Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 16




Phương Khởi Châu đi đến chỗ Tiểu Hổ, "Trong điện thoại không phải đã nói em đừng tới sao?"


Đôi mắt của Tiểu Hổ trợn lên tròn xoe, "Chú nói tùy em!"


Sắc mặt hắn không thay đổi, "Làm sao tìm được nơi này?"


Tiểu Hổ ngẩng đầu, bộ dạng rất đắc ý, "Cao á! Em nói chỗ cao nhất, chị Mai biết liền."


Lúc này Phương Khởi Châu mới để ý bên cạnh còn có người, Mai Dược nhanh chóng đứng thẳng lưng, trong lòng thầm trách chính mình tại sao chưa trang điểm đã chạy ra ngoài, đứng trước mặt lại là cực phẩm trăm năm khó gặp chứ!


"Xin chào." Hắn nhìn Mai Dược gật đầu một cái: "Làm phiền cô mang đứa nhỏ này trở về rồi."


"Không có gì." Mai Dược hiếm khi trở nên thận trọng một chút, giọng nói cũng mềm mại như thiếu nữ mười tám tuổi.


Trên mặt Tiểu Hổ thì lại lộ ra thất vọng, cậu đem bao tiền lì xì còn y nguyên không đổi trả lại cho Phương Khởi Châu: "Năm mới vui vẻ, ầy, còn có cái này, quà năm mới." Nói rồi, Tiểu Hổ liền đem túi quà vừa mới chuẩn bị kỹ càng ra.


Phương Khởi Châu cúi đầu nhìn, là một cuộn giấy xuyến đỏ, lại nghe thấy Tiểu Hổ nói mang chút ý tứ khoe khoang: "Em viết rất nhiều câu đối tết, sau đó chọn một chữ "Phúc" đẹp mắt nhất tặng cho chú!" Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, giống như người lớn mà dạy hắn: "A! Đúng rồi, chữ "Phúc" dán ở trên cửa, nhất định phải dán ngược lại! Như vậy phúc khí sẽ vào cửa nhà đó!"


"Chú biết rồi." Phương Khởi Châu nhận lấy, "Cảm ơn." Nhưng hắn vẫn tịch thu tiền lì xì mà đứa nhỏ này dự định trả lại, chỉ nói: "Cho tiền mừng tuổi thì không thể trả lại, biết tại sao không?"


Phương Khởi Châu nhìn vào mắt của cậu, nghiêm túc nói: "Bởi vì năm mới sẽ có niên thú* xuất hiện, nếu như không có tiền mừng tuổi này, buổi tối niên thú sẽ đến nhà hù dọa em."


Hắn nói giống y như thật, làm Tiểu Hổ nhất thời sợ đến rụt tay lại.


Trong lòng Phương Khởi Châu loáng thoáng ý cười, "Đừng sợ, đặt tiền mừng tuổi dưới gối thì niên thú sẽ không đến tìm em, chờ đến cuối năm thì lấy ra."


Tiểu Hổ cực kỳ xoắn xuýt, cậu sợ "niên thú" mà hắn vừa nhắc đến, không biết rõ đó là yêu quái mặt xanh nanh vàng như thế nào. Cậu giật cả mình, do dự nói: "Vậy... Vậy lần sau em, trả cho chú."


"Ừm, lần sau đi." Hắn xoa đầu Tiểu Hổ, đôi mắt liếc nhìn đôi giày thể thao của cậu, "Lần sau đừng mang loại giày này, dễ chảy mồ hôi."


Tiểu Hổ nghe lời gật đầu, "Dạ."


Cậu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bất luận chú Phương nói cái gì, cậu đều cảm thấy đúng và đồng ý lắng nghe.


"Bây giờ em nên về nhà."


Cậu ủ rũ cúi đầu nói: "Dạ..."


Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ này của cậu, Phương Khởi Châu không biết nói gì thêm, "Cảm ơn câu đối tết của em, buổi tối chú sẽ dán."


Mãi đến tận khi Phương Khởi Châu lên xe, Vệ Tư Lý mới kéo cửa sổ xe lại, "Dường như tôi vừa nhìn thấy cậu đang cười thì phải?"


"Không có."


Vệ Tư Lý cười ra tiếng, "Cậu thà chết không nhận, tôi chưa từng thấy cậu như vậy, nhận một cú điện thoại lập tức trì hoãn cuộc họp, cậu thích anh bạn nhỏ đó hả?"


Gương mặt Phương Khởi Châu không biểu tình: "Em ấy mười chín tuổi, đã thành niên."


Vệ Tư Lý cười càng to hơn, trong giọng nói tràn đầy vui mừng, "Tiểu Châu, tôi không nghĩ tới cậu lại thật sự thích một người."


Phương Khởi Châu phản bác: "Không phải như anh nghĩ."


Hắn ôm cánh tay, mắt nhìn Tiểu Hổ cùng người nhà của cậu đi vào đường nhỏ, vườn cây xanh um tươi tốt che che chắn chắn, cho đến hoàn toàn không thấy được nữa.


"Về công ty." Hắn nhấn vào cái nút sau lưng ghế, vách ngăn giữa được hạ xuống, tách biệt ghế trước và ghế sau.


Nhìn động tác của hắn, Vệ Tư Lý nắm tay đánh vào môi mình, nhịn cười ra tiếng.


Mà thoát khỏi tầm mắt của Vệ Tư Lý, Phương Khởi Châu rốt cục cũng có chút thoải mái, hắn lấy  câu đối tết của Tiểu Hổ viết ra, nét chữ rất ngay ngắn, mà trang trí lại hơi cẩu thả, hơn nữa câu đối cũng rất thẳng thắn, giống như là tự chế. Vế trên là: Đi làm thì vui vẻ. Vế dưới là: Về nhà thì hạnh phúc. Dòng nằm ngang lại là: Kê niên đại cát. Phương Khởi Châu càng xem càng cảm thấy đây nhất định là đứa nhỏ kia tự chế. Có một vài chữ "Phúc" được treo lên, trên cánh cửa cũng treo một cái, hơi xấu xí, nhưng hắn thích nó.


✰✰✰


Dưỡng bệnh mấy ngày, vết thương của Chung Long dần dần hồi phục, xuống giường bước đi đã không thành vấn đề. Do viện phí rất đắt, cho nên anh đã sớm xuất viện, Mai Dược cho anh nghỉ phép, muốn anh tạm thời ở yên tại nhà. Tiểu Hổ lại không biết đi đâu hái lá bưởi đầy cả một túi nilon, bảo là để "xả xui" cho anh.


Anh vừa nghe liền vui vẻ, "Tại sao em lại biết nhiều tập tục mê tín như vậy chứ?"


Tiểu Hổ coi như chuyện đương nhiên mà chọt chọt đầu của chính mình: "Bên trong có."


Chung Long cười khen cậu, "Tiểu Hổ của chúng ta đúng là người có học thức."


Tiểu Hổ đẩy anh vào buồng tắm, lá bưởi đã được ngâm trong thau nước nóng, "Anh, anh mau mau tắm, đừng để bị cảm."


"Được được được.


 Anh đơn độc tiến vào trong phòng tắm, vén áo nhìn vết thương trên bụng mình, cùng mấy vết thương lớn nhỏ của những năm trước đây đan xen nhau chằng chịt, giống như một cái bản đồ làm bằng da bị nứt nẻ. Chung Long khó chịu cau mày, cảm thấy bản thân quá khó coi.


Từ sau những chuyện sóng gió ở bữa tiệc đêm giao thừa, về bề ngoài thì mọi việc coi như hoà thuận, nhưng Chung Long cảm thấy giữa họ đã có một rào cản vô hình, giống như Tiểu Hổ bây giờ, e rằng cậu sẽ không bao giờ ngủ gần anh nữa. Lúc anh nhìn thấy đứa nhỏ kia đang vọc qua vọc lại khóa cửa, nỗi đau trong lòng lại dâng lên, giống như bổ một cuốc xuống, giếng nước lập tức sẽ phun trào.


✰✰✰


Hiện tại nhà hàng rất bận rộn, Mai Dược tạm thời phải tuyển dụng thêm người, trong đó một người làm đầu bếp, thế nhưng khách trong nhà hàng lại dồn dập phàn nàn rằng mùi vị không được ngon như xưa, cô chỉ có thể lần lượt giải thích cho từng người rằng: "Sư phụ bị bệnh rồi, hai ngày nữa sẽ trở lại, thật sự không tiện đâu."


Nhà hàng hơi vắng khách một chút, ngoại trừ giữa trưa, những lúc khác Mai Dược đều ngồi trên chiếc ghế đẩu vừa cắn hạt dưa vừa xem phim Hàn, trong lòng thầm bảo mặc kệ sống chết thế nào cũng không được cho Chung Long từ chức, nếu không thì chẳng cần đợi bị đập phá, cái nhà hàng này của cô cũng đã coi như khỏi làm ăn nữa.


Buổi trưa, hiếm khi thấy ánh mặt trời rọi xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ kín toàn bộ sàn nhà. Ngải Lâm gõ cửa tiến vào, đem thức ăn ngoài đặt lên bàn Phương Khởi Châu. Ngón tay hắn tạm dừng gõ máy, giống như vô ý mà hỏi: "Tại sao không đặt ở nhà hàng trước đây?"


"Nhà hàng nào? À, ngài nói Quả Ớt Đỏ hả?"


"Ừm."


Ngải Lâm nói: "Bếp trưởng bị bệnh, mùi vị thức ăn không được ngon lắm, nếu ngài thích ăn thì ngày mai tôi sẽ đặt."


Phương Khởi Châu lắc đầu, "Chờ bếp trưởng của họ quay lại đi."


Mới vừa tan tầm, Phương Nghệ Nguy lập tức lên lầu, bởi vì quần áo của gã bị phê bình, thậm chí đến cả tai Phương Nghĩa Bác đang ở đó, nên hiện tại gã phải ăn mặc theo quy củ, không được chọn lựa. Thế nhưng theo người giám sát nói, Phương nhị thiếu bề ngoài quy củ, mà tác phong lại không thành thật, mới mấy ngày đã gạ gẫm mấy nhân viên, nam nữ đều có.


"Này, Phương Khởi Châu." Gã dựa vào cửa, một chân duỗi thẳng, một chân co lại giẫm lên cửa, còn gõ tay lên cửa mấy cái, "Cha gọi anh theo tôi cùng nhau về nhà."


"Cậu về trước đi."


"Anh nghe không hiểu tôi nói gì à?" Gã nhíu mày, "Là 'cùng nhau'."


Gã trào phúng nở nụ cười, "Ăn tết lâu như vậy, chả thấy anh về nhà mấy lần, vậy mà còn lớn hơn cả đứa con hiếu thảo này đây, chắc mắt lão gia tử mù mất rồi."


Mặc dù như thế, Phương Nghĩa Bác biết rõ rằng người trong nhà đối với hắn mà nói đều là người xa lạ, vì vậy rất ít khi phàn nàn về việc hắn không trở về nhà, chỉ là thường thường gọi điện thoại bảo Phương Khởi Châu ra ngoài chơi nhiều một chút, nói rằng: "Nghệ Nguy kết giao bằng hữu, mặc dù chúng nó hầu hết đều ham chơi, thế nhưng trong đám đó cũng không thiếu nhân tài thực học, có đứa còn trẻ tuổi đã dựng sự nghiệp, bản lãnh lớn, trò giỏi hơn thầy cũng có... Cha biết hai con không thể hòa hợp, nhưng dù sao cũng là anh em. Con đó, tính tình sao lại quái gở như vậy, kết giao nhiều bằng hữu một chút, hòa nhập vào cái vòng này mới có thể thuận buồm xuôi gió trong kinh doanh."


Xuất phát từ ý nghĩ này, cho nên vào buổi tối, những bữa tiệc gia đình được tổ chức ở biệt thự tư nhân xuất hiện rất nhiều kẻ không quen biết, đều là những người trẻ tuổi, nam nam nữ nữ, lấp đầy đại sảnh như một bữa tiệc đứng.


Những người này đều do Phương Nghệ Nguy mời tới, gã nghe chủ ý từ Ngụy Bội Bội, muốn đóng vai một đứa con ngoan trước mặt cha, nói rằng muốn giới thiệu bạn bè của mình cho anh trai. Phương Nghĩa Bác vừa nghe quả nhiên vô cùng tán thưởng gã, nói gã có thể nghĩ được vậy là tốt rồi, thậm chí cho mượn cả biệt thự tư nhân, để một đám người trẻ tuổi tổ chức party.


Trước khi Phương Khởi Châu đến cũng không biết loại ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu này, hắn tưởng sẽ là một bữa tiệc đàng hoàng, nhưng nhìn thấy như vậy, hắn mặt lạnh lập tức quay đầu muốn đi. Nhưng mà mỗi người trong đám bạn kia của Phương Nghệ Nguy cũng không phải kẻ tầm thường, một đám phụ nữ không quen biết đột nhiên bám lấy hắn, ngăn cản không cho hắn đi.


"Anh trai, đừng có mà không nể mặt mũi em như vậy, tốt xấu cũng ở lại chơi một chút đi."


Hắn quay đầu nhìn Phương Nghệ Nguy, mà Phương Nghệ Nguy lại giơ ly rượu lên nhìn hắn cười xán lạn, ác ý trong mắt bị bóng tối do hàng lông mi dày che khuất, "Chơi vui vẻ nha."


Đám phụ nữ mà gã tìm đến này đều là những nhân vật cao tay trong trò "vừa ăn cắp vừa la làng*", một khi dính vào thì rất phiền toái, cái gì mang thai, sẩy thai, đăng báo, đều có thể quấy nhiễu cho người khác gà bay chó sủa. Tuy rằng Phương Khởi Châu thoạt nhìn mặt lạnh tâm lãnh, nhưng đến cùng vẫn là đàn ông, định lực có thể tốt bao nhiêu? Rót cho một ly rượu rồi đóng cửa lại, chuyện giả đều có thể nói càn thành sự thật.


*Gốc là 碰瓷: bắt nguồn từ một phương ngữ tiếng Quan Thoại ở Bắc Kinh cũ. Từ này dùng để chỉ một mánh khóe lấy tên từ một trò lừa đảo, trong đó những người bán đồ cổ vô đạo đức sẽ sản xuất những chiếc bình sứ bị hư hỏng, chờ khách hàng đến chạm vào sẽ bị vỡ ngay lập tức, sau đó yêu cầu họ đền tiền cho chiếc bình, tựa như tục ngữ "vừa ăn cắp vừa la làng bên mình".


Phương Nghệ Nguy chính là muốn khiến hắn gặp phiền phức.


Nhưng gã đã đánh giá thấp Phương Khởi Châu, không nghĩ tới bảy, tám người phụ nữ bỏ hết liêm sỉ để bám lấy hắn đều có thể bị hắn hất ra. Mà các cô đã cầm tiền của nhị thiếu, làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy, từng người từng người kiên trì tiếp tục bám theo, bị Phương Khởi Châu lạnh mặt nhắc nhở, "Cút xa ra một chút."


Một câu nói ngắn gọn như vậy, không ngờ đã làm mấy chị gái trang điểm lộng lẫy sững sờ đứng yên tại chỗ, trưng ánh mắt cầu viện về phía Phương Nghệ Nguy, "Nhị thiếu... Có phải đại thiếu không thích phụ nữ không vậy?"


Phương Nghệ Nguy suy tư: "Anh trai, anh không thích loại này sao? Nếu anh không thích thì lần sau..."


"Phương Nghệ Nguy." Phương Khởi Châu đánh gãy lời gã, "Không có lần sau."


Mặt hắn trầm như hồ nước, vừa nói vừa đi ra ngoài, ngoại trừ tiếng nhạc, trong đại sảnh dĩ nhiên không có một người dám động.


Chờ cửa đóng lại, bọn họ như được ấm lại từ bầu không khí đông cứng ấy, mãi mới phát hiện ra mà phàn nàn:


"Nhị thiếu, anh trai của ngài làm sao vậy chứ!"


"Đúng vậy đúng vậy, ăn nói với phụ nữ tại sao lại dọa người như thế!"


Phương Nghệ Nguy nheo mắt lại nhấp một ngụm rượu, "Có lẽ các cậu nói đúng, chắc là hắn thật sự không thích phụ nữ đây..."


Gã nhớ tới mấy ngày trước nhận được tin tức, nói Phương Khởi Châu mang về nhà một đứa con trai tuổi không lớn lắm.


Hơn nữa chừng mấy ngày liên tiếp không ra khỏi cửa.


Cách giới thiệu phụ nữ của Phương Nghệ Nguy bất đồng với Phương Nghĩa Bác, đương nhiên vì gã vốn chỉ muốn gây phiền phức. Thế nhưng mỗi lần hắn từ chối Nhị gia (Ở đây là Nghĩa Bác nha, nhị thiếu mới là Nghệ Nguy) đều sẽ bỏ dở đề tài, bảo lần sau rồi nói tiếp. Ban đầu Phương Nghệ Nguy còn chưa quá tin tưởng xu hướng tính dục của Phương Khởi Châu, ngày hôm nay được chứng kiến, quả thật là như thế.


✰✰✰


Phương Khởi Châu sửa sang lại quần áo và hỏa khí, sau khi lên xe thì trực tiếp cởi ra ném ở một bên.


"Lái xe."


Hắn mỏi mệt dựa ra sau, tác phong của loại người nhà này làm cho hắn thấy chỉ cần hít chung một bầu không khí cũng đã là tội ác.


Vệ Tư Lý thức thời không hỏi nhiều, mấy chuyện hoang đường này đó của nhị thiếu, hắn đã sớm đọc được trong tài liệu, đó thật sự không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm, thậm chí một con gấu cũng không sánh bằng.


Hắn đã rời đi sớm nên chưa có một miếng thức ăn nào vào bụng, Vệ Tư Lý thả chậm tốc độ xe, thử thăm dò hỏi hắn, "Ăn chút gì không?"


Phương Khởi Châu đang muốn cự tuyệt, lại thoáng nhìn thấy một bóng lưng rất quen ở ven đường, đang rất hứng thú mà gắp thú bông.


"Dừng xe."


Vệ Tư Lý nhìn chung quanh một chút, bối rối nói: "Ở đây có nhà hàng nào đâu..."


Phương Khởi Châu không lên tiếng, lẳng lặng nhìn máy gắp thú đang nhấp nháy đèn, người nhỏ kia gắp liên tiếp mấy lần cũng chưa bắt được, người lớn bên cạnh liền đi giúp cậu gắp thú bông.


Hắn nhìn mấy phút, hai người không gắp được gì, thế nhưng vẫn chơi không biết mệt.


"Đi thôi."


Vệ Tư Lý nhìn chăm chú gương chiếu hậu, phát hiện trên mặt Phương Khởi Châu hiện ra vẻ cô đơn khổ sở hiếm thấy.


Hắn đảo mắt, cố gắng đem nỗi cô đơn xóa đi.


"Tiểu Châu, tôi sẽ đi tìm hiểu anh bạn nhỏ kia."


Phương Khởi Châu từ nhỏ thích gì cũng sẽ không nói, cũng sẽ không theo đuổi, ở trong lòng ấp ủ qua một năm hai năm, giống như chỉ ôm trong lòng cũng đã thỏa mãn. Theo thời gian trôi đi, một phần vẫn còn, nhưng một phần còn lại đã quên đi mất.