Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 1




Hôm nay Quả Ớt Đỏ vẫn đắt khách như mọi ngày, trong nhà hàng bận tối mày tối mặt.


"Vâng, vẫn như cũ sao? À, món này thêm một phần..."


Đầu bút bi ấn xuống phát ra một tiếng vang giòn, bà chủ nghiêng đầu vừa tiếp điện thoại vừa đặt bút ghi đơn hàng xuống dưới. Cúp điện thoại, cô truyền thực đơn cho nhà bếp, nhìn chung quanh trái phải một vòng, "Tiểu Cần đâu, không có cô ta ai đi giao thức ăn?"


Vừa vặn nghe người hầu bàn quay đầu đáp, "Tiểu Cần bị chặn ở trên đường, tuyết lớn nên đường bị phong tỏa."


"Cô ta khi nào thì trở về?" Mai Dược sứt đầu mẻ trán mà tính trướng, tính khí tựa như nhiệt khí cùng khói dầu trong tiệm ào ào thải ra ngất trời, "Còn Màn Thầu, cậu ta xin nghỉ mấy ngày? Thật là... Thời tiết quá xui xẻo..."


Trên cửa kính dính rất nhiều hoa tuyết, cửa hàng hoa đối diện cũng bị ảnh hưởng không ít. Sáng sớm hoa tươi, mới đến trưa đã trở nên ủ rũ. Chung Hổ ghé vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, cũng không biết nhìn người khác hay nhìn chính mình. Đôi mắt cậu mở to, nhìn những chiếc dù màu sắc rực rỡ xẹt qua xẹt lại trước mắt, mũi cũng sắp bị đè ép.


"Bàn này có ai ngồi không?"


Lỗ tai Chung Hổ giật giật, nhưng vẫn duy trì tư thế kia. Người hầu bàn vội vàng lay vai kéo cậu ra, một bên trả lời khách, "Không có ai, không có ai, đứa nhỏ này ngồi đây chơi thôi. Các vị ngồi, mau đem thực đơn."


Chung Hổ thuận thế bị bắt đến quầy thu tiền, Mai Dược chỉ vào thùng bia nhét đầy tạp vật, "Tiểu Hổ, bảo em đừng chạy lung tung. Ngoan ngoãn ngồi đó, nếu không anh của em sẽ gây phiền toái với chị."


Chung Hổ ngoan ngoãn dạ một tiếng, ngồi xuống cực kỳ đoan chính, quay đầu thăm dò nhìn nhà bếp một hồi, lát sau lại nhìn ra ngoài cửa sổ.


Mai Dược không nhịn được lắc đầu. Năm nay, trong nhà hàng tuyển được một vị đầu bếp rất có tay nghề, anh cũng mang theo người nhà đến, rõ ràng không còn là đứa nhỏ, nhưng so với đứa nhỏ còn phiền hơn. Chung Long nói cậu khi còn bé đã bị hồ đồ rồi, có chút ngốc, nhìn rất đáng thương. Lòng cô liền mền nhũn, đồng ý sẽ tạm thời trông giữ Chung Hổ tại nhà hàng.


Nhưng mọi thứ vẫn ổn, không quá phiền phức như cô đã tưởng tượng, thậm chí còn giúp cô thu hút không ít khách. Ở đây cách trường nội trú cấp ba không xa, mấy cô gái đến ăn một lần, liền muốn rủ các nữ đồng học khác đến nhìn đứa nhỏ ngốc trong nhà hàng bọn họ một chút. Lúc ăn cơm cũng quay đầu nhìn, rồi tụ lại cười hì hì với nhau, thậm chí còn hỏi, "Ai, chúng em còn muốn gọi thêm món, có thể cho cậu ta đến giới thiệu món cho em được không? —— là cậu kia á, em trai ngồi kia."


Đám nữ sinh cấp ba này gọi Tiểu Hổ là em trai?


Tuy rằng thoạt nhìn Tiểu Hổ khá nhỏ bé, nhưng anh cậu nói cậu đã thành niên, chỉ có khuôn mặt trẻ con, lại có chút ngốc, như vậy đã có thể lừa người.


Vì khách hàng, Mai Dược không thể không gọi Tiểu Hổ đến. Thế nhưng Tiểu Hổ nửa câu cũng không nói được, đứng trước bàn các nàng bối rối mà quay đầu lại nhìn Mai Dược, không biết nên làm cái gì. Cử động ngốc nghếch của cậu càng lấy được lòng các nữ sinh, Tiểu Hổ không biết các nàng đang cười cái gì, chỉ có thể mờ mịt nhìn các nàng, bàn tay khô khốc mà siết lấy thực đơn.


"Này em trai, em có QQ hay WeChat không, chị thêm vào được chứ?"


Tiểu Hổ "a" một tiếng, ngón tay khó chịu xoắn lại một cách xấu hổ.


"Em ngại ngùng sao? Mặt đã đỏ chót rồi. Ha ha ha, thật đáng yêu."


Chuyện như vậy bắt gặp không ít lần, cũng may không bị Chung Long nhìn thấy. Mai Dược nghĩ đến anh lại thở dài một tiếng.


"Tạch!" Tiểu Hổ nghe thấy tiếng bút rơi, ngồi xổm người xuống giúp Mai Dược nhặt lên, đưa cho cô, "... Đây."


Mai Dược chậm nửa nhịp tiếp được: "Cảm ơn..."


Cô ngẩng đầu đáp, "Thạch, đi mua giúp tôi một thùng bút bi, nhanh một chút!"


Vừa dứt lời, Thạch liền bưng món ăn đã đóng gói đi ra, cất vào một cái túi giữ nhiệt màu da cam, "Còn cái này làm sao?"


Mai Dược cau mày, "Cậu đi giao trước... À thôi, trong nhà hàng không đủ người. Tiểu Cần đâu, còn bao lâu cô ta mới đến?"


"Bà chủ, mười phút trước cô ta bị chặn ở trên đường. Ít nhất còn phải thêm mười phút nữa mới về được đi?"


Mai Dược phát điên mà gãi đầu, khuôn mặt dường như muốn nổ tung ra. Phút chốc, cô thoáng nhìn một cái tay lén lén lút lút vươn đến bàn, bắt lấy cây bút bi hết mực. Mai Dược cúi đầu tóm được Tiểu Hổ đối diện khiến cậu có chút chột dạ. 


"Cái này... Có thể, có thể cho em chơi không?"


"Em muốn bút bi hết mực sao?"


"Dạ."


Đôi mắt Tiểu Hổ rất to, Mai Dược tuyệt đối không chịu được ánh mắt long lanh mong chờ của cậu như thế, "Cầm chơi đi..."


Cô lắc đầu một cái, bỗng dưng nghĩ đến cái gì, đôi mắt toả sáng mà lại nhìn cậu, ngữ khí thân thiết, "À, Tiểu Hổ, chị thương lượng một chuyện với em được chứ."


Hai tay cô đặt ở trên túi giữ nhiệt, "Cái này, có thể giúp chị đem đến tòa nhà lớn sát vách kia được không? Tầng ba mươi mốt, nhìn thấy không, tòa nhà cao nhất đó." Cô tiện tay chỉ, đó là Tiêu Can Đại Lâu, tòa nhà cao nhất thành phố.


Tiểu Hổ ngẩng đầu nhìn, mặt bên Đại Lâu dán mẫu logo to lớn thường thấy ở nhiều nơi với nhiều hình thức khác nhau. Cậu gật gật đầu, Mai Dược lại căn dặn cậu một lần nữa, "Trên tờ giấy có số điện thoại với tên, đừng giao sai nha, tiền cũng đừng tính sai, đừng thu dư cũng đừng thu thiếu. Dưới lầu có bảo vệ, nói là giao thức ăn của Quả Ớt Đỏ, họ sẽ không cản em."


Mai Dược ủy thác trọng trách cho cậu, Thạch nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ mấy lần, một câu "không ổn đâu" cũng nuốt vào bụng. Ở chung nhiều ngày như vậy, hắn cũng biết Chung Hổ chỉ là một người trưởng thành ngốc nghếch.


Thức ăn trong bao có chút nặng, cũng may tòa cao ốc Tiêu Can kia chỉ cách đường một trăm mét. Cậu vẫn có trở ngại khi nói chuyện với người xa lạ, mà bảo vệ nhìn thấy cái mũ của cậu cũng không hỏi đã cho đi.


Tiểu Hổ vẫn nhận thức được, trong thang máy còn có người khác, là một phụ nữ cao hơn cậu có mái tóc màu hạt dẻ, tiện tay giúp cậu ấn tầng trệt. Móng tay của cô sáng lấp lánh khiến đôi mắt Chung Hổ không ngừng nhìn theo những hạt sáng trên tay cô.


Người phụ nữ ấy nhìn cậu một lúc, ngón tay cậu đặt trên tay vịn, nhìn thang máy một cách thờ ơ, "Em trai, nhìn em lạ quá, em là nhân viên vệ sinh mới của bọn họ sao? Làm việc bán thời gian à? Tháng này còn chưa nghỉ hè mà..." Ngải Lâm nhìn về phía đỉnh đầu cậu, chỉ thấy một vòng xoáy trên đỉnh đầu, "Trốn học đi làm việc sao?"


Chung Hổ vẫn cúi đầu, không nói lời nào.


Ngải Lâm nhìn thấy phản ứng của cậu liền cười ra tiếng, "Nhìn chị rất giống người xấu sao, em đừng phát run như vậy. Cơm em giao là của bọn chị đặt, đứng xa cũng đã ngửi được mùi hương bên trong rồi."


Ngải Lâm còn chưa có phát giác ra em trai nhỏ giao thức ăn vốn là sợ thang máy, tầng trệt đã đến, "Nhiều như vậy sao, bao nhiêu tiền, chị trả cho em."


Ước chừng là trên người không giữ tiền, Ngải Lâm đạp giày cao gót lộp cộp tiến vào văn phòng, "Vừa nãy ai giữ tiền trả đồ ăn?"


Chung Hổ đứng yên cầm tiền cùng tiền boa ở nơi đó một hồi lâu. Đoán chừng là thấy cậu ngốc, người phụ nữ liền cất tiền boa vào trong túi cậu, "Đừng nói cho bà chủ biết nha, đây là của chị cho em."


Tiểu Hổ không rõ vì sao mà nhìn cô, lấy tiền đồng thời lấy ra sổ, đếm nhiều lần, cuối cùng trả lại số tiền dư ra cho cô, "Nhiều... Nhiều hơn."


Người phụ nữ á khẩu không trả lời được, xác nhận một lần trong mắt đứa nhỏ giao thức ăn này đang rất nghiêm túc. Cô cuốn lại tiền, nhét vào trong tay cậu, bất đắc dĩ nói, "Đây là phí khổ cực của em... Ai, có vẻ em không hiểu rồi."


Có người nói: "Chị Ngải Lâm, gần như vậy có gì khổ cực đâu, kệ đi thôi."


"Tôi muốn làm gì cậu quản được sao."


Có người nói giúp vào, "Em trai nhỏ đáng yêu như vậy. Nếu là tôi, tôi cũng làm như thế."


Lời này đổi lại không ít phụ họa, "Nói đúng đấy, những người giao thức ăn khác đều vớ va vớ vẩn. Em trai vẫn còn đang đi học sao, ngày mai có đến nữa không?"


Thời gian nghỉ trưa, bộ phận thư ký như người mẫu soi gương mà vây quanh em trai nhỏ lạ mặt giao thức ăn nở nụ cười. Cuối cùng Chung Hổ vẫn kiên trì không lấy số tiền dư kia, cậu cầm lấy túi giữ nhiệt ra đến cửa thang máy, nhìn chằm chằm dãy số không ngừng biến hóa.


Bên kia vẫn còn tự nhiên cười, Phương Khởi Châu lại không tiếng động nhấc hộp đồ ăn ra. Toàn bộ âm thanh tắt biệt, chỉ một thoáng mà âm thanh bút viết với tiếng nhai thức ăn đều ngừng lại, mọi thích thú nháo loạn bị kiềm nén mà cố gọi một tiếng "Phương tổng".


Phương Khởi Châu tiện tay đặt hộp đồ ăn xuống bàn thư ký, thư ký lập tức run rẩy như gặp phải địch lớn, luống cuống tay chân đứng lên, kém chút nữa thì trẹo chân. Mặt Phương Khởi Châu không chút thay đổi nói, "Các cậu ai ăn thì ăn đi, tôi có chút chuyện muốn đi ra ngoài, gửi dự án vào hộp thư của tôi trước khi trời tối, tôi trở về sẽ xử lý."


Thư ký đỡ kính mắt, "Vâng... Vâng... Ngài, ngài đi vui vẻ..."


Phương Khởi Châu không nhịn được nhíu mày lại, không hiểu thư ký này một lần hai lần luôn coi hắn như Diêm vương, nhưng công tác của hắn quá nhiều, thêm vào hắn mới vừa tiếp nhận công ty đã hỗn loạn, thật sự không rảnh để tâm đến quan hệ giữa cấp trên và nhân viên. Hết bận trận này, những nữ thư ký xinh đẹp, hắn nhất định sẽ đuổi việc hết.


Nhanh chân đi đến cạnh thang máy, các cô gái sau lưng đồng loạt thò đầu ra từ bàn làm việc, phát ra từng tiếng thở dài, giống nửa đời người chưa từng thấy người đàn ông nào như thế, "Mịa nó, cái chân dài dữ vậy!"


Chân Phương Khởi Châu đúng thật rất dài... Dài đến nữ thư ký chụp ảnh cầm thước đo ấn đi ấn lại chiều cao, không ngừng tính xem chân của hắn đến cùng là dài bao nhiêu, cuối cùng chỉ có thể cảm khái với mọi người, "Vóc người ông chủ thật không tệ, có thể được một phần như vậy tôi cũng vui vẻ rồi."


Lần đầu tiên ông chủ xuất hiện, thật ra cũng không thiếu nữ thư ký ôm ý nghĩ muốn hắn. Nhưng bây giờ, các cô thậm chí lo lắng bát cơm của mình còn không giữ được. Dù sao ông chủ mới không giống tiểu Phương tổng, là người chính trực nam tính ngoảnh mặt làm ngơ với 34E*.


*34E: size ngực ý =))).


Mị lực của ông chủ mới rất tốt, không biết hình dung như thế nào mới thích hợp, thư ký bàn nhau có lẽ tên "dưới âu phục của BOSS là tiểu kiều hoa" là miêu tả chuẩn xác nhất. Bởi vì toàn bộ từ trên xuống dưới ở công ty, kết hôn không kết hôn, vào ngày trước khi đi làm giống như ong vỡ tổ mà thảo luận mặt của hắn, vóc người của hắn, không ai quan tâm năng lực và tác phong của hắn.


Mà sự thật chứng minh, ông chủ mới xác thực rất lợi hại. Càng đáng sợ chính là, không nói một lời đã sa thải bộ phận bình hoa kia.


Phương Khởi Châu nhìn thấy một người đội mũ cầm túi giữ nhiệt màu cam đứng bên cạnh thang máy chờ, kiểu chữ màu xanh lam tróc ra một mảng nhỏ, không nhìn thấy rõ. Hắn đứng một hồi, mới phát hiện hóa ra thang máy không có ấn nút xuống, không biết có phải người này đã quên hay không... Mà chờ lâu như vậy còn không biết? Phương Khởi Châu bất động thanh sắc duỗi tay ấn nút xuống thang máy thành màu đỏ, chờ cửa thang máy mở ra, em trai giao thức ăn im lặng không lên tiếng đi vào bên trong cùng hắn.


Phương Khởi Châu mở to mắt liếc nhìn cậu thông qua ống kính phản quang trong thang máy. Dựa vào góc chôn đầu, quanh thân rõ ràng là thái độ phòng bị. Mặt bị mũ và khăn quàng cổ che hơn một nửa, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi lạnh đến đỏ bừng cùng hai má trắng đến lợi hại, lông mi rũ rất dài, phấn phấn nộn nộn lộ ra một mùi vị của một đứa nhỏ. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là tiệm này thuê nhân viên nhỏ tuổi, nghĩ đây đại khái là học sinh làm việc bán thời gian.


Đột nhiên, ánh đèn bên trong thang máy chớp tắt hai lần. Phương Khởi Châu ngẩng đầu nhìn số tầng lầu, lập tức bên trong thang máy lắc lư, đèn cũng thuận theo tắt ngóm. Trong bóng tối Phương Khởi Châu nghe "rầm" một tiếng, như là có ai đó đập đầu vào tường. Mấy giây sau, nguồn sáng khẩn cấp yếu ớt bật lên, Phương Khởi Châu nhanh chóng ấn chuông báo động thông báo đến bộ phận bảo vệ, trong lòng thầm mắng Đại Lâu xây cao như vậy mà bên trong như đậu hũ nát. Cũng may tuy rằng xảy ra trục trặc, thang máy vẫn không rơi xuống, nếu không tính từ số tầng hiện tại, rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.


Phương Khởi Châu lấy điện thoại di động ra nhắn tin rồi cất lại trong túi, lúc này mới nhìn đến người bên cạnh. Hắn dựa vào tay vịn, đối diện nhau với em trai giao thức ăn. Phương Khởi Châu để ý thấy cậu có chút phát run, co rúm lại ôm chân thu thành một đoàn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, xương ngón tay dùng sức mà bám vào bên trong áo bông.


Hắn suy nghĩ một chút, do dự nhưng vẫn lên tiếng động viên nói, "Năm phút sau thợ sửa chữa sẽ đến."


Mà em trai giao thức ăn vẫn là bộ dạng kia, Phương Khởi Châu không nhiều lời nữa, trên mu bàn tay máy móc phát ra âm thanh, nôn nóng mà vội vàng, mà ở bên trong càng lâu, tốc độ lại càng nhanh. Phương Khởi Châu nghe có tiếng người cách một phiến cửa thang máy nói: "Lập tức cứu ngài ra, đội sửa chữa thang máy sắp đến rồi, đừng hoảng sợ."


Nhưng đội sửa chữa kéo dài mười phút, Phương Khởi Châu vẫn luôn cúi đầu nhìn đồng hồ, những lúc dựa vào vách tường thang máy vẫn luôn cảm nhận được độ run nhẹ nhàng, là do người bên trong góc phát ra động tĩnh, còn kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào, hệt như một chú chó con bị thương. Hắn xoa xoa mi tâm, giọng nói cũng nhẹ hơn so với bình thường, "Em có ổn không?" Mặt của hắn vẫn lãnh, nhưng đã tận lực thả lỏng.


Đứa nhỏ cúi đầu nửa ngày mới phản ứng lại, trì độn mà lắc đầu.


Nguồn sáng bên trong yếu ớt, ngoại trừ tiếng thở hai người, cũng chỉ sót lại tiếng công cụ sửa chữa bùm bùm cách cửa thang máy. Phương Khởi Châu thức thời không tiếp tục nói chuyện, nghe được trên đỉnh cửa thang máy đã gỡ ra, như túi đóng gói bị xé, chia lìa thành hai nửa.


Thang máy bọn họ dừng lại, không lên không xuống, từ phía trên mở cửa cũng đã cao đến ngực hắn. Bảo vệ cúi người xuống vừa nhìn liền giật mình, bị gương mặt tuấn tú của Phương tổng trương lãnh dọa sợ một chút, thấp thỏm cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng, "Phương... Phương tổng, ngài thế nào rồi... Tôi kéo ngài... Lên, tới đây."


Tay kia đưa đến gần Phương Khởi Châu, Phương Khởi Châu không để ý, hơi nghiêng đầu, để lộ ra từng đạo tia sáng chiếu đến thân thể thấp bé bên trong. Đứa nhỏ trong góc rốt cuộc cảm thấy an toàn, giọng nói Phương Khởi Châu không lớn, quanh quẩn bên trong thang máy vang lên, "Trong này còn có người, kéo cậu ta ra ngoài trước."


Em trai giao thức ăn thật thấp, so với học sinh cấp ba còn thấp bé hơn. Phương Khởi Châu nhớ đến bản thân thời cấp ba còn cao hơn cậu ta rất nhiều.


Em trai giao thức ăn ngước cổ lên lộ ra đôi mắt to. Phương Khởi Châu liền bất ngờ, sững sờ nhìn cậu nhóc mang theo một cái túi trông còn nặng hơn bản thân. Hắn phụ một tay giúp cậu đưa túi giữ nhiệt màu da cam ra ngoài trước. Cậu do dự một chút, bị mấy bảo vệ dắt tay nhau, "Đến đây! Dùng sức!"


Vách trong thang máy trơn trượt không chỗ có thể giẫm, cậu trống rỗng mà leo lung tung lên, mùa đông ăn mặc dày càng khiến cậu gian nan khó nhọc.


Bảo vệ bên trong đang hét lại đột nhiên cảm giác được một luồng khí lực nâng người lên —— là Phương Khởi Châu giữ hai chân em trai giao thức ăn giúp nâng lên.


Bảo vệ bận rộn đầu đầy mồ hôi lần thứ hai nở nụ cười một chút, thở hổn hển nói, "Tôi kéo ngài?"


Phương Khởi Châu không nghe rõ, chỉ đan xen nghe một tiếng "cảm ơn" yếu ớt, giọng nói thật là dễ nghe.


"Không cần..." Hắn lắc đầu, đang muốn đi lên lại có một vật trên đất thu vào tầm mắt. Định thần nhìn lại, là một dây chuyền bằng phỉ thúy. Hắn nghĩ vật này có thể là của em trai giao thức ăn rơi lại, vội vàng kêu bảo vệ, "Anh nhanh chóng gọi cậu ta lại."


Nói rồi hai tay đẩy một cái, dứt khoát thoát khỏi.


Bảo vệ hoàn hồn nhìn lại, "Cậu ta đi mất rồi."


"Là nhân viên giao hàng từ đâu đến?"


"Quả Ớt Đỏ ở bên kia giao lộ, nổi tiếng lắm."