Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 112: Quả nhiên mình thích ảnh




Dung mạo soái hơn mình cũng thôi đi, mấu chốt là còn nỗ lực hơn cậu.

Quả thực không có cách nào so sánh!

Chu Bách Triết nhìn lướt qua Áo Cổ Đinh, đố kỵ trong lòng nháy mắt biến mất.

Không có cách nào, ai bảo đối phương nỗ lực như vậy chứ.

Ngay cả tinh thần lực cũng có thể sử dụng thuần thục như thế.

Nhìn lại mình.

Quả thực là lười nhác tới không dám nhìn.

Bất quá...

Chu Bách Triết nghi hoặc hỏi: "Mới vừa nãy anh tới ruộng làm gì vậy?"

Áo Cổ Đinh không giống người thích tản bộ khắp nơi, trừ phi là đặc biệt tới tìm cậu.

Quả nhiên Áo Cổ Đinh nói: "Tìm em."

Chu Bách Triết hoảng hốt hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"

Áo Cổ Đinh nghĩ tới chuyện khoáng thạch hiếm, xoa xoa trán nói: "Chốc nữa em theo tôi tới gặp Triệu Nam Các một chút."

Chu Bách Triết không hỏi vì sao, chỉ gật đầu nói: "Vậy chờ anh ăn xong."

Áo Cổ Đinh gật đầu, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm, Chu Bách Triết giả vờ ngắm phong cảnh nhưng lặng lẽ dùng tinh thần lực nhìn lướt qua Áo Cổ Đinh, nhịn không được ngắm nhìn dáng vẻ rũ mi mắt của đối phương, tim một lần nữa bắt đầu đập hoảng.

Người này sao lại đẹp mắt như vậy chứ?

Sắc mặt Áo Cổ Đinh hơi biến động, ngẩng đầu, Chu Bách Triết lập tức thu hồi tinh thần lực, dùng tròng mắt tiếp tục chăm chú nhìn chằm chằm dưới chân, ngụy trang là mình đang rất nghiêm túc.

Áo Cổ Đinh một lần nữa rũ mi tiếp tục ăn, tinh thần lực thực dính người của Chu Bách Triết một lần nữa xuất hiện, tiếp tục vô sỉ ngắm Áo Cổ Đinh.

Áo Cổ Đinh hơi khựng một chút, đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh thâm trầm sâu không thấy đáy, tiếp tục vô sỉ ngắm Áo Cổ Đinh.

Chu Bách Triết sợ tới mức trái tim đột nhiên ngừng đập, cúi đầu lắp ba lắp bắp nói: "Tôi không có nhìn!"

Vừa nói vừa chỉ mắt mình, giải thích: "Mới vừa nãy tôi vẫn luôn nhìn xuống, căn bản không có nhìn lén anh ăn cơm."

Lời thề son sắt này thoạt nhìn có độ tin cậy rất cao, thế nhưng bởi vì chột dạ mà Ớt đại vương đảo tròng mắt, nháy mắt liền làm người ta hiểu được.

Áo Cổ Đinh cười mà không cười nói: "Lần sau em có thể quang minh chính đại mà nhìn."

Gương mặt có dáng vẻ lạnh như băng của đối phương áp sát tới mang tới chấn động cực lớn cho Chu Bách Triết, hơn nữa gần như là trêu chọc mờ ám, Chu Bách Triết không có cốt khí tim bắt đầu đập thình thịch, gương mặt cũng đỏ ửng.

Lời này của Áo Cổ Đinh rốt cuộc có ý gì?

Chẳng lẽ ngầm cho phép mình quang minh chính đại nhìn lén?

Chu Bách Triết tâm loạn như ma căn bản không thấy được ý trêu chọc trong đáy mắt Áo Cổ Đinh, lại càng không có dũng khí hỏi rõ những lời kia có ý gì, Chu Bách Triết giống như một con ốc sên theo bản năng núp ở trong xác, ngụy trang thành dáng vẻ không phát sinh chuyện gì cả.

"Tôi ăn xong rồi." Áo Cổ Đinh lau miệng, bình tĩnh nói.

Lúc này Chu Bách Triết vẫn còn chìm trong suy tư hỗn loạn, mờ mịt nói: "Hả?"

Áo Cổ Đinh nhếch môi nói: "Mới vừa nãy đã nói với em, ăn xong tới chỗ Triệu Nam Các."

Chu Bách Triết hiểu ra: "Vậy bây giờ đi à?"

Áo Cổ Đinh đứng dậy, để Chu Bách Triết ngồi trong lòng mình: "Đi ngay bây giờ."

Chu Bách Triết không nói gì nữa, an tĩnh tựa vào lòng Áo Cổ Đinh, trái tim vẫn còn khẩn trương như cũ, không ngừng hồi tưởng thần thái động tác của Áo Cổ Đinh lúc ban nãy, không hề ngại phiền không ngừng nhớ lại, tỉ mỉ suy tư.

Giống như thiếu nam thiếu nữ với mối tình đầu, thuần khiết tới mức làm người ta động tâm.

Trong vòng một sát na, Chu Bách Triết giống như bị sét đánh ngang tai, toàn bộ lá cây nháy mắt dựng đứng. [1 sát na = 0.018s]

Lẽ nào, chẳng lẽ....

Cậu thích Áo Cổ Đinh rồi?

Nghĩ tới khả năng này, cả người Chu Bách Triết liền không tốt.

Tuyệt đối không có khả năng, không có khả năng.

Xuyên qua con đường mòn, khoảng cây cối dày đặc trước mắt trở nên thông suốt, không ít thôn dân đang trò chuyện uống trà dưới tàng cây, thấy Áo Cổ Đinh đưa tới thì vội vàng câu nệ đứng dậy chào hỏi.

Áo Cổ Đinh gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng làm người ta không dám nhìn, tim Chu Bách Triết lại càng đập nhanh hơn, một lần nữa cúi đầu chà chà mấy chiếc lá, vẻ mặt hoảng loạn.

"Chúng ta tới rồi." Áo Cổ Đinh nói.

Chu Bách Triết cúi đầu ồ một tiếng, ngăn chặn những tâm tư hỗn loạn kia.

Áo Cổ Đinh vẫn luôn cảm thấy cây ớt nhỏ này tựa hồ có chút không đúng, anh liền búng lá cây của nó, thản nhiên nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Chu Bách Triết có tật giật mình vội vàng lắc đầu: "Tôi không có nghĩ gì hết á."

Áo Cổ Đinh nhường mày, không truy hỏi nữa.

Cửa vừa đây ra, biểu tình Triệu Nam Các cực kỳ kích động, đầu tiên là nói chuyện với Áo Cổ Đinh, sau đó tập trung ánh mắt vào người Chu Bách Triết, tựa hồ đang nhìn bảo bối thần kỳ, Chu Bách Triết nhịn không được run rẩy: "Ánh mắt của anh làm tôi cảm thấy hoảng sợ a."

Lúc này Triệu Nam Các mới ý thức được ánh mắt mình có chút thái quá, vội vàng thu liễm vài phần: "Thật xin lỗi, nhất thời không thể khống chế được."

Chu Bách Triết nghe vậy lại càng bất an hơn: "Anh muốn tôi qua đây làm gì?"

Bình thường Triệu Nam Các này rất ít khi tiếp xúc với cậu, hiện giờ Áo Cổ Đinh cố ý dẫn cậu tới rõ ràng đối phương có chuyện cần mình giúp một tay.

Chỉ là không biết là việc gì.

Triệu Nam Các đẩy gọng kính, nhanh chóng nói: "Vào rồi nói."

Tiến vào, Chu Bách Triết không khỏi giật mình, bởi vì trong phòng bày rất nhiều chai lọ, còn có những dụng cụ tinh vi mà Chu Bách Triết căn bản xem không hiểu.

Đương nhiên làm Chu Bách Triết chú ý nhất chính là viên đá trên bàn thí nghiệp, rõ ràng chính là khối đá Chu Bách Triết đã khoét trong sơn động.

"Khối đá kia..." Chu Bách Triết do dự: "Sao nó lại ở đây?"

Áo Cổ Đinh giải thích: "Thành phần của khoáng thạch này đặc biệt, Triệu Nam Các tương đối hiểu biết về phương diện này nên giao cho cậu ta tiến hành phân tích thử nghiệm."

Chu Bách Triết chột nói: "Vậy kết quả tính được thế nào?

Áo Cổ Đinh dùng ánh mắt ra hiệu.

Triệu Nam Các đẩy gọng kính, bắt đầu nói: "Đối với khoáng thạch này tôi đã có kết quả phân tích đại khái."

Chu Bách Triết tìm kiếm một chỗ ngồi xuống, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe, hai tròng mắt đen láy chớp chớp nhìn chằm chằm Triệu Nam Các, nghiêm túc nói: "Anh nói tiếp đi."

Triệu Nam Các gật đầu nói: "Khối khoáng thạch này cấu thành từ rất nhiều năng lượng chưa biết, đặc tính lớn nhất là cứng rắn, còn có thể hồi phục như cũ, chỉ có năng lượng thuần khiết nhất mới có thể triệt để phá vỡ nó.

Chu Bách Triết do dự nói: "Anh tìm tôi tới là vì chuyện năng lượng thuần khiết?"

Triệu Nam Các có chút bất ngờ vì cây ớt phi nhân loại này thông minh đến vậy, có thể nhanh chóng tóm được trọng điểm trong lời hắn, thuận tiện nói: "Đúng vậy, tôi muốn phân tích dị năng của ngài."

Chu Bách Triết tròn mắt, có chút do dự, thế nhưng nghĩ tới nếu mình từ chối có không nể mặt mũi Áo Cổ Đinh không?

Nghĩ lại thì dị năng của cậu cũng không có gì xấu mà phải sợ cả.

Sau một phút do dự, Chu Bách Triết nói: "Tôi phải làm thế nào?"

Triệu Nam Các thở phào một hơi, hắn vốn tưởng vị cây ớt này sẽ cự tuyệt: "Vậy thì tốt quá."

Ngay sau đó, Triệu Nam Các bắt đầu lấy tới một loạt thiết bị, Chu Bách Triết sửng sốt, cuối cùng Triệu Nam Các chỉ khối đá nói: "Cắt khối đá này ra là được."

Chu Bách Triết gật đầu.

Vừa định mượn kiếm kích quang của Áo Cổ Đinh sử dụng thì Triệu Nam Các đã nhanh chóng lôi ra một con dao găm nói: "Dùng cái này."

Chu Bách Triết nhận lấy quơ quơ thử vài cái, có chút kinh ngạc: "Cái này giống như kiếm kích quang à?"

Triệu Nam Các đáp: "Đúng vậy, nó được chế tạo từ kích quang thạch."

Chu Bách Triết không hỏi thêm nữa, chuyên tâm ngưng tụ năng lượng tập trung vào dao găm kích quang trong tay, hít sâu một hơi, hung ác chém một phát.

Chỉ nghe keng một tiếng, ánh sáng màu đỏ phát ra từ dao găm rút đi, Triệu Nam Các tiến tới xem, may mà bản thân đã sớm biết kết quả nhưng vẫn không khỏi giật mình.

Bởi vì khối khoáng thạch mà mình làm thế nào cũng không thể phá hư lúc này đã bị chia thành hai khối, mặt cắt cực kỳ trơn nhẵn, thế mới thấy được năng lượng của Ớt đại vương đáng sợ cỡ nào.

Chu Bách Triết nhìn khoáng thạch, có chút do dự nói: "Khối đá này, mọi người định xử lý thế nào?"

Triệu Nam Các cố nén kích động nói: "Không chỉ khối này mà là tất cả đều phải chế tác thành kiếm kích quang, nếu dị năng giả có được loại kiếm này, sức chiến đấu nhất định sẽ gia tăng rất nhiều.

Chu Bách Triết trầm mặc nửa ngày, yếu ớt nói: "Thế nhưng ngay cả cắt cũng không cắt được mà còn muốn chế luyện thành kiếm sao?"

Triệu Nam Các nghẹn, ánh sáng trong mắt thoáng chốc u ám: "Không sao, tôi sẽ tỉ mỉ nghiên cứu năng lượng của ngài, xem thử xem có thể tìm được biện pháp hay không."

Chu Bách Triết gật đầu: "Nếu cần giúp gì thì nói với tôi một tiếng."

Triệu Nam Các cười cười, không nói gì.

Chu Bách Triết cũng mặc kệ Triệu Nam Các có tin hay không, trực tiếp ngáp nói: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."

Triệu Nam Các nghe vậy thì thành khẩn cám ơn Chu Bách Triết, sau đó vùi đầu tiếp tục nghiên cứu.

Chu Bách Triết lắc đầu, Triệu Nam Các này nhất định là một người cuồng nghiên cứu.

Áo Cổ Đinh mang theo Chu Bách Triết ra ngoài, thả chậm bước chân ngắm nhìn phong cảnh, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện, có cảm giác an tĩnh từng chút lan tràn.

Chu Bách Triết giật giật cành lá, lưỡng lự một hồi lâu mới nói: "Khoáng thạch này thật sự cần chế tác thành kiếm kích quang à?"

Sắc mặt Áo Cổ Đinh hơi biến đổi: "Sao tự dưng lại hỏi như vậy?"

Chu Bách Triết hơi nâng cằm, tâm tình khẩn trương dần dần bình ổn lại: "Tôi chỉ đang nghĩ, dị năng của nhân loại vốn rất cường đại, vì sao còn muốn tiếp tục dùng kiếm kích quang?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh u ám: "Bởi vì tất cả nhân loại vẫn chưa thể dùng được dị năng." Anh hơi ngừng một chút: "Trừ bỏ tôi, rất ít người có thể học được cách sử dụng dị năng."

Lúc này Chu Bách Triết mới nhớ lại chuyện lúc trước, rõ ràng Áo Cổ Đinh đã nói phương pháp với mọi người nhưng thôn dân vẫn luôn thất bại, nếu không phải cậu dùng tích phân đổi lá dị năng thì chỉ sợ thôn dân bây giờ vẫn còn đang dùng kiếm kích quang.

Chuyện này quả thực có hơi khó làm.

Cho dù cậu nguyện ý đưa lá dị năng nhưng toàn thế giới này có nhiều dị năng giả như vậy, nên đưa cho ai? Nếu đưa rồi dẫn tới tình trạng người khác bất mãn thì phải làm sao?

Chuyện này nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn mới có thể đưa ra ánh sáng.

Vì thế số khoáng thạch ẩn giấu trong sơn động chính là biện pháp duy nhất gia tăng sức chiến đấu của tất cả dị năng giả.

Thế nhưng khoáng thạch cứng rắn không gì sánh được lại làm mọi người bó tay, không có cách nào.

Sau khi không còn nguy cơ trùng biến dị quấy nhiễu, mọi người tiếp tục bận rộn, Chu Bách Triết thì mỗi ngày nhàn nhã ngủ nghỉ uống nước trái cây, cuộc sống cực kỳ tốt đẹp.

Thẳng đến vài ngày sau, Triệu Nam Các vẻ mặt mệt mỏi tìm tới Áo Cổ Đinh, dáng vẻ tựa hồ đã vài ngày không ngủ.

"Đại nhân, tôi thất bại, kết cấu năng lượng của khoáng thạch này thật sự quá phức tạp, căn bản không có kỹ thuật nào có thể phá hủy."

Áo Cổ Đinh gõ mặt bàn, trầm ngâm nói: "Nói cách khác, chỉ có năng lượng thuần khiết mới có thể phá hủy nó?"

Triệu Nam Các có chút không cam lòng gật đầu: "Đúng vậy."

Tâm tình của Triệu Nam Các khá suy sụp, đủ loại thực nghiệm lớn nhỏ chưa từng làm anh sinh ra cảm giác thất bại, chỉ có duy nhất khối khoáng thạch này làm hắn không lần ra được chút đầu mối này.

Cái này giống như đối mặt với một vị cường giả cường đại vậy, cho dù bạn dùng bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng không thể xúc phạm, chỉ khi nào tìm được người mạnh hơn mới có khả năng đánh bại.

Chu Bách Triết ở ngay bên cạnh nghe, có chút suy tư, thế nhưng cậu có thể....

Lúc xế chiều, Chu Bách Triết tìm một nơi không người, mở thương thành tiến hành tìm kiếm vật phẩm liên quan.

Không biết lật bao nhiêu trang, Chu Bách Triết vẫn như cũ không tìm được đạo cụ thích hợp, ngáp một cái, bởi vì tiến hành tìm kiếm thời gian dài nên tinh thần khá mệt mỏi.

Chu Bách Triết chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi một hồi, sau đó mới tiếp tục xem.

Lúc màn đêm buông xuống, sao trời lung linh trên bầu trời, mặt trăng tròn đỏ tươi như máu một lần nữa treo trên cao, Chu Bách Triết nhịn không được sợ run cả người, nhanh chóng quay trở về phòng, Áo Cổ Đinh đang lật xem một quyển sách không biết tìm từ nơi nào, biểu tình vẫn sắc bén như cũ, thế nhưng ánh mắt lại cực kỳ trầm tĩnh, đặt sách xuống thản nhiên nói: "Đã về rồi?"

Không biết vì sao Chu Bách Triết lại có chút chột dạ: "Oh."

Cảm giác giống như con nít lén ra ngoài về muộn bị gia trưởng bắt tại trận ở phòng khách vậy.

Áo Cổ Đinh khép sách lại đứng dậy, thản nhiên nói: "Đi ngủ sớm một chút đi."

Chu Bách Triết sửng sốt gật đầu: "Tôi biết rồi."

Áo Cổ Đinh đặt sách lên bàn, đi vào phòng trong đóng cửa lại, lúc này Chu Bách Triết mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không dám tin lẩm bẩm: "Lẽ nào ảnh chờ mình về?"

Bằng không.... làm sao giải thích việc mình vừa về thì Áo Cổ Đinh lập tức đi ngủ chứ?

Chẳng lẽ, đối phương cũng có hảo cảm với mình?

Nghĩ tới đây, tim Chu Bách Triết liền không chịu thua kém bắt đầu đập rộn lên, cậu chạy tới phòng tắm tẩy rửa mình thật sạch, sau đó hướng về phía chiếc gương nhỏ quan sát.

Lá cây xanh biếc trong suốt phảng phất có thể nhìn thấy mạch lá, còn có rễ cây giống như được điêu khắc từ ngọc thạch thượng hạng, là một cái cây... đặc biệt mỹ lệ a.

Nếu cậu đứng im bất động thì căn bản không ai hoài nghi cái cây này là vật sống, ngược lại sẽ cho rằng đó là tác phẩm điêu khắc.

Thế nhưng cậu bây giờ cùng trước kia không giống nhau.

Bởi vì trên thân cây xanh biếc có thêm một đôi mắt đen láy như mực, cả con ngươi hầu như đều là màu đen, lóng lánh như hợp thành từ rất nhiều ngôi sao nhỏ, làm người ta cảm thấy yêu thích.

Chu Bách Triết kết thúc quá trình thưởng thức tự luyến, vung vẩy bọt nước: "Anh quả nhiên ngày càng soái."

Chỉ là Áo Cổ Đinh thật sự coi trọng dáng vẻ này của cậu sao?

Chu Bách Triết đột nhiên bắt đầu lưỡng lự, cứ cảm thấy thực không thực tế.

Cùng đối phương ở cùng một chỗ, trước hết.... cậu phải là người.

"Aiz." Chu Bách Triết thở dài một hơi, vội vàng lau sạch lá cây rồi vùi mình vào chậu hoa, tiếp tục lật xem hệ thống thương thành, hi vọng nhờ vào đó để quên đi mớ suy nghĩ lung tung trong đầu.

Không biết qua bao lâu, Chu Bách Triết gần như đã chết lặng, lật trang, đảo mắt, lại tiếp tục lật trang, thẳng tới khi ánh mắt tập trung vào một vật phẩm thì chợt dừng lại....

Này là?

Ý thức vốn ngơ ngác của Chu Bách Triết thoáng chốc tỉnh táo.

[Công cụ tôi luyện vạn năng]: Cây cuốc vạn năng: có thể gõ vỡ tất cả khoáng thạch cứng rắn nhất thế gian.

Lò luyện vạn năng: có thể luyện chế khoáng thạch cứng rắn nhất.

Lò rèn vạn năng: có thể rèn các loại công cụ, xác xuất thành công tăng theo số lần thực hiện.

Sau khi nhìn thấy vật phẩm này, Chu Bách Triết kích động tới run rẩy, tuy thứ này cần tới mười vạn tích phân, đắt đỏ tới mức làm người ta đau răng, thế nhưng so với cái tác dụng của nó thì thật sự đáng mua.

Trước đó cậu hấp thu tinh hạch cấp tám không chỉ trực tiếp thăng lên một cấp bậc mà còn thu hoạch được không ít tích phân, có thể mua hai bộ công cụ.

Chỉ là nghĩ tới chuyện phải xài nhiều điểm như vậy, Chu Bách Triết vẫn có chút không nỡ, sau này muốn tích góp có lẽ rất khó.

Chu Bách Triết không vĩ đại đến mức nguyện ý vì người khác mà hi sinh chính mình, thế nhưng không có nghĩa là cậu không có cách nào.

Sau khi có quyết định, Chu Bách Triết lùi ra khỏi hệ thống, cố gắng để chính mình ngủ sớm.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi mặt đất, khí tức mát mẻ từ cửa sổ truyền vào làm Chu Bách Triết thoải mái run lá cây, mở mắt ra...

Ánh mắt đen láy vẫn còn phủ một tầng sương mù, thật lâu sau, Chu Bách Triết cuối cùng mới tỉnh táo lại, nhất thời tinh thần phấn chấn, vô thức liếc nhìn về phía phòng ngủ.

Cánh cửa đóng kín tối qua lúc này đang mở rộng, có thể nhìn thấy chiếc giường bên trong đã được chỉnh lý sạch sẽ, chăn cũng gấp gọn.

Chu Bách Triết vội vàng từ trong chậu hoa bò ra ngoài, ngay cả rễ cũng không vội rửa, trực tiếp chạy ra ngoài, túm một thôn dân hỏi: "Có thấy Áo Cổ Đinh không?"

Thôn dân kia vội nói: "Ớt, Ớt đại vương, tôi nghe nói Áo Cổ Đinh đại nhân dẫn theo mấy vị đại nhân tới sơn động rồi, đi lúc sáng sớm."

Chu Bách Triết lại hỏi: "Vậy ông có biết lúc nào bọn họ trở lại không?"

Người nọ lắc đầu: "Việc này chắc chỉ có trưởng thôn biết."

Chu Bách Triết nói cám ơn, sau đó trong ánh mắt vừa mừng vừa lo của đối phương nhanh chóng rời đi, lúc đi tới nhà trưởng thôn vừa vặn trưởng thôn đi ra ngoài.

"Ồ, Ớt đại vương dậy rồi sao?" Trưởng thôn kinh ngạc nói.

Chu Bách Triết nhất thời hắc tuyến, Áo Cổ Đinh nói cậu dậy muộn, không ngờ ngay cả trưởng thôn cũng nói vậy, không phải lúc nào cậu cũng dậy muộn a, có vài lần cậu thức dậy rất sớm.

Tuy chỉ là vài lần mà thôi!

Chu Bách Triêt ho khan vài cái, cứng ngắc chuyển đề tài: "Trưởng thôn, tôi có việc muốn hỏi."

Trưởng thôn liền nói: "Ngài nói đi."

"Ông có biết Áo Cổ Đinh..."

Còn chưa dứt lời, trưởng thôn đã kinh ngạc bật thốt: "Ngài nói Áo Cổ Đinh đại nhân tôi liền nhớ ra một việc, sáng nay lúc rời đi đại nhân có nhờ tôi chuyển lời cho ngài, bọn họ đi tới hang động của trùng vương tiến hành khảo sát khoáng thạch, đại khái lúc trời tối sẽ quay lại."

Chu Bách Triết gật đầu: "Oh, ra là vậy."

Trưởng thôn lại nói: "Đúng rồi, trước đó ngài định nói gì?"

Chu Bách Triết khoát tay: "Tôi cũng định hỏi chuyện này thôi."

Trưởng thôn gật đầu, mời Chu Bách Triết ngồi xuống, thở dài nói: "Ớt đại vương, có một số việc tôi muốn hỏi ngài nhưng không biết nên mở miệng thế nào."

Chu Bách Triết ngẩn người, khó có thể tưởng tượng trưởng thôn cư nhiên cũng có chuyện ngại mở lời: "Có việc gì ông có cứ nói đi."

Trưởng thôn thở dài, biểu tình phức tạp: "Ngài là tổ tiên, theo đạo lý thì phải là thôn chúng ta bảo hộ ngài, không để ngài chịu chút nguy hiểm nào mới đúng."

Chu Bách Triết vẫn không biết trưởng thôn muốn nói gì, chỉ có thể tiếp tục nghe.

Trưởng thôn lắc đầu: "Chính là tôi đã lớn tuổi, so với mọi người tôi biết rất rõ ngài..." Ông hơi dừng lại một chút: "Tuyệt đối sẽ không cam chịu ở lại tinh cầu nhỏ này cả đời."

Chu Bách Triết khẽ chớp mắt: "Trưởng thôn..."

Trưởng thôn mỉm cười: "Thôn này chỉ có mấy trăm người, thế nhưng lòng người vẫn luôn là thứ nguy hiểm nhất thế gian, cho dù ngài đã tận lực giúp đỡ nhưng không phải vẫn xuất hiện vài người oán hận ngài, bài xích ngài sao?"

Chu Bách Triết ngẩn người, lúng túng nói: "Trưởng thôn, đều là chuyện ngoài ý muốn..."

Cậu không muốn làm trưởng thôn thương tâm, mặc dù trong thôn quả thật có người bài xích cậu nhưng những người đó đã chết từ lâu rồi, với lại cảm giác của cậu đối với trưởng thôn rất tốt, ông là một người thiện lương, còn là một ông cụ có khái niệm phải trái rõ ràng, cậu thật lòng không muốn nhìn thấy ông khổ sở.

Trưởng thôn sờ sờ đầu Chu Bách Triết: "Tôi không yếu ớt như vậy, chỉ là sự thật chính là sự thật, không có gì giải bày."

Ông cười nói: "Có đôi khi tôi nghĩ, Ớt đại vương ngài sống lâu như vậy nhưng cứ giống như một đứa bé, tôi vẫn luôn không yên lòng về ngài a."

Dưới ánh mặt trời, đáy mắt đục ngầu của trưởng thôn tràn đầy lo lắng, thế nhưng ngoài miệng tựa hồ vẫn hiền hòa như bình thường, giống như một ông cụ đang nhìn một đứa bé con: "Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, nhất là nhân loại."

Không biết vì sao mũi Chu Bách Triết đột nhiên chua xót, cậu vội vàng cúi đầu, cố bức nước mắt trào ngược trở lại.

Chết tiệt, nhất định là vì gió quá lớn, có hạt cát bay vào trong mắt.

Khóe miệng trưởng thôn dần dần giãn ra, âm thanh già nua có chút run rẩy: "Trong thế giới tôn sùng sức mạnh này, tất cả quan niệm đạo đức, thiện ác thị phi, kỳ thực đã sớm không còn tồn tại, thế giới này đã không còn hòa bình tốt đẹp như địa cầu cổ, tôi sợ ngài đi ra ngoài rồi sẽ bị nhân loại bài xích, thậm chí..."

Câu nói tiếp theo, trưởng thôn không nói tiếp nữa, thế nhưng Chu Bách Triết hiểu ý của trưởng thôn, cậu khẽ run dùng cành lá nắm lấy tay trưởng thôn: "Trưởng thôn, tôi biết."

Trưởng thôn lại một lần nữa thở dài: "Vậy ngài nhất định phải rời đi sao?"

Chu Bách Triết gật đầu, ánh mắt kiên định: "Tôi phải đi."

Bởi vì, cậu phải không ngừng giết trùng biến dị, thu thập càng nhiều tinh hạch hơn, sớm ngày thăng cấp biến đổi thành nhân loại.

Cậu không muốn vĩnh viễn tồn tại hình dáng này...

.[112].