Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 10




Trên mạng nói bệnh nẻ da do lạnh đến mùa xuân thì sẽ tự lành, nhưng mùa đông sẽ lại tái phát. Phương Khởi Châu chưa từng bị qua, nhưng bộ dạng này thoạt nhìn dường như rất khó chịu. Cho nên hắn rất nhanh đi thuốc mỡ trị bệnh nẻ da về, theo lời dặn của bác sĩ pha một chậu nước ấm bốn mươi độ cho cậu ngâm chân.


Phương Khởi Châu cho cậu mặc rất nhiều quần dài, nhiều đến nỗi xếp thành nhiều tầng không thể kéo lên được nữa, nặng trình trịch mà xệ xuống, nhìn cậu giống như một đứa nhỏ ăn cắp quần áo của người lớn mặc.


Hắn đưa cháo cho Tiểu Hổ, "Ăn xong thì bôi thuốc, không cần khách sáo."


Tiểu Hổ rất nghiêm túc nói cảm ơn.


Phương Khởi Châu biết cậu thích ăn ngọt, vì vậy bỏ thêm mấy muỗng lớn đường cát vào bên trong cháo. Hắn thử nếm một miếng, cảm thấy thịt nấu đã bị cháy khét như mặt đất ở sân vận động, lại còn ngọt đến nị người, nhưng đứa nhỏ này lại ăn rất vui vẻ. Động tác đặc biệt như một chú Hamster nhỏ, vùi đầu mổ mổ thức ăn, nhồi đến hai má phồng lên tròn tròn. Sở dĩ hắn có ấn tượng này—— là vì trước kia Lucas từng nuôi qua một con Hamster, thế nhưng bị xổng mất, sau đó liền đổi thành một con Alaska cỡ lớn.


Khi nhóc còn nhỏ, cũng vì không có người làm bạn nên nuôi thú cưng, nhưng sau đó ông ngoại lại muốn tự tay nhóc bắn chết nó. Nhóc không nghe theo, liền bị giam lỏng trong phòng một tuần.


Một tuần sau ra ngoài, quản gia đưa nhóc ra sân sau, con chó kia đã được chôn dưới gốc cây.


Ông ngoại nói rằng, không nên dành quá nhiều sự quan tâm cho người khác, bởi vì quan hệ càng thân mật, người sẽ càng dễ phản bội hơn.


Đây coi như là truyền thống gia tộc bọn họ, bởi vì ngày đó lúc cậu hắn an ủi nhóc đã nói mình khi còn bé cũng từng bị cha yêu cầu tự tay giết chết thú cưng đã bồi bạn năm năm.


Nhóc hỏi rằng cha nỡ xuống tay sao, Tôn Minh Đường bảo trong súng không có đạn.


Khi đó Phương Khởi Châu còn rất nhỏ đã đứng tại chỗ run lên hồi lâu, trong lòng hắn nghĩ vậy chó của hắn vẫn chưa chết phải không? Nhưng cậu hắn đã nói một câu đánh vỡ hi vọng của hắn, "Thi thể đã lạnh, là bởi vì con không nổ súng mới sẽ như vậy."


Cho nên trong suy nghĩ của ông ngoại Phương Khởi Châu chính là một đứa cháu không đủ tiêu chuẩn. Nếu điểm tối đa là một trăm, vậy hắn chỉ có số không. Không có một điểm huyết tính, hơn nữa còn dễ dàng ban phát lòng từ bi. Nhưng cũng bởi vì điều này, hắn mới có thể học nghề mà hắn muốn học, làm những chuyện mà hắn muốn làm.


Tốc độ tiêu diệt đồ ăn của Tiểu Hổ rất nhanh, đại khái là đói bụng nên không cảm thấy tay nghề nghiệp dư của Phương Khởi Châu cùng tay nghề chuyên nghiệp của bếp trưởng Chung Long khác xa nhau bao nhiêu. Phương Khởi Châu đưa cho cậu một tờ khăn giấy, lại liếc nhìn mắt dấu hôn trên cổ cậu, cảm thấy thế nào cũng rất chướng mắt. Đứa nhỏ này rất lễ phép, nhưng cũng thật ngốc, người bình thường làm gì có ai không mang giày vào mùa đông mà chạy ra ngoài? Cũng không chừng... Là gặp phải chuyện gì đó không thể lo liệu được.


Phương Khởi Châu rót nước vào chậu, hỏi cậu chân còn đau không. Tiểu Hổ lắc đầu nói: "Ngứa."


Trong điện thoại bác sĩ Đỗ đã nói hắn, bệnh nẻ do lạnh này lúc lạnh thì đau, lúc nóng thì ngứa, cho nên phải đặc biệt chú ý. Phương Khởi Châu hạ màn hình chiếu xuống, hỏi Tiểu Hổ: "Muốn xem TV không?"


Phòng khách nhà hắn không có TV, đặt màn hình chiếu là để thỉnh thoảng xem văn kiện cho đỡ mỏi mắt.


Đầu kỳ sở hảo*, đây coi như là một loại mánh khóe để đàm phán trong lĩnh vực kinh doanh. Những đứa nhỏ khác bằng tuổi cậu cũng thích xem TV, đương nhiên cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại Phương Khởi Châu không phải muốn đàm phán cùng Tiểu Hổ, mà là để giảm bớt sự cảnh giác của cậu, dụ cậu nói xem có chuyện gì đã xảy ra.


*Đầu kỳ sở hảo: phục vụ theo sở thích.


Phương Khởi Châu ngồi trong phòng khách lựa chọn phim hoạt hình, nhưng hắn không có ấn tượng gì trong tuổi thơ, đương nhiên cũng không xem hoạt hình. Hắn nhìn Tiểu Hổ, hạ giọng hỏi: "Em muốn xem phim gì?"


Tiểu Hổ không lên tiếng.


"Nói đi, đừng sợ."


Tiểu Hổ suy nghĩ một chút, rụt rè nói, "... Home Alone."


Mới vừa nói xong, dàn loa bên cạnh liền phát ra tiếng nói: Đang tìm kiếm, Home Alone. Mà trên màn hình chiếu cũng xuất hiện hình ảnh, tiếp theo liền phóng to ra toàn màn hình. Tiểu Hổ không tự chủ được thán phục mà "A" một tiếng. Phương Khởi Châu nở nụ cười, mở nắp thuốc mỡ ra sau đó bôi lên bông ngoáy tai đưa cho cậu, "Tự mình bôi thuốc có được không?"


Tiểu Hổ khéo léo gật đầu, do dự một chút, lại nói: "Cảm ơn chú."


Phương Khởi Châu nghẹn họng, cảm thấy xưng hô này chỉ sợ là khó có thể sửa lại được, hỏi cậu: "Em bao nhiêu tuổi?"


"Mười chín..." Tiểu Hổ nói, "Sắp, hai mươi."


Phương Khởi Châu cảm thấy chính mình chỉ lớn hơn đứa nhỏ này có mười tuổi lại bị kêu bằng chú thật sự rất oan uổng. Em họ nhà hắn mới có tám tuổi, mà cậu bé này mới hai mươi tuổi lại thẳng miệng gọi mình là chú. Biểu tình bây giờ của Phương Khởi Châu một lời khó nói hết, "Em tên gì?"


"... Chung Hổ." Cậu bổ sung, "Là Hổ trong lão hổ." Thế nhưng biểu tình một chút cũng không hung mãnh, chỉ như con mèo con.


Phương Khởi Châu gật gật đầu, nghĩ tới cái dây chuyền kia, "Anh là Phương Khởi Châu."


Đứa nhỏ cũng học theo hắn gật gật đầu, biểu thị đã biết, đã nhớ. Phương Khởi Châu không nhịn được có chút buồn cười. Hắn không nói nữa, nhìn đứa nhỏ đem chân duỗi ra đặt trên ghế sô pha, tay cũng duỗi ra để bôi thuốc, như là sợ không cẩn thận sẽ dính thuốc vào đồ đạc. Biểu tình của đứa nhỏ khi bôi thuốc cực kỳ phong phú, khi bị ngứa sẽ rụt cổ, kéo theo lỗ tai cũng run run, khi bị đau sẽ nhe răng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu xem phim hoạt hình, không bỏ qua một giây một phút nào.


Hắn đột nhiên nhớ lại, bác sĩ tư nhân của Phương gia là một lão bác sĩ rất lợi hại, rất nổi tiếng trong giới đông y. Phương Khởi Châu dự định mấy ngày này đi hỏi một chút xem có thuốc đặc trị bệnh nẻ da do lạnh hay không. Mà trước hết, hắn vẫn phải làm rõ một chuyện, "Đêm qua em chạy ra ngoài như vậy, có chuyện gì sao?"


Phương Khởi Châu thấy đứa nhỏ kia đột nhiên bóp một đoạn lớn thuốc mỡ ra, như một con sâu dài nhỏ màu trắng.


"Em hãy nói ra, anh có thể giúp em."


Tiểu Hổ trầm mặc lắc đầu.


Phương Khởi Châu cũng trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi cậu, "Muốn uống cacao nóng không?"


Phương Khởi Châu pha cái này coi như sở trường, bởi vì Lucas rất thích uống, hơn nữa cách làm cũng rất đơn giản, hắn xem một lần đã biết.


Tiểu Hổ gật đầu, lại lễ phép nói cảm ơn với hắn. Phương Khởi Châu phát hiện đứa nhỏ này lúc nào cũng giữ hai chữ "cảm ơn" trên miệng, lúc này bọn họ nói mấy câu, hắn lại nghe thấy hai chữ "cảm ơn" còn nhiều hơn cả mấy lời cảm ơn mà hắn nghe trong mấy ngày. Tiểu Hổ cũng như vậy, cậu và Phương Khởi Châu nói chuyện mấy câu, so với nói chuyện cùng anh Màn Thầu đã ở chung hơn một năm còn nhiều hơn. Phương Khởi Châu không biết, kỳ thật Tiểu Hổ không thích phản ứng với người khác, rất nhiều lúc cậu trưng ra biểu tình "nghe không hiểu", lâu dần cũng không ai nguyện ý nói chuyện cùng cậu, tâm lý khẳng định cậu chỉ là một đứa ngốc nhàm chán, nói chuyện cũng không quan tâm, đùa giỡn cũng không quan tâm, chỉ có đối với Chung Long là tốt hơn một chút.


Mà chuyện phát sinh đêm qua đã làm cho Tiểu Hổ rất hoảng sợ, anh làm như vậy với cậu là có ý nghĩa gì? Tiểu Hổ không có nhận thức rõ ràng, nhưng cậu có cảm giác rất mãnh liệt dường như đó không phải là ý tốt, cậu rất kháng cự, kháng cự rất nhiều.


Lúc này cậu sinh ra phản kháng tất cả mọi người, mà kỳ thật Tiểu Hổ nhận định người tốt người xấu rất rõ ràng, cũng rất đơn giản: đối xử tốt với cậu, chính là người tốt, không tốt, thì là người xấu, dù cho chỉ khiến cậu khó chịu một lần, cậu vẫn sẽ nhớ kĩ.


Thế nhưng người xuất hiện là Phương Khởi Châu.


Tiểu Hổ một bên chăm chú xem hoạt hình, một bên uống cacao nóng, Phương Khởi Châu đã nhanh chóng suy nghĩ trong đầu cần phải làm gì tiếp theo—— không thể đến cục cảnh sát, bởi vì sau một hồi tiếp xúc, hắn phát hiện đứa nhỏ này vô cùng mẫn cảm, thêm vào chuyện phát sinh này rất khó để mở miệng nói cho người khác. Nếu cảnh sát chất vấn, đứa nhỏ này có thể sẽ bị lưu lại bóng ma tâm lý.


Hắn không xác định được có phải là người nhà của đứa nhỏ này làm hay không, cho nên khi Tiểu Hổ uống hết ly cacao nóng còn dùng ánh mắt như muốn hỏi "còn nữa không" nhìn hắn, hắn hỏi cậu: "Em sống ở gần đây sao?"


"Chờ một lát chú ăn cơm trưa xong sẽ đưa em về nhà được không?"


Tiểu Hổ nhíu mày lại, trên mặt trưng ra biểu tình kháng cự. Cậu biết ăn bám nhà người khác là không tốt, nhưng cậu chỉ né tránh ánh mắt của Phương Khởi Châu, nói: "... Không, về nhà."


Thái độ né tránh của cậu giống như là trong nhà có cái gì khiến người ta sợ hãi. Phương Khởi Châu đứng lên, Tiểu Hổ cho là hắn muốn đuổi mình đi, hai tay cậu cầm ly, có chút đứng ngồi không yên. Phương Khởi Châu cầm ly thủy tinh trong lòng bàn tay cậu, "Trong nồi còn một ít."


Tiểu Hổ mờ mịt nhìn hắn, Phương Khởi Châu cõng cậu đi theo, nhìn bóng lưng hắn đun nóng chocolate còn sót lại. Cậu rất muốn nói, nhưng là không dám.


Ly thứ hai so với ban nãy ít hơn rất nhiều, lúc Phương Khởi Châu đưa cho cậu đã nói: "Uống nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng."


Tiểu Hổ nhìn hắn không uống, cậu ý thức được mình chưa có chia sẻ, cho nên cậu giơ ly lên trước mặt hắn: "Chú ơi, chú cũng, uống, đừng sợ, sâu răng."


Phương Khởi Châu sửng sốt một chút, hắn thấy trên ly thủy tinh dính đầy bột nâu, không quá nguyện ý, thế nhưng đối diện với ánh mắt đứa nhỏ khát khao muốn chia sẻ, hắn không có cách nào từ chối, chỉ có thể nói: "Ừm."


Tiểu Hổ cười rộ lên, lộ ra răng nanh nhỏ, cười đến thấp thỏm trông mong, "Vậy em, không đi, được không?"


Phương Khởi Châu uống một hớp cacao của chính mình làm, quá ngọt.


Hắn đáp, "Được."