Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 45: Fan não tàn của ớt đại vương




Chẳng lẽ...

Tinh thần lực của cậu lại mạnh mẽ hơn!

Ý niệm này chợt lóe qua nhưng lại giống như đốm lửa nhen nhóm không thể nào tiêu tán.

Chu Bách Triết khẽ động tâm điều khiển những cây ớt kia, lần này cậu rõ ràng cảm thấy có chút khác biệt với trước kia, điều khiển nhiều cây ớt như vậy nhưng hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí so với trước kia còn điều khiển hoàn mỹ hơn.

Này là chuyện tốt.

Chu Bách Triết làm ra thế trận lớn như vậy dĩ nhiên thu hút sự chú ý của không ít người, bọn họ rõ ràng cảm giác được Ớt đại vương tựa hồ đã mạnh mẽ hơn...

Thế nhưng đối mặc với chuyện dị loại trở nên mạnh mẽ hơn, đại đa số mọi người đều rất hưng phấn. Đối với bọn họ mà nói, Ớt đại vương càng mạnh thì lần trùng triều này lại càng có tỷ lệ chiến thắng cao hơn.

Dĩ nhiên, ngoại từ số đông thì có một số nhỏ không quá vui vẻ, dị loại mạnh hơn sẽ mang tới tai họa rất đáng sợ, dị loại chính là dị loại, tuyệt đối sẽ không đồng lòng với nhân loại.

Nhưng mà e ngại sức mạnh đáng sợ của Ớt đại vương, đám người này nhanh chóng cúi đầu, giấu đi ác ý sâu trong mắt.

Với lực tinh thần nhạy bén của mình, Chu Bách Triết dĩ nhiên cảm nhận được một chút ác ý, thế nhưng cậu chỉ cười nhạt, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào.

Những người này cho dù xấu thế nào cũng không thể làm được gì, trước mặt người cường đại thực thụ, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là uổng phí.

Tay trưởng thôn run run, có chút khẩn trương lại mong đợi hỏi: "Ớt đại vương, có phải ngài vừa thăng cấp không?"

Nếu thật sự thăng cấp, Ớt đại vương cay như vậy nói không chừng có thể đối phó rất nhiều trùng biến dị.

Chu Bách Triết cười khổ, đối với trưởng thôn vẫn luôn kỳ vọng mình thăng cấp, cậu thật sự không nỡ phá vỡ, liền thuận theo nói: "Đương nhiên rồi."

"Tốt quá rồi!" Trưởng thôn vỗ mạnh đùi mình, mừng như điên, qua thật lâu sau mới bình phục lại tâm tình, thực trịnh trọng lại có chút xấu hổ nói: "Ớt đại vương... tôi..."

Ông muốn kính nhờ Ớt đại vương cứu mọi người trong thôn, thế nhưng ông biết rõ cho dù đối phương không giúp cũng không có lỗi gì cả.

Dù sao thì Ớt đại vương căn bản không nợ gì ông cả.

Chu Bách Triết đoán được ý trưởng thôn, cậu vỗ tay đối phương: "Được rồi, không cần nói, tôi hiểu mà."

Trưởng thôn ứa nước mắt, tròng mắt đầy tơ máu, trùng triều mang tới đả kích quá lớn, ông suýt chút nữa đã không nhịn được, cũng may...

Cũng may Ớt đại vương vẫn như cũ nguyện ý ra tay hỗ trợ, trợ giúp thôn làng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Ông làm sao không biết, với bản lĩnh của Ớt đại vương thì hoàn toàn có thể bỏ mặc thôn làng, tự mình rời đi. Thế nhưng không có, Ớt đại vương chọn lưu lại, cùng vị khách phương xa kia bảo vệ thôn.

"Cám ơn...." Trưởng thôn há hốc mồm, biết bao lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng biết thành một tiếng cảm kích bao hàm rất nhiều tình tự.

Chu Bách Triết thầm cười trong lòng, không lên tiếng, một lần nữa vỗ vai trưởng thôn: "Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ thôn."

Cả người trưởng thôn run run, tảng đá lớn vẫn luôn treo cao trong lòng nhất thời buông lỏng, ông biết Ớt đại vương đã nói thì nhất định sẽ làm, quyết không nuốt lời.

Ớt đại vương... nó là cây ớt tốt.

Trưởng thôn đột nhiên nghĩ tới nhóm trưởng lão, nội tâm dâng lên thống hận nồng đậm cũng bất đắc dĩ, cụ bảy của ông thực sự quá hồ đồ, nguy cơ trùng triều hôm nay vẫn cần Ớt đại vương hỗ trợ, hơn nữa bản tính của Ớt đại vương không xấu, việc gì phải bài xích như vậy, thậm chí còn nghĩ tới chuyện đuổi tận giết tuyệt.

Không ai quy định không phải đồng tộc thì phải có dị tâm, giống như Ớt đại vương, nó tuyệt đối không phại dạng lòng dạ ác độc, ngược lại có ơn tất báo, lúc nguy cấp không rời không bỏ, những ưu điểm này nếu đổi lại thành nhân loại thì rất hiếm người có thể làm đến mức này.

Chỉ dựa vào những điều này đã đủ chứng minh Ớt đại vương hiền lành biết bao.

Thế nhưng cụ bảy lại cho rằng hết thảy chỉ là khổ nhục kế để chiếm lấy tình cảm của thôn để đạt được mục tiêu đen tối nào đó.

Sao ông không nghĩ một chút, với thực lực của Ớt đại vương, nếu thật sự cậu muốn gây bất lợi cho thôn thì đã sớm làm được, việc gì phải phí công hao sức như vậy?

Điều này cho dù là con nít ba tuổi ở trong thôn cũng hiểu, thế nhưng cụ bảy lại cứ cố chấp, không thể nào thay đổi.

Nghĩ tới đây, trưởng thôn có chút bất đắc dĩ cùng quyết tuyệt nói: "Ớt đại vương, tôi còn có việc, tôi đi trước."

Chu Bách Triết không hề hoài nghi nói: "Ừm, ông cứ đi đi."

Trưởng thôn đứng dậy, đè nén do dự trong lòng đi thắng tới chỗ trưởng lão đang tránh ở một bên, kiên định nói: "Trưởng lão..."

Trưởng lão sửng sốt, bình thường trưởng thôn đều gọi ông là cụ bảy, thế nhưng lúc này lại lạnh nhạt như vậy, ông nghi hoặc hỏi: "Trưởng thôn, ông... ông muốn nói gì?"

Có phải... muốn cảnh cáo mình không?

Những lời này trưởng lão không nói ra nhưng thực sự đã đoán đúng.

Trưởng thôn tìm một tảng đá ngồi xuống, giọng điệu khuyên nhủ: "Trưởng lão, tôi có vài lời sớm đã muốn nói với ông."

Trưởng lão sửng sốt, giơ tay cười khổ: "Có phải ngài muốn nói tôi đừng đối nghịch với Ớt đại vương nữa đúng không?"

Trưởng thôn sửng sốt, chăm chú nhìn trưởng lão, âm thanh thực tang thương nói: "Tôi rất hiểu ông, ông tuyệt đối không phải người nói từ bỏ là từ bỏ."

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt trưởng lão trở nên âm trầm, qua thật lâu sau mới nói: "Trưởng lão, cây ớt kia là quái vật, trên đời này có rất nhiều loại yêu quái thông minh, nói không chừng nó chính là yêu quái, biết nhiều thứ như vậy, ông không thấy nó đáng sợ à?"

Nói xong lời cuối cùng, tâm tình trưởng lão có chút kích động, thậm chí âm thanh hơi lớn thu hút sự chú ý của thôn dân, làm bọn họ tò mò nhìn qua.

Sắc mặt trưởng thôn ảm đạm, vội vàng liếc nhìn về phía Chu Bách Triết, xác định cậu không chú ý tới bên này mới nhỏ giọng khiển trách: "Ngồi xuống, ông muốn làm người ta chú ý à?"

Trưởng lão nhận ra, trái tim giật thót: "Tôi..."

Trưởng thôn khoát tay bảo ông ngồi xuống, sau đó nói: "Cho dù Ớt đại vương là yêu quái thì sao chứ?"

Trưởng lão nghe vậy thì bực tức không thôi, thế nhưng vì ngại ánh mắt mọi người nên chỉ có thể đè thấp âm thanh, vội nói: "Trưởng thôn, ông hồ đồ rồi sao. Đó chính là yêu quái a, yêu quái có thể tốt sao?"

Trái tim trưởng thôn lạnh như băng, biết đối phương đã rúc vào sừng trâu căn bản không ra được, có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể đứng dậy thở dài: "Ông như vậy, tôi thật sự không gánh nổi."

Trưởng lão siết chặt nắm tay: "Ông nhất định đã bị nó đầu độc rồi, bất quá ông yên tâm, trùng triều còn chưa giải quyết, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cả."

Lời này coi như một lời cam đoan để trưởng thôn an tâm, cũng cho thấy lập trường của mình.

Trưởng thôn cười lạnh: "Ông vẫn còn chút thông minh đấy."

Trưởng lão cười lạnh: "Chờ đến lúc trùng triều kết thúc thì đó chính là ngày giỗ của tên quái vật kia."

Trưởng thôn yên lặng một hồi lâu, tựa hồ câm nín nói: "Cho dù toàn thôn liên thủ cũng không thể nào đánh lại Ớt đại vương, ông thừa dịp còn sớm ngừng tay lại đi, bằng không đến lúc đó tôi không bảo hộ được ông đâu."

"Không cần ngài nhọc lòng, tôi nắm chắc có thể giết chết nó." Đáy mắt trưởng lão âm u, cắn răng nghiến lợi nói.

Trưởng thôn lắc đầu thờ dài, xoay người bỏ đi.

Ông vốn muốn khuyên trưởng lão từ bỏ thành kiến, nếu trưởng lão vẫn cứ như vậy nói không chừng ngày nào đó sẽ chọc giận Ớt đại vương, đến khi đó có lẽ tính mạng cũng không giữ được.

Đáng tiếc lòng tốt của ông lại bị hiểu lầm.

Ớt đại vương nếu thật sự là yêu quái như lời trưởng lão thì sao chứ?

Người có tốt có xấu, yêu quái cũng vậy, ông sống mấy chục năm, cũng thấy được nhiều, cũng phán đoán được Ớt đại vương là yêu quái tốt.

Hi vọng thôn có thể vượt qua lần trùng triều này.

Trưởng thôn nhìn thôn làng, trong lòng thực khổ sở.

....

Chu Bách Triết tìm một người thôn dân, ngượng ngùng nói: "Có thể giúp tôi tìm một cái túi để đựng tinh hạch không?"

Thôn dân nọ khẩn trương luống cuống: "Tôi..."

Chu Bách Triết có chút thất vọng: "Không có túi à?"

Nếu vậy cậu sẽ tìm thôn dân khác hỏi thử, lúc xoay người rời đi thì nghe thấy âm thanh dồn dập từ phía sau truyền tới.

"Tôi có túi!"

Âm thanh không nhỏ nên làm không ít người chú ý nhìn qua, đáy mắt lóe lên một tia hâm mộ cùng ghen tị, Ớt đại vương đích thân tới cầu hỗ trợ, đây là vinh dự biết bao nhiêu a.

Làm sao người được tìm không phải là mình a...

Chu Bách Triết giật mình quay lại, chỉ thấy thôn dân kia đỏ ửng mặt, khẩn trương nói: "Tôi có, tôi thật sự có."

Bộ dáng kia cực kỳ giống tình cảnh thần tượng mượn đồ của fan cuồng, kết quả fan cuồng quá hưng phấn bất tỉnh nhân sự, dáng vẻ lúc này chết cũng thực hạnh phúc.

Đáy mắt Chu Bách Triết lóe lên một tia hoài niệm, đời trước lúc chưa bị đóng băng cũng có rất nhiều người hâm mộ vừa kích động vừa điên cuồng giơ bảng huỳnh quang gào lớn: "Chu Bách Triết, em yêu anh.".

Đáng tiếc, từ khi bị đóng băng, hết thảy đãi ngộ đều biến mất.

"Đừng kích động, tôi hiểu ý ông." Chu Bách Triết dùng thái độ đối đãi với fan hâm mộ thân thiết an ủi thôn dân đang kích động.

Thôn dân vừa mừng vừa lo, ngược lại càng kích động run rẩy hơn, vội vàng bật dậy lấy túi ra, giống như hiến bảo vừa khẩn trương lại mong đợi nói: "Cho ngài, túi này rất bền chắc, cho dù chứa đá cũng không lo bị rách."

Vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, tựa hồ muốn tìm đá bỏ vào cho Ớt đại vương xem, chứng minh chiếc túi của mình thật sự rất chắc.

Ông tuyệt đối sẽ không gạt người!

Chu Bách Triết nhất thời không biết làm sao, vội vàng nói: "Không cần, tôi chỉ chứa tinh hạch thôi, chốc nữa dùng xong sẽ trả lại cho cậu."

Thôn dân nghe vậy mới lúng túng dừng tay: "Cái này, cái túi này không cần trả lại cho tôi, cho ngài dùng, cũng không phải thứ đáng tiền."

Chu Bách Triết gật đầu, cậu cũng nhìn ra mọi người cơ hồ đều có chiếc túi này, qua thực không đáng tiền, nếu không nhận thì có lẽ sẽ làm thôn dân này bất an, vì thế cậu cười nói: "Vậy cám ơn ông."

"Không, không cần khách sáo." Thôn dân vội vàng khoát tay, lại càng khẩn trương hơn.

Lúc này Chu Bách Triết mới bỏ số tinh hạch kia vào túi, cố gắng kéo trở về, thôn dân thấy vậy vội vàng đứng dậy, xung phong nhận việc hỗ trợ.

Chu Bách Triết không cự tuyệt, dẫn thôn dân đi tới bên cạnh Áo Cổ Đinh, sau đó mới nói: "Để ở đây đi, vất vả rồi."

Thôn dân lại khẩn trương, vội vàng xua tay rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng thôn dân, tâm tình Chu Bách Triết có chút phức tạp.

Thôn này thật ra cũng có người rất đáng yêu.

Đội trưởng đội săn mở miệng hỏi: "Ớt đại vương, có phải ngài đã thăng cấp không?"

Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì nghe Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nói: "Tinh thần lực của em mạnh mẽ hơn."

Chu Bách Triết ngạc nhiên: "Sao anh biết?"

Mọi người đều cho rằng cậu thăng cấp, thế nhưng cố tình chỉ có Áo Cổ Đinh đoán được chân tướng.

Khóe miệng Áo Cổ Đinh hơi nhếch lên, khí thế bức người: "Tinh thần lực của em mạnh hơn trước, thế nhưng khí thế thì vẫn không thay đổi."

Chu Bách Triết hiểu ra, cười khổ không thôi, đội trưởng đội săn vội hỏi: "Kia Ớt đại vương, hiện giờ ngài có nắm chắc phần thắng với đám trùng không?"

Áo Cổ Đinh nhướng mày, có chút kinh ngạc, tựa hồ... trong mắt nhóm thôn dân này, Ớt đại vương không hề có sức chiến đấu này tựa hồ rất lợi hại.

Thế nhưng vô luận nghĩ thế nào cũng không ra, một cây ớt, ngoại trừ dùng rễ cây quấy rối trùng biến dị, nó còn phương thức công kích khác sao?

...*...