Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 30




Quần ẩm nước, Phương Khởi Châu kéo một cái liền rơi tự do, Tiểu Hổ khẩn trương đến căng thẳng cả người. Nhiệt độ nước tăng lên rất nhanh, thế nhưng cũng không giảm bớt được căng thẳng, chỉ có thể làm cậu ấm lên. Cậu né tránh ánh mắt mà nhìn xuống đất, lắp bắp nói: "Em... Em không tắm!"


Quần lót siêu nhân hút nước nhanh chóng biến màu rồi dính sát da thịt, tay Phương Khởi Châu chống bên eo cậu, dừng lại rất lâu mới buông ra, bọt nước trên tóc nhiễu xuống, hắn lui lại hai bước, vắt khăn rồi trùm lên đầu, nói với Tiểu Hổ: "Tắm xong rồi ra." Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.


Tiểu Hổ sửng sốt một chút, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu lập tức vùi đầu rửa sạch sẽ bọt nước, cởi cái quần lót đã ướt đẫm, quấn khăn tắm rồi cũng nhanh chóng ra ngoài.


Phương Khởi Châu vừa lúc đang ở dưới lầu uống nước, vệt nước trên sàn nhà lan đến ngoài cửa phòng ngủ. Tiểu Hổ lén lút liếc nhìn ra bên ngoài, tiếp theo liền cầm theo máy sấy tóc chạy thật nhanh vào phòng mình.


Cậu không biết tại sao mình phải trốn, nhưng cậu có thể nhận ra được chú Phương hình như không được vui, trong lòng cậu loạn tùng phèo, chuyện đi làm cũng không dám hỏi nữa, chỉ qua loa làm khô tóc, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, cậu lại đột nhiên nhớ ra chú Phương còn chưa thổi khô tóc. Cậu ngồi ở trên giường xoắn xuýt một hồi, nhìn đến ánh sáng lấp ló dưới khe cửa, vừa nghĩ đến khả năng chú có thể sẽ bị cảm lạnh, Tiểu Hổ liền lấy hết dũng khí đẩy cửa chừa một lỗ bé xíu, sau đó quỳ ở trên sàn nhà, lén lút đẩy máy sấy tóc ra ngoài.


Bộ dạng như chuột đồng ăn vụng này của cậu làm Phương Khởi Châu chú ý, lúc hắn vừa cúi đầu nhìn, Tiểu Hổ là đang cẩn thận đóng của lại. Hai người chạm mắt nhau một lúc trước khi cánh cửa khép vào, Tiểu Hổ liền như bị dọa, đột nhiên "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại. Nhưng mà lại sợ hắn nổi giận, không quá vài giây thì mở ra một cái khe nhỏ xíu, vừa đủ để ló một con mắt nhìn ra ngoài.


Vậy mà chú Phương vẫn còn đứng ngay cửa, dường như đã sớm biết cậu sẽ làm như vậy. Tiểu Hổ cau mũi một cái, muốn nói xin lỗi với hắn, nhưng mà cậu thấy mình đâu có làm gì sai, tại sao chú Phương lại thối mặt ra như vậy.


"Cầm đi." Phương Khởi Châu bất thình lình lên tiếng, tiếp theo chìa một viên kẹo vào tay cậu, căn dặn: "Không được ngậm lúc ngủ."


Tiểu Hổ chần chờ nhìn hắn, trên mặt không giấu được sự xấu hổ như làm sai việc gì, cậu nhận lấy viên kẹo, nhỏ giọng nói cảm ơn.


"Ngủ ngon." Phương Khởi Châu thay cậu đóng cửa lại, hắn nhìn chăm chú qua khe cửa, thấy Tiểu Hổ bật đèn rồi lên giường, tiếp theo liền lột vỏ kẹo, cậu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ngôi sao dạ quang được dán trên vách giường, cố gắng không ngủ trong mấy phút để kẹo tan hết.


✰✰✰


Hôm nay là đại thọ sáu mươi của Phương Nghĩa Bác, buổi chiều sau khi đưa Tiểu Hổ về nhà, hắn liền trở về Phương gia.


Ở Trung Quốc hơn nửa năm nay, hắn cũng coi như đã quen biết được không ít người, tiệc rượu là Ngụy Bội Bội đảm nhiệm, mời rất nhiều người, Nhị gia thì như vua một cõi mà ngồi phía trên, bên dưới thì mỗi người một lời nịnh hót, người thì muốn gả con gái mình cho đại thiếu, người thì muốn tái giá làm vợ kế của Nhị gia, nhìn qua thì giống như vẫn còn học đại học mà lại có phong độ của nữ minh tinh hạng ba, chắc là dự định muốn trèo cành cao.


Món quà mừng thọ của Phương Khởi Châu cho Nhị gia được để cùng những vị khách khác, hắn không thích náo nhiệt, đành vòng qua giàn cây xanh um ở sân trước rồi tiến vào nhà chính. Phương Nghĩa Bác ngồi trong thư phòng, Ngụy Bội Bội đang nói chuyện với ông, hai ba câu đều nhắc đến Phương Nghệ Nguy, luôn luôn biện hộ cho gã. Lúc Phương Khởi Châu đi vào, vừa vặn nghe thấy Ngụy Bội Bội khóc lóc nói Phương Nghệ Nguy tinh thần không ổn định, bị nhốt sẽ khiến gã nhớ lại chuyện hồi bé, còn nói gì nữa mà lúc đó nên giết chết Trương Tiết, cảnh sát để lão vượt ngục thì làm sao bây giờ...


Thấy hắn vừa đến, Ngụy Bội Bội liền im miệng. Phương Nghĩa Bác vừa bị bất ngờ, sau đó liền lập tức vui vẻ ra mặt, ngoắc tay nói: "Khởi Châu, lại đây nào, ngồi bên cạnh cha này."


"Cha, sinh nhật vui vẻ."


Phương Nghĩa Bác cười càng thêm thoải mái, một khi ông cười rộ lên, gương mặt trẻ trung liền biến mất, trên mặt bắt đầu xuất hiện ít nhiều nếp nhăn.


Ngụy Bội Bội cũng chào hỏi với hắn, rồi lại dùng giọng điệu kì lạ hỏi hắn: "Sao không đưa thằng nhóc mà con bao nuôi đến đây?"


Còn chưa đợi Phương Khởi Châu trả lời, Phương Nghĩa Bác liền mất hứng nói, "Bà nói cái gì vậy? Đem tiểu bạch kiểm* đến đây làm cái gì!"


*Tiểu bạch kiểm mà Nhị gia sài ở đây mang nghĩa trai bao.


Ngụy Bội Bội miễn cưỡng cười cười: "Tôi thấy nó thích lắm mà, không phải mỗi ngày đều mang theo tiểu bạch kiểm đi làm đi về đi ăn rồi đi ngủ luôn sao?" Cô quay đầu nhìn Phương Khởi Châu, "Phải không, Khởi Châu?"


Cô vốn không nghĩ Phương Khởi Châu sẽ trả lời lại, vậy mà hắn dường như rất nghiêm túc, nói rằng: "Dạ."


"Ô kìa?" Lần này thì cô trợn tròn mắt, nhìn lại Nhị gia, quả nhiên vui vẻ trên mặt Nhị gia khi gặp con trai đã mất sạch, cô không khỏi cảm thấy hả hê trên nỗi đau của người khác, đành che miệng giả bộ tức giận, "Hôm nay là đại thọ của cha con, tại sao lại nói những lời lẽ chọc giận cha con chứ, mau——"


Nói còn chưa dứt lời, Phương Nghĩa Bác liền lạnh mặt chỉ ra cửa thư phòng, bảo cô: "Bà đi ra ngoài trước."


Tuy rằng Ngụy Bội Bội không thể hiện sự khó chịu, trong lòng cô ngược lại là khá vui vẻ, cảm thấy bản thân đã gây xích mích ly gián thành công, cô thuận theo mà ra khỏi thư phòng, sau đó lại núp sau cửa mà nghe trộm.


Kết quả Phương Nghĩa Bác không có răn dạy Phương Khởi Châu như cô tưởng, chỉ khuyên: "Dì Từ của con có đứa cháu gái, ngày hôm nay cũng đến, cha thấy cũng không tệ lắm, rất hợp với con, đợi lát nữa cha bảo dì Từ dẫn đến, nếu con thích nó, con bao nuôi cha cũng không phản đối, phụ nữ dù sao cũng tốt hơn đàn ông."


Phương Khởi Châu lắc đầu, nói: "Để sau đi..." Hắn không có tâm tư kết hôn, thế nhưng vẫn không thể nói cho Phương Nghĩa Bác, ít nhất là ngày hôm nay không thích hợp, hắn đổi chủ đề, hỏi: "Cha, cái hải đảo kia có người ở không?"


Vừa vặn đang là mùa hè, Phương Khởi Châu muốn cuối tuần đưa Tiểu Hổ đi chơi.


Phương Nghĩa Bác nói: "Cái nào cơ?"


Phương gia chiếm không ít hải đảo, có hai cái gần Vũ Hải được dùng để phục vụ du lịch, còn lại thì vẫn chưa được khai thác, Phương Nghĩa Bác dự định sau này sẽ khai phá một cái để lên đó an dưỡng tuổi già.


Phương Khởi Châu nói: "Cái ở gần khu giải trí nhất." Hắn nhìn trên bản đồ giới thiệu, hòn đảo này gọi là đảo Hồ Lô, là vì nhìn ở một góc độ sẽ thấy được là hai nửa cung tròn một lớn một nhỏ song song nhau, dưới ánh nắng mặt trời hợp cùng mặt nước rất giống như cái hồ lô.


"Cái đó hả, có người quản lý, con muốn đi chơi thì để cha báo họ, vừa may cháu gái của dì Từ cũng là tuyển thủ bơi lội, con đưa người ta đi tắm biển lướt sóng chung đi." Phương Nghĩa Bác nói xong liền lấy điện thoại muốn gọi, bảo Từ Tinh đưa cháu gái lên đây cho Khởi Châu gặp gỡ.


Mắt thấy đề tài kia lại bị quay trở về, Phương Khởi Châu nói: "Cha làm vậy cũng vô dụng, con sẽ không gặp."


"Sợ cái gì? Con cũng đâu phải gay, cô bé kia giống sợi tơ hồng* của con lắm, nhất định con sẽ thích." Phương Nghĩa Bác vốn không có ý định giới thiệu cháu gái của Từ Tinh cho con trai, nhưng hôm nay ông vô tình nhìn thấy, lập tức phát hiện ra ngoại hình rất giống sợi tơ hồng* của con trai mình, vì vậy lập tức làm chủ ý.


*Sợi tơ hồng ở đây là ý nói mỉa mai Tiểu Hổ, so sánh Tiểu Hổ như là loài thực vật chỉ biết sống kí sinh lên người khác á, vì sợi tơ hồng là loài sống bám và lấy chất dinh dưỡng từ cây chủ, lấy mãi cho đến khi cây chủ chết. 


Trước đây Phương Khởi Châu không thích đàn ông, nói đúng là chẳng thích ai cả, hắn cũng không phải đồng tính luyến ái, nhưng hắn nhất định không muốn người lạ tham gia vào cuộc sống của bản thân. Thay vì tuân theo sự sắp đặt và tìm ra một tình yêu đích thực từ đám người này, không bằng cứ sống chung với Tiểu Hổ—— bởi vì hai người bọn họ đều là loại người không thích có người lạ gia nhập vào cuộc sống, bây giờ đã chấp nhận nhau một cách bất ngờ như vậy, mà sau này muốn tách nhau ra, sợ là đau hơn cả so với cắt thịt moi tim. Nhưng Phương Nghĩa Bác e rằng không hiểu được loại tình cảm này, dưới cái nhìn của ông thì con trai nuôi sợi tơ hồng này mới nửa năm thì có bao nhiêu tình cảm? Đã vậy còn là đàn ông. Phương Khởi Châu không nói thêm nữa, khoác tay nói: "Cha, con đi trước."


"Đứng lại!" Giọng nói của Phương Nghĩa Bác nặng hơn rất nhiều, ông chưa từng nói chuyện như thế này với Phương Khởi Châu, nhưng mà lần này con trai quá cứng đầu, làm ông rất tức giận.


Câu nói này không chỉ khiến Phương Khởi Châu ngừng bước chân, cũng làm cho Ngụy Bội Bội đang núp ngoài cửa nghe trộm run lên một cái, biết Từ Tinh sẽ lập tức đến đây, cô đành bỏ qua cảnh tượng hiếm hoi khi Nhị gia nổi giận với Phương Khởi Châu, vội vã rời khỏi thư phòng.


"Ta thấy con là bị quỷ mê hoặc tâm hồn rồi, nó có cái gì tốt? Một đứa ngu ngốc mà con yêu thích đến như vậy, còn dám chống đối với ta. Ta cho con hai lựa chọn, hoặc là con tự tách ra, hoặc là phải đi hẹn hò ngay lập tức."


Bóng lưng của Phương Khởi Châu vẫn cứ bất động, tiếng răn dạy của Phương Nghĩa Bác rất lớn, vang vọng mãi bên trong thư phòng. Đợi đến khi yên tĩnh trở lại, sau một lát Phương Khởi Châu mới mở miệng, giọng nói điềm tĩnh nghe không ra tâm tư gì, "Con không thích người khác, cũng sẽ không kết hôn với ai cả, càng không cần cha phải sắp xếp, con không muốn đi theo vết chân của cha."


Phương Khởi Châu nói xong, cả căn phòng liền rơi vào trầm lặng, nếu như hắn quay đầu lại, lập tức sẽ thấy cả người Phương Nghĩa Bác như mất đi khí lực mà xụi xuống, dùng đôi mắt già nua nhìn chằm chằm bức ảnh trên bàn.


Trong bức ảnh là Tôn Minh Mị.


Phương Nghĩa Bác cảm thấy hôn nhân bất hạnh của mình đã tạo nên một Phương Khởi Châu như vậy, sau một lúc lâu, ông bật cười hai tiếng, "Mẹ con đã dạy con cái gì, có phải bà ấy nói ta là người xấu, có phải là bảo con không được học theo ta, cũng không cần nghe ta hay không?"


Phương Khởi Châu rất khó nói cho ông biết, thật ra Tôn Minh Mị vô cùng ít khi nhắc đến người cha này trước mặt hắn.


Trong sự trầm mặc, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, "Nhị gia?"


Là Từ Tinh.


Phương Khởi Châu không nhìn cô, chỉ đưa lưng về phía Phương Nghĩa Bác, nói: "Cha suy nghĩ nhiều rồi, mẹ không có nói như vậy."


Từ Tinh đứng ở ngoài cửa, phía sau dắt theo một cô gái, ngoại hình giống như hơn hai mươi vừa tốt nghiệp đại học. Lúc Phương Khởi Châu ra ngoài, phát hiện đúng như lời Phương Nghĩa Bác từng nói, ngoại hình rất giống Tiểu Hổ. Thấy Phương Khởi Châu nhìn cô, cô liền ngẩng đầu lên ngượng ngùng cười, xuất hiện một lúm đồng tiền. Đi được vài bước, hắn liền liếc mắt nhìn Từ Tinh, kết quả phát hiện cô và cháu gái khi đứng cùng một chỗ giống như hai mẹ con vậy.


Trong thư phòng tối om, Từ Tinh liếc nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn Nhị gia, cô không biết hai cha con họ đã tranh cãi gì, vì vậy chỉ đứng không nói lời nào.


Phương Khởi Châu rời đi rất nhanh, vội vã về nhà trước khi Tiểu Hổ không chịu đi ngủ.


Hắn rất muốn nói cho Phương Nghĩa Bác rằng hắn đã sai rồi, bản thân hắn không phải thích ngoại hình đó, hơn nữa chỉ yêu thích người kia, dù cậu có thay một lớp da khác trước mặt hắn, hắn vẫn có thể nhận ra khung xương của cậu.