Năng lượng cần để tu bổ tấm khiên thật sự quá nhiều, ngay cả Áo Cổ Đinh cũng khó tránh chịu không nổi.
Chu Bách Triết thấy vậy vội vàng hái một quả bom ớt xuống, chớp mắt lòng bàn tay liền truyền tới cảm giác bỏng rát quen thuộc.
Cố nhẫn nhịn cảm giác muốn ném bay bom ớt trong tay, vội vàng nhét vào miệng Áo Cổ Đinh, sau đó không quản tới gì khác, lăn lộn kêu la thảm thiết.
"Cay chết tôi rồi!"
Tay cậu nhất định đã bị cay hỏng rồi.
Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, vội vàng bỏ cây ớt nhỏ kia vào lòng, giam cầm tự do của nó, cực kỳ chuyên chú cùng con trùng biến dị kia tiến hành chém giết.
Chu Bách Triết rúc trong quần áo, lệ rơi đầy mặt.
Này rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ đời trước mình giết quá nhiều ớt nên đời này sống lại biến thành cây ớt chịu giày vò?
Rõ ràng trước đó sờ ớt cũng không có cảm giác, sao bây giờ lại bị cay chứ?
Này rõ ràng không khoa học!
Chu Bách Triết ôm chặt thân hình gầy yếu của mình, ngoẹo đầu không còn tiếc sống nữa, cảm giác như... hơn phân nửa thân thể đã bị phế.
Thế nhưng bây giờ vẫn không thể nghỉ ngơi!
Thế nhưng cơn đau bỏng rát từ lòng bàn tay truyền tới làm cậu không có cách nào bình tĩnh lại.
Tựa hồ cảm nhận được lo lắng của cây ớt nhỏ trong lòng, Áo Cổ Đinh vỗ nó một cái, trầm giọng nói: "Yên tâm, tôi có thể đối phó con trùng biến dị này."
Chu Bách Triết ngẩn người, hít sâu nói: "Vậy nếu anh cần bom ớt thì nói tôi biết."
Đỉnh đầu rất nhanh truyền tới âm thanh trầm thấp: "Ừm."
Lúc này Chu Bách Triết mới bình tĩnh lại, nâng tay đưa tới trước mắt nhìn một cái, nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Bởi vì lá cây của cậu, thật sự đã bị cay sưng rồi!
Chuyện này chỉ sợ nói ra cũng không ai tin.
Một cái cây bị chính quả ớt của mình cay tới sưng cả lá.
Chỉ nghĩ thôi cũng đoán được tên Hoàng Mao kia nhất định sẽ cười nhạo cậu.
Chu Bách Triết khẽ cắn răng nhẫn tâm bứt chiếc lá kia xuống, sau đó lặng lẽ không một tiếng động nhét vào một góc quần áo Áo Cổ Đinh.
Hết thảy tội chứng đều biền mất.
Hiện trường phạm tội hoàn mỹ biết bao nhiêu.
Rốt cuộc dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, con trùng cấp sáu kia cũng bị giết chết.
Áo Cổ Đinh cũng dùng sức của một mình mình giết con trùng cấp sáu cuối cùng, trùng triều nháy mắt hỗn loạn, trốn chạy khắp nơi.
Thôn dân giơ kích quang kiếm bắt đầu hung bạo tàn sát.
Khắp nơi đều là mảnh tay cụt chân cụt, tiếng côn trùng kêu rên không dứt, huyết dịch màu xanh ăn mòn đất đai thành những chiếc hố nhìn mà giật mình.
Không biết qua bao lâu, không biết là ai đột nhiên hô to: "Chúng ta thắng rồi!"
Một tiếng này giống như tiếng sấm đánh thức thần kinh đã chết lặng của thôn dân, lúc này bọn họ mới vô thức phát giác trùng triều hóa ra đã kết thúc, tất cả trùng biến dị đều đã bị giết chết.
Nháy mắt đó, cảm giác mệt mỏi ùn ùn ập tới, nhóm thôn dân cũng không nhịn được nữa, lảo đảo lắc lư ngồi bệch xuống nghỉ ngơi, sắc mặt mệt mỏi vẫn còn lưu lại chút dữ tợn khi chiến đấu.
Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.
Cũng không biết vì cái gì, tất cả mọi người đều yên lặng an tĩnh nhìn ngọn núi máu trước mặt.
Trùng triều rốt cuộc đến bao giờ mới chấm dứt?
Cuộc sống này đến khi nào mới kết thúc?
Sao đám trùng kia giết mãi mà vẫn không hết chứ?
Những câu hỏi này không ai có thể giải đáp.
Bọn họ chỉ biết có lẽ là một ngày nào đó trong tương lai trùng triều sẽ biến mất, thế nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.
Nghỉ ngơi một lúc, nhóm thôn dân bắt đầu nhanh chóng thu dọn chiến trường, moi tinh hạch ra rồi ném thi thể trùng biến dị vào trong hố to thiêu hủy.
Nhất thời ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đỏ cả bầu trời, trong đêm đen u tối có thể nhìn thấy rõ ràng làn sóng nhiệt làm người ta rung động.
Không biết qua bao lâu, ngọn lửa dần dần dập tắt, chỉ còn lại những mảnh tiêu thi đen xì xì tỏa ra mùi vị cực kỳ khó ngửi.
Chu Bách Triết ở cách cái hố kia rất xa nhưng vẫn ngửi thấy mùi vị kỳ quái đó, cả cây ớt đều co rúm, thực sự là thúi tới muốn ói.
Thế nhưng đáng tiếc là cậu không có miệng, chỉ có thể ọe suông mà không ói được bất cứ thứ gì.
Cảm giác này lại càng làm Chu Bách Triết khó chịu, nôn khan một hồi lâu, toàn bộ lá cây cũng ủ rũ, dáng vẻ chán chường không dao động kia làm Áo Cổ Đinh co rút khóe miệng, tranh thủ thời gian bảo nhóm thôn dân nhanh nhanh lấp hố lại.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Cũng may đầu thôn có được vài ngọn đèn đường chiếu sáng cho mọi người quay trở về nhà.
Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều trầm mặc, vẫn chưa lấy lại tinh thần sau trận chiến thảm khốc vừa nãy.
Mặc dù trong lần chiến đấu này có không ít người bị thương nhưng trưởng thôn cũng hiểu lúc này không phải lúc tiếc nuối tinh hạch cùng tiền của, ông trực tiếp lấy ra hết dịch dinh dưỡng trong kho hàng, để người bị thương nằm vào khoang dinh dưỡng chữa trị, vết thương sẽ nhanh chóng tốt lên phân nửa.
Còn chuyện khoang dinh dưỡng thì mọi người không hẹn mà cùng giấu đi, không để Ớt đại vương biết.
Sau khi trở lại thôn, thôn dân căn bản không định nhàn rỗi, thế nhưng bị Áo Cổ Đinh nhíu mày khiển trách: "Tất cả về nhà nghỉ ngơi đi, không quản là chuyện gì chứ để mai rồi làm.
Ngày mai không biết trùng triều sẽ ập tới từ khi nào, chỉ có đêm nay là tạm thời an toàn, nhóm dị năng giả hẳn phải quý trọng thời gian này để nghỉ ngơi, khôi phục thể lực để có thể chiến đấu tốt hơn.
Nhóm thôn dân rối rít gật đầu, rời đi.
Chu Bách Triết nhân cơ hội gọi trưởng thôn lại hỏi: "Những người bị thương đâu rồi?"
Trước kia sẽ luôn có người bị thương được đưa tới chỗ cậu tiến hành cứu chữa, thế nhưng hôm nay thì không có người nào cả, thật sự quá kỳ quái.
Đáy mắt trưởng thôn lóe lên vẻ kinh hoảng, vội vàng cưỡng ép chính mình trấn định nói: "Những người đó bị thương không nặng lắm, mới vừa nãy bọn họ đã tiến vào khoang dinh dưỡng tiến hành trị liệu rồi, bây giờ đã tốt hơn phân nửa."
Lúc nói những lời này, trong lòng trưởng thôn kỳ thực rất thấp thỏm bất an, ông sợ Ớt đại vương sẽ vì thế mà tức giận, vì thế liền vội vàng giải thích: "Ngài vì thôn mà xuất lực nhiều như vậy, chúng tôi cũng rất đau lòng, vết thương có thể dùng khoang dinh dưỡng điều trị thì cố gắng không làm phiền ngài ra tay."
Trưởng thôn thoạt nhìn rất khẩn trương, câu nói có chút lộn xộn, thế nhưng Chu Bách Triết có thể cảm nhận được nội tâm xoắn xuýt cùng cảm thụ của trưởng thôn.
Chu Bách Triết không lên tiếng, chỉ vỗ vai Trưởng thôn: "Tôi không trách ông, không cần khẩn trương như vậy."
Trưởng thôn gật đầu, có chút áy náy cúi đầu.
Chuyện này liền tạm thời bỏ qua đi.
Chu Bách Triết bảo trưởng thôn nhanh chóng quay về nghỉ ngơi.
Ngồi trên bàn, lưng dựa vào bình trà, lúc này Chu Bách Triết có chút yên lặng, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Áo Cổ Đinh cảm thấy kinh ngạc với cảm giác của mình.
Rõ ràng đối phương chỉ ngồi an tĩnh, sao anh lại cảm thấy cây ớt nhỏ này có tâm tình không được tốt chứ?
Hơi hé miệng, Áo Cổ Đinh đi tới ngồi bên cạnh Chu Bách Triết hỏi: "Em đang nghĩ chuyện trưởng thôn hôm nay à?"
Chu Bách Triết chợt tỉnh hồn, có chút giật mình: "Sao anh biết?"
Áo Cổ Đinh nhướng mày, bản thân anh cũng không biết đáp án nên không thể nào trả lời vấn đề của Chu Bách Triết, chỉ nói: "Đóa hoa trên đầu em là sao vậy?"
Từ lúc đóa hoa này xuất hiện, Áo Cổ Đinh đã phát hiện, thế nhưng làm anh kinh ngạc chính là đến tận tối nó vẫn không khép lại, thoạt nhìn rất có tinh thần.
Chu Bách Triết chợt ôm đầu, có chút xoắn xuýt, cậu không biết nên trả lời Áo Cổ Đinh như thế nào, bởi vì ngay cả cậu cũng không biết hoa này là chuyện gì.
Ngay sau đó, Chu Bách Triết giống như thở hắt ra một hơi, uể oải nói: "Tôi cũng không biết, bất quá thứ này không ảnh hưởng việc thúc giục ớt sinh trưởng, cứ để mặc nó ngây ngô trên đầu đi."
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia không rõ: "Hôm nay em còn có thể sinh trưởng thêm bom ớt không?"
Chu Bách Triết kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ anh muốn ăn bom ớt của tôi à?"
Nói xong, Chu Bách Triết nhất thời cảm thấy là lạ, những lời này nghe có chút bẩn bẩn.
Trong phút chốc, sắc mặt Chu Bách Triết đỏ rực, lá cây khẽ run, lộ ra màu đỏ cực kỳ đẹp mắt.
Áo Cổ Đinh nhanh chóng nhận ra cây ớt nhỏ này ngượng ngùng, chỉ là nghĩ lại đoạn đối thoại vừa nãy thì không tài nào hiểu được nguyên nhân cây ớt nhỏ này mắc cỡ cả.
Bất đắc dĩ, anh chỉ đành đặt nghi vấn này trong đáy lòng.
Chu Bách Triết vội vàng rót một ly nước hạ nhiệt, vừa nãy cậu cảm thấy lá cây mình cũng sắp phừng cháy tới nơi.
"Kia.... cái đó, anh chờ chút, tôi thúc giục sinh trưởng bom ớt cho anh." Chu Bách Triết cứng rắn chuyển đề tài.
Áo Cổ Đinh tri kỷ không nói gì.
Một lúc sau trên đỉnh đầu Chu Bách Triết lại xuất hiện một đám ớt chỉ thiên đỏ đỏ hồng hổng nhìn cực kỳ tươi đẹp.
Nghe thấy mùi hương, Áo Cổ Đinh bắt đầu nhướng mày.
Chu Bách Triết nhịn không được run run hỏi: "Sao... thế nào?"
Áo Cổ Đinh tiến tới gần ngửi một chút, thực khẳng định mình không phán đoán sai, anh trầm giọng nói: "Mùi vị bom ớt của em đã thay đổi."
"A?" Chu Bách Triết cả kinh, vội vàng ngắt một quả cẩn thận ngửi một cái, vị cay sặc ập thẳng vào mặt trực tiếp cay xé linh hồn Chu Bách Triết tới không còn hình người.
Mà lá cây cầm quả ớt kia cũng truyền tới một cỗ đau nhói, cậu vội vàng buông ra, chỉ thấy mảnh lá đã sưng đỏ, gắng gượng dày gấp đôi những chiếc lá khác.
Nhìn một màn này, Áo Cổ Đinh vô ngữ tới phát nghẹn.
Chu Bách Triết cực kỳ lúng túng, cứ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người.
Thân là một cây ớt lại bị chính ớt chỉ thiên mà mình sản xuất ra cay tới xưng phù, thấy thế nào cũng thực hoan đường.
"Cái đó, anh tự cầm lấy đi." Chu Bách Triết ho khan vài tiếng, muốn hóa giải bầu không khí lúng túng.
Áo Cổ Đinh trầm ngâm nói: "Được."
Mà một màn cực kỳ lúng túng kia đã bị cả hai thần giao cách giảo bỏ quên đi.
Chu Bách Triết hơi cúi đầu, đưa đám ớt chỉ thiên nặng trĩu trên đầu hướng về phía Áo Cổ Đinh: "Lấy hết đi."
Ngàn vạn lần đừng có khách khí, tốt nhất là hái sạch sành sanh, không còn dư lại quả nào.
Tựa hồ cảm nhận được ý nguyện mãnh liệt của Chu Bách Triết, Áo Cổ Đinh mất tự nhiên hái xuống toàn bộ bom ớt, một quả cũng không chừa lại.
Không còn bom ớt, đỉnh đầu nháy mắt nhẹ nhõm, Chu Bách Triết quơ quơ đầu, có chút không quá thích ứng với cảm giác này, cúi đầu nhìn mớ ớt đỏ đỏ hồng hồng kia, rùng mình nói: "Lúc hái xuống anh thật sự không cảm thấy cay à?"
Cậu cách xa số bom ớt này như vậy mà còn ngửi thấy mùi vị của chúng xộc vào mũi, sặc đến mức cậu chỉ hận không chảy nước mắt.
Thế nhưng đáng tiếc, cậu không có mắt, có muốn khóc cũng không được, trong lòng có cảm giác bực bội phiền não, cậu vội vàng nói: "Tôi chui vào nước tránh một hồi, khi nào xong thì bảo tôi biết."
Áo Cổ Đinh gật gật đầu, giờ phút này hết thảy lực chú ý đều đặt vào đám ớt chỉ thiên kia, chỉ cần ngửi thôi đã cảm nhận được hương vị nồng đậm của chúng, ngon ngư vậy, tựa hồ có thể làm nội tâm anh trở nên mềm mại.
Cổ họng Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, bỏ ớt chỉ thiên vào miệng, nhai vài cái lập tức có nước ớt chảy ra, là tinh hoa cô đọng từ làn sương cường đại kia, lại càng làm Áo Cổ Đinh hài lòng hơn.
Này có thể coi là quả ớt hăng hái nhất mà anh từng ăn.
Rất nhanh, Áo Cổ Đinh đã ăn sạch số ớt còn dư lại, cơ thể vốn bị năng lượng đóng băng dần dần tỉnh lại, chậm rãi lưu động, mỗi nơi đều đạt tới trạng thái điên phong hoàn mỹ nhất.
Áo Cổ Đinh cảm giác chính mình chưa từng tốt như lúc này, giờ phút này mới cảm giác được anh và những dị năng giả khác cũng không có gì khác biệt.
Biết rõ đây là cơ hội tốt, anh nhắm mắt lại điều động dị năng trong thân thể lưu động, cuối cùng hội tụ ở tinh hạch trong đầu, không ngừng trùng kích.
Anh muốn thử xem mình có thể dựa vào bom ớt để thăng lên dị năng giả cấp bảy hay không.
Chỉ là qua nửa giờ, anh rốt cuộc cũng tiêu hóa xong tất cả bom ớt, năng lượng trong cơ thể rõ ràng đã được tôi luyện càng đậm đà hơn, nói cách khác, sau này khi anh sử dụng dị năng thì tốc độ tiêu hao sẽ giảm chậm hơn nhiều.
Áo Cổ Đinh mở mắt, con ngươi lộ ra lưu quang lóe sáng, thế nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy không nữa.
Vào lúc này Chu Bách Triết đang chìm trong chậu, rễ cây cùng tất cả lá cây đều chìm trong nước, cậu không phải nhân loại, dĩ nhiên không cần hô hấp, vì thế cho dù có ngâm cả tiếng cũng không sao.
Cảm thụ nước bao lấy mỗi chiếc lá cây của mình, Chu Bách Triết cảm thấy cực kỳ an tâm, nước ngăn trở tất cả âm thanh, thực an tĩnh.
Tâm Chu Bách Triết cũng dần dần bình tĩnh lại, an tâm hưởng thụ thời khắc yên bình này.
Không bao lâu sau, ý niệm của Chu Bách Triết hơi động, cậu mở hệ thống thương thành ra, muốn xem xem hàng hóa trong ấy đại khái có thứ gì, dù sao thì từ trước tới giờ cơ hồ chưa từng nghiêm túc xem qua những món hàng hoa này.
Không thể không nói hệ thống thật không hổ là bàn tay vàng, những thứ trong cửa hàng thực thực quái lạ, không gì không thể.
Cơ hồ là thứ có thể nghĩ tới, thậm chí là không nghĩ tới, toàn bộ có đủ.
Chỉ là tích phân để đổi thật sự đáng sợ, với của cải hiện có của Chu Bách Triết, chỉ sợ không đủ số lẻ của con số kia.
Cũng không biết rốt cuộc đến khi nào cậu mới có được rất nhiều rất nhiều tinh hạch.
Vì con đường tương lai gian nguy hiểm trở, cậu vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Sáng sớm hôm sau, Chu Bách Triết say trong giấc nồng cảm giác xung quanh thực ấm áp, giống như được ánh mặt trời bao bọc lấy thân thể, rễ cây bắt đầu vô thức hấp thu nước trong đất, lá cây cũng tiến hành quá trình quang hợp.
Hết thảy mọi thứ đều xuất phát từ hành động bản năng, căn bản không cần Chu Bách Triết chủ động khống chế.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nước làm lá cây trông càng non mềm hơn, chỉ nhìn thôi cũng đặc biệt vui thích.
Chu Bách Triết ngáp một cái, duỗi người, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, thế giới trước mắt đột nhiên từ màu đen biến thành màu sắc rực rỡ.
"Hử?" Chu Bách Triết đang duỗi người thì giây tiếp theo đột nhiên ngừng lại, đầu óc trống rỗng.
Chu Bách Triết cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, muốn tìm ra từ giải thích hợp lý.
Cậu nhớ mang máng thì hôm qua mình rõ ràng đang ngâm trong chậu nước, thế nhưng bây giờ lại cắm rễ trong đất, thậm chí đột ướt át của đất rõ ràng báo cho cậu biết một chuyện.
Chính là trong vòng một tiếng trước, khẳng định đã có người đặc biệt tưới nước cho chậu bông, bằng không đất không có khả năng ướt át như vậy.
Chu Bách Triết mặc dù bề ngoài là thực vật nhưng tâm trí rốt cuộc vẫn là nhân loại.
Bản năng cậu thích đất như vậy bởi vì chúng có thể mang tới cảm giác an tâm cho cậu.
Thế nhưng đất bị tưới ướt, được cảm xúc dinh dính ấy bao bọc làm tâm cậu có chút là lạ, mặc dù rễ cây vẫn biểu đạt được cắm rễ trong đất như vậy chúng thật sự vui sướng.
Chu Bách Triết vẫn vượt qua cố chấp đối với đất của một cây ớt, gắng gượng rút mình ra khỏi đất, thậm chí còn làm một phần đất rơi vãi ra xung quanh.
Chu Bách Triết run run rễ cây để vẩy đất, đi tới phòng vệ sinh tiến hành rửa ráy đơn giản, vì muốn hoàn toàn rửa sạch, Chu Bách Triết thậm chí còn không sợ phiền dùng lá cây cẩn thận chà rửa tắm táp, giống như đang kỳ cọ.
Chà rửa xong, Chu Bách Triết kéo khăn lông đơn giản lau chùi.
Cậu nhảy xuống một đường lạch bạch chạy tới mép giường trong phòng ngủ, thế nhưng phát hiện người vốn nằm trên đó lại không có ở đây, Chu Bách Triết nhảy lên, sờ sờ nhiệt độ.
Ráp trải giường lạnh như băng nói cho cậu biết Áo Cổ Đinh đã rời đi rất lâu, nếu không với thời tiết nóng bức như vậy, ráp trải giường sao có thể nhanh chóng hạ nhiệt như vậy chứ.
Đầu óc Chu Bách Triết tràn đầy dấu chấm hỏi, lúc này chỉ mới hơn sáu giờ, trời chỉ mới tờ mờ sáng, Áo Cổ Đinh rốt cuộc đã đi đâu chứ?
Còn chậu bông kia, Chu Bách Triết có thể khẳng định trăng phầm trăm, cậu từ chậu nước chuyển vào chậu bông tuyệt đối là kết quả do Áo Cổ Đinh tự tay làm ra.
Chu Bách Triết mở cửa, cũng không nhìn đã trực tiếp lao tới trước, suýt chút nữa tông vào nhóm thôn dân cố ý đợi ở ngoài cửa.
Cũng may thôn dân phản ứng kịp nhanh chóng nhíu Ớt đại vương lại, biểu tình lo sợ nói: "Ớt, Ớt đại vương."
Chu Bách Triết hắc tuyến, cứ cảm thấy người này còn nói nữa khẳng định sẽ cắn trúng đầu lưỡi mình.
"Ông ở đây làm gì?" Chu Bách Triết hỏi.
Thôn dân kia vội vàng đứng thẳng người: "Là trưởng thôn bảo tôi coi chừng, chờ ngài tỉnh lại thì lập tức báo cho trưởng thôn biết."
Chu Bách Triết gật đầu: "Trưởng thôn tìm tôi có chuyện gì không?"
Thôn dân vội vàng lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Chu Bách Triết quơ quơ lá cây: "Vậy ông đi làm việc của mình đi, tôi sẽ tự tới tìm trưởng thôn."
Vị thôn dân kia gật đầu, vội vàng rời đi.
Ở chung một chỗ với người cường đại như Ớt đại vương, trong lòng thực sự có áp lực.
Chạy nhanh như vậy làm gì chứ?
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm nhịp bước như đang bỏ chạy té khói của thôn dân kia, nhịn không được liếc mắt.
Tới nhà trưởng thôn, Chu Bách Triết còn chưa mở miệng đã sửng sốt: "Áo Cổ Đinh, sao anh lại ở đây?"
Áo Cổ Đinh nhướng mày nói: "Tới thương lượng chút chuyện với trưởng thôn."
Chu Bách Triết ồ một tiếng, cũng không hỏi thêm, khẳng định là có quan hệ với trùng biến dị, đối với thứ này, cậu căn bản không có hứng thú.
Trưởng thôn chỉ nước táo đã chuẩn bị sẵn trên bàn, ra hiệu cho Chu Bách Triết xong thì lại cùng Áo Cổ Đinh bàn bạc về chuyện trùng biến dị.
Chu Bách Triết nhảy lên bàn, vừa uống nước táo vừa buồn chán nghe hai người nói chuyện.
Rất nhanh, Chu Bách Triết đã bị nội dung cuộc nói chuyện hấp dẫn, nhịn không được nhích tới gần một chút để nghe rõ hơn.
Trưởng thôn nhíu chặt mày: "Áo Cổ Đinh đại nhân, này không nên a."
Áo Cổ Đinh chỉ một vị trí trên bản đồ trong nhà trưởng thôn, trầm giọng nói: "Thôn bọn ông đời đời sống ở nơi này, đối với sơn động này bọn ông không có chút ấn tượng nào cả à?"
Trưởng thôn cẩn thận suy nghĩ, khẳng định lắc đầu: "Chuyện này nói ra cũng kỳ quái, mặc dù sơn động kia cách nơi này không xa nhưng thôn chúng tôi quả thật không hề hay biết gì cả."
Áo Cổ Đinh trầm tư: "Thôn bọn ông chưa từng thăm dò con đường kia à?"
Trưởng thôn suy nghĩ một lúc rồi xông ra ngoài cửa la ầm lên: "Gọi đội trưởng đội săn vào đây."
Không tới ba phút, đội trưởng đội săn đã chạy vào, vừa thở hổn hển vừa không quên chào hỏi Chu Bách Triết cùng Áo Cổ Đinh.
"Trưởng thôn, nghe nói ngài tìm tôi?"
Trưởng thôn gật đầu chỉ một nơi trên bản đồ: "Chỗ này đội trưởng có từng tới chưa?"
Đội trưởng đội săn nói: "Chỗ này tôi chưa tới, bất quá nó rất an toàn."
Áo Cổ Đinh nghe vậy thì nhịn không được nhướng mày: "Rất an toàn?"
Đội trưởng đội săn nhạy bén nhận ra giọng điệu Áo Cổ Đinh tựa hồ có chút không đúng, sắc mặt ông có chút khẩn trương: "Vâng, đội đi săn bọn tôi phụ trách lục soát kiểm tra những nơi phụ cận thôn, nhất định phải đảm bảo trùng biến dị không tiến vào khu vực chúng ta đã làm dấu."
Áo Cổ Đinh nhíu chặt mày, tin tức mà đội trưởng đội săn nói khác hoàn toàn với hiện trường anh tra được.
Chu Bách Triết ở bên cạnh nói: "Đội trưởng đội săn, trước đó chúng ta đã đi tới chỗ này."
Đầu óc đội trưởng mơ hồ, lại càng khẩn trương hơn: "Kia...?"
"Nơi đó thoạt nhìn đã lâu không có ai đi qua, cỏ cao tới cỡ này rồi."
Đội trưởng đội săn nghe vậy nhịn không được thở phào một hơi: "Mỗi khu vực do một đội viên đội săn phụ trách, khu vực đó do Tiểu Trương phụ trách, rất có thể mọi người đã không để ý tới con dấu của Tiểu Trương."
Áo Cổ Đinh không phản bác, chỉ nói: "Gọi Tiểu Trương vào đây."
Rất nhanh Tiểu Trương bị gọi vào, hắn có chút thấp thỏm bất an, khớp xương cũng trắng bệch, môi run rẩy: "Chào Ớt, Ớt đại vương."
Vừa nói, đang định chào từng người trong phòng nhưng đã bị Áo Cổ Đinh ngắt lời: "Chuyện kế tiếp, cậu cần phải thành thật trả lời."
Tiểu Trương run rẩy gật đầu, biểu thị: "Tôi nhất định sẽ thẳng thắn."
Chu Bách Triết ở bên cạnh nghe mà buồn cười không thôi, Tiểu Trương nhìn cứ như phạm nhân, dáng vẻ phải thẳng thắn để nhận được khoan hồng.
Thế nhưng không ngờ ý nghĩ của Chu Bách Triết lại biến thành lời tiên tri.
Áo Cổ Đinh trầm giọng: "Khu vực này do cậu phụ trách?"
Tiểu Trương liếc nhìn bản đồ, biểu tình nháy mắt tái nhợt, giống như nghĩ tới điều gì đó nhưng vẫn cố giữ trấn định, gật đầu lắp ba lắp bắp nói: "Dạ vâng, là tôi phụ trách."
Áo Cổ Đinh lại hỏi: "Cậu có tiến vào chỗ này lục soát không?"
Ánh mắt Tiểu Trương hốt hoảng, miễn cưỡng nói: "Tôi..."