Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 7: Hồng Khí




Trình Nặc không biết có phải do ban ngày ngủ quá nhiều hay không, mà lúc này, cô nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Trong đầu cô cứ văng vẳng câu nói của Trần Trường Phong.

Thật ra, không chỉ có mọi người trong nhà họ Trần cảm thấy Trần Trường Phong thích cô, mà ngay cả bản thân cô cũng mơ hồ nhận ra điều đó.

Bắt đầu từ cái hồi mười mấy tuổi, anh đã suốt ngày kiếm chuyện chọc ghẹo cô.

Cũng chính vì cảm nhận được điều đó, nên cô mới không quá ghét bỏ sự vô lý của anh.

Nhưng mối quan hệ của hai người mãi vẫn “dậm chân tại chỗ”, vẫn là lý do cũ, quá thân thuộc rồi.

Thỉnh thoảng, cô cũng tự hỏi liệu cô và Trần Trường Phong có thể tiến xa hơn hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ nhớ đến những chuyện đã qua của hai người, những kỷ niệm cùng nhau lớn lên, cách hai người ở bên nhau mà cô đã quen thuộc.

Còn khi nghĩ đến Lương Vân Thăng, cô sẽ nghĩ đến việc nếu như hai người ở bên nhau, họ có thể cùng nhau đi du lịch, cùng nhau “yêu đương bí mật”, và tương lai họ sẽ sống ở đâu.

Đấy chính là sự khác biệt.

Một người ở quá khứ, một người ở tương lai.

Nhưng Trình Nặc không thể không thừa nhận, khi Trần Trường Phong "dính" lấy cô, nói rằng anh ta chỉ đi xem phim với mỗi mình cô, thì trong lòng cô rất thoải mái.

Vừa ngọt ngào lại vừa sung sướng.

Lòng cô dâng trào cảm giác muốn độc chiếm anh.

Cô như thể trở thành nữ phụ độc ác cản trở tình yêu của nam nữ chính, là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, chiếm giữ một vị trí không ai có thể thay thế được.

Họ đã chứng kiến tất cả những khoảnh khắc “xấu hổ” của nhau, chia sẻ tất cả những bí mật không thể nói ra, và khẳng định rằng đối phương mãi mãi là người không thể thay thế.

Có lẽ, Trình Nặc đã hiểu được lý do tại sao Trần Trường Phong luôn muốn phá đám chuyện tình cảm của cô, bởi vì hôm nay, cô đã thử “đặt mình vào vị trí của anh”, nếu như Trần Trường Phong thật sự yêu đương, cho dù là Lily hay Vivy, cô cũng chỉ muốn bọn họ biến mất.

Được rồi, cô thừa nhận, cô là một người phụ nữ xấu xa.

Trình Nặc trằn trọc mãi không ngủ được, liền lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Trường Phong: "Ngày mai anh làm gì?"

Trần Trường Phong cũng chưa ngủ, trả lời: "Đi làm."

Trình Nặc: "Nhân viên văn phòng nhàm chán."

Trần Trường Phong: "Kẻ thất nghiệp thú vị."

Trình Nặc: "Làm ơn, chỉ là gần đây hơi rảnh rỗi thôi, em là thanh niên tiến bộ tự lực cánh sinh mua xe bằng chính sức lao động của mình đấy."

Trần Trường Phong:"Ừ, rất tiến bộ, số tiền đó đủ bồi thường thiệt hại cho việc tu sửa căn hộ của người ta sao?"

Trình Nặc: "..."

Hừ, người này, thật là biết cách nói chuyện, tạm biệt nhé!

Người thừa kế Trần Trường Phong thật sự khác hẳn với cậu ấm “ăn chơi trác táng” thời đi học. Ít nhất anh không còn đi muộn, về sớm, trèo tường, trốn học nữa, thậm chí còn chủ động hoàn thành công việc và tìm lãnh đạo phê duyệt.

Mà lãnh đạo ở đây chính là bố anh.

Nhưng rõ ràng hôm nay tâm trạng của lãnh đạo không được tốt cho lắm.

Sau khi quan sát sắc mặt của bố mình, Trần Trường Phong pha trà cho ông, sau đó lên tiếng bào chữa cho bản thân: "Con không hề thông đồng với Sóng Nhỏ đâu, hôm đó con thật sự có đưa cô ấy về nhà. Hơn nữa, con cảm thấy bố không thể đổ lỗi cho con về chuyện bố mẹ cãi nhau được, rõ ràng là con chỉ là  ngòi nổ, chứ không phải quả bom."

Trần Thế Vũ nhấp một ngụm trà nóng, ông đang xem tài liệu, đầu đau như búa bổ, tháo kính xuống xoa xoa huyệt thái dương, nghe đứa con trai bất hiếu nói nhảm nhí một chút cũng tốt.

Ông hỏi: "Ừ, vậy theo con, mẹ con thực sự đang giận chuyện gì?"

Trần Trường Phong: "Tức giận vì bố không chịu buông bỏ quyền lực chứ sao, có khi còn đang nghi ngờ bố có con riêng ở ngoài nữa đấy."

Trần Thế Vũ nhíu mày: "Mẹ con nói với con à?"

Trần Trường Phong: "Không ạ, con đoán bừa thôi. À đúng rồi bố, trưa nay con ra ngoài một lát, có việc gì thì gọi điện thoại cho con."

Trần Thế Vũ vẫn đang suy nghĩ về những lời nói lúc nãy của anh, không mấy để tâm phẩy tay, bảo Trần Trường Phong tự lo liệu.

Tối qua, sau khi trở về phòng, Lý Du Du lại “mặt nặng mày nhẹ” với ông vì lời nói của Trình Nặc, giống như đã xác định ông có bồ nhí ở ngoài.

Ông vừa cảm thấy khó hiểu, vừa nghi ngờ có phải bà ấy đang đến tuổi mãn kinh hay không.

Nào ngờ, bản thân lại là người trong cuộc nên không nhìn thấu, hôm nay, những lời nói của Trần Trường Phong đã thức tỉnh ông.

Ông và bà kết hôn là do hai gia đình sắp xếp, hơn hai mươi năm qua, họ giống như những người bạn đồng hành, cùng nhau nuôi dạy ba đứa con trai, cùng nhau quản lý sản nghiệp gia đình.

Lý Du Du là con gái duy nhất của một gia đình danh giá, không chỉ là người vợ hiền, mẹ đảm, mà còn rất giỏi giang trong sự nghiệp.

Trần Thế Vũ nhớ lại, dường như bà xã bắt đầu trách móc ông từ sau khi Trần Trường Phong trở về, đột nhiên ông nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Ông cười tự giễu.

Trần Trường Phong nói đúng, bà xã thật sự không tin tưởng ông, nhưng không phải là vì ông có bồ nhí, có con riêng gì ở ngoài, mà là nghi ngờ ông không tin tưởng bà.

Ông cứ tưởng bà không để tâm đến chuyện đó, xem ra, ông vẫn chưa đủ tinh tế.

Trần Trường Phong không biết gì về những bí mật tình cảm của bố mẹ mình.

Lúc này, anh đang trên đường đến căn hộ mà Trình Nặc thuê trước đó, hẹn gặp chủ nhà và hàng xóm để cùng gặp người của công ty trang trí nội thất.

Trình Nặc vẫn chưa quyết định có quay về đó ở nữa hay không, nhưng chủ nhà sợ cô đổi ý, nên rất sốt ruột muốn cô thanh toán tiền sửa chữa trước. Vì vậy, hôm qua, khi chuyển nhà, Trần Trường Phong đã để lại số điện thoại của mình, bảo chủ nhà liên lạc với anh.

Người của công ty trang trí nội thất thấy Trần Trường Phong còn trẻ, dễ lừa gạt, lại có vẻ giàu có, liền “hét giá” trên trời. Bản báo giá dài dằng dặc trông rất đáng sợ.

Trần Trường Phong rất nghiêm túc đứng ở hành lang xem bảng báo giá.

Chủ nhà giục: "Xem xong chưa? Cậu đừng có quỵt tiền đấy nhé."

Trần Trường Phong gật đầu: "Con xem xong rồi, hay là chúng ta đổi đội thi công khác đi ạ? Công ty này báo giá quá cao, con sẽ tìm một công ty khác giá cả phải chăng hơn."

Nghe nói muốn đổi người, người của công ty trang trí nội thất liền cuống quýt lên, thao thao bất tuyệt nói về việc sơn tường của họ là hàng hiệu, thân thiện với môi trường như thế nào. Còn những loại sơn giá rẻ đều là hàng giả, sau khi ký hợp đồng sẽ còn “phát sinh thêm chi phí”.

Trần Trường Phong không nghe, giơ tay ra hiệu cho anh ta im lặng: "Nhà con làm nghề này, thôi khỏi."

Thái độ của anh rất kiên quyết, không muốn sử dụng công ty sửa chữa này nữa, chủ nhà và hàng xóm cũng không còn cách nào khác, chỉ là trong lòng có chút lo lắng, sợ đội thi công mà Trần Trường Phong tự tìm sẽ làm ẩu, làm cho xong chuyện, tâm trạng nặng nề giải tán, hẹn lần sau sẽ xem xét tiếp.

Trần Trường Phong không định đến đây thêm lần nào nữa. Sau khi mọi người rời đi, anh lấy ra một chiếc phong bì đưa cho chủ nhà, bên trong là tiền mặt anh vừa rút từ ngân hàng: "Nhà con thật sự làm nghề này, bác đừng lo lắng, con sẽ tìm đội thi công. Ngoài sàn nhà ra, con sẽ tặng bác thêm một bộ tủ bếp được thiết kế riêng và lắp đặt hệ thống nhà thông minh. Đây là chút lòng thành của con, mong bác bỏ qua cho sự bất tiện này. Sau này, nếu căn hộ có vấn đề gì, bác cứ liên hệ với con."

Chủ nhà mở phong bì nhìn thoáng bên trong, còn chưa kịp lấy ra đếm đã cười toe toét, tâm trạng u ám lúc nãy đã tan biến hết.

Anh lại xuống lầu, nói những lời tương tự với hàng xóm, đồng thời cũng chuẩn bị “một chút lòng thành”. Anh không chỉ muốn thay mặt Trình Nặc xin lỗi những người vô tội bị liên lụy, mà còn muốn cứu vớt hình tượng của cô, dù sao thì cô cũng là diễn viên.

Trong khi anh đang bận rộn giải quyết hậu quả thì Trình Nặc lại không hề hay biết gì.

Lúc này, cô đang đi spa cùng bạn thân.

Lâu ngày không gặp, không ngờ cô bạn đã sắp kết hôn.

La Khả Ni là người bạn mà Trình Nặc quen biết khi làm tình nguyện viên hồi đại học. Trong sự kiện hội chợ triển lãm quốc tế, La Khả Ni là đội trưởng đội tình nguyện viên, đã tham gia rất nhiều sự kiện tương tự, tính cách kiên nhẫn, tỉ mỉ, rất biết cách chăm sóc người khác.

Những người mới chưa có kinh nghiệm đều rất quý mến cô ấy, bao gồm cả Trình Nặc.

Tình bạn cũng giống như tình yêu, đều cần duyên phận.

Bản thân Trình Nặc cũng không biết tại sao, cô vốn là người không dễ kết bạn, vậy mà lại rất hợp ý với La Khả Ny, trở thành bạn thân của nhau.

Sau khi ra khỏi tiệm spa, hai người lại đi ăn trưa. La Khả Ni hỏi Trình Nặc có muốn làm phù dâu cho mình không: "Nếu không sắp xếp được thời gian thì thôi, cậu cứ bận việc của mình đi."

Trình Nặc khá hứng thú, cô chưa từng làm phù dâu bao giờ, chỉ là cô không biết lúc đó có trùng lịch trình công việc hay không, nên bảo cô bạn cứ để dành cho mình một suất trong đội hình phù dâu: "Nếu rảnh, tôi nhất định sẽ đến."

Nói xong chuyện của mình, La Khả Ni lại hỏi thăm tình hình của cô: "Sự nghiệp thuận lợi, tình trường đắc ý chứ?"

Trong đầu Trình Nặc hiện lên khuôn mặt của hai người đàn ông, nhưng cô không nói với La Khả Ni về ai cả. Một người là không tiện nói, một người là không muốn nói.

La Khả Ni cũng không để ý đến sự im lặng của cô. Bạn bè cũng có nhiều kiểu, thân thiết không có nghĩa là phải kể hết mọi chi tiết trong cuộc sống cho nhau nghe, việc có điều gì đó giấu diếm cũng không ảnh hưởng đến việc họ vẫn là bạn bè tốt của nhau.

Buổi hẹn với La Khả Ni khiến tâm trạng Trình Nặc rất tốt. Lúc vẫy tay chào tạm biệt, cô còn nghĩ đến việc lần sau sẽ cùng La Khả Ni đi thử váy cưới.

Đúng vào lúc tan tầm, đường xá nhanh chóng trở nên đông đúc.

Trình Nặc bị kẹt xe, nhìn tuyến đường đỏ rực trên bản đồ, cô phóng to bản đồ lên, phát hiện nơi này cách công ty của nhà họ Trần không xa.

Cô gọi điện thoại cho Trần Trường Phong, hỏi anh tan làm chưa.

Trần Trường Phong ngồi trên ghế xoay, tay cầm tài liệu, chân gác lên bàn, ngẩng tay xem đồng hồ: "Anh thì tan làm rồi, nhưng bố già thì chưa, anh đi nhờ xe của ông ấy, nên phải tăng ca theo, em đừng đợi anh ăn cơm, anh ăn ở căng tin công ty rồi."

Trình Nặc: "Tự luyến vừa thôi chứ. Em đang bị kẹt xe, sang chỗ căng tin chỗ anh ăn cơm đây."

Trần Trường Phong: "Cũng được."

Trình Nặc rẽ vào ngã tư tiếp theo, nhanh chóng đến Tập đoàn Trần thị. Trần Trường Phong đã đứng chờ cô ở cổng, sau khi chào hỏi bảo vệ, anh dẫn cô vào trong.

Anh trực tiếp đưa cô đến căng tin, đồ ăn ở đây khá ngon, rất nhiều nhân viên đang xếp hàng lấy cơm.

Trình Nặc đi theo sau Trần Trường Phong, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đeo thẻ nhân viên của anh, cô cảm thấy có chút xa lạ, lại có chút tò mò.

Đến lượt họ, Trần Trường Phong liền lấy hai phần cơm, mỗi tay bưng một đĩa, đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, bẻ đôi đũa dùng một lần, cẩn thận “chà xát” để loại bỏ những mảnh vụn trên đó, sau đó đưa cho Trình Nặc: "Em ăn thử xem."

Trình Nặc nhận lấy đũa, thử mỗi món một miếng, hương vị khá ổn, nhưng hơi nhiều dầu mỡ.

Cô đặt đũa xuống, nói với Trần Trường Phong: "Ăn như vậy thêm hai năm nữa là anh có bụng bia đấy."

"Nói bậy, anh không thích uống bia."

"Bánh vợ cũng đâu có vợ."

Trần Trường Phong ăn hết phần cơm của mình, sau đó lại “xử lý” nốt phần của Trình Nặc, mang bát đũa đi rửa, rồi dẫn cô lên lầu.

Lúc đi qua sảnh, anh đến tủ lấy đồ ăn: "Anh biết là em không thích ăn mấy món này."

Vì vậy, anh đã đặt trước một số món ăn nhẹ ít calo, tốt cho sức khỏe.

Trình Nặc tham quan văn phòng của anh, cũng không thể gọi là văn phòng, mà chỉ là một khu vực làm việc tương đối yên tĩnh, đối diện với văn phòng của tổng giám đốc.

Lúc này, đã không còn ai ở đây nữa, bàn làm việc đều trống không.

Trần Trường Phong dọn dẹp bàn làm việc của mình cho Trình Nặc ăn, còn anh thì ngồi vào ghế của đồng nghiệp bên cạnh, mở laptop ra xem tài liệu.

Trình Nặc vừa ăn bánh gato, vừa liếc nhìn anh, lúc làm việc, anh trông khá tập trung.

Tuy nhiên, lúc này, Trần Trường Phong không phải đang xem tài liệu công việc.

Anh đang xem thông tin về Lương Vân Thăng mà văn phòng thám tử gửi cho anh. Bọn họ làm việc khá cẩn thận, mặc dù vẫn chưa điều tra ra được “tin sốt dẻo” gì, nhưng đã tổng hợp sơ bộ về cuộc đời của Lương Vân Thăng.

Trần Trường Phong nhanh chóng lướt qua, xem xong liền cảm thấy đây là một diễn viên khá thực lực, không có "quý nhân" phù trợ, xuất thân từ trường lớp chính quy, chuyên tâm diễn xuất, giữ gìn hình tượng, rất ít khi dính scandal.

Với lý lịch trong sạch như vậy, sau khi gập máy tính lại, Trần Trường Phong nhìn Trình Nặc đang tập trung ăn uống, buột miệng nói: "Lương Vân Thăng, người đàn ông này, không được đâu."

Trình Nặc: "Anh ấy thì sao?"

Trần Trường Phong: "Anh ta khắc vợ."

Trình Nặc: "Hả?"

Trần Trường Phong chậm rãi giải thích: "Mối tình đầu của anh ta là bạn học đại học, vốn dĩ sự nghiệp còn phát triển hơn cả anh ta, kết quả là gặp tai nạn xe cộ, bị hủy dung, phải rút lui khỏi showbiz; bạn gái vướng tin đồn tình ái trong bộ phim nổi tiếng, đồng hành cùng anh ta trên khắp các lễ trao giải suốt năm, sáu năm liền mà vẫn không giành được giải thưởng nào, sau khi chia tay với anh ta, lập tức giành được giải Nữ diễn viên được yêu thích nhất; còn có một nữ MC công khai bày tỏ tình cảm với anh ta, sắp sửa trở thành chị đại của đài truyền hình, kết quả là bị ung thư vú."

Trình Nặc nghe mà “choáng váng”.

"Người ta nói hồng nhan bạc phận, nhưng vận may của những người phụ nữ bên cạnh anh ta đều bị anh ta hút hết, bản thân họ thì phải chịu thiệt thòi." Trần Trường Phong nói rất thần bí: "Em xem, em vừa mới nói thích anh ta, thì nhà em đã bị ngập lụt rồi."

Trình Nặc phản bác: "Sao anh không nói là do anh trở về, nên nhà em mới bị ngập?"

Trần Trường Phong chỉ vào mình: "Anh? Em nói anh á? Đùa à?  với gương mặt đẹp trai, dễ nuôi như anh đây, vừa nhìn là biết vượng thê rồi."

Trình Nặc chăm chú nhìn anh ba giây, sau đó cố tình nói: "Trông không có phúc tướng cho lắm."

Trần Trường Phong: "Sao lại không có? Anh vượng thê lắm đấy!"

Trình Nặc: "Không hề."

Trần Trường Phong: "Vượng!"

Trình Nặc: "Không vượng."

Trần Trường Phong bị cô chọc tức, giọng nói cao vút: "Anh “vượng”, “vượng”, “vượng”!"

"Ring ring ring…" Điện thoại nội bộ reo lên.

Trần Trường Phong trừng mắt nhìn Trình Nặc, vẫn còn đang giận dỗi, không cầm máy, trực tiếp bật loa ngoài.

Giọng nói của Trần Thế Vũ truyền đến: "Bảo bảo vệ kiểm tra xem, hình như có chó hoang chạy vào công ty."

Editor: Mây