Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 93: Quả ớt làm tôi vui sướng




Dị năng chữa trị mà cậu vẫn luôn kiêu ngạo cư nhiên mất hiệu lực?

Trên mu bàn tay Áo Cổ Đinh vẫn còn lưu lại vết thương kia, lúc này vẫn còn đang nhỏ máu, hoàn toàn không có chút dấu hiệu khôi phục.

Chu Bách Triết vội vàng dùng cành lá cuốn lấy cổ tay đối phương, muốn ngăn cản máu tiếp tục chảy ra.

So với Chu Bách Triết kinh ngạc, ánh mắt Áo Cổ Đinh chỉ khẽ lóe, tựa hồ không hề giật mình, ngược lại còn có biểu tình giống như quả thế.

Chuyện này đã kiểm chứng được suy nghĩ trước đó của anh chính xác.

Đó là tất cả sức mạnh thần kỳ của Ớt đại vương đều hoàn toàn miễn dịch với anh.

Giống như bom ớt kia vậy, cũng hoàn toàn miễn dịch.

Cho dù là loại bom ớt làm vô số nhân loại khiếp sợ cùng cay tàn trùng biến dị.

Chu Bách Triết cũng không thèm để ý những thứ khác, vội vàng thúc giục Áo Cổ Đinh: "Mau bụm vết thương lại đi, tôi tìm băng gạc cùng rương chữa trị.

Áo Cổ Đinh nghe vậy thì lấy tay bụm vết thương lại, không quên nói: "Rương chữa trị ở dưới ngăn tủ thứ hai."

Đã ở trong gian phòng này được một tháng, anh cũng biết đại khái vị trí đồ đạc.

Chu Bách Triết gật gù, vội vàng lấy rương chữa trị ra rồi bôi thuốc cho Áo Cổ Đinh, cuối cùng còn dán lên một miếng gạc của thời này có tác dụng sát trùng.

Miếng gạc này có màu bán trong suốt, lúc dính vào trên da sẽ nhanh chóng biến thành màu trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không có người nào có thể phát hiện trên mu bàn tay có dán thứ này.

Còn vết thương thì đã hoàn toàn cầm máu, tin tưởng qua vài ngày nữa vết thương sẽ lành hẳn.

Chu Bách Triết không thể không thán phục đồ đạc ở thời đại này quá thần kỳ, rõ ràng thôn làng không quá sai biệt với thành trấn ở thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù có cao ốc nhưng vẫn làm cậu có cảm giác mình vẫn còn ở thế kỷ hai mươi mốt.

Chỉ là miếng gạc này đã làm Chu Bách Triết chân chính ý thức được, thời đại này đã không còn là thế giới mà cậu quen thuộc.

Đột nhiên, Chu Bách Triết cảm thấy có chút thương cảm, lá cây vô thức rũ xuống, thoạt nhìn cực kỳ mất tinh thần, thực đáng thương.

Áo Cổ Đinh nhạy bén cảm nhận được ưu tư của cây ớt nhỏ không tốt, liền hỏi: "Em đang nghĩ gì đó?"

Chu Bách Triết khoát tay, cố tỏ ra tang thương nói: "Chỉ là nhất thời có chút cảm khái thôi, thế giới này thật sự không giống thế giới mà tôi sinh hoạt trước kia."

Áo Cổ Đinh nhíu mày, có chút bất ngờ khi cây ớt nhỏ này cư nhiên còn biết thương cảm.

Chu Bách Triết nhanh chóng thu thập ưu tư nói: "Không nói tới mấy chuyện đã qua kia nữa, nói về chuyện trước mắt đi."

Vừa nói con ngươi Chu Bách Triết vô thức hướng xuống, nhìn chằm chằm mu bàn tay Áo Cổ Đinh: "Vừa nãy anh nói miễn dịch hoàn toàn là có ý gì?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh tối sầm rồi chợt lóe ưu tư không rõ, anh nói: "Tất cả dị năng của em đều vô dụng với tôi."

Chu Bách Triết há to mồm, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, bừng tỉnh lẩm bẩm: "Chả trách anh không sợ bom ớt của tôi."

Chỉ là...

Chu Bách Triết buồn bực nói: "Nhưng mà bom ớt của tôi hình như có thể giúp anh hồi phục năng lượng."

Nếu nói là hoàn toàn miễn dịch thì tựa hồ lại không phù hợp lắm.

Nghĩ tới điểm đặc biệt trong dị năng của mình, âm thanh có chút ý lạnh: "Dị năng của tôi có chút đặc biệt, cần có ớt để gia tăng, mà ớt của em..." Nói tới đây, ngữ điệu của anh có chút sâu xa: "Chẳng những có thể tăng dị năng của tôi, mà còn khôi phục lượng năng lượng đã tiêu hao."

Chu Bách Triết nhịn không được nhân tính hóa đỡ cằm, thâm trầm tự hỏi: "Nói như vậy thì có chút không quá hợp lý."

Hoàn toàn không có đạo lý a.

Vì cái gì cánh thiên sứ, lá thăng cấp cùng lá dị năng hoàn toàn không có tác dụng, nhưng bom ớt thì lại có hiệu quả chứ?

Thật sự kỳ quái.

Chuyện này Áo Cổ Đinh cũng thực tò mò, thế nhưng trước mắt bọn họ căn bản không có biện pháp nghiên cứu kết quả, chỉ có thể tạm thời buông xuống.

Chu Bách Triết uể oải nói: "Xem ra tôi chỉ có thể dùng bom ớt giúp anh thăng cấp."

Cũng không biết con trùng biến dị cấp bảy kia sẽ xuất hiện lúc nào, phải nhanh chóng gia tăng thực lực của Áo Cổ Đinh mới được.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, vuốt cằm nói: "Không sai."

Sau đó, Chu Bách Triết thừa dịp tinh thần lực mình coi như sung túc kích thích sinh trưởng bom ớt, sau đó hái xuống bỏ lên bàn.

"Số ớt này cho anh."

Dứt lời, Chu Bách Triết nhịn không được lui về sau, sau đó lại tiếp tục lui tiếp, cho đến khi dựa lưng vào vách tường vẫn không ngừng bị vị cay công kích, tựa hồ có thể cay khóc cả linh hồn vậy, cảm giác thật sự là đớn đau.

Vì cái gì trên thế giới này lại có một chuyện phi khoa học như vậy chứ?

Thân là cây ớt, vì sao lại sợ cay?

Chu Bách Triết vội vàng nhảy phóc vào chậu rửa mặt, dùng nước ngăn cách vị cay tràn ngập trong gian phòng, chỉ lộ ra một cái lá nhỏ run rẩy làm ánh mắt tạm thời để quan sát thế giới bên ngoài.

Về phần rễ cùng lá cây thì toàn bộ đều chìm trong nước, theo gợn nước mà đong đưa đong đưa, nhìn rất xinh đẹp.

Bất quá lúc này không có người nào thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp này, bởi vì sự chú ý của Áo Cổ Đinh đã hoàn toàn bị mớ ớt đỏ rực trên bàn hấp dẫn.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, cảm giác rung động không thể nói rõ một lần nữa dâng trào.

Thật lâu sau tầm mắt Áo Cổ Đinh mới khôi phục thanh minh, cầm hai quả ớt chỉ thiên bỏ vào miệng, biểu tình bình tĩnh nhai vài cái...

Nháy mắt làn sương đỏ tràn ngập trong miệng Áo Cổ Đinh, vị cay quen thuộc không ngừng kích thích gai lưỡi. Cả quá trình Áo Cổ Đinh tựa hồ hoàn toàn không cảm giác được vị cay kia, vẫn ung dung nuốt xuống, thuận tiện cũng nuốt luôn làn sương đỏ kia, hoàn toàn hấp thu sạch sẽ.

Hoàn toàn không bỏ sót một tia sương đỏ nào, Chu Bách Triết ở dưới đáy nước nhìn mà khâm phục, suýt chút nữa muốn quỳ xuống hô đại đại.

Ớt cay như vậy, cậu chỉ ngửi vị thôi đã chịu không nổi, đáng sợ là Áo Cổ Đinh còn ăn nồng nhiệt như vậy.

Đúng vậy, Chu Bách Triết chắc chắn mình không nhìn nhầm, bởi vì sau khi ăn xong, Áo Cổ Đinh lại cầm thêm ba quả nữa bỏ vào miệng, biểu tình hoàn toàn không có chút biến hóa nào.

Chu Bách Triết nhìn mà cực kỳ khó chịu, cứ có cảm giác linh hồn mình cay cay.

Rốt cuộc một lúc sau, khi số ớt trên bàn đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Chu Bách Triết mới từ trong nước bò ra, hất văng bọt nước trên thân, vừa vung nước vừa có chút run rẩy dò hỏi: "Anh, anh không cay à?"

Ăn một lúc nhiều như vậy, cho dù là nhà vô địch ăn cay của địa cầu cũng chịu không nổi đi?

Càng miễn bàn tới chuyện ớt của cậu đã được chính trùng biến dị cấp sáu thử nghiệm quyền uy, ai nhìn cũng phải bật ngón tay cái nói bom ớt này tuyệt đối đủ cay!

Áo Cổ Đinh lau miệng, giọng điệu vẫn thực bình tĩnh: "Vừa vặn hơi cay."

Chu Bách Triết nhất thời nghẹt thở, lá cây cũng run rẩy: "Cái này... chính là hơn hai mươi quả ớt a, anh ăn xong chỉ cảm thấy hơi cay thôi sao?"

Áo Cổ Đinh nhíu mày, đưa ra đánh giá khẳng định: "Vị cay này cũng không tệ lắm, nếu có thể càng cay hơn thì càng tốt."

Chu Bách Triết trực tiếp trợn trắng mắt, suýt chút nữa đã bật thốt: Áo Cổ Đinh, anh đừng có mà khoác lác quá nhé! Bom ớt của ông ngay cả trùng biến dị cấp sáu cũng chịu không nổi, huống chi là anh.

Chỉ là nhìn biểu tình Áo Cổ Đinh thì thấy thế nào cũng không giống giả vờ, dù sao thì nếu như bị cay thật thì căn bản không thể nào giả vờ bình tĩnh như vậy được.

Điều này chứng minh, vị Áo Cổ Đinh này thật sự không sợ cay.

Nhưng tại sao lại như vậy chứ?

Chu Bách Triết không thể lý giải, cậu nói nghi vấn này ra, Áo Cổ Đinh nghe vậy mới nói: "Dị năng của tôi cần phải ăn ớt cay mới có thể thăng cấp, ớt đối với tôi chính là mỹ thực mỹ vị nhất thế gian."

Con ngươi của Chu Bách Triết thật sự muốn rớt xuống.

Lần đầu tiên cậu nghe nói... có người ăn cay là có thể thăng cấp.

Hóa ra vị này không quản là ăn dược tề, ăn lá cây thì cũng không có tác dụng bằng ăn ớt.

Không biết vì sao, Chu Bách Triết cứ luôn cảm thấy trên người vị Áo Cổ Đinh này có đại bí mật không người nào biết.

Chỉ là không biết bí mật kia rốt cuộc là gì.

Chu Bách Triết lại hỏi: "Vậy vừa nãy anh ăn nhiều ớt như vậy rồi, cảm giác thế nào?"

Biểu tình vẫn luôn lạnh băng trầm tĩnh với hết thảy mọi thứ của Áo Cổ Đinh hơi mềm đi, thoạt nhìn tâm nhìn quả thực không tệ: "Trạng thái dị năng nằm ở mức điên phong, đối phó cùng lúc hai con trùng biến dị cấp sáu cũng không khó."

Nhưng này có tác dụng gì a?

Một con trùng biến dị cấp bảy kia có thể đối đầu với cả trăm con trùng biến dị cấp sáu a.

Này hoàn toàn không phải là cùng cấp bậc.

Chu Bách Triết liền hỏi: "Vậy chừng nào anh mới có thể thăng cấp?"

Cậu nhớ mang máng lúc Áo Cổ Đinh mới tới tinh cầu này thì chỉ mới cấp năm mà thôi, kết quả không tới ba tháng đã trở thành dị năng giả cấp sáu.

Như vậy cấp bảy... cũng không xa đi?

Áo Cổ Đinh không chút lưu tình nói: "Ớt của em không đủ cay, không có cách nào làm tôi thăng cấp."

Chu Bách Triết trừng mắt, thoáng chốc cảm thấy không vui.

Ai cũng có thể nói cậu đáng sợ, nói dáng dấp cậu vừa lùn vừa nhỏ, thế nhưng tuyệt đối không thể nói cậu không đủ cay.

Bởi vì thân là một cây ớt chỉ thiên, cay chính là kiêu ngạo.

Với lại một cây ớt không cay sao có thể xưng bá chí tôn trong giới ớt được chứ?

Cậu là một người nam nhân phải trở thành Ớt đại vương a.

Chu Bách Triết vỗ vai Áo Cổ Đinh, tràn đầy ý chí chiến đấu nói:"Chờ đi, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh cảm nhận cái gì là cay thật sự."

Đến lúc đó, nhất định phải làm anh quỳ xuống đất cay khóc.

Ngày hôm sau Áo Cổ Đinh thức dậy từ rất sớm, nhíu mày nhìn tư thế ngủ của cây ớt nhỏ, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bởi vì nó dùng rễ cây quấn lấy chậu hoa, người không biết nhìn qua nhất định sẽ cho là dây leo.

Đó thật sự là một cây ớt à?

Trầm ngâm hồi lâu, Áo Cổ Đinh quyết định gọi cây Ớt đại vương này dậy.

"Tỉnh dậy đi."

Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên chọc Ớt đại vương nhịn không được xoay người, cành lá xanh mướt hơi ngọ nguậy, lại càng quấn chặt chậu cây hơn.

"Đừng có quấy rầy, đang ngủ mà." Âm thanh ngái ngủ nghe có chút mềm nhũn... ngược lại làm cái cây này thoạt nhìn có chút ngoan ngoãn, không hề phách lối như bình thường.

Áo Cổ Đinh búng lá cây, một lần nữa thúc giục: "Dậy đi."

Chu Bách Triết bị búng tới run bắn cả người, không phục bịt tai lại, nhắm mắt lẩm bẩm: "Không dậy đâu, vẫn chưa ngủ đủ."

Với lại dậy sớm như vậy để làm chi chứ, đêm hôm qua cậu ở trong chậu cây trằn trọc trở mình một hồi lâu, vất vả tới hơn nửa đêm mới ngủ, bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không mở nổi.