Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 113: Rời khỏi tân thủ thôn




Trưởng thôn lại một lần nữa thở dài: "Vậy ngài phải nhớ, chúng tôi vĩnh viễn là tấm khiên hậu thuẫn cho ngài, nếu có người khi dễ, cho dù chết chúng tôi cũng sẽ bảo hộ ngài."

Chu Bách Triết đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi: "Trưởng thôn?"

Trưởng thôn mỉm cười, ỉu xìu nói: "Mau vào trong nhà uống nước táo đi! Vừa nãy tôi ra ngoài cũng vì muốn đi gọi ngài tới uống."

Nội tâm Chu Bách Triết xoắn xuýt, rốt cuộc vẫn không nói thêm gì, cậu sợ nếu mình cự tuyệt vị vị trưởng giả thật sự quan tâm mình này sẽ bị thương tâm.

Cùng lắm thì---- sau này cậu phải càng mạnh mẽ hơn nữa, không để nhóm trưởng thôn phải xuất đầu thay mình.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy đó là một biện pháp tốt, Chu Bách Triết liền nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, lạch bạch lạch bạch chạy vào trong nhà, thấy trên bàn bày mấy ly nước trái cây tươi roi rói, ánh mắt Chu Bách Triết sáng lên nhanh chóng uống vài ngụm, nhất thời sảng khoái không thôi.

Quả nhiên chỉ có nước trái cây trưởng thôn làm là uống ngon nhất.

Chạng vạng, đoàn người Áo Cổ Đinh rốt cuộc khoác ánh ráng chiều trở về, Chu Bách Triết sớm đã nghe thấy tin tức, lập tức phóng tới như bay, trực tiếp nhào vào lòng Áo Cổ Đinh, nhỏ giọng hỏi: "Tìm được biện pháp khai thác khoáng thạch không?"

Áo Cổ Đinh đón được Chu Bách Triết, im im lìm lìm vuốt ve lá cây đối phương, thản nhiên nói: "Không có."

Chu Bách Triết lúc này cực kỳ hưng phấn, căn bản không chú ý tới động tác mờ ám của Áo Cổ Đinh, chỉ thúc giục: "Nên đổi lại thành anh hỏi tôi vấn đề này a!"

Nhìn dáng vẻ của cây ớt nhỏ, Áo Cổ Đinh nhướng mày nói: "Em có biện pháp à?"

Chu Bách Triết run run lá cây: "Còn không chịu phối hợp với tôi."

Áo Cổ Đinh nhếch khóe miệng, con ngươi đen láy của cây ớt nhỏ hệt như được thấm nước, đặc biệt lóng lánh yếu đuối, trái tim giống như bị lông vũ không ngừng quét qua quét lại, làm anh có cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, rốt cuộc nhịn không được ho khan vài cái, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: "Như vậy, em có cách gì?"

Chu Bách Triết run lá cây, giọng điệu cực kỳ đắc ý, thần thần bí bí nói: "Anh biết tôi là gì không?"

Áo Cổ Đinh nhướng mày, nhìn lướt qua Chu Bách Triết, có chút do dự: "Cây ớt?"

Chu Bách Triết túa ra ba đường hắc tuyến: "Sai, là cây ớt tinh!"

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia giễu cợt: "Cho nên?"

Chu Bách Triết căn bản không nhận ra Áo Cổ Đinh đang trêu đùa mình, chỉ thấp giọng nói: "Tôi phát hiện tinh hạch của thế giới này có thể chuyển hóa thành yêu pháp."

"Hử?"

Chu Bách Triết vỗ vỗ bả vai Áo Cổ Đinh, thần bí nói: "Anh biết cái gì là yêu pháp không?"

Hoàng Mao đi ngang qua vừa vặn nghe thấy câu này liền sáp tới: "Yêu pháp?"

Chu Bách Triết nói: "Lẽ nào cậu biết?"

Hoàng Mao tỉ mỉ suy tư: "Đó không phải là truyện thần thoại cổ xưa sao, nói gì mà một đám người không phải nhân loại có dị năng, còn gọi là yêu pháp."

Chu Bách Triết tán thưởng nhìn Hoàng Mao: "Cậu nói đúng rồi."

Hoàng Mao gãi đầu: "Như vậy rồi sao?"

Chu Bách Triết giang hai cánh tay, giọng nói thâm trầm: "Tôi có thể sáng tạo ra công cụ rèn vạn năng, đừng nói là khoáng thạch quý hiếm, cho dù là khoáng thạch càng khó khai thác hơn cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ."

"..." Áo Cổ Đinh cùng Hoàng Mao.

Một trận gió thổi qua, hồn nhiên không hề hay biết một màn xấu hổ vừa phát sinh ở nơi này, Chu Bách Triết nhịn không được co ro lá cây: "Sao hai người không có phản ứng gì hết vậy?"

Làm hại cậu xấu hổ muốn chết.

Hoàng Mao nghẹn lời: "Cái kia... ớt đại vương, ngài nói có phải hơi...." Giả.

Lời sau đó, Hoàng Mao không nói ra, nó sợ vị Ớt đại vương cực kỳ sĩ diện trong truyền thuyết này sẽ tức giận.

Chu Bách Triết trừng mắt: "Có hơi gì?"

Lúc Hoàng Mao đang cực kỳ xoắn xuýt dự định nói hết câu thì Áo Cổ Đinh đột nhiên chen vào nói: "Em nói thật sao?"

Chu Bách Triết không thèm để ý tới Hoàng Mao nữa, chỉ gật đầu: "Thật còn hơn vàng."

Hoàng Mao cực kỳ kinh ngạc: "Áo Cổ Đinh đại nhân, ngài..." Ngài thật sự tin tưởng lời nói nghe rất giả tạo này sao?

Lúc nãy Hoàng Mao không nói ra nửa câu sau là vì ngại mặt mũi Ớt đại vương mỏng nên mới không nói mà thôi.

Còn lúc này hắn định nói ra thì bị Áo Cổ Đinh đại nhân phóng cho một ánh mắt cảnh cáo.

Này bảo hắn sao dám nói ra nữa chứ.

Chu Bách Triết cuộn lá cây lại làm ra trạng thái phấn đấu: "Rèn công cụ là một sức mạnh thần kỳ, thế nhưng nó tiêu hao rất nhiều năng lượng của tôi, hơn nữa năng lượng này không thể tự hồi phục, phải dùng tinh hạch bổ sung."

Lời nói của Chu Bách Triết có lẽ phần lớn là giả, thế nhưng đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ mà cậu có thể nghĩ ra.

Áo Cổ Đinh không nghi ngờ gật đầu: "Em cần bao nhiêu tinh hạch?"

Chu Bách Triết gãi gãi lá cây, có chút ngượng ngùng nói: "Rất nhiều rất nhiều."

Hoàng Mao nghe vậy lập tức vỗ ngực: "Gì chứ tinh thạch chúng ta có nhiều lắm."

Trong quân đội chất đống không ít, tất cả đều là tinh hạch thu hoạch được trên chiến trường mỗi lần chinh phạt, có cả tinh hạch cấp bảy.

Tuy tinh hạch là thứ trân quý không gì sánh được, là thứ mà mỗi dị năng giả đều cần để tăng cấp bậc, thế nhưng số lượng cần dùng không thể nào nhiều hơn số lượng trùng biến dị đã giết.

Ở nơi thôn quê hẻo lánh này tinh hạch có lẽ cung không đủ cầu, thế nhưng trong quân đội ngày ngày chiến đấu thì sớm đã đầy ắp như cỏ dại, chất đống phủ bụi trong kho hàng.

Ngay cả tinh hạch cấp sáu, bởi vì không ai đạt tới cấp sáu mà cũng chịu chung số phận bị tích bụi trong kho.

Tuy cũng có vài kẻ măm me dòm ngó số tinh hạch kia, thế nhưng vì e ngại quân uy của Áo Cổ Đinh tướng quân nên không dám hó hé.

Ánh mắt Chu Bách Triết sáng lên, nói với Hoàng Mao: "Tôi cần hơn mười vạn tinh hạch, càng nhiều càng tốt."

Tay Hoàng Mao run lên, suýt chút nữa đã bị nước bọt sặc chết: "Mười, mười vạn?"

Tinh hạch trong kho cùng lắm chỉ được hai trăm ngàn mà thôi, cây Ớt đại vương này cư nhiên lại muốn nhiều như vậy, này cũng thái quá đi!

"Lẽ nào không lấy ra được?" Chu Bách Triết nháy mắt khinh bỉ: "Vậy cậu giả vờ giả vịt hào phóng làm cái gì nha?"

Hoàng Mao nhấn mạnh: "Tôi nào biết cậu muốn nhiều như vậy chứ?"

Áo Cổ Đinh nhíu mày, trầm giọng: "Em nhất định cần phải dùng nhiều như vậy sao?"

Mười vạn tinh hạch không phải con số nhỏ, cho dù là dị năng giả, nhiều lắm cũng chỉ hấp thu hơn mười viên mà thôi, nhiều hơn nữa sẽ tốt quá hóa lốp, ngược lại sẽ làm tinh thần bị thương tổn.

Chu Bách Triết trừng mắt: "Tôi nói cho mà nghe, cái tinh hạch cấp tám mà tôi hấp thu trước đó chỉ đủ làm ra hai bộ công cụ mà thôi."

Hoàng Mao lại một lần nữa giơ chân, suýt chút nữa bất tỉnh.

Ớt đại vương vừa mới nói gì? Tinh hạch cấp tám.... đã bị hấp thu rồi?

Viên tinh hạch cấp bảy ở trong quân khố kia không ai dám đụng tới, thế mà vị Ớt đại vương này cư nhiên mang viên tinh hạch cấp tám có lẽ là duy nhất trên thế giới này ra hấp thu sạch sẽ?"

Đáng nói hơn là một viên tinh hạch đẳng cấp cao đến như vậy cư nhiên chỉ có thể làm ra hai bộ công cụ khai thác quặng mỏ.

Hoàng Mao suýt chút nữa đã bất tỉnh, gào to, phá của!

Thật sự là quá phá của!

Viên tinh hạch cấp tám kia rất có thể là viên duy nhất trên thế giới này, nếu có một ngày nhân loại có thể đạt tới cấp bảy thì cần phải có tinh hạch cấp tám để thăng cấp, nếu không có thì xác xuất thành công sẽ giảm mạnh.

Thế nhưng nghĩ tới thực lực hiện giờ của Ớt đại vương, Hoàng Mao nhịn không được khuất phục, đè nén tâm tư hỗn loạn: "Cái thứ khai thách khoáng thạch kia sao lại cần nhiều năng lượng đến vậy?"

Chu Bách Triết khinh bỉ nói: "Thứ tôi làm ra chắc chắn là thứ tốt, cho dù là vật cứng thế nào cũng có thể đục được."

Hoàng Mao vẫn có chút tiếc nuối, đó đều là tinh hạch các chiến sĩ khó khăn vất vả giết quái lấy được.

Chu Bách Triết cũng mặc kệ Hoàng Mao nghĩ thế nào, chỉ nói: "Đào khoáng này tính là cái gì, đối với tôi mà nói căn bản là vô dụng, tôi cũng không muốn lãng phí nhiều năng lượng như vậy, thế nhưng làm một người bằng hữu chân thành của nhân loại, tôi chỉ muốn giúp đỡ mấy người thôi."

Chu Bách Triết trực tiếp tung đại chiêu, tạo hình chính mình là một cây ớt tinh thiện lương lại tràn ngập chính nghĩa.

Hoàng Mao nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.

Lúc này hắn đột nhiên hiểu được, cái thứ rèn công cụ kia cũng không phải nó muốn đổi, mà là vì thấy bọn họ cần nên mới có ý hỗ trợ.

Cố tình bọn họ lại còn ghét bỏ cái giá quá đắt đỏ.

Hành vi này vừa nghe đã rất đáng ăn đòn, không biết phân phải trái.

Điều này làm Hoàng Mao nói không nên lời, chỉ có thể nói với Áo Cổ Đinh: "Đại nhân..."

Áo Cổ Đinh khẽ giơ tay ý bảo Hoàng Mao tạm thời câm miệng, trầm giọng nói: "Đây có thể coi là giao dịch sau khi làm đồng bạn à?"

Chu Bách Triết vừa nghe liền vội nói: "Đương nhiên, nếu không phải anh gặp phải khó khăn thì tôi mới không thèm giúp đâu."

Áo Cổ Đinh gật đầu, anh tin lời này.

Tuy công cụ rèn cần rất nhiều tinh hạch, thế nhưng so với chỗ tốt mà nó mang tới thì vẫn rất đáng giá đầu tư.

"Có thể, thế nhưng hiện tại không thể lấy ra được nhiều tinh hạch như vậy." Áo Cổ Đinh nói.

Chu Bách Triết khoát tay: "Tôi không vội, chờ đến khi bọn anh có thể lấy ra thì nói với tôi một tiếng là được."

Có thể tạo quan hệ tốt với Áo Cổ Đinh, cậu tự nhiên vui vẻ nguyện ý giúp đỡ.

Việc này tạm thời định như vậy.

Hoàng Mao ở bên cạnh không ngừng lắc đầu thở dài.

Mấy ngày kế tiếp, Chu Bách Triết một lần nữa trải nghiệm cuộc sống nhàn nhã, thẳng tới khi Áo Cổ Đinh một lần nữa tới tìm cậu, nhờ cậu giúp một chuyện nhỏ.

Chu Bách Triết ngạc nhiên nói: "Trên đời này vẫn còn chuyện mà anh không làm được sao?"

Thật sự là Áo Cổ Đinh mang tới cho cậu một cảm giác mạnh mẽ đến thái quá, rất khó tin vẫn có chuyện mà anh không làm được.

Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ xoa trán, trầm giọng nói: "Vẫn là chuyện về khoáng thạch."

Khoáng thạch?

Chu Bách Triết đứng dậy hỏi: "Hửm? Khoáng thạch làm sao?"

Áo Cổ Đinh nói: "Có thể giúp tôi cắt một khối xuống không?"

Chu Bách Triết không chút chậm trễ gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó đoàn người nhanh chóng đi tới sơn động được trông chừng nghiêm mật, Chu Bách Triết lập tức khoét một khối khoáng thạch giao cho Áo Cổ Đinh.

Áo Cổ Đinh tiếp nhận khoáng thạch, đoàn người một lần nữa quay trở lại trong thôn.

Chỉ là mắt thấy thời gian phi thuyền sẽ đến ngày càng gần, nhóm thôn dân lại bắt đầu có chút bất an, tinh cầu từng chút khôi phục bình tĩnh, thôn dân sớm đã sinh tồn ở đây hơn trăm năm tự nhiên vẫn muốn tiếp tục sinh sống ở đây.

Tuy rằng nơi này chẳng có gì cả.

Thế nhưng những tinh cầu ở phụ cận đều đã bị nhóm tư bản triệt để thống trị, nếu như muốn sinh sống ở những tinh cầu đó thì nhất định phải trở thành nô lệ của bọn họ, vì bọn họ làm việc ngày lẫn đêm.

Thôn dân đã quen sống tự do làm sao nguyện ý.

Vì thế chỉ có thể tiếp tục ở lại tinh cầu này, làm bạn với đám trùng biến dị.

Trưởng thôn báo chuyện này cho Áo Cổ Đinh biết, hi vọng đến khi anh rời khỏi tinh cầu này có thể chú ý nhóm tư bản kia một chút, bọn chúng rất tham lam, rất có thể sẽ nhân cơ hội hãm hại.

Áo Cổ Đinh nhàn nhạt gật đầu, tỏ ý đã biết.

Chu Bách Triết bất đắc dĩ lắc đầu, cậu không có cách nào xen vào chọn lựa của thôn dân, cũng không thể thay bọn họ chọn lựa, chỉ có thể nói mỗi người có cuộc sống mà mình muốn mà thôi, đã lựa chọn thì phải có dũng khí gánh chịu hậu quả.

Hoàng Mao ở bên cạnh, nghe xong thì kinh ngạc nói: "Mọi người không muốn thử tới các tinh cầu phát triển cao sao?"

Nhóm thôn dân cười khổ, trưởng thôn nói, nơi đây không có phi thuyền đi tới tinh cầu cao cấp, cho dù chúng tôi muốn đi cũng không có cách nào."

Hoàng Mao lại càng kinh ngạc hơn: "Vài ngày nữa không phải sẽ có phi thuyền tới sao?"

Trưởng thôn: "Đó là một chiếc tinh hạm hàng hóa tư nhân, căn bản không có khả năng tiến hành nhảy vọt, chỉ có thể di chuyển ở các tinh cầu phụ cận mà thôi."

Hoàng Mao nhất thời hoảng loạn: "Vậy chúng ta làm sao trở về tinh cầu A?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, không chút hoảng loạn nói: "Trưởng thôn, nói vậy có lẽ ngài có biện pháp?"

Những lời này mặc dù là câu nghi vấn nhưng không biết vì sao từ miệng Áo Cổ Đinh phát ra lại mang theo ý tứ khẳng định trăm phần trăm.

Trưởng thôn giật mình, cười khổ: "Ngài đoán không sai."

Trưởng thôn thở dài: "Ở tinh cầu trung tâm có một nơi giao dịch chợ đêm, ở đó có một kẻ gọi là Long Tam, hắn có tinh hạm tiên tiến nhất ở đây, có thể tiến hành nhảy vọt."

Long Tam...

Chu Bách Triết im lặng nhớ kĩ cái tên này.

Thế nhưng trưởng thôn lại đăm chiêu nói: "Tên Long Tam này tuy chỉ có cấp bốn nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn ác, có hơn trăm tên dị năng giả đi theo dưới trướng của hắn, hiện giờ hắn gần như đã nắm giữ hết toàn bộ giao dịch trọng điểm ở các tinh cầu lớn, người bên ngoài muốn chiếm lời từ tay hắn thì khó như lên trời."

Chu Bách Triết có chút hồi hộp, nhịn không được liếc nhìn gương mặt lạnh lùng bình tĩnh nghiêm nghị của Áo Cổ Đinh, tâm trạng hoảng loạn nhanh chóng trở lại bình thường, tỏ vẻ ung dung nói: "Trưởng thôn, ngài quên có tôi cùng Áo Cổ Đinh rồi sao. Hiện giờ tôi đã cấp bảy rồi, còn sợ không đấu lại một dị năng giả sao?"

Càng không cần phải nói tới lũ tép riu cấp ba.

Trưởng thôn lại càng bất đắc dĩ hơn: "Những kẻ đó ngày ngày chiến đấu vì tranh đoạt địa bàn, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, đẳng cấp cao hơn chưa chắc có thể thắng được bọn họ."

Hoàng Mao nhịn không được cười xùy một tiếng: "Kinh nghiệm chiến đấu phong phú? Có thể phong phú hơn bọn tôi sao? Ai có thể giết chết trùng vương biến dị sấp xỉ cấp tám, ai có thể cùng lúc giết chết hai con trùng biến dị cấp sáu, còn nữa, cấp năm bọn tôi cũng không phải dễ khi dễ."

Vừa nói, ánh mắt Hoàng Mao vừa lóe lên hàn quang làm trưởng thôn túa mồ hôi lạnh, thật lâu sau mới buồn bã nói: "Là tôi đã nghĩ quá đơn giản."

Chu Bách Triết không đành lòng nhìn trưởng thôn như vậy, cậu vội vàng trấn an: "Trưởng thôn, tôi biết ngài cũng vì tốt cho chúng tôi mà thôi."

Trưởng thôn nghe vậy, gương mặt ủ dột lộ ra ý cười, ông nhìn ánh mắt đen láy của Chu Bách Triết, nhịn không được sờ sờ lá cây, từ ái nói: "Ớt đại vương, lần này ngài đi ra ngoài, hay là dẫn theo vài người đi!"

Chu Bách Triết sửng sốt trợn to mắt: "Dẫn theo ai?"

Trưởng thôn không chút chậm trễ nói: "Dẫn theo đội trưởng đội săn đi, đội trưởng là người có thực lực mạnh nhất trong thôn."

Chu Bách Triết suy nghĩ một chút liền đáp ứng: "Được."

Trưởng thôn có chút kinh ngạc, bởi vì dựa theo sự hiểu biết của ông về Ớt đại vương, khả năng bị cự tuyệt rất cao.

Chu Bách Triết trừng mắt: "Trưởng thôn, ngài còn vấn đề gì nữa à?"

Trưởng thôn lắc đầu: "Không có."

Việc này tạm thời định như vậy, chờ ngày phi thuyền tới.

Chạng vạng, đội trưởng đội săn tìm tới trưởng thôn hỏi một chút về chuyện này.

Trưởng thôn hớp một ngụm trà, thở dài nói: "Anh ra ngoài phải lanh trí một chút, dù sao thân phận của Ớt đại vương khá đặc biệt, nếu như gặp chuyện thì nhớ liên hệ về làng."

Đội trưởng đội săn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi biết rồi trưởng thôn."

***

Trong phòng, Hoàng Mao cũng đang hỏi Áo Cổ Đinh về chuyện đội trưởng đội săn.

"Tướng quân, chúng ta sẽ dẫn theo Ớt đại vương cùng đội trưởng đội săn đi cùng thật à?"

Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Hoàng Mao rầu rỉ nói: "Vậy lỡ như bọn họ biết thân phận của ngài thì phải làm sao bây giờ?"

Áo Cổ Đinh hỏi ngược lại: "Thì sao?"

Hoàng Mao nhất thời nghẹn lời: "Này không phải ngài nói sao, không thể tiết lộ thân phận của ngài trước mặt mọi người."

Áo Cổ Đinh nhíu mày, mất kiên nhẫn phất tay: "Chuyện này tôi tự có chủ trương."

Hoàng Mao không dám nói thêm nữa, chỉ có thể lảng sang chuyện khác: "Vậy sau khi chúng ta về tinh cầu A rồi phải làm gì?"

Áo Cổ Đinh gõ bàn, trầm ngâm nửa ngày: "Trở về kho Chiến Thiên Quân."

Hoàng Mao nháy mắt hiểu ra, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ lấy hết tinh hạch ra?"

Áo Cổ Đinh híp mắt, Hoàng Mao không hỏi thêm gì nữa, ngược lại lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt.

Dùng một nửa tinh hạch ra để đổi cái thứ rèn công cụ gì đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đáng, còn không bằng dùng số tinh hạch kia đổi lá dị năng cùng lá thăng cấp, những thứ này mới hữu dụng nhất đối với các chiến sĩ.

Áo Cổ Đinh một lần nữa gõ bàn làm Hoàng Mao thu lại suy nghĩ của mình: "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì."

Hoàng Mao cả kinh, chột dạ nói: "Không có."

Ánh mắt Áo Cổ Đinh lạnh lùng chăm chú, giọng nói đầy cảnh cáo: "Chưa được tôi cho phép, cấm để lộ tất cả tin tức của Ớt đại vương ra ngoài."

Hoàng Mao cũng hiểu được sức mạnh thần kỳ trên người Ớt đại vương, biết tương lai nó sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió, hắn còn muốn để Ớt đại vương hỗ trợ Chiến Thiên Quân gia tăng thực lực.

Đương nhiên không nên để lộ năng lực của nó để hoàng tộc nhúng tay, bằng không bọn họ làm gì còn cơ hội được chia phần.

Thứ tốt cần phải lặng lẽ giấu đi, đạo lý này hắn đã sớm hiểu từ tám trăm năm trước rồi.

Địa cầu cổ có một câu nói rất đúng, tiền tài không lộ ra ngoài!

Hoàng Mao lập tức khom lưng: "Tướng quân, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín bí mật."

Áo Cổ Đinh lại tập trung nhìn về phía bốn người còn lại, trầm giọng nói: "Các người cũng vậy."

Triệu Nam Các đẩy gọng kính, thu lại tia lóe sáng trong mắt: "Nếu là mệnh lệnh của tướng quân ngài, thuộc hạ chắc chắn sẽ tuân thủ."

Ngoại trừ Triệu Nam Các hiểu được điều kiêng kỵ của Áo Cổ Đinh, người đàn ông thô kệch Thái Thản Ba xưa nay thần kinh thô, liền ồm ồm nói: "Tướng quân, tại sao không để Ớt đại vương đổi lá cây cho chiến sĩ."

Rõ ràng biện pháp này mới là tốt nhất.

Áo Cổ Đinh hiểu Thái Thản Ba miệng mồm rất kín nhưng đầu óc lại thiếu một chút, chỉ có thể nhức đầu nói: "Hoàng thất trước nay vẫn chưa từng thả lỏng giám thị với chúng ta, thời khắc này phải giấu kín mới có thể bảo hộ tốt Ớt đại vương."

Thái Thản Ba gãi đầu, vẫn cảm thấy không hiểu lắm: "Nếu hoàng tộc muốn cướp Ớt đại vương thì tôi sẽ tìm vương thượng cáo trạng."

Hồng Lăng xưa nay vẫn không thích nói chuyện, lúc này bất đắc dĩ nói: "Thái Thản Ba, ông im miệng lại đi! Đừng có lộ cái não ngốc của mình ra cho người ta biết."

Thái Thản Ba bị cười nhạo chỉ số thông minh chẳng những không phản bác mà còn cười ngây ngô gãi đầu: "Tôi thật sự không nghĩ thông a."

Hồng Lăng thở dài một hơi: "Ông tìm vương thượng cáo trạng, lỡ như đám giám thị chúng ta chính là người của vương thượng thì phải làm sao?"

Khả năng đáng sợ như vậy trực tiếp chấn động Thái Thản Ba sợ tới ngây người, lắp ba lắp bắp: "Không, không thể nào, vương thượng sao có thể đối xử như vậy với chúng ta chứ?"

Hồng Lăng cười lạnh: "Sao lại không thể chứ?"

Chỉ dựa vào một năm nay hoàng tộc không ngừng suy yếu thế lực của Chiến Thiên Quân đã có thể nhìn ra thái độ của bọn họ, nếu không được vị kia cho phép, đám kia sao dám vươn móng vuốt tới nơi Áo Cổ Đinh tướng quân quản lý chứ.

Đầu óc của Thái Thản Ba triệt để không đủ dùng, giải thích: "Chính là, Chiến Thiên Quân chúng ta từng vì đế quốc làm nhiều chuyện như vậy, thủ hộ quốc gia này, bảo hộ những người kia, hoàng tộc sao lại không tín nhiệm chúng ta chứ?"

Hồng Lăng lắc đầu, cũng không nói chuyện với Thái Thản Ba nữa, ngược lại Hoàng Mao chạy tới sau lưng Thái Thản Ba: "Ai nha ông đúng là đần chết đi được mà, cái đám hoàng tộc sợ Áo Cổ Đinh đại nhân trở nên mạnh mẽ rồi làm phản, trực tiếp lên làm hoàng đế a!"

Lời nói không phân nặng nhẹ này nếu để người ngoài nghe thấy chắc chắn sẽ khơi dậy sóng to gió lớn, thế nhưng chỗ tốt là trong phòng này đều là người có thể tin được.

Bằng không với tính tình cẩn thận của Hoàng Mao, sao có thể nói tùy tiện như vậy.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống: "Nói năng cẩn thận, những lời này không nên nói lung tung."

Hoàng Mao nhún vai không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt hỏi Thái Thản Ba, đã hiểu chưa?

Thái Thản Ba vội vàng gật gù gật gù, vẻ mặt cảm kích.

Đừng thấy Thái Thản Ba thành thật trung hậu, trước giờ hắn chính là người có cảm giác sắc bén nhất, tuy vẫn luôn bị Hoàng Mao khi dễ cùng cười nhạo nói hắn đần, thế nhưng Thái Thản Ba biết rõ trong tổ năm người, chỉ có Hoàng Mao là thật tâm tốt với hắn nhất.

Những người còn lại tuy cũng không tệ nhưng chung quy vẫn không tốt bằng Hoàng Mao.

Áo Cổ Đinh trầm mặc, cũng không biết nghĩ tới điều gì.

"Tướng quân..." Triệu Nam Các đang định nói gì đó, chỉ thấy Áo Cổ Đinh giơ tay, lạnh lùng nói: "Có người tới."

Triệu Nam Các im lặng không nói thêm gì nữa.

Nhóm Áo Cổ Đinh đưa mắt tập trung về phía cửa, lẳng lặng chờ đợi, âm thanh có chút dồn dập thoáng chốc vang lên.

"Áo Cổ Đinh đại nhân, phi thuyền đã tới rồi!"

Tinh thần mọi người chấn động, lập tức đứng dậy....

[end 113]