Mỗi Ngày Bạn Trai Đều Muốn Chết Cùng Tôi

Chương 2: Kỳ Phong Miên đặt tay sau lưng cô. . .




Edit: Rebecca Sugar.

Vân Lộ Tinh nhìn Kỳ Phong Miên, cảm thấy anh ấy bệnh cũng không nhẹ.

Là một bệnh nhân tâm thần ưu tú, từ nhỏ Vân Lộ Tinh đã biết bản thân không bình thường.

Mà Kỳ Phong Miên là đồng loại đầu tiên cô gặp.

Khi còn nhỏ, tính cách Vân Lộ Tinh quái gở, chuyện gì cũng không nhấc nổi hứng thú, cảm xúc nhạt nhẽo không như đứa bé bình thường.

Lúc bạn cùng trang lứa đang trầm mê trong mấy trò chơi ấu trĩ thì Vân Lộ Tinh chỉ thích ngồi an tĩnh trên ghế, chơi đồ của mình. Cô không thích nói chuyện cũng không thích chơi cùng các bạn nhỏ, chỉ muốn ngồi một mình bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, nhìn sương rơi và cây cối.

Thời điểm Vân Lộ Tinh 5 tuổi, thú cưng mà cô và em gái cùng nuôi dưỡng bị rơi chết, em gái nhỏ ôm thi thể con mèo đuôi ngắn khóc thở hổn hển.

Cha mẹ nhà họ Vân an ủi hai cô con gái đang bi thương, dịu dàng kể một câu chuyện dối trá thiện ý về "Mèo nhỏ lên thiên đường".

Đúng lúc này, Vân Lộ Tinh vẫn luôn yên lặng nói: "Mẹ đừng gạt con. Con biết, nó đã chết. Tử vong là chuyện vô cùng bình thường, nó sẽ bị chôn vào lòng đất, sau đó bị sâu bọ đục khoét, thân thể hư thối thành xương cốt, cuối cùng, từ nơi xương cốt của nó sẽ mọc lên một đóa hoa xinh đẹp."

Khi nói những lời này, cô bình tĩnh dị thường.

Lúc này, cha mẹ nhà họ Vân luôn toàn tâm chú ý tới con gái út mới bừng tỉnh phát triển, từ đầu tới cuối con gái lớn của họ không hề rơi một giọt nước mắt.

Có lẽ điều này khá kì quái nên tất cả mọi người quên cả nói chuyện. Biệt thư to lớn như vậy bỗng yên tĩnh đến mức nghe thấy được cả tiếng kim rơi.

Vân Lộ Tinh đẩy bảo mẫu đang ôm mình ra, chuẩn bị rời đi, vừa xoay người liền thấy Kỳ Phong Miên mới về nước không lâu được trưởng bối đưa đến nhà họ Vân thăm hỏi.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Kỳ Phong Miên.

Trong không gian yên tĩnh, cô đột nhiên nghe được một giọng nói ngạc nhiên.

—— [những bông hoa mọc ra từ hộp sọ của em ấy nhất định sẽ rất đẹp.]

Vân Lộ Tinh lần đầu tiên phát hiện ra mình tựa hồ có siêu năng lực nhưng chỉ nhằm vào Kỳ Phong Miên, lúc dùng được lúc không dùng được.

Đây chính là khởi đầu cho "tình bạn" của Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên.

Trong mắt mọi người Kỳ Phong Miên là thiên tài. Anh thông minh hiểu chuyện, giáo dưỡng tốt, không một tật xấu, đối xử với người khác luôn ôn hòa có lễ, chưa bao giờ tức giận và mất bình tĩnh.

Vô luận là học tập, xã giao hay gia thế, anh vĩnh viễn là người lóa mắt xuất chúng nhất. Mọi chuyện anh đều có thể làm cho nó trở nên hoàn mỹ, bạn nhỏ nào cũng muốn làm bạn với anh.

Mà Vân Lộ Tinh là đứa bé kì quặc trong mắt mọi người, cô quái gở lạnh nhạt, thích ngồi thẫn thờ một mình.

Nhưng sau ngày đó, ai ai cũng biết, hai đứa trẻ khác nhau một trời một vực này đã trở thành "bạn tốt" của nhau.

Dù cho Vân Lộ Tinh thậm chí còn không nói một câu với Kỳ Phong Miên.

Vân Lộ Tinh nghe thấy tiếng lòng của Kỳ Phong Miên, cô biết ngay đối phương cố tình tản ra tin tức, nhưng cũng không đặt chuyện này trong lòng.

Cô rất lười, cũng không tình nguyện lo lắng hay giải thích cho những người này về mấy chuyện không hề có ý nghĩa.

Xuất phát từ trực giác đồng loại với nhau, Vân Lộ Tinh tinh tường nhận ra ngụy trang của Kỳ Phong Miên. Cô biết không chỉ mình đoán đúng mà Kỳ Phong Miên cũng đoán ra.

Cho nên anh mới hao tổn tâm cơ tản ra tin tức, muốn Vân Lộ Tinh chủ động tiếp cận anh.

Nhưng khác với suy đoán của anh, Vân Lộ Tinh đã nhận ra tính công kích mãnh liệt từ trên người Kỳ Phong Miên. Cô cảm thấy anh là thứ phiền phức, một chút cũng không muốn tiếp xúc với anh.

Sau lúc ấy, Vân Lộ Tinh liền cố ý tránh né Kỳ Phong Miên, đáng tiếc kết quả không tốt lắm. Trong nhân sinh của cô từ nay về sau, mỗi một đoạn kí ức đều có dấu vết của Kỳ Phong Miên.

Khi còn nhỏ dại, cô đã không thể tránh được anh, thì sau khi bị cha mẹ đưa vào bệnh viện tâm thần, cô càng không thể thoát khỏi anh.

Kể cả tận lúc chết, cũng bị buộc chặt bên người Kỳ Phong Miên.

Thậm chí khi cô đã trọng sinh, Kỳ Phong Miên vẫn âm hồn không tan trước sau ở bên cạnh cô, thậm chí còn nhớ thương muốn giết chết cô, cùng nhau tuẫn tình.

Tuy Vân Lộ Tinh lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng sau một phen tinh tế hồi tưởng cũng muốn mắng một câu mẹ nó.

Khinh người quá đáng, âm hồn không tan.

Nghĩ đến đây trong lòng Vân Lộ Tinh có chút không vui. Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Kỳ Phong Miên lại đột nhiên nghĩ tới chuyện tuẫn tình.

Cô đành nhỏ giọng hỏi Kỳ Phong Miên: "Anh nói đùa à?"

Cô hỏi rất cẩn thận, biểu hiện còn có vài phần mờ mịt, nhìn qua vừa vô tội vừa đáng yêu.

Kỳ Phong Miên cúi đầu, tóc nâu dịu dàng buông xuống. Anh không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa gặp một Vân Lộ Tinh sống động như vậy, một năm sau mạt thế, người gắn bó làm bạn bên cạnh anh là thi thể vĩnh viễn nằm ở dưới tầng hầm nọ.

Thi thể không nói, cũng không cười với anh. Quan trọng hơn cả, trong ánh mắt nó không có ánh sáng.

Đợi nửa ngày, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."

Anh nói: "Lừa em thôi."

Đôi mắt anh đen nhánh, không nhanh không chậm bước tới lên sân thượng hẹp mà Vân Lộ Tinh đang ngồi, bao vây cô trong lồng ngực.

Kỳ Phong Miên ngẩng đầu, nhìn chỗ Vân Lộ Tinh đang ngồi, mặt mày tươi cười, ngón tay lạnh lẽo xoa nhẹ gương mặt trắng nõn của cô, nói: "Sợ à?"

Anh cười dịu dàng lại trong sáng, ánh chiều tà xuyên qua tầng tầng lớp mây chiếu xuống thiên địa, bóng hình Kỳ Phong Miên tưởng chừng như đang đắm chìm dưới ánh sáng trong suốt thánh khiết này, thoạt nhìn dị thường ôn nhu, vô hại.

Nhưng chỉ Vân Lộ Tinh biết, nội tâm anh là mảng điên cuồng, dữ dội. Dưới túi da ôn nhuận văn nhã là đầm lầy đáng sợ, thời thời khắc khắc chuẩn bị cắn nuốt con mồi đi lạc.

Mà Vân Lộ Tinh chính là con mồi ấy.

Kỳ Phong Miên không chờ cô hồi thần, chậm rãi nói: "Anh gặp một giấc mơ... một giấc mơ rất dài."

Bỗng nhiên anh nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt của Vân Lộ Tinh, nói: "Em muốn nghe không?"

Vân Lộ Tinh:...

Cô chỉ là phản ứng chậm không phải ngu ngốc mà.

Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng ý thức được điều gì khiến trong lòng Kỳ Phong Miên luôn nhớ thương chuyện tuẫn tình với cô, và nguyên nhân anh trở nên khác thường.

Đại khái là, Kỳ Phong Miên cũng trọng sinh.

Vân Lộ Tinh chần chờ trong chốc lát, Kỳ Phong Miên đột nhiên cười khẽ. Anh nghiêng đầu, ngón tay lưu luyến vuốt ve da thịt mềm mại của cô, giọng nói mơ hồ: "Xem ra em đã biết rồi."

Vân Lộ Tinh ngơ ngác trợn mắt, không nghĩ tới cô chưa nói gì mà anh đã đoán được sự thật.

Không gian an tĩnh.

Cô do dự một lát, ngồi xổm quỳ gối trên sân thượng, nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng trọng sinh sao?"

Giọng cô mềm mại, như áng mây chậm rì rì trôi trong không trung, vừa mềm vừa nhẹ khiến người ta không tự chủ muốn sa vào.

Ánh mắt Kỳ Phong Miên phủ lên cô, khóe môi chậm rãi cong lên, tươi cười lười biếng nói: "Đúng vậy."

—— [chuyện trở nên thật thú vị.]

Một chút cũng không thú vị. Vân Lộ Tinh trong lòng điên cuồng phun tào.

Kỳ Phong Miên cách cô rất gần, đôi tay hữu lực chống bên lan can, vây Vân Lộ Tinh trong lòng ngực anh, động tác tùy ý nhưng mang theo vài phần cường thế khống chế dục.

Vân Lộ Tinh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ngửi thấy hương vị nhàn nhạt tươi mát trên cơ thể này.

Cỗ hương vị kia như rừng rậm lúc sáng sớm, lại như tuyết tùng mùa đông.

Vân Lộ Tinh nhíu mày, không tự giác đưa tay nhẹ nhàng đẩy Kỳ Phong Miên, nhưng lại bị đối phương chậm rãi bắt lấy.

Những ngón tay thon dài khẽ lật, nắm ngược lại tay cô gái nhỏ, mười ngón đan xen. Vân Lộ Tinh ngẩn ra, theo phản xạ muốn rút tay lại, Kỳ Phong Miên không cho cô rời khỏi gông cùm xiềng xích của mình.

Anh mỉm cười, ngón tay lưu luyến vuốt nhẹ gương mặt Vân Lộ Tinh. Anh chậm rãi tiến lại gần, giọng nói thấp thuần vang lên bên vành tai cô: "Em ngoan nào."

Thanh âm trước sau trong sáng như vậy nhưng Vân Lộ Tinh quen thuộc anh lại có chút bất an, luôn cảm thấy anh ấy thật kì quái. Mỗi lần Kỳ Phong Miên chuẩn bị hố cô, đều giống như bây giờ.

Kỳ Phong Miên vẫn duy trì cười nhạt dịu dàng, mềm nhẹ trấn an cô gái nhỏ hoang mang trong ngực, nói: "Không phải sợ."

Vân Lộ Tinh đang ngồi ở trên sân thượng, chỗ này không lớn, Kỳ Phong Miên đằng trước áp sát, phía sau lưng cô không vật che chắn. Chỉ cần ngoài ý muốn một cái, cô sẽ ngã xuống lầu cao.

Vân Lộ Tinh tiến thoái lưỡng nan, cô không dám phản kháng quá, chỉ có thể đến đâu hay đến đấy[1], nếu biết chuyện ra thế này cô sẽ không lười biếng ở chỗ này đợi Kỳ Phong Miên tới.

[1] nguyên văn là 暗道失策: ám đạo thất sách. Mình chưa tìm được nghĩa nên tạm để vậy, ai hiểu thì hãy bình luận cho mình nhé (´,,•ω•,,)

Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, ngẩng để nhìn Kỳ Phong Miên, nhỏ giọng nói: "Nơi này gió lớn quá, em muốn xuống dưới."

Cô nói cho đối phương nghe xong liền tự mình bò xuống dưới.

Rõ ràng là cô không thể trông cậy vào bản tính biến thái của Kỳ Phong Miên đột phát huy phong độ thân sĩ giúp mình mà.

Dựa theo hiểu biết của cô đối với Kỳ Phong Miên, anh ta không đẩy cô một cái đã tính là tâm tình tốt rồi.

Cô một bên than thân trách phận, một bên cẩn thân đỡ vách tường, từng chút từng chút bò xuống. Vân Lộ Tinh ngoan ngoãn cúi đầu, động tác chậm rì rì, giống y một chú rùa đen nhỏ ngủ đông tỉnh dậy, ngốc nghếch đáng yêu.

Trong bệnh viện tâm thần, có rất nhiều người trì độn như cô. Người bệnh dùng thuốc qua thời gian dài, rất khó tập trung tinh thần được, bọn họ luôn ở trạng thái thất thần, hành vi chậm hơn nửa nhịp so với người bình thường.

Kỳ Phong Miên bị Vân Lộ Tinh chửi thầm trong bụng, yên lặng nhìn động tác của cô, thần sắc nơi đáy mắt không rõ.

Sau trọng sinh, tựa hồ Vân Lộ Tinh đã bỏ ý định tự sát...

Kỳ Phong Miên an tĩnh, chăm chú nhìn động tác chậm chạp của Vân Lộ Tinh, cô đưa lưng về phía anh, bả vai thon gầy, nhìn qua yếu ớt như vậy.

Thân hình đơn bạc gầy yếu, nửa người treo ở không trung, chỉ cần mình đẩy nhẹ một cái, cô sẽ kinh hoảng vô thố rơi xuống.

Sau đó trên mặt đất lạnh băng hiện lên một đóa hoa đỏ tươi quyến rũ.

—— [lúc này, không có cái gì có thể ngăn cản.]

Tay Kỳ Phong Miên chậm rãi đặt ở sau lưng Vân Lộ Tinh.

—— [hôm nay thời tiết không tồi.] anh nghĩ.

—— [ngày tốt để tuẫn tình.]

Động tác bò xuống của Vân Lộ Tinh dừng lại.