Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Chương 112: Ăn chung một bữa




Khâu Minh và Thi Minh Húc lên đến lưng chừng núi thì gặp sự cố, Thi Minh Húc trượt chân suýt thì ngã xuống vực, tuy có Khâu Minh kéo lại kịp thời nhưng vẫn bị thương nhẹ. Khoảng thời gian hai người chờ tổ chương trình mang thuốc đến cũng đủ để Tào Tuấn nghỉ ngơi xong.

Thế nhưng làm sao để xuống được mặt phẳng dưới vách đá thì lại là cả vấn đề, hai người không dùng được cách của Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường, dù chỗ những đóa tường vi chỉ cách năm mét so với đỉnh núi thôi nhưng sự tin tưởng lẫn nhau của họ không bằng được Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm, nếu Trần Dương đứng dưới để Tào Tuấn nhảy xuống nhất định Tào Tuấn sẽ không nhảy.

Bọn họ nghĩ một hồi rồi quyết định mượn dây thừng của Cố Nham và Trần Nguyên Võ, đồng thời cũng đồng ý lấy thỏ làm vật trao đổi. Kỳ thực Trần Nguyên Võ và Cố Nham không cần thỏ lắm, trưa nay họ mới ăn xong, cảm thấy vị chẳng ra sao nhưng họ biết Trần Dương và Tào Tuấn không còn thứ gì khác để trao đổi nên cuối cùng vẫn đồng ý.

Có dây thừng ở đó, Trần Dương và Tào Tuấn cực kỳ thuận lợi trở thành nhóm thứ ba hoàn thành nhiệm vụ.

Phần thưởng của chương trình dành cho các khách mời là mỗi nhóm một chiếc chậu nhựa, có thể dùng nó rửa rau rửa bát thậm chí là giặt quần áo, phải nói là cực kỳ hữu dụng.

[Không béo chút nào: Xót xa thật chứ, nhọc nhằn khổ sở leo núi suýt thì rớt vực chỉ để lấy một cái chậu nhựa...]

[Khà khà: Nhưng chậu nhựa có ích mà, đựng được nhiều mà giặt đồ rửa bát các kiểu cũng được.]

Mọi người lấy chậu nhựa xong chuẩn bị xuống núi thì đột nhiên Trần Nguyên Võ đi về phía Nguyễn Đường: "Nguyễn tiên sinh, hôm qua chúng tôi bắt được một loại động vật nhỏ màu trắng, tổ chương trình bảo tất cả động vật trong khu sinh thái này đều không có độc nên tôi đã nấu một nồi canh, tuy có để thêm hành gừng khử tanh nhưng mà vị vẫn rất dị, ăn vẫn thấy vị tanh..."

"Loài động vật kia có hình dạng như thế nào?"

"Hai tai dài, mắt đỏ lông trắng, có răng cửa dài."

Nguyễn Đường vừa nghe là biết đấy là thỏ, thế nên anh nói, "Sau khi lột da thì ngâm với nước lạnh để máu bên trong chảy hết, sau đó chần qua với nước sôi một lần, nhớ vớt bọt nổi trên mặt nhé, làm thịt thỏ ngon nhất là kho hoặc xào cay."

Trần Nguyên Võ nghe xong là tự hiểu, hắn lập tức bảy tỏ lòng cảm ơn, "Cảm ơn Nguyễn tiên sinh chỉ điểm, khi nào về đến nơi chúng tôi sẽ chia con mồi bắt được cho hai người một phần.

Nguyễn Đường khoát tay một cái: "Chuyện dễ như bỡn thôi, không cần phải khách sáo."

Tuy Trần Nguyên Võ không nói gì nữa nhưng vẫn quyết định mang một phần con mồi qua cho nhóm Nguyễn Đường dù biết có Hạ thiếu ở đó thì chắc chắn hai người sẽ không thiếu thực phẩm.

Trần Dương và Tào Tuấn ở ngay bên cạnh, lúc Nguyễn Đường nói chuyện với Trần Nguyên Võ không có ý tránh họ nên Tào Tuấn cũng nghe thấy, Tào Tuấn bàn với Trần Dương một hồi rồi quyết định chút nữa cũng mang qua cho Nguyễn Đường một con thỏ làm quà tạ ơn vì đã chỉ điểm cho họ.

Sau khi mọi người về hết nơi dựng trại của mình thì Tào Tuấn và Trần Dương mỗi người mang một con thỏ qua tìm Trần Nguyên Võ và Cố Nham để đưa cho hai người họ đúng theo giao kèo. Cố Nham và Trần Dương là đồng đội, biết người kia không có mồi lửa nên đã đưa cho một cây củi cháy dở để mang về làm mồi. Bọn họ không biết phía bên Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường có lửa không, nếu không thì tiện giúp họ mồi một đống lửa.

Tiếp đó bốn người cùng nhau xuất phát đi tìm Nguyễn Đường để đưa nguyên liệu coi như là quà cảm ơn. Tào Tuấn mang thỏ, Trần Nguyên Võ thì mang theo một con gà rừng bắt trên đường đi.

Lúc bọn họ đến Nguyễn Đường đã nấu gần xong canh cá rồi, mùi thơm nức mũi khiến người ngửi được thèm chả.y nước miếng. Mấy người thấy Nguyễn Đường xếp đá thành bếp nom khá ra dáng, bên trên còn đặt một nồi canh cá màu trắng sữa đang sôi sùng sục.

Ai nấy đều than thở trong lòng, Nguyễn tiên sinh thông minh thật đó, lấy đá chồng thành bếp chắc chắn hơn nhiều so với đống lửa làm từ gỗ chồng lên nhau giống họ, ngoài ra bếp đá vừa thông khí tốt vừa dễ giữ lửa, chỉ cần thêm củi đúng lúc là sẽ không lo lửa bị tắt. Hơn nữa hai người họ còn có vải chống thấm nên có mưa cũng chẳng sợ.

Hương thơm của canh cá tỏa ra khắp chốn làm bụng của mấy người mới tới sôi sùng sục, ánh mắt của Cố Nham và Trần Dương nhìn về phía Hạ Vân Sâm ngập tràn ghen tị.

"Sao mấy người lại đến?" Nguyễn Đường ngẩng đầu kinh ngạc hỏi nhóm 4 chàng trai vừa tới.

"Chúng tôi tới tặng anh con mồi..." Tào Tuấn và Trần Nguyên Võ vội vàng lấy gà rừng và thỏ ra.

"Trời ơi không cần khách sáo thế đâu, chuyện này dễ như bỡn thôi ấy mà." Nguyễn Đường không chịu nhận, anh cảm thấy bản thân chỉ nói mấy câu thôi, kiểu gì sau đó tự những người này cũng có thể ngẫm ra được, anh cũng chẳng cần quà cảm ơn làm gì.

Trần Nguyên Võ suy nghĩ một chốc rồi hỏi: "Vậy anh có thể dạy chúng tôi cách làm kệ bếp bằng đá này không? Chỗ con mồi có thể xem là học phí."

Xếp bếp cũng không khó gì, về tập vài lần là xếp được ngay, chỉ là họ cố tình tìm cớ để nhét đồ cho Nguyễn Đường thôi, sau cùng anh chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.

"Mấy con mồi này để lâu thì hỏng mất hay là mọi người cùng ăn đi."

Vừa nghe thấy câu này bốn người đi cùng nhau đồng thời nuốt nước miếng. Canh cá quá thơm quá hấp dẫn, chui từ ngoài mũi vào đến tận trong tim, với cả từ hôm qua đến giờ nhóm bọn họ chưa có gì bỏ bụng, mới sáng sớm đã phải tốn một đống thể lực nên bụng đói cồn cào lâu lắm rồi.

"Này không được đâu..." Trần Nguyên Võ và Tào Tuấn nuốt nước miếng nhưng vẫn định từ chối, dù sao mỗi nhóm cũng chỉ mang chút gia vị thôi, nếu như Nguyễn Đường làm cả phần của họ nữa thì sẽ tốn niều lắm.

Nguyễn Đường bồi thêm một câu, "Nếu không định ở lại thì mang đồ về đi."

Bốn người đồng loạt nhìn nhau, Cố Nham và Trần Dương lập tức nói: "Chúng tôi về lấy thêm gia vị."

"Thế hai chúng tôi giúp một tay nhé." Trần Nguyên Võ và Tào Tuấn thả gà với thỏ xuống rồi bắt tay vào giúp Nguyễn Đường làm việc.

Hạ Vân Sâm im lặng đứng một bên bổ củi, hắn khá là hài lòng với sự thức thời của bốn tên ăn chực.

Canh cá sắp xong rồi, thỏ làm xào cay được, gà thì làm gà nướng đất sét, còn có cả chân gấu Tra Phán Phán mang đến nữa, kho lên là đủ khẩu phần cho sáu người.

Tốc độ của nhóm quân nhân cực kỳ nhanh, Trần Dương và Cố Nham đi lấy gia vị một chốc đã về.

Trần Dương lấy sa tế và muối, Cố Nham cầm nước tương và hạt tiêu, ngoài ra còn có chút hành gừng rồi tỏi các loại, như vậy là đủ để Nguyễn Đường làm cơm.