Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 22: Chương 22






Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm sáng sớm hôm nay liền tới Hàn gia trang, hai người họ mấy ngày qua đều ở Canada, qua Tết âm lịch mới trở về, vừa mới trở về liền cố ý muốn đến Hàn gia trang một chuyến, cũng là vì muốn nhìn con gái một chút.
Chẳng qua Khương Bích Tuyết lúc này vẫn ở trên máy bay, đến buổi chiều mới về tới nơi.
Khương Sở Hà cùng Hàn Thâm ở trong sân golf nhỏ của Hàn gia trang chơi golf, mà Địch Mỹ Tâm cùng Triệu Uyển Mai uống trà trong phòng khách, nói về những nhãn hiệu thời trang nổi tiếng mới ra mắt gần đây.
Triệu Uyển Mai chỉ vào một dây chuyền kim cương trên tạp chí , nói: " Tôi muốn mua cho Bích Tuyết sợi dây chuyền này, cũng không biết con bé có thích không?"
Nghe vậy, Địch Mỹ Tâm cười cười: " Bà tặng, con bé đương nhiên sẽ thích."
" Vậy liền chọn cái này đi, con bé làm mình tinh, loại trang sức này mới thích hợp với nghề của nó ."
Địch Mỹ Tâm nghe vậy trong lòng liền an tâm, xem ra người Hàn gia đối với nữ nhi của mình rất tốt.
Triệu Uyển Mai liếc qua Địch Mỹ Tâm, thật tay lên trên tạp chí nói: " Có chuyện này tôi không biết có nên nói với bà thông gia không?"
Địch Mỹ Tâm Hiếu kì: " Chuyện gì?"
Triệu Uyển Mai than nhẹ một hơi, " Bích Tuyết nhu thuận thông minh, cũng rất hiểu chuyện, tôi cùng lão Hàn đều rất thích người con dâu này, nhưng tính tình của Thanh Từ quá lạnh nhạt, tôi nghe nói hai đứa nó đến tận bây giờ vẫn chưa cùng phòng."
Địch Mỹ Tâm rất kinh ngạc, bà hoàn toàn không biết chuyện này, lần trước Tết trung thu, Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết trở về nhà, bà cũng không nhìn ra hai người họ có vấn đề gì, cho nên cho tới bây giờ vẫn chưa từng Hoài nghi tình cảm của hai người.
Nghe Triệu Uyển Mai nói hai người bọn họ từ lúc kết hôn đến giờ vẫn chưa cùng phòng, bà không khỏi lo lắng.
" Uyển Mai, chuyện bà vừa nói là thật sao? Hai người tụi nó hiện tại vẫn còn chia phòng ngủ?"
" Đúng vậy a, ai, tôi nha, không phải mẹ ruột của Thanh Từ, hắn cũng không cùng tôi thân cận, tôi nói với hắn cũng không tốt, tôi nghĩ Bích Tuyết là con gái bà, chuyện của hai người bọn họ, vẫn là không nên giấu bà thì hơn."
Địch Mỹ Tâm trong mắt tràn đầy lo lắng, bà chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đến lớn chưa từng để con bé phải chịu một chút ủy khuất nào.

Bọn họ vì cái gì đến giờ vẫn chưa phòng ngủ, bà không biết nguyên nhân, nhưng nếu Hàn Thanh Từ đối xử với con gái bà không tốt, bà nhất định sẽ không ngồi yên mà không quản đến chuyện này.
Địch Mỹ Tâm vội vàng đi qua Tường Vi viên, Lan di nhìn thấy bà, cung kính hô một tiếng Địch phu nhân.
" Phòng Bích Tuyết ở đâu?" Địch Mỹ Tâm trực tiếp hỏi, sắc mặt không dễ nhìn.
Lan di cũng không biết mục đích bà hỏi chuyện này để làm gì, nhưng đối phương là nhân vật không tầm thường, bà không nên đắc tội, nên thành thành thật thật nói.
Địch Mỹ Tâm lên thẳng lầu hai, mở phòng Khương Bích Tuyết, bên trong chỉ có đồ dùng của mình cô, trong tủ quần áo, phòng tắm đều chỉ có đồ dùng cá nhân của cô, nào có nơi nào giống với phòng đã kết hôn của một người.
Bà sau khi ra ngoài, lại đẩy cửa phòng đối diện, nơi này cũng chỉ có đồ dùng của Hàn Thanh Từ.
Cho nên, hai người bọn họ thật sự vẫn chưa phòng ngủ?
———
Khương Bích Tuyết kết thúc công việc ở nước ngoài, quay trở về nước, lúc xuống máy bay đã là chạng vạng tối.
Cô kéo hành lí của mình, theo dòng người, hướng cửa sân bay đi tới.
Một nam nhân mặc quần áo màu đen đứng ở cửa lối ra sân bay, nhìn trong đoàn người tìm kiếm, nhìn thấy người mình muốn tìm, liền cất bước đi qua: " Bích Tuyết!"
Khương Bích Tuyết nghe thấy tiếng gọi mình, liền theo hướng âm thanh nhìn qua, nhưng cô còn chưa lấy lại được tinh thần, liền bị người ôm vào trong ngực, hai tay ôm lấy sau lưng cô, giam cầm cô trong vòng tay rắn chắc, hai tay không ngừng siết chặt, giống như là muốn đem cô tiến vào trong thân thể của chính mình.
Khương Bích Tuyết hai tay chống đỡ tại lồng ngực của hắn, nhỏ giọng nói: " Anh buông ra đi, nơi này nhiều người."
Hàn Thanh Từ nói: " Anh và em đã lĩnh chứng, đã làm nghi lễ kết hôn."
Khương Bích Tuyết mặt đỏ hồng, tròng mắt hướng bên cạnh liếc qua.

Vương Yến Bình cùng Mạnh Hiểu Đông cố ý quay đầu nhìn nơi khác, giả bộ ngắm phong cảnh.

Nơi này là lối ra sân bay, đi tới đi lui rất nhiều người, mọi người đều hướng phía hai người họ nhìn lại , " Trở về rồi nói, thật nhiều người nhìn chúng ta đó."
Hàn Thanh Từ buông cô ra, nắm lấy tay cô dắt đi: " Vậy chúng ta bây giờ trở về."
Khương Bích Tuyết nhìn Vương Yến Bình cùng Mạnh Hiểu Đông hai người: " Bình ca, Hiểu Đông em đi trước."
Vương Yến Bình cười cười: " Đi thôi, đi thôi, tuần này vất vả, trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Mạnh Hiểu Đông phất tay: " Tuyết tỷ, bái bai."
" Ừm, bái bai." Khương Bích Tuyết cùng hai người họ phất tay, Hàn Thanh Từ một tay cầm vali cho cô, một tay nắm tay cô, hướng nơi đỗ xe đi tới.
Khương Bích Tuyết nhìn bàn tay hai người họ đang nắm chặt , đây là lần đầu tiên trước mặt công chúng hắn cầm tay cô.
Hàn Thanh Từ nói đêm hôm đó hắn không uống say, hắn biết hắn nói gì cũng biết mình làm gì.
Những ngày gần đây, Khương Bích Tuyết trừ làm việc , thời gian còn lại đều suy nghĩ vấn đề này, nếu như Hàn Thanh Từ nói câu "anh yêu em" là nghiêm túc, cô phải làm như thế nào.
Về sau ngẫm lại, cô đã hoàn toàn chìm trong mị lực của hắn, thoát không được, còn có thể làm sao?
" Ngày đó sao anh lại giả say?"
Khương Bích Tuyết ngồi ghế lái phụ hỏi.
Hàn Thanh Từ một bên vừa lái xe vừa trả lời: " Là chủ ý của Alex."
Khương Bích Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười: " Anh cùng hắn học?"
" Lúc ấy cậu ấy nói với anh chủ ý này, anh cảm thấy như vậy cũng không sai."
Khương Bích Tuyết hừ nhẹ một tiếng: " Kỹ xảo của anh vụng về như vậy, vậy mà em lại nhìn không ra."
" Diễn so với diễn viên chuyên nghiệp vẫn còn kém nhiều, nhưng tốt xấu vẫn thành công."
" Sao lại thành công rồi? Em không thấy như vậy."
Hàn Thanh Từ nghiêng đầu mỉm cười: " Anh thành công nói ra lời thật lòng của bản thân."
Khương Bích Tuyết có chút dừng lại, lời thật lòng của hắn, chính là ba chữ kia.
Trở lại trang viên, còn chưa có đem hành lí cất kĩ, liền đi Mai viên.
Đã tới thời gian dùng cơm tối, cha mẹ hai nhà nhất định là đang đợi hai người bọn họ.
Phòng khách Mai viên, tất cả mọi người ngồi trên ghế sa lông, không một ai nói chuyện, không khí một mảnh trầm mặc.
Bọn họ vừa vào cửa, mọi người trên ghế sa lông đều quay người qua nhìn, mang theo ánh mắt thẩm vấn.
Hàn Thanh Từ nhìn về phía của mẹ của Khương Bích Tuyết, hô một tiếng: " Ba mẹ."
Khương Sở Hà lạnh mặt.
Hàn Thanh Từ và Khương Bích Tuyết đều cảm thấy bầu không khí không đúng, hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì.
Hàn Thâm mở miệng: " Hai đứa tới đây ."
Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết cùng bước qua.
Hàn Thâm đem chén trà bỏ xuống bàn, trầm giọng nói: " Hai đứa kết hôn cũng đã gần nửa năm, ba nghe nói hai đứa vẫn còn chia phòng ngủ, có chuyện này hay không?"
Khương Bích Tuyết cảm thấy kì quái, nhỏ giọng nói: " Ba, người nghe ai nói?"
Triệu Uyển Mai trên mặt có mấy phần chột dạ, nhưng cũng không dám thừa nhận.
Địch Mỹ Tâm lúc này mới nói: " Là mẹ nói, mẹ hôm nay muốn đi xem phòng quần áo của con nhìn, nhưng mà thấy chỉ có mỗi đồ của mình con, phòng đối diện thì chỉ có đồ của Thanh Từ, cho nên mẹ đoán, hai đứa nhất định là vẫn chia phòng ngủ."

Hàn Thân hít sâu một hơi, ông thật ra đúng là không biết có chuyện này, nếu không phải hôm nay Địch Mỹ Tâm nói với ông, phỏng chừng ông vẫn chưa hay biết gì: " Thanh Từ có chuyện này hay không?"
Hàn Thanh Từ lên tiếng: " Có."
Khương Sở Hà hừ một tiếng, trên mặt biết rõ ràng là không vui, không che giấu chút nào nói: " Đề nghị chia phòng là ai đưa ra?"
Hàn Thanh Từ tiếp tục trả lời: " Con."
Khương Sở Hà nóng tính không phải là giả, ông lúc này đề cao âm lượng: " Vậy anh nói, anh ghét bỏ con gái tôi ở chỗ nào? Nó còn chưa xứng cùng giường chung gối với anh sao?"
" Ba!" Khương Bích Tuyết vội vàng giải thích, " Không phải như thế, Thanh Từ có chứng mất ngủ nghiêm trọng, trong tình huống có người bên cạnh, anh ấy sẽ mất ngủ, cho nên con mới cùng anh ấy chia phòng ngủ."
Khương Sở Hà không tin lời giải thích này, Hàn Thanh Từ trước khi kết hôn đối với Khương Bích Tuyết không mặn không nhạt, ông một mực lo lắng con gái gả cho hắn sẽ bị vắng vẻ.

Hôm nay nghe được việc, hai người họ vẫn chia phòng để ngủ, vậy càng tin tưởng vững chắc, con gái bảo bối của ông bị vắng vẻ."
" Nếu đã không thể cùng con cùng phòng, vậy thì kết hôn làm cái gì? Dứt khoát sống một mình hết đời đi, cần gì phải kéo người khác cùng xuống nước?"
" Ba, chuyện này là con không đúng."
Hàn Thanh Từ cầm tay Khương Bích Tuyết, mười ngón tay đan xen, " Con đã hiểu, về sau việc như vậy sẽ không phát sinh nữa, con sẽ đối xử thật tốt với Bích Tuyết, quan tâm bảo vệ cô ấy cả một đời."
Khương Bích Tuyết trong lòng ấm áp, Hàn Thanh Từ giống như rót vào thân thể cô một dòng nước ấm, ấm áp toàn thân.
Khương Sở Hà nhìn hai bàn tay bọn họ đan xen, nghe được lời nói lúc này của Hàn Thanh Từ, tức giận của ông liền tiêu chín phần, khẽ hừ một tiếng: " Vậy anh cần phải nói được thì làm được, con gái của Khương Sở Hà này từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua ủy khuất.

Hôm nay ngày trước mặt cha anh nói rõ ràng, anh làm con gái của tôi ủy khuất, tôi sẽ không buông tha anh."
Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết ở bên cạnh: " Ba, người yên tâm đi, con nhất định sẽ không để Bích Tuyết chịu ủy khuất."
" Vậy anh ghi nhớ cho kĩ lời anh nói hôm nay."
Địch Mỹ Tâm cậu mày: " Thanh Từ, chứng mất ngủ của con là sao?"
Hàn Thanh Từ nói: " Là trước kia lưu lại tâm bệnh, gần đây con phối hợp với bác sĩ trị liệu, đã tốt hơn nhiều."
" Vậy là tốt rồi." Địch Mỹ Tâm nói.
Lúc này Hàn Minh Huy ở bên cạnh xem kịch thật lâu, liền xen vào một câu: " Ca , đó là tâm bệnh gì của anh, nhiều năm như vậy, anh đều không có cùng mọi người nói."
Hàn Thanh Từ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: " Đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần thiết nói ở khắp nơi."
Hàn Thâm hít sâu một hơi: " Tốt, chuyện này dừng ở đây, ăn cơm thôi."
Trên bàn ăn, một màn vừa mới giương cung bạt kiếm ở phòng khách đã kết thúc, hai nhà lại hoà hoà khí khí trò chuyện vui vẻ trên bàn cơm.
Khương Sở Hà hướng Hàn Thâm giơ ly lên , than nhẹ một hơi: " Lão Hàn, tôi vừa nãy ngôn ngữ có chút kích động, ông cũng biết, tính tình tôi hay nóng nảy, người cũng trực tiếp cực kì, việc quanh co lòng vòng không bao giờ muốn làm, nếu có chỗ nào mạo phạm, ông cũng đừng để trong lòng."
Hàn Thâm cũng nâng chén, cười sang sảng vài tiếng nói: " Là Thanh Từ không đúng, nến giáo huấn, lại nói, Bích Tuyết gả đến Hàn gia chính là người Hàn gia, nếu có người dám làm con bé ủy khuất, không cần ông phải ra tay, tôi cũng sẽ khiến kẻ đó đẹp mặt."
Hàn Thanh Từ nói tiếp: " Là con không tận trách nhiệm, ba sinh khí cũng là phải."
Khương Sở Hà trầm ngâm gật đầu: " Ta cũng chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy, từ nhỏ đến lớn không nỡ mắng, không nỡ đánh, hiện tại giao cho con, con cũng đừng khiến ta thất vọng."
Hàn Thanh Từ nghiêng đầu nhìn Khương Bích Tuyết nói: " Sẽ không."
Khương Bích Tuyết nghe bọn họ nói, luôn cảm thấy mình như bị bảo vệ quá mức, " Ba , Thanh Từ anh ấy rất tốt, con cũng không bị ủy khuất, ba cũng đừng nghĩ nữa."

Khương Sở Hà cười cười: " Nha đầu này, kết hôn xong tâm liền lệch."
" Con là con gái của người, cả một đời huyết thống ràng buộc, muốn lệch cũng là lệch về phía ba."
Khương Sở Hà tâm tình thật tốt: " Con a, càng lớn càng biết nói chuyện."
Địch Mỹ Tâm cũng xen vào một câu: " Đúng vậy, lập gia đình xong càng ngày càng hiểu chuyện, không giống trước kia, khi ở nhà mình lại không có hiểu chuyện như vậy."
Mọi người trên bàn ăn đều nở nụ cười.
Triệu Uyển Mai nhìn bọn họ ở chung hoà hợp, ngược lại có chút khó chịu.

Hàn Thanh Từ có Khương Bích Tuyết, sau Khương Bích Tuyết là một núi dựa lớn, về sau địa vị ở Hàn gia cũng sẽ ngày một cao, con của bà vĩnh viễn sẽ không thể ngẩng cao đầu được.
Triệu Uyển Mai nhìn Khương Bích Tuyết nói: " Bích Tuyết, dì nhìn thấy một dây chuyền kim cương Tiffany, muốn tặng cho con, là sản phẩm mới của năm nay, bình thường con ra ngoài làm hoạt động, đeo theo khẳng định là có thể ngẩng cao đầu."
Đối với Triệu Uyển Mai đột nhiên ân cần, Khương Bích Tuyết có chút lúng túng không kịp chuẩn bị, vội vàng cười cười nói: " Cảm ơn dì."
( ở đây Triệu Uyển Mai không phải là mẹ ruột của Hàn Thanh Từ nên mình sẽ để ac nhà gọi là dì nha mn.)
Địch Mỹ Tâm cười nói: " Bích Tuyết, sao lại gọi vậy? Bà ấy là mẹ của Thanh Từ, sao con lại gọi là dì?"
Khương Bích Tuyết khoé miệng cười cười, liếc qua Hàn Thanh Từ ở bên cạnh, do dự có nên đổi xưng hô không.
Triệu Uyển Mai hào phóng cười : " Thanh Từ gọi tôi là dì, Bích Tuyết gọi theo, cũng không có sai."
Cái đề tài này xem như qua.
Sau đó tiệc tối, người hai nhà đều rất hoà hợp.
Sau bữa cơm chiều, sau khi tiễn Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm, Hàn Thanh Từ bị Hàn Thâm gọi vào thư phòng, Khương Bích Tuyết về Tường Vi viên sửa soạn hành lí.
Hàn Thanh Từ theo Hàn Thâm vào thư phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Hàn Thâm chắp tay sau lưng, đi tới bên cửa sổ, trầm mặc trong chốc lát.
" Cha." Hàn Thanh Từ nhàn nhạt mở miệng.
Hàn Thâm trầm giọng nói: " Con hôm nay nói, con có chứng mất ngủ, nhưng từ trước tới giờ con không có nói cho ta biết."
" Cái này không có gì để nói."
Hàn Thâm quay người nhìn Hàn Thanh Từ: " Có phải là cùng mẹ con có quan hệ."
Hàn Thanh Từ trầm ngâm một lát: "Ừm."
Nhắc đến mẹ đẻ của Hàn Thanh Từ, biểu tình Hàn Thâm liền trở lên ngưng trọng, " Vậy bây giờ thế nào?"
" Con liên hệ một bác sĩ tâm lí, ông ấy am hiểu thuật thôi miên, đến hiện tại, hiệu quả rất tốt."
Hàn Thâm nhẹ gật đầu: " Nếu đã chuyển biến tốt đẹp, liền tranh thủ thời gian chuyển về đi, kết hôn đã nửa năm còn chia phòng ngủ, người khác biết, nhất định sẽ nói ra nói vào."
" Con biết."
Hàn Thâm hít vào một hơi nói: " Hôn sự của con cùng Bích Tuyết là khi ông nội cùng bà nội con lúc còn tại thế quyết định, Khương- Hàn hai nhà là đời thứ ba thế giao, Bích Tuyết gả cho con, con phải biết nặng nhẹ."
" Con biết."
" Vậy con trung thực nói cho ta, con rốt cuộc đối với Bích Tuyết đến cùng có..." Hàn Thâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nên hỏi thì hơn.
" Có." Hàn Thanh Từ đoán được Hàn Thâm muốn hỏi điều gì, hắn vẫn trả lời.
Trước kia không có, nhưng bây giờ, hắn là thật tâm muốn cùng cô sống hết đời.
——-
Sau khi Khương Bích Tuyết trở lại Tường Vi viên, sửa soạn lại hành lí, sau đó liền đi tắm rửa.
Vừa tắm xong, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô ra mở cửa, đứng bên ngoài là Hàn Thanh Từ, " Tới, giúp anh chuyển đồ."
Khương Bích Tuyết còn có chút mộng bức, Hàn Thanh Từ nắm tay cô, kéo vào căn phòng đối diện.

Kỳ thật cũng không có bao nhiêu đồ vật muốn chuyển, quần áo cùng vật dụng cá nhân mà thôi.
Sau khi chuyển đồ vật xong, Hàn Thanh Từ liền vào phòng tắm tắm rửa.
Khương Bích Tuyết sửa sang lại tủ quần áo, đem không gia để ra một nửa, để treo đồ của Hàn Thanh Từ vào.

Hai người mỗi người một bên, lúc tìm quần áo cũng thuận tiện.
Phía sau cô liền có một vật ấm áp dân vào, bên hông nhiều thêm một đôi tay, Khương Bích Tuyết bị người đứng phía sau ôm vào ngực, trên người hắn còn có mùi sữa tắm nhàn nhạt.
" Đồ vật của anh để ở đây, ban đêm qua đối diện ngủ, ba mẹ cũng không thể phát hiện." Khương Bích Tuyết nói.
" Anh không có ý định làm vậy."
Khương Bích Tuyết nghiêng nghiêng đầu: " Chớ có miễn cưỡng chính mình."
Hàn Thanh Từ đặt cằm lên vai cô, ôn thanh nói: " Không miễn cưỡng , ngày đó anh không phải ngủ bên cạnh em sao, ngay cả em đi lúc nào anh cũng không biết."
" Cái kia không giống, hôm đó anh uống rượu."
" Nhưng anh không say." Hàn Thanh Từ nói: " Anh nói cho em, anh không uống say, đây là lời nói thật, ngay cả khi làm chuyện đó anh vẫn rất thanh tỉnh."
Khương Bích Tuyết hỏi: " Những lời đêm đó anh nói có phải thật lòng hay không?"
" Đương nhiên."
Khương Bích Tuyết nói: " Vậy bây giờ anh có thể nói lại không?"
" Ừm." Hàn Thanh Từ ở bên tai cô nói khẽ: " Anh yêu em."
Thanh âm của hắn mang theo từ tính, Khương Bích Tuyết cảm thấy toàn thân tê dại, mặt bất tri bất giác đỏ lên.
Thân thể nhẹ bẫng, Khương Bích Tuyết bị hắn ôm ngang lên, đi vài bước đặt lên giường.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn áp xuống, nhịp tim liền tăng nhanh.
Hàn Thanh Từ chống hai tay bên cạnh người cô, khoảng cách gần nhìn cô chăm chú: " Bích Tuyết về sau vô luận đi đâu, đừng không từ giã anh mà đã đi."
Khương Bích Tuyết cắn cắn môi: " Ngày đó em vốn muốn nói cho anh, chỉ là anh uống say."
Hàn Thanh Từ lại nói: " Cũng không được nói ly hôn, anh sẽ không đồng ý."
Khương Bích Tuyết nhìn hắn, trầm mặc một lúc, nâng hai tay lên, xoay người, đem Hàn Thanh Từ đè xuống dưới.
Hàn Thanh Từ vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cô cưỡi lên, sững sờ một lát, nhìn Khương Bích Tuyết ở trên người mình, lập tức câu lên một nụ cười nhàn nhạt: " Em muốn làm gì?"
Khương Bích Tuyết chân thành nhìn hắn nói: " Em muốn đánh cược một phen."
" Đánh cược gì?"
" Cược cả đời này."
Cược những lời hôm nay hắn nói đều là thực tình, cược hắn sẽ quên ánh trăng sáng trong lòng kia, cược bọn họ sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão.
Hàn Thanh Từ siết chặt hai tay, khiến cô nằm trên ngực mình, " Vậy phần tiền cược này, anh sẽ giữ thật tốt."
Khương Bích Tuyết thuận theo nằm trên lồng ngực hắn, nghe tin hắn đập, cảm thụ được nhiệt độ trên người hắn, mở miệng hô tên hắn: " Hàn Thanh Từ!"
" Ừm, anh ở đây !"
" Em là người cực kì hẹp hòi, trong mắt không chứa nổi hạt cát, nếu anh dám ở bên ngoài câu tam đáp tứ, em nhất định sẽ không do dự rời khỏi anh."
Hàn Thanh Từ nhẹ nhàng cười, đưa tay vén sợi tóc loà xoà trên mặt cô, " Anh giống người sẽ ở bên ngoài câu tam đáp tứ?"
Khương Bích Tuyết nhớ tới Diệp Nhã Linh, cô ta là ánh trăng sáng trong lòng Hàn Thanh Từ, bọn họ bây giờ còn chưa gặp lại, cô không biết tương lai bọn họ gặp lại nhau sẽ như thế nào, nhưng cô chỉ muốn đem những nguy cơ cấu nói trước: " Em không biết, tóm lại nếu anh dám cùng người khác mập mờ không rõ, tân hoàn cũng tốt, cựu ái cũng được, em sẽ không tha thứ cho anh."
" Được, anh ghi nhớ."
Khương Bích Tuyết từ trong lòng hắn ngửa mặt lên, ở trên môi hắn hôn một cái, bàn tay Hàn Thanh Từ liền chuyển lên ót cô, nhẹ nhàng giữ lấy đầu của cô, cùng cô hôn.
Một nụ hôn kết thúc, hắn chống giường ngồi dậy, hôn một cái lên trán cô, đưa tay ra phía sau người cô, tháo nút thắt áo ngực