Đối với phản ứng của thôn dân, Áo Cổ Đinh vẫn thực bình tĩnh trầm giọng nói: "Không có."
Giọng điệu rất kiên định, rất quả quyết, nhóm thôn dân lập tức lộ ra biểu tình bừng tỉnh, lại càng sùng bái Ớt đại vương hơn.
Chu Bách Triết nói tiếp: "Yêu tinh mặc dù rất ít nhưng lại có sức mạnh thần kỳ, tỷ như tôi." Cậu hơi ngừng lại để câu lòng hiếu kỳ của thôn dâng lên cao, sau đó nhàn nhạt tỏ ra trang bức: "Tôi có thể dùng tinh hạch để thăng cấp, cấp bậc càng cao thì lại càng có nhiều sức mạnh thần kỳ hơn."
Mọi người bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ớt đại vương rõ ràng có nhiều sức mạnh thần kỳ như vậy nhưng mới đầu lại không thể sử dụng được chút dị năng nào.
Hóa ra hết thảy quyết định bởi cấp bậc của Ớt đại vương.
Chỉ là...
Thôn dân nào đó giơ tay, hiếu kỳ: "Vậy cấp bậc của Ớt đại vương càng cao có phải lại càng xuất hiện nhiều sức mạnh thần kỳ hơn nữa không?"
Chu Bách Triết gật đầu khẳng định: "Không sai, cấp bậc càng cao thì tôi lại có nhiều sức mạnh thần kỳ hơn."
Cách nói này cũng tương tự như tu luyện, cấp bậc càng cao thì càng hiểu được nhiều "chiêu thức" hơn.
Chu Bách Triết thầm lau mồ hôi, cuối cùng cũng giải quyết chu toàn.
Sau này mình có lấy thêm đồ mới từ hệ thống cũng có lý do hợp lý.
Nếu bọn họ truy hỏi vì sao thăng cấp lại có nhiều sức mạnh thần kỳ như vậy thì Chu Bách Triết có thể nhún vai đáp: vấn đề này bạn hỏi yêu tinh khác đi, tôi cũng không biết.
Thế nhưng thế giới tương lai này khẳng định không có yêu tinh khác tồn tại.
Vì thế vấn đề này... dĩ nhiên không có lời giải.
Tiếp đó, lại là thôn dân đó hỏi tiếp: "Kia... tôi có thể hỏi một vấn đề không?"
Chu Bách Triết hắc tuyến, cậu đã nói tới mức này rồi, tôi nói không thể được không?
"Nói đi." Chu Bách Triết bất đắc dĩ nói.
Thôn dân kia cân nhắc giọng điệu, thận trọng nói: "Vấn đề này ngài có thể không cần trả lời chúng tôi."
Không biết vì sao, Chu Bách Triết đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Thôn dân kia nói: "Ớt đại vương, không biết dị năng giả nhân loại chúng tôi có khả năng có sức mạnh như ngài không?"
Những thôn dân khác cũng bừng tỉnh, ánh mắt nóng hôi hổi nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, tựa hồ muốn nhìn ra biểu tình từ thân ớt của cậu.
Thế nhưng đáng tiếc, bọn họ nhìn chằm chằm một hồi cũng chỉ nhìn được lá cây của Ớt đại vương... thực non nớt, thực mềm mại, thực đáng yêu.
Sau đó.. không còn gì nữa.
Chu Bách Triết run run lá cây, cứ cảm thấy cả người nổi đầy chíp bông, cậu cố đè nén cảm giác bất ổn này xuống, từ từ tìm kiếm hàng hóa trong thương thành xem có món nào phù hợp hay không.
Ngay lúc Chu Bách Triết cẩn thận tìm kiếm, nhóm thôn dân bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, bởi vì Ớt đại vương lại không nhúc nhích, tựa hồ đã biến thành một cái cây bình thường.
Xảy ra chuyện gì a?
Chẳng lẽ lại ngủ rồi?
Năm phút trôi qua...
Nhóm thôn dân bình tĩnh nghị luận, nhóm Hoàng Mao ngược lại đứng ngồi không yên, Ớt đại vương xảy ra chuyện gì vậy?
Bất quá nhìn biểu tình bình tĩnh của thôn dân, nhóm Hoàng Mao mơ hồ cảm thấy chuyện này không phải chuyện lạ.
Vì thế Hoàng Mao giỏi giao tiếp nhất trong đám liền vỗ thôn dân bên cạnh hỏi: "Sao Ớt đại vương tự dưng không nhúc nhích nữa vậy? Có khi nào xảy ra chuyện không?"
Thôn dân bình tĩnh khoát tay: "Không sao đâu, Ớt đại vương thường như vậy lắm, có khi là ngủ, có khi là đang suy nghĩ."
Nhóm Hoàng Mao: "..."
Phương thức suy nghĩ của Ớt đại vương này cũng quá đặc biệt rồi đi, nhìn cứ như đã chết rồi ấy.
Chu Bách Triết đắm chìm trong thương thành, không ngừng lật trang, cuối cùng ở trang bảy mươi tám tìm được thứ mình muốn, cậu không khỏi há to miệng.
Ôi trời, thứ này cũng quá ghê gớm đi.
[Lá Dị Năng] có thể tiêu hao mười ngàn tích phân đổi một mảnh lá dị năng, cũng có thể tự chọn loại dị năng tương ứng, tỷ như kim mộc thủy hỏa thổ, còn có lôi, tinh thần, cùng chữa trị.
Chú ý: hệ chữa trị cần năm mươi ngàn tích phân mới đổi được.
Chu Bách Triết nuốt nước miếng, suýt chút nữa bị con số tích phân đáng sợ kia dọa tè ra quần, đừng nói mười ngàn tích phân, hiện giờ cậu chỉ còn có ba điểm tích phân thôi a, cái hệ chữa trị hố cha kia cư nhiên đòi năm chục ngàn tích phân.
Cậu đi đâu tìm nhiều điểm tích phân như vậy chứ?
Bom ớt của cậu mặc dù rất trâu bò nhưng đáng tiếc... nó có điểm đặc biệt là địch ta bất phân!
Có nó có ích lợi gì?
Nói ra thì sức mạnh của cậu vẫn còn quá yếu.
Ngay lúc này một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, ánh mắt Chu Bách Triết sáng ngời, nhịn không được cảm khái, vì sao trước kia cậu không nghĩ tới ý tưởng này a.
Hiện giờ sức mạnh của cậu thấp như vậy, cậu có thể xem xem trong thương thành có thứ gì đó gia tăng sức chiến đấu hay không a.
Tỷ như vũ khí?
Chu Bách Triết nhịn không được hưng phấn chà chà tay, vội vàng lật lại trang đầu tiên, bắt đầu tìm kiếm.
Trang thứ nhất... không có.
Trang thứ hai... vẫn không có.
Trang thứ ba... chờ một chút! Có phải cậu quên mất gì rồi không?
Cẩn thận suy tư hồi lâu, Chu Bách Triết bừng tỉnh.
Cậu đã quên mất thôn dân mà chìm đắm trong thương thành lâu như vậy, bọn họ khẳng định đã bị dọa sợ, nói không chừng đang kêu khóc lo lắng a.
Chu Bách Triết nhất thời cảm khái, nhóm thôn dân này thực sự rất quan tâm cậu, cậu vẫn nhanh chóng ra ngoài nói một tiếng với bọn họ đi.
Ý thức quay trở về thực tế, Chu Bách Triết chậm rãi mở mắt, chuẩn bị tinh thần sẽ bị một nhóm thôn dân vây quanh.
Hửm?
Chu Bách Triết chớp chớp mắt, cho là mình xuất hiện ảo giác.
Vì sao nhóm thôn dân vẫn thực bình tĩnh trò chuyện với nhau? Lại còn cắn hạt dưa ăn trái cây nữa chứ?
Còn cái người ngồi vị trí thứ năm hàng thứ ba kia nữa, đừng tưởng tôi không thấy cậu vừa gãi giò vừa cười tươi như hoa nha...
Cái này, cái này... sao lại hoàn toàn khác với tưởng tượng như vậy chứ?
Ai nói bọn họ quan tâm lo lắng yêu thương cậu chứ?
Cậu không nhúc nhích đứng trên đây lâu như vậy cư nhiên không có thôn dân nào tỏ ra lo lắng.
Nháy mắt, Chu Bách Triết vốn cho là bản thân có thần kinh thô cứng như thép mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát.
Chu Bách Triết run run rễ cây, cảm thấy mệt mỏi quá...
Thôn dân nào đó chú ý được gì đó, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở: "Ớt đại vương tỉnh rồi."
Soạt, nháy mắt toàn bộ âm thanh trò chuyện của thôn dân biến mất, người người mở to mắt nhìn chằm chằm Chu Bách Triết.
Chu Bách Triết bối rồi, này, này là tình huống gì đây?
Trưởng thôn đặt trái cây xuống, nhẹ giọng nói với Chu Bách Triết: "Ớt đại vương, ngài tỉnh ngủ nhanh vậy? Kia ngài còn kể chuyện tiếp không?"
Chu Bách Triết cảm thấy trên đầu mình hình như có một đàn quạ đen quác quác bay ngang qua, bọn họ cho là cậu ngủ sao?
"Tôi cũng không có lớn tuổi, sao có thể hở ra là ngủ chứ." Chu Bách Triết vội vàng phản bác.
Biểu tình của thôn dân trở nên thực quái dị, cứ như có lời nhưng không biết nên nói hay không.
Chu Bách Triết nhịn không được nhíu mày, kháng nghị: "Mấy người không tin?"
Một thôn dân lớn gan nuốt nước miếng, giơ tay nói: "Thế nhưng ngài sống từ địa cầu cổ tới bây giờ, đã hơn hai ngàn tuổi rồi a."
Hơn hai ngàn tuổi, nhân loại sống lâu nhất cũng chỉ hơn bảy mươi mà thôi, không giống thời bây giờ, phần lớn mọi người đều có thể sống tới hai trăm tuổi, cấp bậc càng cao thì càng sống được lâu hơn.
Nhưng cho dù lâu thế nào cũng không thể lâu bằng Ớt đại vương.
Một lão ớt hơn hai ngàn tuổi, lớn tuổi trí nhớ không tốt còn thích ngủ cũng rất bình thường, đáng tiếc Ớt đại vương căn bản không chịu thừa nhận mình đã già, vẫn muốn giả vờ là tiểu thịt tươi.
Vì thế thôn dân mới muốn nói lại thôi, căn bản không muốn chọt vào vết sẹo của lão ớt, chỉ là người anh em này cũng quá không hiểu chuyện đi, cư nhiên thọt một dao đâm làm lão ớt tức tới thở hổn hển.
Chu Bách Triết tức muốn lệch mũi, cố tình lại không thể phản bác, tuổi thật của cậu thực tế còn không tới ba mươi, còn thuộc về cấp bậc tiểu thịt tươi, kết quả đến nơi này xong cứ không ngừng gia tăng gia tăng... tăng đến tận cấp bậc tổ tiên.
Cái nồi này, cậu cõng thật sự quá oan uổng.
Vì muốn thay đổi thân phận cụ cố trong lòng thôn dân, Chu Bách Triết chỉ có thể nói: "Đối với yêu tinh mà nói, hai ngàn năm vẫn chỉ là con nít, yêu tinh lợi hại có thể sống hơn mười ngàn năm."
Nhóm thôn dân không ngừng gật gù, vâng vâng vâng, Lão Ớt đại vương nói cái gì cũng đúng, lúc này tất cả mọi người đều thực thức thời, ngàn vạn lần không thể đâm vào nỗi đau của lão ớt a!
Nhóm thôn dân lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi, ngầm hiểu, sau đó thực hoàn mỹ cho qua chuyện này.
Sắc mặt Chu Bách Triết tốt hơn một chút: "Vậy thì tạm được."
"Vậy... còn kể chuyện tiếp không?" Thôn dân nào đó giơ tay hỏi.
Chu Bách Triết khoát tay: "Kỳ thực cũng không có gì để nói, đơn giản chính là yêu tinh có năng lực mạnh mẽ, có thể sống rất lâu, mà tôi chính là ớt tinh trong truyền thuyết của mọi người."
Nếu Ớt đại vương không muốn nói, mặc dù rất muốn nghe tiếp nhưng không có ai dám ép, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
"Nhưng mà..." Chu Bách Triết nói: "Tôi còn chuyện muốn nói, chỉ là chuyện này có lẽ hơi khó tiếp nhận."
Thôn dân vốn đã định rút lui giải tán, nghe vậy thì cái mông vốn đã hơi nhếch lên lập tức dính trở lại băng ghế, bây giờ ai dám bảo bọn họ đứng lên thì chắc chắn sẽ bị ăn đập!
Xa xa, Áo Cổ Đinh nhấc chân định rời đi cũng dừng lại, đứng im tại chỗ, giả vờ như mình chỉ hơi đổi chân trụ mà thôi, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt nghiêm túc.
Không biết vì cái gì, anh mơ hồ có cảm giác cây ớt này sắp nói ra một tin tức rất lớn.
Giọng điệu của Chu Bách Triết có chút nghiêm túc: "Trước tiên, tôi muốn nỏi mọi người một chút, mọi người biết vì sao mình có thể sử dụng được dị năng không?"
Thôn dân nhìn nhau, nhịn không được phì cười.
"Đương nhiên là vì kiếm kích quang a." Một tho6nd ân cười ha hả nói.
Chu Bách Triết gật đầu, lại hỏi: "Vậy vì sao kiếm kích quang lại có thể làm mọi người kích phát dị năng?"
Vấn đề này làm thôn dân có chút do dự, thật lâu sau Hoàng Mao giơ tay, đáp lời: "Đương nhiên là vì khoáng thạch, có chúng làm môi giới nên chúng ta có thể sử dụng được dị năng, cũng giết trùng biến dị dễ hơn."
Thôn dân nghe vậy cũng rối rít gật đầu.
Chu Bách Triết cười, lại ném ra một vấn đề.
"Vậy vì sao mọi người cần kiếm kích quang mới có thể kích phát dị năng nhưng trùng biến dị lại không? Vì sao tôi cũng không?"
Nói xong, Chu Bách Triết cảm thấy vấn đề này có chút vấn đề, cứ như đang ám chỉ là chỉ có loài không phải nhân loại mới có thể sử dụng dị năng vậy, vì thế cậu vội vàng bồi thêm một câu.
"Còn Áo Cổ Đinh nữa, anh cũng không cần kiếm kích quang vẫn có thể sử dụng dị năng, rốt cuộc là vì sao chứ?"