Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 116: Bỏ cây ớt vào túi




Hoàng Mao phản ứng ngay lập tức, vội vàng đổi lời: "Đại nhân chúng ta am hiểu nhất là điều khiển chiến hạm."

"Vậy thì có thể làm gì chứ, bên kia có tới mấy chiến hạm, chúng ta chỉ có một."

Chu Bách Triết vẫn gấp gáp không thôi, đang định khuyên nhủ Áo Cổ Đinh mau mau lái phi thuyền rời đi thì một màn tiếp sau đó đã triệt để làm con mắt Chu Bách Triết suýt chút nữa lọt tròng rơi ra ngoài.

"Cái này, sao có thể chứ?"

Thì ra Áo Cổ Đinh điều khiển chiến hạm bắn ra tia kích quang, không biết là trùng hợp hay cố ý, tia kích quang bắn trúng vào khẩu pháo của chiến hạm, làm nó nát thành mảnh vụn, mặc dù không ảnh hưởng tới khả năng phi hành nhưng muốn công kích sẽ rất khó.

Dù sao thì tất cả họng súng đều đã triệt để báo hỏng.

"Chết tiệt, không có cách nào tiến hành công kích." Đám hải tặc trong chiến hạm biến sắc, nhanh chóng điều chỉnh máy móc, thế nhưng nhận được thông báo của quang não là hoàn toàn bị phá hỏng, không có cách nào khôi phục.

"Làm sao bây giờ?" Một tên hải tặc sợ hãi nói.

Một phút trước, trong lòng bọn họ còn đầy căm phẫn, chỉ muốn dốc hết sức phá hủy phi thuyền của lão đại. Thế nhưng tình huống hiện giờ đã vả thật mạnh vào mặt bọn họ.

Những chiếc chiến hạm khác còn hoàn hảo lập tức điều chỉnh phương án tác chiến, muốn dùng số đông làm ưu thế, không tin không triệt được tên hải tặc lão đại nói mà không giữ lời kia.

Vài chiếc chiến hạm hung hăng không ngừng biến đổi trận hình, nếu là người chưa từng điều khiển chiến hạm như Chu Bách Triết thì tuyệt đối không có cách nào bắn trúng.

Tâm Chu Bách Triết lại treo lên cao, thế nhưng ngoài ý muốn là Áo Cổ Đinh tựa hồ trời sinh thích hợp tiến hành chiến đấu, chiến hạm bị anh điều khiển cực kỳ linh hoạt, sức chiến đấu trực tiếp tăng vọt lên gấp đôi.

Mấy chiếc chiến hạm bên kia rất linh hoạt.

Thế nhưng Áo Cổ Đinh điều khiển lại càng khéo léo hơn, nhanh chóng vọt ra phía sau một chiếc chiến hạm, bất ngờ công kích, pháo kích quang nháy mắt bắn nổ họng pháo chiến hạm thành mảnh vụn.

"Chết tiệt!" Hải tặc điều khiển chiến hạm tức giận đập ghế.

Số chiến hạm còn lại lại càng khẩn trương hơn, cũng may những chiếc chiến hạm kia không kích chiến hạm vận tải, ngược lại càng cố gắng tách ra xa, đề phòng chiếc chiến hạm vận tải vô tội đáng thương kia bị liên lụy dẫn tới thảm cảnh phi cơ hủy nhân vong.

Đương nhiên, nhóm hải tặc vũ trụ này không phải người thiện lương hay gì, chúng làm vậy thuần túy là thiên tính tự nhiên.

Có thể làm lão đại quyết định giết chết mọi người độc chiếm bảo bối, chứng tỏ thứ trong chiếc chiến hạm vận tải kia cực kỳ trân quý.

Cho nên, hải tặc sống nhờ đánh cướp tự nhiên sẽ không làm ra chuyện hủy đi tài lộ của mình.

Nhưng đám hải tặc này không biết, hàng hóa trong chiến hạm vận tải không phải thứ trân quý gì cả mà chỉ là một ít lương thực đồ đạc, cộng thêm vài thứ đồ dùng hàng ngày chất lượng kém cỏi.

Mấy thứ này vốn dự định mang tới tinh cầu chợ đêm, tiến hành giao dịch.

Nhóm đầy tớ kia rất thích mua hàng hóa này, giá rẻ còn tiện dụng, về phần có dùng tốt hay không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn họ.

Trận chiến ngày càng kịch liệt, pháo kích quang bắn ra thành vô số tia sáng chói mắt trong vũ trụ, một chiếc chiến hạm không kịp né tránh nháy mắt bị Áo Cổ Đinh bắn rơi, phát ra một tiếng nổ mạnh.

Chu Bách Triết nhìn mà há hốc, lại càng khẩn trương hơn.

Này này này chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng a.

Rốt cuộc sau một phen chiến đấu, hết thảy phi thuyền đều bị bắn rơi, nguy cơ được giải trừ.

Chu Bách Triết nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Này cũng quá lợi hại rồi đi?"

Một địch năm, lại còn có thể bắn rơi hết số chiến hạm kia, bản thân mình thì không có chuyện gì cả.

Áo Cổ Đinh thu tay lại, thản nhiên nói: "Đi thông báo với thuyền trưởng, chúng ta sẽ điều khiển chiến hạm này đi."

Hoàng Mao gật đầu, nhanh chóng quay trở về chiến hạm vận tải, kéo đám thuyền trưởng vẫn còn co rúc trong góc run lẩy bẩy dậy nói: "Hải tặc đã bị bọn tôi giải quyết rồi, các người mau rời đi đi."

Bọn họ nháy mắt mừng như điên, còn có người nghẹn ngào bật khóc, mới vừa nãy nghe thấy âm thanh chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài rất rõ, thậm chí có người còn nghĩ rằng mình sẽ chết ở nơi này, bởi vì thấy thế nào cũng thực khó tin---- nhóm người này có thể đánh bại đám hải tặc cùng hung cực ác kia.

Sau khi xác nhận bọn họ rốt cuộc thoát khỏi hiểm cảnh, thuyền trưởng nhanh chóng chỉnh táo lại, do dự nói: "Vị đại nhân này, các ngài không tiếp tục đi cùng chúng tôi nữa à?"

Hoàng Mao nói: "Chúng tôi còn chuyện quan trọng cần làm."

Thuyền trưởng há miệng, cố nén ý niệm toát ra trong đầu xuống.

Ông vốn định nói bọn họ tiếp tục ở lại trong chiến hạm vận tại, nếu trên đường lại gặp hải tặc tinh tế thì bọn họ có thể đánh đuổi giúp.

Chỉ là thuyền trưởng hiểu rõ, những người này tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ, tốt nhất phải giữ giao hảo, không nên tạo ra ấn tượng xấu.

Ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, thuyền trưởng vội vàng điều chỉnh biểu tình, cười nói: "Lần này thật sự cám ơn các ngài, bằng không hàng hóa của chúng tôi rất có thể đã bị cướp mất rồi."

Hoàng Mao gật đầu: "Lần sau đừng rời khỏi tuyến hàng không tinh tế, tránh gặp nguy hiểm."

Nháy mắt biểu tình thuyền trưởng có chút cứng ngắc, xấu hổ cười nói: "Vâng vâng vâng, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Hoàng Mao gật đầu, rời đi.

Thuyền trưởng vẫn ngồi ở đó, thở hắt một hơi.

Từ Lý tộc tới tinh cầu chợ đêm tuy không xa nhưng cũng phải du hành trong vụ trụ xấp xỉ nửa tháng mới tới.

Hơn nữa tình cả chặng khứ hồi thì cần tới một tháng.

Đó cũng là nguyên do vì sao tinh cầu D:234 phải chờ tới một tháng chiến hạm vận tải mới tới, mang theo thôn dân tới tinh cầu chợ đêm tiến hành giao dịch tinh hạch, đồng thời thuận tiện mua một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Thế nhưng thời gian vận chuyển dài như vậy, lượng tinh hạch tiêu hao tự nhiên là rất lớn, mặc dù số tinh hạch đều do Lý tộc đưa ra, thế nhưng làm một thuyền trưởng của tuyến hàng vận chuyển bình thường, tiền lương tự nhiên rất ít, không thể không kiếm thêm chút thu nhập ở các phương diện khác.

Hàng hóa trong chiến hạm vận tải, thuyền trưởng không dám đụng vào, bởi vì một khi phát hiện thì rất có thể sẽ bị sa thải triệt để, bị bán vào tràng nô lệ ở chợ đêm.

Vì thế thuyền trưởng muốn động tay động chân từ phần lộ phí, nếu đi tuyến đường hàng không trên tinh đồ thì cần phải qua mười trạm thu lệ phí, sẽ tốn ba viên tinh hạch cấp một hoặc ba trăm điểm tinh tế.

Nếu như đi đường tắt thì không cần nộp lệ phí, như vậy chẳng phải có thể nhét chút tiền đó vào túi riêng của mình à?

Tuy làm vậy rất có thể sẽ bị hải tặc vụ trụ đánh cướp, thế nhưng thuyền trưởng vẫn luôn ôm tâm lý may mắn, đâu thể nào đúng lúc gặp phải hải tặc như vậy chứ?

Còn nữa, danh tiếng của Lý tộc cũng rất lớn, đoàn hải tặc chỉ có mấy chục người sao dám ra tay, với năng lực của bọn họ căn bản không thể chịu nổi lửa giận của Lý tộc.

Thế nhưng không ngờ đám hải tặc kia cư nhiên phát hiện lộ tuyến của chiến hạm, dù sao thì ông chưa từng báo trọng điểm hành trình cho ai biết.

Thuyền trưởng ngồi hồi lâu, lâu đến mức lưng bắt đầu tê rần mới nặng nề thở hắt một hơi.

***

Trên chiến hạm chiến đấu, người hôn mê vẫn còn nằm dưới đất, nhóm Hoàng Mao kéo tới lồng phòng hộ, trừ phi có người mở cửa từ bên ngoài, bằng không người bên trong căn bản không có cách nào phá vỡ lồng năng lượng này.

Chỉ có dị năng giả có cấp bậc cao hơn năng lượng của lồng mới có thể phá vỡ.

Thế nhưng rõ ràng, đám hải tặc này không có năng lực đó.

"Nên xử lý đám người này thế nào?" Chu Bách Triết hỏi.

Hoàng Mao nhún vai nói: "Còn có thể thế nào, đám này là hải tặc vũ trụ, chuyên giết người cướp của, chờ tới tinh cầu chợ đêm rồi tính."

Chu Bách Triết nghĩ cũng phải, đám hải tặc vũ trụ này rõ ràng có không ít sát khí trên người, thân là người tập võ, cậu rất nhạy cảm với khí tức này, đám người này, rõ ràng đã từng giết không ít người.

Loại kẻ cướp tàn bạo này, cậu không cần phải thương xót.

Chu Bách Triết không để ý tới đám hải tặc kia nữa, cậu nhìn quanh chiến hạm nói: "Này chính là chiến hạm chiến đấu chuyên dụng à? Thoạt nhìn quả thật rất cao cấp."

Giọng điệu khen ngợi của Chu Bách Triết làm Hoàng Mao bật cười hì hì: "Ớt đại vương, chiến hạm này có là gì đâu chứ, nếu ngài thấy chiến hạm tiên tiến tối tân nhất của tinh cầu A thì nhất định sẽ bị khí phách của nó thuyết phục."

Chu Bách Triết có chút động tâm, lại càng hiếu kỳ với chiếc chiến hạm mà Hoàng Mao nói.

Theo cậu thấy thì chiếc chiến hạm này đã coi là rất tốt rồi, dáng vẻ bên ngoài dữ tợn cùng màu bạc cao quý, so với những phương tiện xung quanh thì còn cao cấp hơn phi thuyền trong mấy bộ phim ảnh cậu từng xem.

Thế nhưng dáng vẻ coi thường của Hoàng Mao làm Chu Bách Triết ý thức được, chiến chiến hạm này thật sự không trâu bò như cậu tưởng.

Thật không ngờ chỉ mới qua hai nghìn năm mà nền khoa học kỹ thuật của nhân loại lại phát triển nhanh chóng đến như vậy.

Làm một người địa cầu thuần cổ như cậu cảm thấy thật khẩn trương, sợ rằng sau này nhìn thấy thiết bị tiên tiến chưa từng thấy qua sẽ có phản ứng mất mặt.

Sau khi chú ý tới điểm này, Chu Bách Triết lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh đội trưởng đội săn, nhẹ giọng nói: "Ông làm sao vậy?"

Đội trưởng đội săn lấy lại tinh thần, câu nệ nói: "Ớt đại vương, sao ngài lại qua đây?"

Chu Bách Triết vội vàng đè lại đội trưởng đội săn muốn đứng dậy nói: "Ngồi xuống nói."

Đội trưởng đội săn nghe vậy thì ngại ngùng ngồi xuống: "Ngài có chuyện gì muốn phân phó tôi làm sao?" Vừa nói vừa biểu thị: "Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp ngài hoàn thành."

Chu Bách Triết quơ quơ lá cây: "Tôi tới tìm ông không phải vì cái này."

Chu Bách Triết nhìn thẳng đội trưởng đội săn, lúc đối phương muốn né tránh thì cậu không nhanh không chậm nói: "Tôi phát hiện tâm tình của ông có chút không đúng."

Đội trưởng đội săn có chút giật mình, đồng thời lại có chút cảm động, đủ loại tâm tình phức tạp trộn lẫn với nhau làm qua một khoảng thời gian thật lâu ông vẫn không thể bình thường trở lại, môi khẽ nhúc nhích, một câu cũng không nói nên lời.

Bởi vì ông không biết phải nói gì.

Chu Bách Triết trừng mắt, tròng mắt đen lúng liếng tràn đầy quan tâm: "Thời gian chúng ta quen biết tuy ngắn nhưng tin tưởng ông cũng giống như tôi, đều tín nhiệm đối phương."

Đội trưởng đội săn gật đầu, thực đồng ý với lời Chu Bách Triết.

Cho dù lời Ớt đại vương nói có hoang đường cỡ nào thì ông cũng tin tưởng trăm phần trăm.

Chu Bách Triết vô thức run rẩy rễ cây, tiếp tục nói: "Cho nên có một số việc tôi thật sự hi vọng ông có thể nói chuyện với tôi, đừng chôn giấu trong lòng."

Biểu tình đội trưởng đội săn thật cảm động, chỉ là vẫn có chút do dự nói: "Chỉ là tôi không muốn mấy việc cỏn con này làm phiền ngài."

Chu Bách Triết cười khẽ, lá cây khẽ run: "Tôi coi ông như bằng hữu, làm sao có chuyện ghét bỏ chuyện của bạn mình được chứ."

Đội trưởng đội săn túm lấy vạt áo, đầu ngón tay có chút trắng bệch nhưng lại nỗ lực duy trì bình tĩnh: "Tôi chỉ đang nghĩ về chuyện của ngài thôi."

Chu Bách Triết sửng sốt, cậu đoán ra rất nhiều kết quả, tỷ như đoán xem đối phương có phải nhớ thôn làng hay không, hay là không quá thích ứng với cuộc sống mới.

Thế nhưng không ngờ nguyên nhân làm đối phương phiền não lại là mình.

Chu Bách Triết nhất thời cười khổ không thôi: "Tôi thì có chuyện gì cơ chứ?"

Đội trưởng đội săn nhíu mày, rầu rĩ nói: "Thân phận của ngài quá đặc biệt, đại đa số dị năng giả đều rất khó tiếp nhận sự tồn tại của ngài, tôi sợ ngài sẽ chịu thương tổn, sợ những người đó nổi lên sát ý, cho dù thực lực của ngài rất mạnh, nhưng ngài có thể đánh được dị năng giả của toàn thế giới này sao?"

Càng nói ông lại càng sầu muộn hơn, thậm chí còn đang nghĩ rằng nếu có thể mang Ớt đại vương quay trở lại làng thì tốt rồi, ít nhất ở nơi đó không có ai kỳ thị Ớt đại vương, lại càng không có người muốn tổn thương ngài.

Vừa nghĩ tới những người đó dùng ánh mắt dị dạng sợ hãi nhìn Ớt đại vương, ông liền phiền não, trong lòng thực buồn bực.

Ớt đại vương là người sĩ diện lại hẹp hòi như vậy, ngài ấy sao có thể chịu được những thứ này.

Chu Bách Triết có chút trầm mặc, chuyện đội trưởng đội săn nói đúng là một vấn đề lớn.

Thế nhưng với thực lực trước mắt của cậu thì căn bản không có biện pháp thu gom nhiều tinh hạch.

Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Bách Triết không có cách gì hay, chỉ có thể nói: "Tôi có thể tạm thời không xuất hiện trước mặt nhân loại."

"Cậu muốn làm gì?" Một âm thanh trầm thấp chợt vang lên.

Chu Bách Triết vô thức quay đầu, vô ý thức nói: "Tôi có thể ngụy trang thành thực vật bình thường, như vậy hẳn là không thành vấn đề."

Áo Cổ Đinh chầm chậm đi tới, ngồi xuống, thản nhiên nói: "Này là biện pháp của em à?"

Chu Bách Triết gật đầu, lại nghi hoặc hỏi: "Không phải anh đang xem tinh đồ à? Sao đột nhiên lại qua đây?"

Áo Cổ Đinh nhướng mày, không trả lời.

Thực tế thì anh quả thực đang chăm chú nghiên cứu tinh đồ, thế nhưng âm thanh nói chuyện của hai người mặc dù nhỏ nhưng vẫn chui vào trong tai mình.

"Biện pháp này của cậu quả nhiên không tệ, hiện giờ tình cảnh đang khá căng thẳng, rất nhiều nhân loại giống như chim sợ cành cong, sự xuất hiện của một nhân vật bí ẩn ngược lại sẽ gây nên một trận sóng gió lớn." Áo Cổ Đinh nhàn nhạt phân tích.

Chu Bách Triết nghe xong thì bất đắc dĩ lắc đầu, này là chuyện gì a?

"Bất quá một ngày nào đó, tôi sẽ để em quang minh chính đại xuất hiện trước mặt toàn thể nhân loại, không cần phải ủy khuất như bây giờ." Ánh mắt Áo Cổ Đinh âm trầm, giọng nói cực kỳ nghiêm nghị.

Toàn thân Chu Bách Triết run lên, tâm tình vốn an tĩnh thoáng chốc nảy lên điên cuồng, cũng không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Áo Cổ Đinh.

Cậu lắp bắp nói: "Này thì phiền quá rồi, kỳ thực cũng không cần...."

Áo Cổ Đinh nhíu mày, lần đầu tiên cắt lời Chu Bách Triết: "Thân làm đồng bạn hợp tác, tôi phải đảm bảo em không phải chịu bất kỳ đãi ngộ nào không công bình."

Chu Bách Triết sửng sốt, ở trong lòng không ngừng lặp lại bốn từ đồng bạn hợp tác, lá cây vốn vì khẩn trương mà run lẩy bẩy trở nên lạnh buốt, giống như có một chậu nước lạnh tạt lên người, trái tim nóng hôi hổi cũng bị dập tắt.

Thậm chí còn kèm theo tâm tình xấu hổ.

Chu Bách Triết không ngừng phỉ nhổ chính mình trong lòng, này thì tự mình đa tình, ảo tưởng nhiều như vậy, kết quả người ta chỉ coi mày là đồng bạn hợp tác mà thôi.

Nếu là địa cầu cổ thì nhất định đã bị mắng cho nhục mặt.

May mắn, may mắn mà cậu vẫn chưa nói gì cả.

Chu Bách Triết thầm thở dài một hơi, bất quá vẫn có chút mất mác.

Chuyện này nhanh chóng được quyết định, chỉ cần ở trước mặt người ngoài thì Chu Bách Triết sẽ trốn vào trong túi áo Áo Cổ Đinh, tự xem mình là một vật trang sức.

Dú sao thì hiện giờ cậu cũng chỉ cao có mười cm mà thôi, bỏ vào túi quả thực rất dễ dàng.

Vừa vặn cậu còn có thể xuyên qua vải túi lặng lẽ quan sát tình huống bên ngoài, cũng không lo bỏ lỡ chuyện gì.

Chiến hạm bắt đầu hành trình vô biên vô tận trong tinh không, cảnh vật xung quanh không có gì ngoài thiên thạch, tuy thoạt nhìn rất xinh đẹp nhưng nhìn lâu thì sẽ bắt đầu buồn chán.

Thế nhưng không thể không nói đứng trước cửa sổ ngăn cách ngước nhìn tinh không vẫn cảm thấy chấn động với không gian mênh mông nguy nga trước mắt, nó làm bạn cảm thấy mình thật bé nhỏ, trong lòng cũng thực trống trải.

Lúc này Chu Bách Triết đang cắm phần rễ của mình vào trong nước, không ngừng hấp thu, cũng đã gần một ngày cậu không chạm vào nước, lá cây thoạt nhìn đã có chút ủ rũ.

Áo Cổ Đinh so sánh tinh đồ, nhanh chóng thiếp lập tốt lộ tuyến của tinh hạm, sau khi bố trí tự động vận hành thì có thể không cần chăm chú giám sát trước màn hình giám thị nữa.

Chỉ cần chú ý nghe cảnh báo của tinh hạm, đúng lúc xử lý là được.

Nhóm Hoàng Mao đang thăm dò chiến hạm, mang hết những thứ hữu dụng tới phòng điều khiển.

Chu Bách Triết vẫn như cũ lẳng lặng hấp thu nước, nhắm mắt lại, cành lá phấp phới, trạng thái rõ ràng rất thoải mái.

Thấy vậy, Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ lắc đầu, không quấy rầy Chu Bách Triết.

"Mau nhìn, xem tôi tìm được gì này."

Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc của Hoàng Mao chợt vang lên ở bên kia thông đạo, kèm theo tiếng bước chân dồn dập tiến tới gần, Chu Bách Triết giật mình tỉnh lại, giật giật lá cây, đôi mắt mờ mịt, cậu dùng lá cây dụi dụi mắt, ngáp một cái, duỗi người.

Áo Cổ Đinh khẽ nhíu mày, nghiêm nghị nói với Hoàng Mao vừa tiến vào: "Lần sau nhỏ giọng một chút."

Không biết tại sao lại bị la, Hoàng Mao gãi gãi đầu nói: "Thuộc hạ đã biết."

Tuy vẫn không hiểu vì sao tướng quân muốn mình nhỏ giọng.

Chu Bách Triết run run một thân nước bò ra ngoài, nói với Hoàng Mao: "Cậu tìm được thứ tốt gì vậy?"

Có lẽ vì mới tỉnh ngủ, giọng của Chu Bách Triết không còn trương dương như bình thường mà có chút mềm mại lười biếng, làm người ta nghe mà chỉ muốn bóp một cái.

Thế nhưng e ngại sức chiến đầu đáng sợ của vị Ớt đại vương này, Hoàng Mao tự nhiên không dám làm như thế, chỉ đưa vài thứ cho Chu Bách Triết xem: "Cậu xem."

Chu Bách Triết ló đầu qua nhìn, nháy mắt mặt không biến sắc chậm rãi rụt đầu lại, không nói tiếng nào tiếp tục ngâm nước.

Áo Cổ Đinh thấy vậy thì có chút ngạc nhiên nhướng mày: "Là cái gì đấy?"

Hoàng Mao lộ ra vẻ mặt giành công: "Đại nhân, là một ít thức ăn, khó khăn lắm tôi mới cướp được ấy, xem ra hôm nay chúng ta không cần lo đói bụng nữa rồi."

Áo Cổ Đinh gật đầu hỏi: "Nhóm Hồng Lăng đâu?"

Hoàng Mao nói: "Bọn họ vẫn còn đang tìm kiếm xem có thứ gì hữu dụng không."

Nửa tiếng sau, Hoàng Mao sử dụng số tài liệu có được làm ra vài món ăn đơn giản không quá dễ ăn.

Lúc này, đám Hồng Lăng rốt cuộc trở về.

Bọn họ bắt đầu báo cáo đồ đạc tìm được trên tinh hạm.

Có vài viên tinh hạch cấp ba cùng một chút thức ăn nước uống, còn có vài bộ quần áo sạch sẽ chưa được dùng tới.

Áo Cổ Đinh gõ bàn nói: "Còn bảy ngày nữa mới có thể tới được địa điểm mục đích." Anh liếc nhìn Hồng Lăng nói: "Thức ăn đủ chống đỡ bảy ngày không?"

Hồng Lăng: "Chỉ cần tiết kiệm một chút thì có thể."

Mọi người gật đầu, nhìn chằm chằm số thức ăn nóng hôi hổi kia, thực không muốn nuốt chút nào.

Sau mấy tháng ngây người trong thôn, miệng mọi người đã bị nuôi tới kén chọn rồi.

Tuy không tinh xảo tuyệt đẹp như đầu bếp cao cấp làm nhưng lại chiến thắng ở mùi vị tươi mới, có hương vị của nông thôn, là mùi vị mà đầu bếp cao cấp không bao giờ làm ra được.

Thế nhưng nó không phải nguyên nhân làm biểu tình mọi người tái mét như vậy.

Mà bởi vì, số thức ăn mà Hoàng Mao làm ra thoạt nhìn cứ hệt như món ăn hắc ám sẽ độc chết người.

Hoàng Mao nuốt nước miếng, khó nhọc nói: "Kỳ thực mùi vị cũng được, không ăn chết người đâu."

Mọi người trầm mặc, cuối cùng yên lặng gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai vài cái, sau đó sắc mặt cực kỳ xấu xí.

Thật sự là.... quá khó ăn.

Thế nhưng bọn họ có cái khổ gì mà chưa ăn qua?

Ký ức vùi trong cỏ không nhúc nhích ẩn núp cả ngày, lúc đói bụng liền gặm vỏ cây vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cho dù mọi người không muốn ăn cũng không già mồm kén cá chọn canh gì cả, chỉ cố ăn thật nhanh, bằng không chốc nữa sẽ chẳng còn gì để mà ăn.

Chu Bách Triết yên lặng nhìn một màn này, thật vui mừng vì mình không phải là người!

Không cần phải ăn món hắc ám này, chỉ cần nhìn sắc mặt Áo Cổ Đinh thì biết nó tuyệt đối không phải khó ăn bình thường rồi, rõ ràng là khó ăn chết người.

May mắn, quá may mắn....

Chu Bách Triết chuyển một ly thước tới, vừa uống nước vừa nhịn không được buồn bực nói: "Nếu khó ăn như vậy sao mọi người lại để Hoàng Mao làm cơm?"

Cứ như ngầm chấp thuận để Hoàng Mao nấu cơm vậy.

Thật sự quá không khoa học.

Mọi người yên lặng ngẩng đầu, buồn bã nói: "Bởi vì bọn tôi làm cơm còn khó ăn hơn cả Hoàng Mao."

Chu Bách Triết nghe mà hoảng, mấy người này sao lại tay tàn đến mức như vậy chứ?

Ngay cả mấy món cơm nước đơn giản cũng không biết làm, cậu là người đứng xem thôi mà nhìn mấy món ăn hắc ám này còn có chút muốn ói, càng miễn bàn tới mấy người đang ăn....

Nếu năng lực thừa nhận tâm lý yếu một chút thì chỉ sợ đã điên từ sớm rồi.

Đến khi mọi người ăn xong thì thời gian đã qua....

[end116]