Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 49: Tướng quân không sợ cay




Áo Cổ Đinh... tựa hồ đang hấp thu làn sương đỏ.

Chu Bách Triết cơ hồ cho rằng mình nhìn nhầm, thậm chí là xuất hiện ảo giác.

Uy lực của bom ớt đáng sợ như vậy, sao có người có thể hấp thu được chứ?

Nhưng rất nhanh, trong ánh mắt khiếp sợ của Chu Bách Triết, làn sương đỏ tiếp tục nhạt hơn, cuối cùng hoàn toàn biến mất, mà ở đó đứng một người, biểu tình lãnh tĩnh, kh1i thế toàn thân vô cùng đáng sợ, hệt như một ngọn núi lửa, chạm tới là bùng nổ.

Này... là chuyện gì?

Chu Bách Triết tự véo mình một cái, khẳng định mình không phải đang mơ, sau đó cả cây ớt sửng sốt, trên đời này có người không sợ bom ớt của cậu?

Áo Cổ Đinh cẩn thận cảm thụ năng lượng trong cơ thể, cuối cùng khẽ xoa nắm tay, con ngươi đen nhánh lại càng âm trầm hơn.

Anh... thăng cấp.

Con trùng biến dị cấp sáu vẫn như cũ lăn lộn gào thét, bị ép tới đường cùng làm nó điên cuồng công kích hết thảy, thân thể to lớn không ngừng phá hỏng kiến trúc xung quanh, mặc dù không nhìn thấy nhưng nó có thể nghe ra được xung quanh căn bản không có ai.

Đám nhân loại đáng chết kia...

Trùng biến dị cấp sáu phẫn nộ, trong lòng hiểu được đám nhân loại hèn hạ vô sỉ kia đã sớm trốn chạy, nó vội vàng ngưng tụ năng lượng, quyết định tự bạo, mạng đổi mạng với đám nhân loại kia.

Như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ mà trùng vương giao cho nó.

Đó chính là... giết chết tất cả nhân loại.

Không chừa một mống.

Trùng biến dị cấp sáu nháy mắt ngưng tụ ra quả cầu năng lượng đáng sợ, luồng gió cường đại xoay tròn cuốn hết thảy mọi thứ, dần dần trở thành vòi rồng, một vài gốc cây nhỏ bị nhổ bật gốc, càng miễn bàn tới những loại thực vật khác.

Chu Bách Triết giống như chiếc túi ni lon bị cuốn bay, hoàn toàn không có chút thời gian nào để phản ứng, thế giới trước mắt không ngừng xoay tròn, trời đất cơ hồ sắp hòa thành một, không thể phân rõ cái nào trên cái nào dưới.

"Cứu mạng." Chu Bách Triết không ngừng vung vẫy cành lá muốn bắt lấy thứ gì đó, thế nhưng lúc này đang bay giữa không trung, làm sao túm được thứ gì.

Mắt thấy đã sắp bị hút vào vòi rồng, nói không chừng sẽ bị những thứ bên trong đụng trúng, cái mạng nhỏ cũng không còn, Chu Bách Triết nhịn không được kêu rên, mạng mình tiêu rồi a.

Thế nhưng ngay lúc này, Áo Cổ Đinh hơi hé mắt, nhanh chóng rút kiếm kích phát dị năng hệ băng bức người, làm thanh kiếm tỏa ra khí tức nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Trùng biến dị mặc dù mù nhưng cảm nhận vẫn rất nhạy bén, nó theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhịn không được lùi về sau nhưng đã không còn kịp.

Giây tiếp theo, thanh kiếm xẹt nhanh tới mức chỉ thấy một vệt tàn ảnh xẹt qua đầu trùng, Áo Cổ Đinh thu hồi kiếm, mặt không biểu cảm nhìn Chu Bách Triết bay trên không trung, không rõ đang nghĩ gì.

Trùng biến dị nhịn không được run run cánh muốn thoát đi, nhưng rất nhanh sau đó nó phát hiện có thứ gì đó trên người mình rớt xuống, cổ lành lạnh, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Đầu trùng lăn lông lốc vài vòng dưới đất, con ngươi bị cay nổ chỉ còn lại hốc mắt trơ trọi, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Đến khi chết đi, nó vẫn không biết, đầu mình đã sớm bị cắt đứt.

Thực tế, khi bị cắt đầu mà nó vẫn còn ý thức như vậy có thể thấy một kiếm của Áo Cổ Đinh nhanh gọn đến cỡ nào.

Ánh mắt Cổ Đinh âm trầm nhìn chằm chằm những quả ớt rơi tán loạn dưới đất, thật lâu sau, anh khom người, thực tự nhiên nhặt ớt rồi trịnh trọng đặt vào chiếc khăn tay màu trắng, vô cùng quý trọng.

"Thình thịch!"

Chu Bách Triết ở giữa không trung rơi xuống, bẹp một phát tạo thành lõm đất hình cây ớt, sau đó ai u vài tiếng bò dậy, run rẩy một thân bùn đất.

"May mà không chết." Chu Bách Triết vỗ vỗ mấy quả ớt đỏ rực vẫn còn trên đầu, sau đó mới xoay người đối mặt với Áo Cổ Đinh.

"..." Chu Bách Triết trầm mặc, ánh mắt vô thức dời xuống, dừng lại ở mấy quả ớt vô cùng chói mắt trên chiếc khăn tay của đối phương.

Cái tên biến thái Áo Cổ Đinh này lại thu thập ớt của cậu.

Chu Bách Triết nhịn không được lẩm bẩm, bất quá ngoài miệng lại nói: "Cái kia, vừa nãy cám ơn anh."

Áo Cổ Đinh biết Ớt đại vương cám ơn chuyện gì, bình tĩnh nói: "Nói không như vậy thật không có thành ý, em có thể đưa số ớt trên đầu em cho tôi làm quà cám ơn."

Chu Bách Triết trợn mắt há hốc, cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm.

Người nam nhân trâu bò này thoạt nhìn có địa vị rất cao này cư nhiên lại nói ra yêu cầu có chút kỳ quái lại dở khóc dở cười như vậy.

Bất quá dù sao anh cũng cứu cậu, Chu Bách Triết lập tức nói: "Được."

Dứt lời, cậu liền vươn cành túm ớt, động tác cực kỳ thô lỗ, cơ hồ có thể dùng từ bứt để hình dung, lá cây cũng bị kéo tới biến hình.

Áo Cổ Đinh lập tức nổi gân xanh, bước nhanh tới trầm giọng nói: "Chờ đã, để tôi hái."

Ớt đại vương tự túm đầu mình nghiêng qua một bên cứng ngắc thân mình, không biết nên làm sao.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh lộ rõ cảnh cáo, thậm chí còn có chút nôn nóng: "Mau buông ra."

"..." Ớt đại vương ò một tiếng, buông tay, phấn đầu nháy mắt bị bắn ngược trở lại, còn khẽ run vài cái, mấy quả ớt đỏ au trên đỉnh đầu vẫn thực chói mắt, tỏa ra vị cay đậm đà.

Chu Bách Triết nhịn không được run run, ngay cả linh hồn tựa hồ cũng bị cay, cơn tê dại lan tràn khắp toàn thân, cậu nhịn không được hít sâu một hơi, vội vàng nói: "Mau hái đi, bản đại vương sắp bị cay chết rồi."

Áo Cổ Đinh lập tức đưa tay, thực nhanh nhẹn hái những quả ớt đỏ kia xuống, từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không tổn thương bất kì chiếc lá nào.

Chu Bách Triết vội vàng lui về sau vài bước, hệt như gặp đại địch nhìn chằm chằm mấy quả ớt kia, sợ mùi của nó sẽ lan đến chỗ mình.

Đầu năm nay, cậu có thể nói lí nói lẽ với ai a!

Một cây ớt chỉ thiên mọc ra một đống ớt chỉ thiên non non, kết quả lại bị những quả ớt kia cay đến phát hoảng, chuyện này nói ra chắc chắn sẽ bị người ta chê cười, bị người ta phỉ nhổ.

Thế nhưng, ớt này thật sự quá cay!

Thật sự là cây ớt bình thường như cậu không thể chịu được.

Bất quá...

Chu Bách Triết nhịn không được quan sát Áo Cổ Đinh, xác định đối phương trừ bỏ tóc có chút rối, quần áo có chút nếp nhăn thì cả người hoàn toàn tỏa sáng, tinh thần tràn đầy, so với sắc mặt tái nhợt trước đó cứ như hai người khác biệt.

Này, rốt cuộc là chuyện gì?

Quan trọng hơn là... người này, vì sao lại không sợ bom ớt của cậu.

Chu Bách Triết nhịn không được nhìn thi thể trùng biến dị cấp sáu, nhịn không được chậc chậc hai tiếng, xem bom ớt của cậu đi, nó chính là kiêu ngạo của cậu, ngay cả trùng biến dị cấp sáu cũng không chống đỡ nổi, cặp cánh kia bị ăn mòn đến rách bươm rồi.

Chậc chậc, nhìn lớp giáp kia đi, thủng lỗ chỗ, còn có thể ngửi thấy mùi thơm cay nồng từ trong cơ thể nó truyền ra, tám phần là bên trong đã bị cay chín.

Ở xa xa, thôn dân nhìn hết một màn này, tròn mắt nhìn nhau, khiếp sợ đến mức qua thật lâu vận chưa lấy lại tinh thần.

"Chúng ta... có nên qua đó xem thử không?" Thôn dân nào đó nhỏ giọng đề nghị.

Một thôn dân khác hoảng sợ: "Ông không sợ cay chết thì đi đi."

Người nọ phản bác: "Làn sương đỏ cũng tan rồi, căn bản không có việc gì."

"Muốn đi thì ông đi đi, tôi cũng không đi." Một thôn dân khác cũng lắc đầu lia lịa.

Thôn dân kia cắn răng, dè dặt tiến tới.

Mỗi bước đều thật cẩn thận, trong không khí vẫn có thể ngửi thấy mùi vị nồng đặc làm người ta hít thở không thông, cũng may không cay tới mức sưng đỏ da, thậm chí là tổn thương.

Thôn dân nọ nhịn không được thở phào một hơi, nhanh chân chạy tới, liếc nhìn xung quanh, khiếp sợ không thôi, Áo Cổ Đinh kia thực sự quá mạnh, đến khi nhìn thấy xác con trùng biến dị thì lại càng không nhịn được run rẩy.

Dù trùng biến dị cấp sáu đã chết rồi nhưng uy áp nó lưu lại ở đó, thân là dị nhân giả, hiển nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Chú ý thôn dân tới, Áo Cổ Đinh nhìn lướt qua đối phương, con ngươi đen nhánh, so với trước kia lại càng băng lãnh hơn.

Thôn dân nhịn không được rùng mình, lùi về sau vài bước, không dám... tiến tới nữa.

Chu Bách Triết vội vàng nói: "Bảo mọi người nhanh chóng thu dọn nơi này đi, xử lý sạch sẽ một chút, đề phòng những thứ khác..." Ngừng lại một chút, cậu hỏi Áo Cổ Đinh: "Không còn trùng triều nữa chứ?"

Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, tựa hồ cảm thụ gì đó, vài giây sau nhàn nhạt nói: "Hôm nay thì không, ngày mai thì không chắc."

Chu Bách Triết nháy mắt hắc tuyến: "Chỉ cần hôm nay không có trùng triều nữa là được." Dứt lời, cậu tiếp tục nói với thôn dân: "Đi đi, bảo mọi người thu dọn, mùi máu cũng xử lý sạch sẽ, không nên để trùng biến dị phát hiện nơi này."

Áo Cổ Đinh nói: "Không cần, con trùng vương cấp bảy kia đã sớm biết rồi, chính là nó phái trùng triều tới, kế hoạch tiêu diệt thôn làng, và..." Anh khựng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói: "Giết tôi."

Cho dù là thôn dân có tinh thần lực không nhạy bén cũng cảm nhận được sát khí, nháy mắt run rẩy tè ra quần chạy đi.

Nơi này thật sự quá đáng sợ!

******

Chu Bách Triết bị khí lạnh cóng đến run run, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Trùng vương kia sao lại muốn giết anh?"

Lúc nói những lời này, giọng điệu Chu Bách Triết lộ rõ bất mãn, theo lý mà nói khả năng mình giết được trùng biến dị cao đằng cao hơn Áo Cổ Đinh, thế mà con trùng vương kia cư nhiên không thèm nhìn tới mình.

Đúng là quá coi thường bản đại vương mà, đúng là không nhịn nổi!

Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ: "Có thể là vì tôi có thể uy hiếp tới nó."

Lời nói này thực bình tĩnh, cứ hệt như đang hỏi bạn ăn cơm chưa vậy, cố tình Chu Bách Triết lại cảm nhận được chút khoe khoang!

Đúng là chó má mà!

Rõ là nói cậu đây căn bản không tạo thành uy hiếp cho con trùng vương kia nên mới không được nó chú ý.

Chu Bách Triết ôm rễ cây, cảm thấy ngực đau quá.

Rất nhanh, nhóm thôn dân đã bắt đầu thu dọn chiến trường, xử lý tinh hạch, dĩ nhiên toàn bộ quá trình đều rất dè dặt, thậm chí thỉnh thoảng còn lén liếc nhìn Áo Cổ Đinh, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc cùng sùng bái.

Vị Áo Cổ Đinh đại nhân kia, thật sự quá mạnh!

Chưa từng thấy qua người nào sử dụng dị năng hoàn mỹ như vậy, một kiếm kia, chỉ cần nhớ lại thôi đã đủ làm nhóm thôn dân nhiệt huyết sôi trào. Chỉ một kiếm đã dễ dàng giết chết trùng biến dị cấp sáu!

Thử hỏi ai có thể làm được?

Vị Áo Cổ Đinh đại nhân kia, thật sự quá mạnh!

Những lời này, thôn dân đã thầm cảm khái vô số lần, rung động không thôi.

Còn Ớt đại vương...

Thôn dân toàn thôn biểu thị... a... chúng ta tiếp tục khen Áo Cổ Đinh đại nhân đi.

Vị Áo Cổ Đinh đại nhân kia, thật sự quá mạnh!