Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 43: Cây ớt thông minh




Lúc này mặc dù là buổi chiều nhưng vì mặt trời vẫn còn treo trên cao nên thời tiết vẫn nóng ran, Chu Bách Triết cảm thấy từ khi trở thành cây ớt thì mình lại càng chịu nhiệt kém hơn, lá cây của cậu hiện giờ cô hồ sắp héo úa rồi.

Áo Cổ Đinh thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, đặt sự chú ý vào mảnh băng, tuy nhỏ nhưng trắng đục bốc ra khí lạnh đã chứng tỏ mảnh băng này không hề bình thường chút nào.

Chu Bách Triết thầm khen ngợi, quay đầu liền bưng ly nước tới, mặt dày vô sỉ nói: "Cục đá này anh còn dùng không vậy?"

"..." Áo Cổ Đinh yên lặng hồi lâu.

Chu Bách Triết giật giật người, rụt cổ, cố lấy hết dũng khí nói: "Nể tình bản đại vương vừa giải thích nghi hoặc cho hai người, dùng mảnh băng kia làm thù lao được không?"

Áo Cổ Đinh tiếp tục trầm mặc nhưng ném viên băng vào ly, làm nó phát ra âm thanh trong trẻo.

Chu Bách Triết vui sướng không thôi, vội vàng nói cám ơn rồi điều khiển nhóm ớt tiểu đệ mang trái cây mới hái cách đó không xa tới rửa sạch, cuối cùng giao cho đội trưởng đội săn: "Tới, giúp tôi chút, ép thành nước rồi rót vào ly đi."

Đội trưởng đội săn vô biểu cảm nhận lấy trái cây, chỉ cảm thấy hình tượng cao lớn của cây ớt này đã hoàn toàn bể nát, tan biến theo gió mây.

Sau một phen chế tạo đơn giản, một ly nước quýt lạnh rốt cuộc hoàn thành, Chu Bách Triết vui sướng nhận lấy, cắm chân vào ly hút một hơi, giây tiếp theo toàn bộ lá cây đều dính sương lạnh tỏa ra khí lạnh li ti.

Chu Bách Triết run run lá cây, thỏa mãn thở dài một hơi: "Thật thoải mái!"

Hơi nóng trên người hoàn toàn bị xua tan, khí lạnh thấm đến tận tim gan! Nước quýt lạnh của Áo Cổ Đinh đúng là vật phẩm cần thiết, quá tiện dụng.

Nhìn dáng vẻ thoải mái của Chu Bách Triết, đội trưởng đội săn vốn cũng nóng muốn chết cũng có chút động tâm.

Thế nhưng e ngại vị cường giả chế tạo ra băng đá nên lập tức dập tắt ý niệm này, nghiêm túc dùng tay áo lau trán, tiếp tục không ngại ngùng học hỏi: "Cái đó... Ớt đại vương, tôi, tôi muốn hỏi làm thế nào mới sử dụng tinh thần lực được?"

Khao khát trở nên mạnh mẽ làm đội trưởng đội săn sinh ra dũng khí vô hạn, vị cường giả Áo Cổ Đinh này có thể dùng tinh thần lực kích phát dị năng, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nội tâm dâng trào.

Mạnh mẽ hơn chính là tín ngưỡng cao quý nhất của mỗi dị năng giả.

Chu Bách Triết run run lá cây, vừa uống vừa nói: "Cái này a... bản đại vương cũng không biết."

Đội trưởng đội săn sửng sốt, nghĩ là Ớt đại vương không muốn nói, trong lòng không khỏi có chút mất mác, thế nhưng cũng không vì thế mà oán trách Ớt đại vương.

Ngược lại những thứ này vốn là của Ớt đại vương, vô duyên vô cớ sao có thể truyền lại phương pháp trở nên mạnh mẽ cho ông được.

Bất quá... đội trưởng đội săn thực sự đã hiểu lầm.

Cẩn thận nghĩ lại cảm giác điều khiển tinh thần lực của mình, Chu Bách Triết nói: "Thế nhưng tôi có thể nói cho ông biết cách mà tôi sử dụng."

Lập tức, đội trưởng đội săn ngẩng đầu, kinh ngạc không thôi, qua thật lâu mới tìm lại được âm thanh của mình: "Thật, thật không?"

Ông không ngờ Ớt đại vương lại nguyện ý chia sẻ kinh nghiệm với ông, không hề giấu diếm.

Nội tâm Áo Cổ Đinh không kiềm được có chút dao động, lại càng tò mò về Ớt đại vương hơn, một cây ớt biết quang não, biết rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật mới, thế nhưng lại không biết tinh thần lực rốt cuộc quan trọng thế nào.

Cố tình hết lần này đến lần khác, cây ớt này không chút do dự muốn chia sẻ phương pháp sử dụng tinh thần lực của mình.

Phải biết, loại tinh thần lực này có thể hoàn toàn thay đổi tương lai loài người.

Chu Bách Triết thật sự không biết sao?

Dĩ nhiên cậu biết tinh thần lực rất quan trọng, thế nhưng đối với cậu thì chẳng đáng kể chút nào, giống như có ai lại để ý việc truyền thụ phương pháp bóc vỏ quít cho người khác không?

Câu trả lời tất nhiên là không để ý rồi, bởi vì kỹ năng này quả thực bình thường đến mức cậu không thèm để ý.

Cùng lý luận đó, chuyện sử dụng tinh thần lực này căn bản có thể xem là chút nhân tình mà chỉ dạy cho đội trưởng đội săn, nói không chừng ngày nào đó trong tương lai, vị đội trưởng này sẽ trợ giúp mình.

Với mắt nhìn của Chu Bách Triết, vị đội trưởng đội săn này nếu có thể rời khỏi tinh thần này tuyệt đối sẽ có tiền đồ sáng lạn.

"Người và cây không giống nhau, trong đầu các người có tinh hạch, bản đại vương không có, cũng không biết phương pháp của tôi có thể áp dụng cho người hay không." Chu Bách Triết giải thích.

Đội trưởng đội săn hiểu ra, vội vàng nói: "Không, không quan trọng, ngài cứ việc nói, có hiểu được hay không thì phải xem xem tôi có thiên phú hay không."

Lời nói này hoàn toàn không có chút tự cao tự đại nào, nháy mắt làm Áo Cổ Đinh lộ ra nụ cười hiếm thấy, lại gia tăng thưởng thức.

Chu Bách Triết nhịn không được thở phào, áp lực trên người cũng biến mất, hảo cảm đối với đội trưởng đội săn lại gia tăng không ít, kiên nhẫn giải thích.

Tinh thần lực rất huyền diệu, cho dù là địa cầu thì cũng không tỉ mỉ miêu tả thứ này rốt cuộc từ đâu mà có, chỉ nói thứ này phát ra từ não nhân loại, nó rất mạnh mẽ, có thể làm nhân loại biến thành siêu nhân, thậm chí giống như thần tiên vậy.

Trong rất nhiều tiểu thuyết đều xuất hiện loại tinh thần lực này.

Tỷ như thể loại tu tiên, tinh thần lực là thứ quan trọng nhất.

Tiếp nữa là thể loại dị năng, tinh thần lực cũng liên quan rất chặt chẽ.

Hết thảy đều phải dùng đến tinh thần lực, mà tinh thần lực càng mạnh thì lại càng cường đại hơn.

Chu Bách Triết không có tinh hạch nên cậu bảo đội trưởng đội săn thử tập trung tinh thần, sau đó tưởng tượng nó là một thực tể tồn tại có thể di chuyển theo ý niệm, cuối cùng tập trung vào tay, ngưng tụ nó vào lòng bàn tay.

Quá trình này làm đội trưởng đội săn lúng túng.

Chu Bách Triết nhíu mày, dò hỏi: "Ông làm sao kích phát kiếm laser?"

Đội trưởng đội săn vội vàng nói: "Chỉ cần kích phát tinh hạch trong đầu, nó sẽ tự động lưu chuyển tới kiếm laser trong tay."

Chu Bách Triết nghe vậy thì tò mò về loại kiếm laser này không thôi, xem ra người của thế giới này có thể sử dụng dị năng hoàn toàn phải dựa vào thanh kiếm laser này.

Bất quá chuyện này tạm thời ghi nhớ, sau này nghiên cứu tiếp, việc hiện giờ chính là tập trung giúp đội trưởng đội săn kích phát dị năng.

Áo Cổ Đinh căn bản không phải người! Anh chắc chắn là đứa con yêu được trời ưu ái, bằng không vì sao tất cả chuyện tốt của thế giới này đều dồn hết vào anh.

Chẳng những dáng dấp đẹp trai, sức chiến đấu mãnh mẽ, khí độ kia nữa, tuyệt đối có thân phận bất phàm, quan trọng nhất là còn tự ngộ ra được làm sao sử dụng tinh thần lực, quả thực muốn quỳ bái mà.

Thế nên người duy nhất có thể tham khảo ý kiến chính là đội trưởng đội săn ở trước mắt.

Không biết vì sao, đội trưởng đội săn đột nhiên hắt hơi một cái.

Thật quái lạ, rõ ràng đang ngày hè nóng bức, sao ông lại bị cảm được chứ.

Đội trưởng đội săn buồn bực hít hít mũi, kiểm tra xem mình có bị cảm hay không, Chu Bách Triết ứa mồ hôi lạnh, đầu trướng to, chột dạ nói: "Cái kia, chú tâm chính sự đi."

Chu Bách Triết nói vậy, đội trưởng đội săn liền lấy lại tinh thần, gật đầu, biểu tình trở nên nghiêm nghị, ông nhắm mắt lại dựa theo lời Ớt đại vương tập trung sự chú ý của mình vào tinh hạch.

Sau đó...

Đội trưởng đội săn nhịn không được hoảng loạn vài giây, không biết nên làm thế nào.

"Dùng tinh thần lực kích phát tinh hạch, chuyển dời sức mạnh của tinh hạch tới tay, ngưng tụ lại."

Lúc này, một âm thanh âm trầm lạnh như băng vang lên bên tai, không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, thế nhưng lại quỷ dị truyền vào đầu đội trưởng đội săn, thúc giục ông theo bản năng nghe theo, bắt đầu kích phát tinh hạch.

Chu Bách Triết ngây ngẩn nhìn Áo Cổ Đinh, cậu không ngờ đối phương lại giúp đội trưởng đội săn.

Giờ phút này đội trưởng đội săn nhắm hai mắt, tập trung tinh thần tiếp tục kích phát tinh hạch, một lát sau tinh hạch trong đầu tựa hồ hiện lên màn sương đỏ, sương này thoạt nhìn sềnh sệt nhưng cũng bán trong suốt.

Đây là lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát vật này như vậy, ông giật mình ý thức được hóa ra năng lượng trong tinh hạch lại đẹp đến vậy.

Hô hấp của đội trưởng đội săn nhịn không được có chút dồn dập, có chút khẩn trương, ông dò xét muốn thử tưởng tượng dùng tinh thần lực dẫn dắt làn sương kia, thế nhưng một lần, hai lần, thậm chí là ba lần đều thất bại.

Làn sương kia hoàn toàn bất động không hề dao động.

Đội trưởng đội săn không hề tức giận, dù sao thì trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng thành công như vậy.

Thế nhưng ông cũng không tiếp tục lặp lại mà tỉ mỉ suy nghĩ tìm cách khác, không bao lâu, ông linh động nghĩ ra một cách tốt.

Đó chính là lợi dụng kiếm laser dẫn dắt làn sương kia, nghĩ liền làm, ông vội vàng rút kiếm laser, nắm chặt.

Chu Bách Triết thấy vậy thì nhịn không được muốn tiến tới ngăn cản, nếu đội trưởng muốn kích phát tinh thần lực thì không thể dùng kiếm laser, bằng không căn bản không thể nào thành công.

Áo Cổ Đinh tựa hồ nhìn thấu ý đồ của Chu Bách Triết, anh lập tức kéo cậu ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: "Đừng quấy rầy ông ta."

Chu Bách Triết vốn còn muốn giãy dụa, nghe vậy thì ngây ngẩn, khó hiểu nói: "Thế nhưng nếu làm vậy thì căn bản không thể luyện tập tinh thần lực được."

Áo Cổ Đinh nhướng mày lộ ra nụ cười: "Ông ta còn hiểu chuyện này rõ hơn em, chẳng qua..." Khóe miệng anh nhếch lên: "Ông ta là một người thông minh chịu khó thử nghiệm."

Là, là sao?

Chu Bách Triết cơ hồ nghĩ rằng chỉ số thông minh của mình hạ thấp, bởi vì từ đầu đến cuối cậu không hiểu Áo Cổ Đinh nói vậy có ý gì.

Hỏi hay không?

Hỏi thì mất mặt quá đi?

Không đúng, phải nói là không hiểu mà giả vờ hiểu để trang bức hay không ngại học hỏi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thì tốt hơn?

Suy nghĩ ba giây, Chu Bách Triết quyết định nghe theo tiếng gọi nội tâm, ngẩng đầu, mặt vô biểu cảm hỏi: "Anh nói vậy là ý gì? Bản đại vương nghe không hiểu."

"..." Áo Cổ Đinh trầm mặc một hồi, cuối cùng không biết làm sao gãi gãi đầu, giải thích: "Vừa nãy Tây Ba dẫn dắt thất bại nên muốn lợi dụng kiếm laser hút năng lượng tinh hạch tới tay."

Chu Bách Triết hiểu ra, sau đó nhịn không được muốn tự tát mình một bạt tai, chuyện đơn giản như vậy mà cậu không nhìn ra.

Trở lại bên này, đội trưởng đội săn nắm kiếm laser, đột nhiên làn sương trong đầu nháy mắt di động, hệt như nam châm hút nhanh chóng di động, từ đầu truyền tới tay phải, vọt về phía kiếm laser.

Mắt thấy làn sương đỏ kia sắp tiến vào kiếm laser...