Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 131: Thổ lộ




- - tất cả dị năng giả phải dốc toàn lực thăng cấp, đây là mệnh lệnh cưỡng chế, toàn dân phải tuân theo.

Bản thông báo này là mệnh lệnh của nguyên soái.

Mọi người đều biết, nguyên soái hiện giờ chính là Áo tướng quân.

Vừa mới nhậm chức đã phát ra thông báo mệnh lệnh có tính cưỡng chế như vậy làm người dân không khỏi có ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn phục tùng.

Bọn họ vốn cũng muốn nỗ lực thăng cấp để mình cường đại hơn.

Hơn nữa người phát ra mệnh lệnh lại chính là thần tượng của mình, mệnh lệnh của thần tượng, bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ vô điều kiện!

Thế nhưng tuy phần lớn dị năng giả đều phục tùng nhưng vẫn có một số ít quan lớn quý nhân cảm thấy bất mãn.

Nhất là phú nhị đại, quan nhị đại, bọn họ vốn đã quen hưởng thụ, quen vui chơi, thế nhưng mệnh lệnh này bảo bọn họ phải từ bỏ hết thảy những thứ giải trí kia, bọn họ làm sao nuốt trôi cơn giận này được?

Càng miễn bàn có một đám người luôn thích mang Áo nguyên soái ra làm gương để cười nhạo sự vô năng của bọn họ.

Đều là người trẻ tuổi nhưng cố tình có một nhóm người giống như chuột chỉ biết ăn no chờ chết, mà Áo nguyên soái thì lại trở thành anh hùng toàn dân.

Dựa vào cái gì chứ?

Trong đó, khó chịu nhất tự nhiên là hoàng thất, sắc mặt vương thượng âm trầm, hiển nhiên đã nằm ở mép rìa ranh giới bùng nổ.

"Vương thượng, nguyên soái rõ ràng đã muốn vượt quyền, chậm rãi suy giảm thế lực của ngài, ngài không thể không đề phòng!" Một cậu bé thanh tú nhíu mày nói.

Vương thượng liếc nhìn người bên cạnh nói: "Liên Nhi, có vài lời không nên nói lung tung."

Cậu bé được gọi là Liên nhi kia bĩu môi, giống như nữ nhân nũng nịu nói: "Vương thượng, em không có nói lung tung, bên ngoài có rất nhiều người nghĩ như vậy, ngài đường đường là vương thượng, ngài còn sợ nguyên soái gì đó sao?"

Vương thượng híp mắt dùng sức nắm lấy cằm cậu bé kia, giọng nói nguy hiểm: "Hửm? Bọn họ nói vậy thật sao?"

Hắn rất ít khi lên mạng tinh tế nên không biết đám người kia đã bắt đầu tám chuyện linh tinh để giết thời gian.

Liên Nhi ăn đau, chiếc cằm trắng nõn bị niết ra một vệt ấn hồng, hai mắt cậu bé đẫm lệ mông lung, nức nở nói: "Chứ còn gì nữa, nếu không phải Liên Nhi thương ngài thì đã không nói những chuyện này cho ngài biết rồi."

Vương thượng buông tay ôm lấy cậu bé, gương mặt cưng chìu: "Rồi rồi rồi, là bản vương không đúng, làm Liên Nhi nhà chúng ta ủy khuất như vậy."

Liên Nhi giả vờ dùng sức đấm vào ngực nam nhân, nũng nịu hừ hừ vài câu rồi dựa vào lòng nam nhân, dáng vẻ vui sướng hạnh phúc như đang đứng trước người mình thích.

Gương mặt vương thượng ngày càng âm trầm, cũng không biết đang nghĩ gì.

Buổi tối, lúc vạn vật an tĩnh, vương thượng đã rời đi, cung điện lớn như vậy chỉ còn một mình cậu bé Liên Nhi nằm trên giường, cậu ta đứng dậy, cũng không thèm để ý tới những dấu vết xanh xanh tím tím trên cổ, rõ ràng trước đó vẫn còn là dáng vẻ hồn nhiên, lúc này lại lộ ra nụ cười nhạt thâm độc.

"Chờ đấy, ta sẽ từng chút từng chút giết chết hết tất cả bọn mi."

Một kẻ cũng không tha....

Những ngày kế tiếp, dân chúng bắt đầu dốc toàn lực tu luyện, hi vọng sớm ngày trở nên lợi hại như Áo nguyên soái, có thể giết chết trùng biến dị cấp bảy.

Áo Cổ Đinh tiếp nhận tư liệu thuộc hạ đưa tới, bên trên ghi lại tiến độ tu luyện của rất nhiều dị năng giả, anh nhíu mày: "Tiến độ nhỏ như vậy?"

Thuộc hạ nhất thời cười khổ không thôi: "Nguyên soái, như vậy đã là rất nhanh rồi, nếu không phải có lệnh của ngày thì nhóm dị năng giả kia cũng không liều mạng tới vậy."

Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Tiếp tục phái binh đi giết trùng biến dị, mang tinh hạch về."

Thuộc hạ cúi đầu đáp lại, thế nhưng trong lòng có chút bấn an, trận này Áo Cổ Đinh nguyên soái thật sự có chút hơi thái quá, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.

"Xuống đi." Áo Cổ Đinh nói.

Gian phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Áo Cổ Đinh, rất nhanh quang não hiện lên vài tin tức, Áo Cổ Đinh mở ra xem từng cái một, là tin tức của các vị phó tướng gửi tới.

Hiện giờ cả năm phó tướng đều được anh phái đi tới những chiến trường khá nguy hiểm lại có nhiều trùng biến dị nhất, nhờ vậy cũng thu thập được càng nhiều tinh hạch hơn.

Mà Chu Bách Triết thì ở trong phòng, điên cuồng hấp thu tinh hạch.

Căn phòng này rất lớn nhưng đáng tiếc nó không phải chỗ ở của cậu, nó là nơi dùng để chứa tinh hạch, hơn nữa tinh hạch nhiều tới mức không nhìn thấy điểm cuối, phủ đầy khắp mọi nơi.

Chu Bách Triết vừa đau lại vừa sướng, sướng vì thấy điểm exp của mình đang tăng lên nhanh chóng, đau là vì cả ngày cậu phải liều mạng hấp thu tinh hạch, ngay cả lúc ngủ cũng phải hấp thu.

Thậm chí bây giờ chỉ cần nhìn thấy tinh hạch, cậu đã nhợn tới muốn ói.

Nhưng vì thăng cấp, Chu Bách Triết vẫn tiếp tục kiên trì nỗ lực phấn đấu hấp thu.

Thời gian nửa tháng lặng lẽ trôi qua, phần lớn dân chúng bình thường vì mệnh lệnh của Áo nguyên soái mà điên cuồng tu luyện nên đã có biến hóa kinh người, tỷ như gần ba mươi phần trăm bất ngờ thăng cấp.

Số liệu này so với trước kia đã có thể coi như rất khá.

Thế nhưng Áo Cổ Đinh vẫn không hài lòng, thực lực của bọn họ vẫn còn quá yếu, nếu trùng tộc cao đẳng tới thật thì bọn họ chỉ có thể chịu chết.

Đúng lúc này, chân trời tựa hồ có một dải mây đỏ như máu vọt tới, sấm cũng bắt đầu rền vang, cứ hệt như ngày tận thế ập tới, sắc mặt mọi người trắng bệch, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Áo Cổ Đinh âm trầm, lập tức đi tới căn phòng của Chu Bách Triết, mở cửa ra thì thấy cây ớt nhỏ kia tựa hồ đang tiến hóa, rễ cây so với trước kia lớn hơn không ít, quan trọng là anh cư nhiên nhìn thấy nó mọc ra mũi cùng lông mi, đáng yêu như những nhân vật trong phim hoạt hình.

Chu Bách Triết mở mắt, không thể tin nổi, cậu cư nhiên thăng cấp.

Từ cấp bảy thành công thăng lên cấp tám, có thể nói, trên thế giới này cậu chính là sự tồn tại có đẳng cấp cao nhất.

Cho dù là Áo Cổ Đinh cũng không thể so với cậu.

Rất nhanh, mây đỏ tan biến, sấm rền cũng tản đi, cứ hệt như chưa từng phát sinh, nỗi sợ trong lòng mọi người thì vẫn chưa tản đi.

Áo Cổ Đinh đi tới, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Áo Cổ Đinh căn bản không thể nhìn được cấp bậc của Chu Bách Triết, điều này làm tâm tình của Chu Bách Triết rất tốt, cậu lắc lắc lá cây, đắc ý nói: "Tôi đạt cấp tám rồi."

Con ngươi Áo Cổ Đinh co rút, giống như mắt ưng hung ác nhìn chằm chằm Chu Bách Triết nửa ngày, lúc Chu Bách Triết bị nhìn tới sợ hãi thì Áo Cổ Đinh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Xem ra ớt của em, lại cay hơn rồi."

"..." Chu Bách Triết.

Haiz, từ khi biết Áo Cổ Đinh phải nhờ vào bom ớt của mình mới có thể thăng cấp, Chu Bách Triết mỗi ngày đều sinh trưởng quả ớt đút cho Áo Cổ Đinh, tranh thủ để đối phương sớm ngày thăng cấp.

Thế giới tương lai này chỉ có mỗi mình Áo Cổ Đinh lợi hại như vậy.

Nghĩ tới đây, Chu Bách Triết lắc đầu thở dài.

"Làm sao vậy?" Áo Cổ Đinh ăn bom ớt cấp tám mà Chu Bách Triết vừa thúc đẩy sinh trưởng, vui thích híp mắt.

Chu Bách Triết nâng cằm, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt xoắn xuýt: "Không biết bao giờ trùng tộc cao đằng mới tới, nghĩ tới chuyện này làm tôi cảm thấy áp lực rất lớn."

Áo Cổ Đinh nhếch môi, vẻ mặt vẫn trầm ổn như cũ, ánh mắt khẽ lướt về phía mặt Chu Bách Triết, lóe sáng.

Chu Bách Triết hiện giờ đã cấp tám, tự nhiên có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Áo Cổ Đinh, cậu quay đầu lại lắp bắp hỏi: "Anh, anh cứ luôn nhìn tôi làm gì?"

Áo Cổ Đinh áp sát tới, khí thế áp bách đột nhiên đập thẳng vào mặt, cho dù Chu Bách Triết đã là cấp tám cũng khó chống đỡ, Chu Bách Triết vô thức dùng lá cây che mặt, khẩn trương nói: "Làm, làm gì vậy?"

Áo Cổ Đinh nhếch môi: "Em khẩn trương cái gì?"

Chu Bách Triết giống như con chuột bị rơi vào chảo, cố phô trương thanh thế: "Ai khẩn trương?"

Áo Cổ Đinh chỉ chỉ phần rễ cùng lá cây ở trước ngực: "Lá cùng rễ của em thắt lại rồi kìa."

Chu Bách Triết nhìn lại, nhất thời gương mặt già nua đỏ ửng, vội vàng cuộn lá cây lại, cúi đầu lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ khẩn trương một chút xíu mà thôi."

Thấy Chu Bách Triết như vậy, trong lòng Áo Cổ Đinh giống như có thứ gì đó cào cào, cảm giác như tim anh sắp tan ra vậy, anh xoa xoa lá cây của Chu Bách Triết: "Mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì vẫn luôn có tôi đứng ở phía trước, có chết, cũng là tôi chết trước."

Gì cơ?

Chu Bách Triết ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sửng sốt.

Gương mặt hoàn mỹ kia chỉ cách cậu không tới mười cm, con ngươi đen nhánh kia tràn đầy biểu cảm nghiêm túc làm người ta căn bản không nhìn ra chút trêu đùa nào.

Đối phương.... nghiêm túc?

Tim Chu Bách Triết đập như trống nổi, cũng không biết vì sao lại vô thức nói: "Tôi biết, năng lực của tôi rất quan trọng đối với nhân loại, anh đương nhiên phải bảo hộ tôi thật tốt." Nói xong, còn cười ha hả hai tiếng.

Có trời mới biết lúc này cậu khẩn trương thế nào, không biết vì sao, cậu có chút hi vọng Áo Cổ Đinh sẽ phản bác lại lời mình, sau đó nói... nói... nói cái gì?

Chu Bách Triết ngẩn người, đột nhiên đầu óc trống rỗng.

Áo Cổ Đinh nghe vậy thì nhíu mày, anh rất không thích giọng điệu cùng lời nói này của đối phương, điều này làm anh có cảm giác cáu kỉnh mà trước giờ chưa từng có, cảm giác chua xót cũng tràn ngập trong lòng.

Một lúc sau, không khí ngột ngạt bắt đầu lan tràn.

Chu Bách Triết không biết mình bị làm sao, đột nhiên rất muốn cất tiếng cười thật to, quả nhiên vẫn là tự mình đa tình.

Đối phương sao có thể thích mình được chứ.

Thích một cái cây sao?

Chu Bách Triết cuống quít đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài dạo một chút."

Thế nhưng không đợi Chu Bách Triết kéo cửa, một sức mạnh đột nhiên kéo giật cậu lại, trời đất xoay chuyển, lúc lấy lại tinh thần thì cậu phát hiện mặt mình cùng Áo Cổ Đinh một lần nữa chỉ cách nhau không tới mười cm.

Chu Bách Triết đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim lại đập liên hồi như muốn làm nổ tung đầu cậu ra.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, mím môi nói: "Tôi bảo vệ em, không phải vì nhân loại cần em."

Chu Bách Triết vô thức rụt lá cây, tựa hồ nó làm cậu cảm thấy quẫn bách.

Áo Cổ Đinh nhìn chằm chằm vẻ mặt Chu Bách Triết, giống như muốn từ đó nhìn ra gì đó, anh nói tiếp: "Tôi bảo vệ em, chỉ vì tôi muốn bảo vệ em mà thôi."

Trong khoảnh khắc đó....

Chu Bách Triết tựa hồ nghe thấy âm thanh lồng ngực mình nổ tung.

"Em nên hiểu rõ tôi có ý gì." Áo Cổ Đinh nhìn thẳng Chu Bách Triết.

Chu Bách Triết bị đôi mắt kia nhìn tới muốn ngất xỉu, suýt chút nữa đã thốt ra hai chữ tôi hiểu, thế nhưng khi dư quang nhìn thấy lá cây của mình thì giống như bị xối một chậu nước lạnh, toàn thân phát lạnh.

Bây giờ mình chỉ là một cái cây, đối phương sao có thể thích mình được chứ?

Nhất định là kiếm cớ thôi.

Chu Bách Triết không có cách nào tự nhiên dưới ánh nhìn cực kỳ nghiêm túc của Áo Cổ Đinh, cậu vội vàng né tránh, cuống quít rời đi.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, không cản lại.

Anh ý thức được, cây ớt nhỏ thoạt nhìn rất phóng khoáng này tựa hồ có khúc mắc gì đó.

***

Đối phương thổ lộ sao?

Chu Bách Triết hoảng loạn nghĩ, cuối cùng càng nghĩ lại càng phiền não hơn, mình rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn đối phương chứ?

Thấy thế nào cũng không có người thích một cái cây đi?

Chu Bách Triết lắc lắc đầu nén chuyện này ở trong lòng, cố gắng làm bản thân nghĩ tới chuyện khác, tỷ như thương thành trong hệ thống này nọ.

Cậu phải nghĩ cách gia tăng thực lực của mình mới được.

Trong mấy ngày tiếp theo, Chu Bách Triết giống như cố ý quên đi chuyện trước đó, đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Áo Cổ Đinh vẫn luôn làm như không thấy, làm hai vị phó tướng mới vừa quay trở về quay mặt nhìn nhau, một người một ớt này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Bất quá không ai dám hỏi.

Chính là ở nơi này vài ngày thì bên ngoài xảy ra chuyện.

Gia tăng thực lực vốn là chuyện tốt, cũng có rất nhiều dân chúng ủng hộ mệnh lệnh của nguyên soái.

Thế nhưng ngay sau đó lại có tiếng gió lan ra.

Đang yên đang lành, vì sao Áo nguyên soái lại cưỡng chế mọi người thăng cấp?

Tuy nguyên soái không nói không phục tùng mệnh lệnh sẽ bị nghiêm phạt, thế nhưng nghĩ tới thôi cũng cảm thấy thật đáng sợ.

Có khi nào Áo nguyên soái đang chuẩn bị một âm mưu nào đó không?

Động tĩnh của Áo Cổ Đinh quá lớn, cho dù có ý giấu giếm nhưng vẫn không giấu được các vị phía trên, rất nhanh đã có người tung ra bằng chứng ám chỉ Áo Cổ Đinh muốn soán vị, giành lấy vị trí vương vị cho mình.

Lý do là Áo Cổ Đinh bắt đầu phát hết thảy binh lực ra ngoài điên cuồng thu thập một lượng lớn tinh hạch, rõ ràng là muốn chuẩn bị cho chiến tranh.

Thế nhưng đường đường là một vị nguyên soái, ngoại trừ chiến đấu với trùng biến dị thì còn có thể chiến đấu với cái gì?

Nguyên nhân tự nhiên không cần nói cũng biết.

Đáp án là---- gia tộc hoàng thất.

Tin tức này vừa lan ra, dân chúng liền xôn xao.

Mọi người không thể nào tin được vị nguyên soái cường đại không ai sánh bằng kia lại muốn soán vị.

Nhất định không phải là thật.

Đương nhiên cũng có một số người rất vui vẻ, chỉ ước gì Áo nguyên soái thật sự soán vị, bọn họ sớm đã chịu đủ đám hoàng thất ngu ngốc vô đạo chỉ biết vui chơi hưởng thụ lại hà hiếp bốc lột dị năng giả không có hậu đài này rồi.

Chỉ tiếc, mọi người đều biết Áo nguyên soái thật sự rất trung thành tận tâm với quốc gia này, ngài vẫn luôn thủ vững ở tiền tuyến hiểm nguy nhất, bảo vệ cho an nguy của tất cả nhân loại.

Từ trước đến nay mọi người chưa từng nghĩ rằng, Áo nguyên soái sẽ soán vị.

Bất quá nghĩ kỹ một chút thì cũng rất tốt đi?

Vì thế một phái im lặng tán thành Áo nguyên soái soán vị, lên ngôi vương thượng. Một phái muốn thảo phạt Áo Cổ Đinh, yêu cầu đối phương đưa ra lời giải thích.

Chuyện này càng ngày càng ầm ĩ, cứ như có người đang âm thầm trợ giúp.

[end 131]