Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 44




Trình Tự cảm thấy bầu không khí đột nhiên ngưng trệ mấy phần, khiến hô hấp của anh càng thêm khó khăn. Anh tiếp tục nhớ lại: "Sau đó... Chúng tôi có đến thêm mấy lần, có người chế nhạo, chế nhạo cậu bé kia, tôi chỉ đứng ở phía sau nhìn."


"Cậu không định ngăn cản bọn họ sao? Đây là việc trái pháp luật, không định báo cảnh sát cứu cậu bé sao?" Phương Khởi Châu đột nhiên đánh gãy lời anh, giọng nói mang vẻ không thích thậm chí là tức giận, trước kia người ta đều nói hắn là một người nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng bây giờ thì không có cách nào duy trì được như vậy.


"Không..." Anh há mồm bất lực giải thích, "Tôi từng có ý định, nhưng đây là chuyện trong nhà của bọn họ... Tôi nói với người ta thì ai chịu tin tưởng tôi chứ!"


"Sau đó... Một hôm kia, có một người đàn ông đột nhiên đến ban nhạc, dường như là khách quý được trưởng ban mời đến chơi, gã ta..." Trình Tự nhíu mày lại, gần như muốn nôn ra khi nhớ lại kí ức cũ, Phương Khởi Châu đoán được người kia có lẽ là Phương Nghệ Nguy. "Gã muốn... Tôi." Anh vòng vo bỏ chữ, khó khăn nói: "Người kia là một tên biến thái, tôi bảo không muốn, gã lại nói mình nhàm chán, muốn có người đi cùng."


"Có một lần tay trống của chúng tôi uống say, liền nói cho gã biết căn phòng dưới tầng hầm của bạn học mình có giấu một đứa bé trai chưa từng gặp phụ nữ, dung mạo rất xinh đẹp."


Nói tới đây, anh nghe thấy tiếng ly thủy tinh vỡ nát, là người đàn ông này đã dùng bàn tay bóp nát, rượu ít ỏi bên trong thuận mảnh vỡ chay vào lòng bàn tay, giống như máu... Hoặc vốn đã hòa lẫn máu, trượt theo ngón tay nhiễu xuống dưới.


Toa xe trở nên trống vắng, chỉ còn lại một mình Phương Khởi Châu ở bên trong, hắn giống như một cái tủ lạnh khổng lồ, cả vẻ mặt và thân thể đều bị đóng băng. Một mình sững sờ hồi lâu, như đang suy nghĩ chuyện gì, cũng như là đang kiềm nén gì đó. Sau một lúc lâu, Phương Khởi Châu bấm điện thoại cho tài xế từ sau ghế, "Lịch trình gần đây của Phương Nghệ Nguy, đi đâu mấy giờ, tra hết tất cả cho tôi."


Vệ Tư Lý từ trước đến giờ luôn là một người đáng tin, như thể biết được mọi thứ, không có gì có thể làm khó được trợ thủ của hắn, đây là chó săn ưu tú nhất mà ông nội tặng cho hắn, nhưng hắn cũng đối xử như bạn bè.


Phương Khởi Châu về đến nhà, Tiểu Hổ đang đứng một tư thế kì quái, cậu ôm ly cúi thấp đầu, toàn bộ mặt đều vùi vào ly. Nghe thấy tiếng bước chân chú Phương, cậu liền ngẩng đầu lên, đầu lưỡi thè ra một đoạn, mặt mày ủ rũ.


Đầu lưỡi Tiểu Hổ so với bình thường hình như đỏ hơn, cậu cứ thè lưỡi ra, giống như chú chó nhỏ hàm hàm hồ hồ nói: "Đầu lưỡi, nóng."


Phương Khởi Châu chú ý trên bàn có một chiếc ly nóng, có thể là do Tiểu Hổ tự nấu. Mỗi lần Phương Khởi Châu nấu, vốn sẽ luôn để nguội một hồi mới cho cậu uống.


Hắn ngồi xổm người xuống để bản thân ngang hàng với cậu, nắm cằm Tiểu Hổ, tỉ mỉ mà nhìn đầu lưỡi bị nóng đến sưng tấy, kiểm tra mặt trên có bị rộp da hay không. Hắn cũng không biết nghĩ như thế nào, nhẹ nhàng nhìn đầu lưỡi, hỏi cậu: "Có đau hay không?"


Tiểu Hổ lắc đầu, vẻ mặt lại như đưa đám, "Tê ạ." Cậu đã tự mình nấu cacao theo hướng dẫn trên mạng, ai ngờ lại nóng như vậy, cậu chỉ uống một hớp nhỏ, lại không nỡ phun ra, ngậm trong miệng nóng đến giơ chân, cuối cùng vẫn phải nôn ra, đầu lưỡi đau chịu không nổi, sau đó ngậm nước lạnh một lúc liền hết đau, nhưng lại vô cùng tê.


Cậu cảm thấy bản thân như mất cả vị giác.


Phương Khởi Châu xoa xoa tóc của cậu, trên trán có một vết sẹo dài năm centimet, hắn sờ sờ, Tiểu Hổ lại hoàn toàn không có cảm giác được.


Hắn thở dài, nhìn chăm chú thật lâu vào Tiểu Hổ, chợt hôn bên má cậu một cái, "Em ngồi đây, chú đi mua thuốc mỡ bôi vết bỏng cho em."


Hắn không biết bản thân mình lúc nói ra những lời này thì ánh mắt ngọt ngào cỡ nào, Tiểu Hổ cũng không nhìn thấy, bởi vì những lúc chú Phương cùng cậu, trước giờ vẫn luôn là một người ôn nhu như nước.


Phương Khởi Châu đi đến tiệm thuốc gần nhất, mua một loại thuốc đặc trị bỏng lưỡi, nhân viên tiệm thuốc nói là vị kem đánh răng, sẽ không đắng, Phương Khởi Châu lại hỏi có vị táo hay không, nhân viên tiệm thuốc ngẩn người, chợt cười nói, cái này đâu phải là kẹo đâu.


Nhưng mà kem đánh răng cũng có vị táo, nhân viên tiệm thuốc chắc là không biết rồi.


Phương Khởi Châu cầm thuốc mỡ nhanh chân về nhà, hắn sợ thuốc này có mùi vị khó chịu, bôi trước lên đầu lưỡi của mình, phát hiện là mùi bạc hà mát mẻ mới chấp nhận. Tiểu Hổ lè lưỡi để hắn bôi thuốc, đầu lưỡi cậu bị hắn cầm lấy, thỉnh thoảng lại mẫn cảm giật giật rồi rụt lại. Phương Khởi Châu nhỏ giọng nói cậu, "Nhịn một chút, trước tiên đừng nhúc nhích." Tiểu Hổ cố gắng dùng ánh mắt trả lời hắn rằng không phải cậu muốn nhúc nhích đâu, mà là do dây thần kinh trên đầu lưỡi không đồng ý để cậu khống chế, cứ thích nghịch ngợm mà giật giật một cái.


Sau đó hai mươi phút, Tiểu Hổ vẫn luôn đứng ngồi không yên, cố gắng rụt lại đầu lưỡi đưa về khoang miệng ấm áp của mình, không cần phải trơ trọi giữa không khí lạnh lẽo, vừa khó coi lại vừa khó chịu. Cậu ngồi đến hơi tê, còn phải duy trì duỗi đầu lưỡi, rốt cuộc quyết định đứng lên làm vài động tác đơn giản, cậu dùng sức mở rộng hai tay, cẩn thận xoay cổ, không để cho nó chết lặng như đầu lưỡi của mình. Phương Khởi Châu thất thần mà nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống của cậu, trong đầu không khỏi nghĩ đến chai rượu của Phương Nghệ Nguy, Tiểu Hổ đã chảy bao nhiêu máu, ắt hẳn tình cảnh đó rất đáng sợ, làm ra một vết thương dài như vậy—— Phương Khởi Châu cảm thấy vết thương cũ kia cứ như một vết sẹo hằn sâu vào trái tim của mình.


Sau đó thuốc mỡ khô, hắn dùng nước lạnh rửa sạch, sau đó cách một lúc thì ngậm một ngụm nước, đến buổi tối, đầu lưỡi cậu đã trở nên tốt hơn hẳn.


Phương Khởi Châu ôm cậu ngủ, cánh tay duỗi dài lót sau gáy cậu, lấp đầy hoàn toàn khoảng trống còn lại, sau đó kéo cậu vào lồng ngực mình, lòng bàn tay xuyên qua áo ngủ, xoa nắn vòng eo thường xuyên run rẩy vì mẫn cảm.


"Tiểu Hổ."


"Dạ." Cậu đáp một tiếng.


"Ngày mai chúng ta dậy sớm một chút ngắm bình minh được không?"


"... Dạ." Cậu ngáp một cái, không biết chú Phương lại có trò gì vui nữa.


Phương Khởi Châu dừng một chút, "Cả đời này đừng rời bỏ chú."


Cơn mệt mỏi ập đến, Tiểu Hổ dường như vẫn nghe rõ, cậu nhẹ nhàng gật đầu một cái, lông mi liền ủ rũ buông xuống, hô hấp đều đều tiến vào giấc ngủ say.


Phương Khởi Châu nhẹ nhàng xoa xoa tóc của cậu, đem sợi tóc vén lên một chút để xem vết sẹo kia, bác sĩ nói là vết sẹo của ca mổ sọ nạo, chai rượu kia có lẽ đã gây ra vết thương rất nghiêm trong đối với đầu óc của cậu.


Suốt bốn tháng Tiểu Hổ mất tích, có lẽ cậu đã phẫu thuật, dưỡng bệnh, có thể bị chấn động não, và cũng có thể cậu đã uống một số loại thuốc chống trầm cảm và một số loại thuốc gây rối loạn trí nhớ bị cấm mua bán.


Ai đã lừa Tiểu Hổ để đưa cậu đi chữa trị? Có lẽ là Từ Tinh, ngoại trừ cô, Phương Khởi Châu không nghĩ tới ai khác, mà cha ruột Tiểu Hổ là ai thì vẫn còn là bí mật, ông ấy còn sống hay không, có biết đứa con trai này hay không, nếu như biết... Vậy tại sao muốn vứt bỏ đứa con trai này, tại sao lại vứt con mình vào một gia đình như vậy?!


Trong giây phút này, Phương Khởi Châu trách tội lên tất cả mọi người, Phương Nghệ Nguy có lỗi, Từ Tinh cũng có lỗi, thậm chí những đứa học sinh đã từng khoanh tay đứng nhìn cũng có lỗi vì che giấu chuyện xấu.


Từ trước đến nay đối với chuyện thiện ác thị phi, hắn vẫn luôn cân bằng một cách tinh tế, nước sông sẽ không phạm nước giếng. Ví như Phương Nghĩa Bác, người cha này đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, trên tay ông có bao nhiêu mạng người hắn đều biết hết, nhưng hắn không hề trách một câu. Cũng như cả nhà bên nội hắn đều là người xấu trong mắt người khác, bọn họ dùng tiền đánh giá mạng người, coi cuộc sống như một công việc kinh doanh. Phương Khởi Châu cũng chưa từng tự xưng là người tốt, trên tay hắn cũng dính không ít mạng người, tổn thương gián tiếp qua gia đình cũng có, nhưng hắn thường hờ hững ẩn mình đi, vừa bàng quang lại vừa dung túng.


Bây giờ hắn mới biết, bộ dạng đó của mình là sai vô cùng.


Thông qua lời người khác, hắn biết quá khứ Tiểu Hổ phải trải qua là quá mức chịu đựng, mười mấy năm dài đằng đẵng đều nằm trong căn phòng tầng hầm u ám ẩm ướt, nghe nói cậu rất gầy, gầy gò đến mức đôi mắt lớn lồ lộ ra, rất dọa người, nhưng mà cậu chưa từng cầu cứu người khác, ngược lại còn tránh né. Nhiều năm sau cậu mới thấy được ánh mặt trời, cũng là vì người anh trai kia muốn bán cậu, cũng là vì thú vui của Phương Nghệ Nguy, gã nghe nói đây là một bé trai mười mấy năm chưa từng ra khỏi cửa, chưa từng thấy người lạ thì lại càng hứng thú.


Nhưng gã lại không vừa mắt cái thân hình gầy gò đến mức thảm hại kia, cho nên Phương Nghệ Nguy chọc ghẹo cậu như là chọc khỉ, cho cậu uống rượu, nhìn cậu sặc đến rơi lệ, lại cho cậu hút thuốc, đắc ý mà nhìn cậu ho khan đến đỏ mặt, bóp cổ như muốn ép phổi ra. Phương Nghệ Nguy còn hôn môi, cởi quần làm chuyện "yêu đương" với người khác ngay trước mặt cậu, Phương Nghệ Nguy giống như là muốn mở mang tầm mắt cho cậu một chút, cho nên không ngừng thay đổi biện pháp đùa giỡn cậu để xem cậu phản ứng ra sao.


Nhưng thật buồn chán, chú khỉ con này không nói lời nào, bị ức hiếp cũng không khóc không nháo, Phương Nghệ Nguy sai người mang đến một nhánh cần sa lớn lại đây, muốn cho kẻ ngốc này nếm thử mùi vị. Có người thay gã đi tìm cần sa rồi, gã lại trở nên rảnh rỗi, không đùa kẻ ngu này nữa mà quay đầu gọi Trình Tự lại đây cùng mình uống một chén. Trình Tự uống nhiều rồi liền nôn lên người gã, Phương Nghệ Nguy tức muốn nổ phổi, gã liền cởi áo khoác, muốn cường bạo ngay tại chỗ, Trình Tự liều mạng mà giãy dụa. Tiểu Hổ nhìn thấy liền xông ra kéo Trình Tự thoát khỏi Phương Nghệ Nguy—— Trình Tự nói: "Cậu bé ấy chưa từng gặp ai, trông hơi kì quái, thần kinh không ổn, cũng không nói lời nào, nhưng tôi nghĩ cậu bé có thể nhớ ra tôi, nhớ tới câu mà tôi nói với em ấy, cho nên trong khi tất cả mọi người đều bàng quan lúc tôi bị bắt nạt, chỉ có em ấy là sẵn sàng xông ra giúp tôi."


Sau đó thì xuất hiện vết sẹo dài năm centimet kia, vì chai rượu vang đã "rầm" một cái nện xuống gáy, mảnh vỡ và rượu đỏ rượu lẫn lộn vào nhau.


"Chuyện sau đó thì tôi không biết, bởi vì người đàn ông kia như là lên cơn điên, cầm mảnh vỡ của chai rượu giống như muốn giết người, tóm được ai thì đâm người đó, mọi người đều chạy tán loạn, tôi ngã trên mặt đất, cũng may là gã ta chưa thành công... Tôi muốn gọi xe cứu thương, nhưng đã không còn sức lực, sau đó thì có người vào được, tôi không biết là ai, tôi chỉ nghe tiếng bước chân, người đó cõng đứa bé nằm trong vũng máu kia lên lưng, sau đó biến mất nhanh chóng."


"Tôi không sao cả, cha mẹ tôi nói muốn tố cáo tên cường bạo kia, nhưng tôi biết điều đó vô ích thôi. Bọn họ đến tận nhà, cho một khoản tiền để bịt miệng, cha mẹ tôi không nhận, kiên quyết muốn lên tòa cáo án... Mà người dân chúng tôi làm sao lên tòa cáo án được loại người như vậy, bọn họ có lẽ cảm thấy chúng tôi không biết nghe lời, muốn giết người diệt khẩu, cho nên tôi quyết định bỏ chạy... Tôi mất tích, không còn ai bị hại, kiện cáo không thành công, bọn họ cũng sẽ không mất công diệt khẩu nữa."


Phương Khởi Châu nhớ ra, hình như trong lúc đó, người nhà họ Ngô cũng từng kiện cáo gì đó, nhưng mà trong vụ kiện cáo này tòa án không có bất kỳ vật chứng hay nhân chứng nào liên quan, sau đó thì bị nổ khí gas, vụ cháy lớn đã xóa sạch những vết tích xấu xa trong nhà thành đống đổ nát.


Tiểu Hổ được điều trị, bốn tháng sau mơ mơ màng màng bị người ta đưa đến Vũ Hải, cái gì cũng không nhớ rõ, rốt cuộc được Chung Long nhặt được do có người sắp xếp.


Lúc đấy Chung Long mới vừa ra tù, trên vai anh gánh án mạng, thế mà lại như một người không có chuyện gì mà đứng ở trạm xe lửa, hút một điếu thuốc mười đồng, cho một người lạ ba đồng mua mì, năm đồng bắp luộc.


Anh không biết xuất phát từ lòng thông cảm hoặc là một tình cảm nào khác, rốt cuộc nhặt một thiếu niên hai mươi tuổi có chút ngốc về nhà, trong hai năm bị bọn cho vay nặng lãi đến tận nhà không biết bao nhiêu lần.