Tiểu Hổ nằm trong vòng tay của chú Phương chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi đã bị quấn lấy, hơi thở bị đoạt đi, khả năng nói chuyện cũng không còn, cậu dùng giọng mũi rên rỉ muốn từ chối, dường như có thể nghe thấy cậu đang kêu "chú Phương". Phương Khởi Châu dừng lại, chậm rãi lui ra, cuối cùng còn hôn nhẹ vài cái lên môi và mặt cậu, chỉ vừa chạm liền tách ra, thấp giọng hỏi cậu: "Bây giờ thế nào, còn khó chịu không?"
Tiểu Hổ thở hổn hển, cả gương mặt đỏ chót, cố kiểm soát tiếng nói: "Tại sao chú... Tại sao lại làm như vậy!"
"Chẳng phải em bảo miệng khó chịu sao." Phương Khởi Châu thấy cậu chỉ là hơi tức giận, nhưng cũng không đẩy hắn ra, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm.
Tiểu Hổ thấy trong TV chiếu cảnh hôn môi chỉ có nam với nữ mới làm được, cậu rất muốn tức giận, nhưng mà lại không thể tức giận với chú Phương được, nghĩ thông suốt chuyện này, cậu lại không khỏi bắt đầu giận bản thân mình.
Phương Khởi Châu không nói một lời nhìn bộ dạng cậu mấp máy miệng nhưng lại chậm chạp không nói được gì, sau một lát, Tiểu Hổ mới né tránh ánh mắt hắn nói: "Sau này... Không được làm như vậy nữa."
"Tại sao?" Hắn được voi đòi tiên.
Câu này thật sự làm khó Tiểu Hổ, cậu tức giận nói: "Đó không phải là... Đó không phải là chuyện chỉ những người yêu nhau mới được làm à!" Cậu đã được học không ít kiến thức, chuyện như vậy đương nhiên có biết.
"Em còn biết chuyện này sao..." Phương Khởi Châu có chút ngạc nhiên, "Vậy chú thích em, em không thích chú à?"
Tiểu Hổ nói lắp bắp, "Thích ạ... Nhưng mà, nhưng mà... Không giống nhau!" Ý của cậu là, cậu có thích chú Phương, nhưng không giống với kiểu thích người yêu kia.
"Ừm, không giống nhau..." Phương Khởi Châu gật gật đầu, như là không để ý, liền đổi đề tài, "Ăn hết kẹo chưa?"
Tiểu Hổ bị hắn làm trật chủ đề, "Còn một chút ạ..." Nói xong cậu liền nhai rộp rộp, ngậm đến khi chỉ còn dư lại một miếng kẹo táo mỏng, sau đó cũng tan hết, "Bây giờ thì ăn xong rồi ạ."
Phương Khởi Châu hơi ngồi dậy, "Vậy đi súc miệng."
"Dạ..." Tiểu Hổ có chút không tình nguyện, bởi vì cậu đã súc miệng một lần rồi, làm biếng súc lại lần thứ hai lắm.
Phương Khởi Châu trực tiếp vén chăn lên, "Chú giúp em bóp kem đánh răng."
Lại giằng co một trận, Tiểu Hổ cũng buồn ngủ rồi, giống như đã đem mọi chuyện ban nãy quên sạch mất, liên tục ngáp mấy cái, rất nhanh đã ngủ say.
Sáng sớm ngày mai, lúc xuống lầu ăn cơm, trên bàn ăn lại xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.
Là Phương Tuyết Ly, cùng với đứa cháu gái nọ của Từ Tinh.
Lão quản gia lúng túng ghé vào tai Phương Khởi Châu nói: "Đêm qua Nhị gia gọi điện đến, nói để cho các cô ở nơi này."
Tiểu Hổ trốn ở phía sau chú Phương, cậu vẫn hơi sợ người lạ, đặc biệt là lúc người khác không chớp mắt mà dòm ngó đánh giá cậu, cậu sẽ rất khó chịu.
"Không cần quan tâm." Phương Khởi Châu kéo Tiểu Hổ ngồi xuống bàn ăn, múc cháo và lấy đĩa rau cho cậu. Tiểu Hổ vùi đầu chỉ lo ăn, thế nhưng ánh mắt dò xét dính trên người vẫn khiến cậu không dễ chịu.
"Chị họ, anh trai em nuôi cái sợi tơ hồng này, quả nhiên dung mạo có vài phần giống chị..." Phương Tuyết Ly không có đè nén âm lượng, khiến cho cả bàn đều nghe được.
Tiểu Hổ không ngẩng đầu, cậu không biết "sợi tơ hồng" là đang nói tới cậu, sắc mặt Phương Khởi Châu không gợn sóng mà liếc cô một cái, Phương Tuyết Ly vốn còn định nói gì đó, nhưng bị liếc như vậy, cô liền cảm thấy khiếp sợ, nói thầm trong lòng tại sao ánh mắt của anh trai lại hung ác như thế, lúc cha phiền lòng cũng chưa ác tới mức đó nữa, với lại cô có nói gì quá đáng đâu. Phương Tuyết Ly cũng rõ xui, cô và chị họ Quách Hàm chẳng thân thiết gì mấy, thế nhưng cha lại khăng khăng bắt cô tiếp đãi chị họ, nói đúng hơn là muốn cô tạo cơ hội cho anh trai và chị họ.
Nhưng bây giờ nhìn xem, cô cũng chẳng có dũng khí làm chuyện đó.
Đừng nói trong mắt anh trai chỉ biết sẵn lòng phục vụ cho đứa bé kia đến chơi, nói có một câu cũng bị liếc, bảo ai dám nối cái tơ duyên này nữa chứ. Cũng may cô vốn chẳng hứng thú gì với chuyện này, chỉ đồng ý tiếp đãi cũng bởi vì gần đây có nhận một bộ phim, cần khung cảnh là một cái biệt thự trên hải đảo, cho nên mới đến đây khảo sát thử. Cô quăng cho Quách Hàm một ánh mắt "tự lực cánh sinh", sau đó cũng vùi đầu ăn bữa sáng.
Những năm trước Phương Tuyết Ly cũng đã tới đây mấy lần, so với lần trước thì cái đảo này không có thay đổi gì quá lớn, người máy được cải tiến hơn một chút, vẻ ngoài vẫn rất xấu, thế nhưng chiếc tàu hỏa với cái đường ray hình tròn trước cửa thì thật khiến cho người ta... Cạn cả lời. Cô và chị họ lần đầu nhìn thấy đều bị giật mình, cứ tưởng là có ai đó chơi khăm, quản gia lại nói là do anh trai sắp xếp.
Đầu óc không có vấn đề gì chứ? Cái người mà anh trai yêu thích... tính cách có hơi đặc biệt nhỉ.
Hai người vẫn cứ không dám nói lời nào, lực chú ý của Phương Khởi Châu cũng hoàn toàn đặt trên người Tiểu Hổ, coi Phương Tuyết Ly và Quách Hàm như là không khí. Hắn vốn còn có vài kế hoạch, bây giờ thì chắc khó mà thực hiện, đành phải thu thập đồ đạc, mang Tiểu Hổ rời đi.
Bên bờ có vài chiếc thuyền, hai chiếc du thuyền, một chiếc thuyền của ban nhạc.
Quách Hàm cùng em họ đứng trên cây cầu bên bờ biển, "Đại thiếu... Hai người cứ đi như vậy sao?" Vừa giữa trưa, rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội nói chuyện, "Một lát hình như sẽ có thủy triều... Không bằng..."
Phương Khởi Châu không để ý tới cô, lúc thủy triều lên thì bọn họ đã đến đất liền rồi, đối với việc ứng phó chuyện Phương Nghĩa Bác cứ suy nghĩ cách nhét người đến cho hắn, một chút hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Trơ mắt nhìn du thuyền đã lái đi, Quách Hàm gần như muốn bật khóc, tức giận giậm chân nói: "Em họ, sao em không giúp chị gì hết vậy."
"Ảnh nhìn chị không lọt, em còn làm gì được nữa?" Phương Tuyết Ly rất xem thường, "Cha em để ý chị, là bởi vì gương mặt chị kìa... Mà dung mạo giống có ích gì chứ, anh ấy á, em thấy hình như là không thích phụ nữ."
Người chị họ này có vài phần giống như mẹ cô lúc còn trẻ, nếu ba người đứng chung một chỗ, cô thật sự y như người ngoài chen vào, điều này khiến cho Phương Tuyết Ly thật sự không hề có chút thiện cảm nào với người chị họ thỉnh thoảng đến thăm, cô biết rõ chị ta cố tình giả vờ nhu nhược, chắc là do coi Hồng Lâu Mộng nhiều quá, bộ dạng y như Lâm muội muội*, mà nhìn bề ngoại yếu đuối mỏng manh vậy thôi, chứ thật ra là một tuyển thủ bơi lội rất xuất sắc, đừng nói bị gió thổi ngã, một tên đàn ông lực lưỡng chưa chắc đã làm gì được.
*Lâm muội muội ở đây là Lâm Đại Ngọc trong kiệt tác Hồng Lâu Mộng, nổi tiếng là một mỹ nữ yếu đuối, ai chưa biết thì search google nhé.
Sau khi Tiểu Hổ đi lên du thuyền, lúc này mới lặng lẽ nói chuyện với chú Phương, "Cái chị kia nhìn giống em lắm đó."
Phương Khởi Châu nhìn cậu chằm chằm: "Chẳng giống chút nào."
Cậu phồng má, quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh phản quang, nhìn lại một phen mới nói: "Là thật đó! Chỗ này, với chỗ này nữa..." Trí nhớ của cậu dường như tốt lên một chút, chỉ vào con mắt của chính mình, rồi lại chỉ xuống miệng, cảm giác nhìn rất giống nhau. Tiểu Hổ nghi ngờ nói: "Nhưng mà tại sao em không biết chị ấy nhỉ."
"Ngẫu nhiên thôi." Phương Khởi Châu sờ sờ đỉnh đầu của cậu, "Uống nước trái cây không?"
"Uống ạ!" Cậu dùng sức gật đầu một cái.
Phương Khởi Châu đi tới quầy bar, bắt chước bartender mà dùng nước táo và nước ấm trộn vào rượu lựu, nếm thử không ra mùi rượu, cũng sẽ không bị say. Hắn đưa đồ uống cho cậu, "Uống hết thì ngủ một lát đi, hai tiếng sau sẽ đến."
Tiểu Hổ ừng ực ừng ực hết nửa ly vào bụng, còn lại thì đưa cho hắn, "Em muốn chơi game, được không ạ?" Cậu không hề buồn ngủ chút nào, mà Phương Khởi Châu đêm qua lại ngủ không ngon lắm, bởi vì trong đầu lúc nào cũng nhớ về nụ hôn kia, Tiểu Hổ thì lại tốt hơn, giống như không liên quan gì đến chuyện hôm đó cả. Phương Khởi Châu đổ vodka vào nửa ly còn lại, mấy hớp uống xong liền nằm xuống giường, hắn kéo chăn đắp lên người, dặn dò: "Chơi nửa tiếng phải nghỉ ngơi mười phút, biết chưa?"
"Dạ!" Cậu trả lời rất vang dội.
Du thuyền có cảm giác lắc lư nhẹ nhàng, nước biển giội rửa đánh lên cửa sổ thủy tinh làm cho ánh sáng và bóng người in trên đó liên tục biến đổi. Tiểu Hổ chơi được một lúc, vượt hết cấp độ liền mở sang trò chơi khác, thế nhưng chỗ này lại không có tín hiệu, cậu nhàm chán lục soạn tủ đồ bí mật, phát hiện trong đó có rất nhiều "kẹo" mà đêm qua mém tí đã làm cậu ngộ độc, còn có vài thứ rất kì lạ, nhìn giống như đồ chơi, thế nhưng cậu chưa từng chơi bao giờ.
Có một cây roi dài lông xù, một quả cầu màu đen, với mấy cái dây xích giống như đồ trang sức... Nghiên cứu một hồi lâu cậu cũng không biết chơi kiểu gì, cuối cùng liền trả trở về, cuộn người ở bên cạnh chú Phương, tiếp tục cầm điện thoại di động chơi game offline.
Cậu không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ chơi chơi một hồi liền buồn ngủ, đành vén chăn lên rồi đắp cùng chú Phương, mơ mơ màng màng ngủ một hồi lâu, bên tai nghe thấy tiếng nước, dường như còn cảm giác hơi lạnh, như là nước biển đang chảy vào... Tiểu Hổ co người, vô thức mà càng dựa sát vào chú Phương.
Buổi sáng 11:00, đây là khoảng thời gian thuyền sẽ cập bến, chuông báo do Phương Khởi Châu cài đặt đã vang lên, hắn nâng tay muốn lấy điện thoại di động, lại sờ trúng nước—— Nước? Hắn lập tức mở mắt ra, lại nhìn thấy bên trong khoang thuyền đã bị nước ngập cao đến một mét, đồng thời vẫn đang dâng cao, hắn quay đầu nhìn phía cửa sổ, nước biển đã dâng lên—— hay nói cách khác, thuyền đang chìm xuống.
Hắn bắt đầu lo lắng, khoang thuyền bị rò rỉ.
Mực nước đã cao đến giường, Tiểu Hổ cũng bị lạnh mà tỉnh dậy, cậu mê man mà ngồi đó, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Điện thoại di động của Phương Khởi Châu không thấm nước, có định vị và tín hiệu vệ tinh, thế nhưng ở chỗ này hắn lại gọi không được.
"Chú ơi..." Tiểu Hổ sợ hãi cầm lấy ống tay áo đã dính nước của hắn, nhìn nước biển tràn vào mà vô cùng kinh hoảng.
"Đừng sợ, chú đây, em đứng ở đây trước, chú đi tìm bè cứu sinh——" Hắn động viên ấn hai vai Tiểu Hổ, lấy điện thoại di động cho cậu, "Chú ý tín hiệu, bấm số 1 sẽ gọi đến chú Vệ."
Tiểu Hổ một tay nắm điện thoại di động, một cái tay khác vẫn đang nắm ống tay áo của hắn, ánh nhìn chăm chú của cậu dường như muốn nói "Đừng bỏ em lại".
Phương Khởi Châu nhìn cậu một hồi, khẽ cắn răng, cuối cùng nắm tay cậu, "Em đi theo chú." Nói xong thì bước một chân xuống khoang thuyền, nước biển lạnh thấu xương đã ngập đến eo. Một ít đồ vật trôi nổi ngổn ngang trên mặt nước, có bình rượu, ly rượu, còn có áp lực của nước, khiến cho mỗi một bước đều vô cùng gian nan. Phương Khởi Châu đầu tiên đi kiểm tra nơi bị rò rỉ, nhìn như là bị gây ra do những vật thể lạ như rặng san hô hay những loại đá ngầm tương tự, nhưng Phương Khởi Châu biết chuyện này rất khó có thể xảy ra. Hắn và Tiểu Hổ hợp sức đẩy tủ chặn cái lỗ lớn này lại, tốc độ nước tràn vào đã chậm lại rất nhiều, lúc này mực nước đã cao đến rốn Phương Khởi Châu, hắn nắm chặt tay Tiểu Hổ, đi lên boong thuyền.
Bè cứu sinh nằm trên giá ở boong thuyền, hắn mở thiết bị giải phóng áp suất thủy tĩnh, bè cứu sinh rất nhanh đã được thổi phồng, nhưng lúc đưa ra ngoài khơi, Phương Khởi Châu lại phát hiện áp suất kia không bão hòa được, mà còn đang bay hơi—— chiếc du thuyền này đã bị người nào đó động tay động chân, hắn nghĩ một lát đã thông suốt, theo lý thuyết thì bây giờ phải cập bến rồi, nhưng giờ thì chung quanh mờ mịt, bốn phía đều là biển, trong phạm vi tầm mắt thì ngay cả một cái đảo nhỏ cũng không có.
Có trời mới biết đây là chỗ nào.
Bè cứu sinh không thể dùng, Phương Khởi Châu tìm một vòng cũng chẳng có một cái áo phao nào, chỉ có bè trên giá, còn có một cái phao cứu sinh. Bởi vì cái này thông thường đều treo móc ở đây, cho nên không dễ dàng đánh tráo, Phương Khởi Châu cột dây vào phao cứu sinh rồi thả xuống biển, phát hiện thật sự có thể nổi lên. Phương Khởi Châu rút phao lại, lập tức thử sóng phát thanh một hồi, nhưng một loạt các phương thức cầu cứu hắn nghĩ ra đều không có tác dụng.
Trước khi rời khỏi đảo Hồ Lô, hắn đã nhắn tin cho Vệ Tư Lý, hiện tại đã đến giờ, mình lại chưa xuất hiện, mà điện thoại lại gọi không được, một người đầy kinh nghiệm như Vệ Tư Lý phỏng chừng bây giờ đã gọi cho đội tìm kiếm và cứu hộ rồi.
Phương Khởi Châu liền đi vào buồng lái, hệ thống định vị vệ tinh dường như đã hỏng rồi, hệ thống tự động điều hướng cũng bị động tay động chân, hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, tìm được một cái bản đồ bị nước làm ướt, rất nhanh đã suy đoán được gần đúng vị trí của bọn họ trên biển. Nhưng mà hắn không thể phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào, có thứ này cũng vô dụng, bình xăng dường như cũng bị rò rỉ, du thuyền không khởi động được motor, bây giờ cũng chỉ trôi nổi trên mặt biển mà thôi.
Vùng biển này đã ra khỏi phạm vi kiểm soát của Phương gia từ lâu, đảo cách đây gần nhất chính là đảo Hồ Lô, hơn nữa bây giờ đã hơn hai tiếng rồi, nước vẫn đang dâng lên, theo suy đoán... Có lẽ nhiều nhất là hơn ba tiếng nữa, chiếc du thuyền này sẽ chìm. Nếu như không được cứu viện, bọn họ sẽ—— không, có một người sẽ chết ở chỗ này.
Phương Khởi Châu xé đứt sợi dây trên phao cứu sinh, tròng qua đỉnh đầu Tiểu Hổ, tìm một chiếc túi không thấm nước cất chiếc điện thoại vệ tinh vào, đeo lên cổ của cậu. Tiểu Hổ kinh ngạc nhìn hắn, Phương Khởi Châu xoa xoa đỉnh đầu đã ướt sũng của cậu, thấp giọng nói: "Nếu như... Nếu như..." Hắn dừng một chút, đôi mắt sâu lắng nhìn vào Tiểu Hổ, "Em phải gọi điện thoại cầu cứu, số 1 là chú Vệ, chú ấy định vị được rồi sẽ nhanh chóng tìm thấy em, lúc đó thì em có thể ngồi lên máy bay mà em yêu thích rồi."
"Em... Em không muốn đi máy bay!" Tiểu Hổ đột nhiên chống cự kịch liệt.
"Em nghe lời nào." Phương Khởi Châu lấy môi chạm vào trán của cậu, như là đang cho cậu dũng khí.
Bọn họ mặc quần áo đã ướt sũng, đứng ở chỗ cao nhất trên du thuyền, có một chiếc sofa sang trọng, một cái bàn đã chìm xuống, du thuyền đã chậm rãi nghiêng, cùng nước biển hòa làm một thể.
Nước biển xanh đậm mênh mông vô bờ, dần dần đã trở nên thiếu kiên nhẫn.
Tiểu Hổ cúi đầu nhìn chiếc phao cứu sinh, mình thì có, nhưng chú Phương lại không có, tất cả những thứ này cũng làm cho cậu cảm thấy sợ hãi.
Nước mắt bắt đầu trào ra khỏi viền mắt cậu, "Chúng ta... Sẽ chết ở chỗ này sao?"
Phương Khởi Châu dùng sức mà nắm tay cậu, "Không đâu."