưa đủ sao!"


"Bởi vì nó cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy. Hai năm trước, Phương Nghệ Nguy còn kém một chút cường... bạo một đứa học sinh cấp ba chưa thành niên, cường bạo chưa đủ còn dự định giết người diệt khẩu." Phương Khởi Châu mở mắt ra nhìn cô, "Không sai đi?"


Ngụy Bội Bội không nguyên do mà co rúm lại một chút, "Con, con làm sao..."


"Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, bây giờ tung tích học sinh kia còn chưa rõ. Không phải con không cứu nó, con sai người nghe ngóng, nó ở bên trong một gian nhà, nghe nói còn mở party, không hỏng bét như dì tưởng." Phương Khởi Châu nhấn xuống điện thoại, "Ngải Lâm, đưa người phụ nữ này đi ra ngoài." Sau khi nói xong, hắn nói một câu bảo đảm với Ngụy Bội Bội, "Trước khi ăn tết, nó sẽ ra."


Tâm lý bị tảng đá lớn đè nặng của Ngụy Bội Bội cuối cùng cũng rơi xuống. Cô chỉ sợ Phương Khởi Châu không chịu, càng sợ hơn là Phương Nghĩa Bác đã thất vọng cực độ với Nghệ Nguy, thậm chí dự định từ bỏ. Bây giờ bên ngoài đều đang đồn thổi, nói nhị công tử thất sủng, cô cũng triệt để biến thành trò cười, coi như không ai dám nói trước mặt cô, sau lưng cũng đang nói xấu hết bài này đến bài khác.


Hỗn loạn do Phương Nghệ Nguy lưu lại cuối cùng đã giải quyết một phần. Phương Khởi Châu gọi phòng nhân sự đem lên bộ tư liệu thư ký cho hắn. Ngải Lâm vừa mới nhận được tin tức, một mảnh trong đám thư ký kêu rên khắp nơi.


"Lần trước tôi bị anh ấy phát hiện đi dạo website mua sắm trong giờ làm việc, I am a dead man."


"Tôi nghe phòng tài vụ nói, lần này ông chủ dự định sa thải rất nhiều người, khoản thanh toán thôi việc hình như tăng lên..."


"Nhiều không?"


"Nhiều lắm sao?!"


✰✰✰


Làm xong chuyện, lần đầu tiên Phương Khởi Châu lần đầu tiên đúng giờ tan tầm. Cửa sổ xe phản quang thấy được cả quầng thâm đen trên mắt. Xe bật đèn chuyển bánh, Phương Khởi Châu nhìn ra đầu phố bên ngoài.


Vệ Tư Lý nói, "Tiểu Châu, cậu thích ăn cay hồi nào vậy?"


Phương Khởi Châu nâng cằm, "Không có."


Vệ Tư Lý ý vị thâm trường ồ một tiếng, "Nhìn cậu thật giống như rất quan tâm anh bạn nhỏ kia."


Phương Khởi Châu lắc đầu bật cười, "Chỉ gặp qua ba lần, lại nói cậu ta còn chưa thành niên."


Vệ Tư Lý kinh ngạc với câu trả lời của Phương Khởi Châu, bởi vì thông thường nói đến loại chuyện cười này, Phương Khởi Châu đều không có trả lời hắn, "Làm sao cậu biết cậu ta chưa thành niên?"


"Trực giác."


Vệ Tư Lý suy tư, "Tôi nhìn cũng không nhỏ, lúc về tôi sẽ lấy thông tin của cậu ta cho cậu."


"Thôi." Sắc mặt Phương Khởi Châu không gợn sóng nói, "Không cần thiết."


✰✰✰


Quả nhiên mấy ngày trước khi ăn tết, Phương Nghệ Nguy xuất ngục. Gã cạo một quả đầu trọc, da dẻ so sánh với hai tháng trước là từ quý công tử biến thành một tội phạm suất khí đang bị cải tạo, hỏa khí cực lớn mà đóng sầm cửa xe, "Mém chết con rồi."


Ngụy Bội Bội tận tình khuyên nhủ nói với gã, "Khoảng thời gian này con phải an phận, cha con đối với nó khá tốt, hai mẹ con chúng ta gộp lại chỉ sợ cũng không sánh được một cái lông tơ của thằng nhãi con kia."


Phương Nghệ Nguy xì cười một tiếng, dùng lực đạp lên lưng ghế dựa, "Chỉ nhiêu đó làm sao so bằng con trai sớm chiều ở chung? Mọi người đều là con ruột, dáng dấp con còn giống như cha, nó là cái thá gì."


Phương Nghĩa Bác và Ngụy Bội Bội cực kỳ cưng chiều Phương Nghệ Nguy, tựa hồ là bị tận lực khống chế đã dưỡng thành cái người tính tình ngu ngốc như thế, nói chút lời đã khiến Ngụy Bội Bội giận không chỗ phát tiết.


"Học cách thông minh, con cũng đã trưởng thành tại sao còn như vậy. Phải đọc nhiều sách, đừng cả ngày nghĩ đến việc kia. Hiếu kính cha con một chút, không chừng có thể chiếm nhiều gia sản."


"Mẹ, cha sẽ sớm chết, ai là con ruột mà chẳng thấy rõ ràng. Con muốn không phải chỉ là tỉ lệ phần trăm gia sản đơn giản như vậy."


Bên trong gương chiếu hậu, trong phút chốc cặp con ngươi như lang sói của Phương Nghệ Nguy trở nên khác biệt với trước kia, không nói được là khác nhau điểm nào.


Loại dã tâm quang minh kia, làm cho cô nhớ đến lúc trước chính mình vì muốn tiến vào cửa nhà này đã không ngừng nỗ lực. Từ nhỏ Phương Nghệ Nguy muốn cái gì có cái đó, đột nhiên không còn, sự chênh lệch lớn đến mức làm cho gã khó có thể tiếp thu.


✰✰✰


Bởi vì sắp qua cuối năm, Quả Ớt Đỏ cũng đề ra mấy ngày nghỉ trước Tết. Tiểu Cần gõ cửa tiến vào, ánh mắt không cẩn thận đặt trên lồng ngực lõa lồ của Chung Long. Cô lúng túng dời đi ánh mắt, song lại nhịn không được liếc trộm, "Anh Long, khu giải trí cho vé, hình như còn dư vài cái đó, cùng đi chơi không?"


Chung Long theo bản năng muốn cự tuyệt, anh không có hứng thú gì với khu giải trí. Thế nhưng ánh mắt thoáng nhìn qua Tiểu Hổ đang xem phim hoạt hình, lại thay đổi ý định, "Ừm."


Mai Dược cũng đi cùng, mọi thời khắc cô đều nhìn chằm chằm Tiểu Hổ, phát hiện Tiểu Hổ đang nhìn cái gì, liền nói, "Tiểu Hổ muốn ngồi cái kia sao? Chị cũng muốn, chị bồi em đi."


Mai Dược hai mươi tám, không còn trẻ, vào lúc học đại học đã sớm qua cái năm được người gọi là chị. Có thể nói tuổi tác càng tăng, cô càng cố chấp giữ lấy thanh xuân của chính mình, vẫn cứ tự xưng chị với Tiểu Hổ non nớt. Đương nhiên, cũng vì lần đầu tiên Tiểu Hổ nhìn thấy cô đã gọi cô là "chị" nên Mai Dược vẫn luôn đối tốt với cậu.


Cương quyết lôi Tiểu Hổ đi, chỉ để lại hai người Tiểu Cần và Chung Long. Chung Long một lòng một dạ nhìn chằm chằm Tiểu Hổ đang xếp hàng, anh nhìn nửa giây, không nhịn được nói, "Tôi vẫn không yên lòng. Không được, tôi phải đi cùng."


"Anh Long!" Tiểu Cần vội vã gọi anh lại, "Bên kia hình như bán kẹo bông, vừa nãy em nghe Tiểu Hổ nói em ấy muốn ăn."


"Phải vậy không?" Chung Long liếc mắt nhìn kẹo bông một cái, lại quay đầu tìm kiếm hàng người, Tiểu Hổ và Mai Dược không biết đã xếp tới chỗ nào.


"Anh đừng lo lắng nữa, chị Mai sẽ không lạc mất em ấy." Tiểu Cần tươi cười như thiếu nữ mới đôi mươi, miệng nhỏ vô cùng đắc ý nói. Chung Long hoàn toàn không có tâm tư để ý đến cô nàng không biết thẹn thùng là gì kia.


Tiểu Cần không còn cách nào khác, cô phát hiện chỉ khi nói đến Chung Hổ, anh Long mới có chút phản ứng đáp lại lời cô nói, cho nên đề tài không ngừng chuyển đến trên người Tiểu Hổ, "Hai người thật sự là anh em ruột sao, khẩu âm của Tiểu Hổ nghe có chút không giống người ở thành phố W."


Biểu tình của Chung Long trở nên không vui, "Cô nói xem?"


Anh cầm trong tay loại kẹo bông dâu tây cực lớn, mặt lại đen như than, "Cái vòng này còn quay bao lâu nữa?"


Tiểu Cần vội vã sốt sắng mà xua tay, quẫn bách nói, "A, em không phải ý đó..." Đúng vậy, cùng một họ, Long Hổ, làm sao không phải là anh em ruột. Tuy rằng lớn lên không có chút nào giống nhau, nhưng sợi dây liên hệ tình anh em kia không thể làm giả được.


Ngày đó, Tiểu Hổ ngược lại là được chơi rất vui vẻ. Đến khi trời muộn, Mai Dược nhắn tin cho anh: "Cậu có ý với cô ấy không, tôi thấy cô ấy rất yêu thích cậu, Tiểu Cần là cô gái tốt."


Chung Long ngắn gọn mà trả lời lại: "Không có."


"Thật sự không có một chút nào?"


"Thật sự không có một chút nào!" Chung Long buồn bực mà vứt điện thoại di động qua một bên, anh vốn không thích phụ nữ.


"Vậy đi, đêm 30 ngày mai, hai người các cậu cùng nhau ăn bữa tiệc giao thừa đi. Mọi người đều là một mình làm việc trong cái thành phố này, thật không dễ dàng gì. Tôi cũng muốn náo nhiệt một chút."


Một lúc sau, Chung Long đáp lại: "Được."


Đương nhiên anh vẫn là bếp trưởng. Tiểu Cần hỗ trợ anh, nhịn không được khen anh một câu, "Anh Long, bộ dạng anh nấu ăn thật là đẹp trai."


Một dao gọn gàng cắt xuống, "Tôi tự mình làm được."


Mẹ xin con, mau đi ra ngoài đi.


Tiểu Cần một chút cũng không ý thức được Chung Long đang thiếu kiên nhẫn. Cô gái này lại là người thiếu thận trọng, Chung Long kém chút đã trực tiếp nói rõ với cô, may là vẫn nhịn được. Không lâu lắm, Mai Dược tiến vào cứu vớt anh, "Tiểu Cần mau đến đây giúp tôi một việc."


Hai người đi vào ban công, đóng cửa lại. Tiểu Hổ một mình ngồi ở trên ghế sofa, không có chú ý bên này.


"Bà chủ, thật sự có thể làm như vậy sao?"


Mai Dược nhỏ giọng nói, "Tôi đã nói với cô, muốn bắt đàn ông thì phải dùng phương pháp này. Loại đàn ông như Chung Long này, cô không phải nên thử mọi cách sao? Những cách trước đều vô dụng cả."


Tiểu Cần nghe rất nghiêm túc, đỏ mặt hỏi, "Vậy... Vậy nếu anh ta không nhận thì làm sao bây giờ?"


Mai Dược "hừ" một tiếng, dựng thẳng lông mày lên, "Gạo đã nấu thành cơm, cậu ta còn có thể không nhận sao? Tôi đã nói rồi, Chung Long chính là một người đàn ông có trách nhiệm, mặc dù bây giờ chẳng có cái gì cả, nhưng cô nhìn bộ dạng cậu ta đối với Tiểu Hổ kìa, nhất định là người rất yêu thương vợ, theo cậu ta sẽ rất tốt."


Tiểu Cần như có điều suy nghĩ mà gật đầu, cuối cùng khẽ cắn răng, "Vậy, vậy quyết định làm như thế đi!"