Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 48: Không chỉ vậy




Sự trở lại của cô anh đã gây ra một trận sóng gió không nhỏ trong công ty. "Chia thì dễ, hợp thì khó", ngay cả những "lão làng" đã ra đi cùng cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng khi quay trở lại Trần thị.

Trần Trường Phong tuy không đến mức "xoay như chong chóng", nhưng cũng không thể nhàn rỗi, ngày nào anh cũng phải "dùng tâm kế" để đối phó với đủ loại người.

Chỉ khi đối diện với Trình Nặc, anh mới có thể thoải mái nói những gì mình muốn nói.

Anh nói: "Anh ghen tị với em quá, đi du lịch mà còn kiếm được tiền. Chương trình của em còn thiếu người không? Hay là đăng ký cho anh tham gia đi, anh sẵn sàng hy sinh danh tiếng của mình để ‘tạo hiệu ứng couple’ với em."

Trình Nặc đang nằm trên sofa, xem cuốn sách về văn hóa nhân văn, cười nhạo anh mà không thèm nhìn lên: "Danh tiếng? Anh có cái đó à?"

Trần Trường Phong: "Cũng đúng, sự trong sạch của anh đã bị em cướp đi vào đêm em say rượu, hu hu hu, em phải chịu trách nhiệm với anh."

Trình Nặc nhìn anh chàng "giả vờ khóc", cảm thấy anh hơi ồn ào: "Không phải anh vừa nói buồn ngủ sao? Mau đi ngủ đi."

Dạo gần đây, Trần Trường Phong thường xuyên ở lại nhà cô, tủ quần áo của cô bây giờ đã có một nửa là quần áo của anh.

Trần Trường Phong không buồn ngủ, anh chỉ là mệt mỏi, nhưng nói chuyện với cô khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, anh không muốn phải đi ngủ một mình: "Em cũng lên giường đọc đi, dù sao cũng là nằm."

Trình Nặc lắc đầu: "Lên giường em sẽ không đọc được sách."

Cô muốn nói là lên giường cô sẽ dễ ngủ, nhưng Trần Trường Phong lại hiểu lầm ý cô là lên giường cô sẽ "làm chuyện ấy": "Cũng đúng, ở cạnh một người đàn ông hoàn hảo như anh, làm sao em có thể kiềm chế được."

Trình Nặc: "Thí chủ, xin hãy tự trọng”.

Trong từ điển của Trần Trường Phong không có từ tự trọng, anh bế Trình Nặc vào phòng ngủ, chỉnh gối cho cô rồi để cô tiếp tục đọc sách, còn mình thì nằm cạnh cô, ôm eo cô, bảo cô đọc cho anh nghe nội dung trong sách.

Giọng cô nhẹ nhàng, không có gì đặc biệt, đọc xong một trang thì anh đã ngủ thiếp đi.

Trình Nặc vuốt ve khuôn mặt anh, có vẻ anh thực sự rất mệt.

Nhưng cô lại không muốn khuyên anh đừng đến nhà cô nữa, cô cảm thấy anh đến tìm cô chắc chắn là vì anh vui vẻ, cô cũng rất vui.

Đọc sách trên giường quả nhiên rất dễ buồn ngủ, Trình Nặc ngáp một cái, đặt sách lên tủ đầu giường, tắt đèn, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ ngày mai phải dậy sớm nấu bữa sáng cho Trần Trường Phong.

Nhưng đồng hồ báo thức còn chưa kêu, Trần Trường Phong đã dậy sớm hơn cô, anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ.

Trình Nặc bị tiếng anh trở mình làm cho tỉnh giấc, nhìn anh như vậy, cô liếc nhìn đồng hồ, lo lắng hỏi: "Sao thế? Không ngủ được à? Đang nghĩ đến chuyện công ty sao?"

Trần Trường Phong: "Không, anh đang nghĩ đến một người bạn."

Sáng sớm không ngủ, nghĩ đến bạn bè làm gì?

Trình Nặc: "Ai thế?"

Trần Trường Phong: "Em không quen đâu, là bạn anh hồi đại học, tên là Trần Bác, cậu ấy thường xuyên giúp đỡ anh, anh cũng giúp đỡ cậu ấy không ít."

Mỗi sáng thức dậy, đầu óc Trình Nặc đều hơi "chậm chạp", cô không hiểu ý anh, còn ngây ngô hỏi: "Ồ, cậu ấy sao thế? Lại tìm anh giúp đỡ à?"

Trần Trường Phong quay người lại, không nhìn trần nhà nữa, anh vươn tay ra, ôm cô vào lòng: "Ừ, cậu ấy nói hôm nay cần vợ anh giúp đỡ."

Khi bị lôi đi "giúp đỡ", Trình Nặc mới biết "người bạn xấu xa" kia là ai, cô vùi mặt vào gối, nhỏ giọng mắng Trần Trường Phong mặt dày.

Bữa sáng lại một lần nữa không thể thực hiện được, Trình Nặc ngủ bù, Trần Trường Phong đi làm, trước khi đi, anh nói tối nay sẽ đưa cô đi dự tiệc.

Trần Trường Phong chưa bao giờ dẫn Trình Nặc đi dự tiệc cùng, không phải anh không muốn, mà là anh sợ cô không đồng ý.

Tối nay có một buổi đấu giá tư nhân, Trần Trường Phong nhớ trước đây Trình Nặc từng đi dự hoạt động tương tự với mẹ anh, nhìn danh sách vật phẩm đấu giá lần này, anh cảm thấy cô có thể sẽ thích.

Trình Nặc không biết buổi tiệc lần này có long trọng hay không, để chắc ăn, cô đã mời chuyên gia trang điểm đến nhà, chọn một bộ váy liền thân đơn giản, thanh lịch.

Có lẽ là do quen nhìn Trình Nặc mặt mộc, lúc này nhìn thấy cô trang điểm tinh tế đứng gần anh như vậy, Trần Trường Phong bị "choáng ngợp", thậm chí còn muốn thay đổi kế hoạch, dẫn cô đi hẹn hò: "Buổi đấu giá nhỏ nhoi ấy còn đáng để em tỉ mỉ trang điểm hơn cả anh sao?"

Hai thứ này sao có thể so sánh với nhau chứ, Trình Nặc không hiểu "mạch não" của anh.

Trần Trường Phong ghen tuông bất chấp đối tượng, dù cho đối phương không phải là người.

Cả buổi tối anh đều có chút "ấm ức", nhưng lúc giơ bảng đấu giá thì lại rất dứt khoát, cuối cùng anh đã giành được một chiếc vương miện ngọc trai mà nữ hoàng từng đội và một chiếc trâm cài áo hình con sóng cho Trình Nặc.

Tại hiện trường còn có quầy trưng bày trang sức, Trình Nặc thử đeo một đôi hoa tai kim cương tua rua, Trần Trường Phong thấy đẹp liền mua luôn.

Cảm giác mua sắm cho bạn gái thật tuyệt vời.

Trình Nặc nhận hết, cũng không khách sáo với anh.

Trần Trường Phong thích sự "không phân biệt" này của cô, cảm thấy cô hoàn toàn không coi anh là người ngoài, nhưng lại sợ anh làm như vậy sẽ khiến cô không biết trân trọng.

Vì vậy, anh cố ý"than khổ: "Trình Nặc, em đừng tưởng anh có nhiều tiền nhàn rỗi nhé, không có đâu. Bố anh em cũng biết rồi đấy, ông ấy keo kiệt lắm, sau khi trả lương cho anh xong thì không cho mẹ anh tiền sinh hoạt phí của anh nữa, tài sản có thể tự do sử dụng của anh ít ỏi đến thảm thương."

"Ồ." Trình Nặc ôm hộp trang sức, gật gật đầu.

Trần Trường Phong: "Cho nên em phải biết trân trọng, đây đều là tình yêu của anh đấy."

Trình Nặc hôn lên chiếc hộp một cái.

Trần Trường Phong bực bội: "Ý anh là phải trân trọng anh! Em trân trọng chiếc hộp làm gì?"

Trình Nặc cố ý làm như vậy, cô kéo vách ngăn ghế sau lên, rồi lại hôn Trần Trường Phong một cái: "Trước đây em không biết anh sống khổ sở như vậy."

Trần Trường Phong: "Hừ hừ, đối xử tốt với anh một chút, đừng có nghĩ đến chuyện chia tay với anh nữa."

Thật ra anh chỉ nói cho "vui" thôi, trong lòng anh không nghĩ như vậy. Nếu là cãi nhau chia tay vì những chuyện vặt vãnh thì chắc chắn anh có thể dỗ dành cô quay lại; còn nếu cô thực sự quyết tâm chia tay với anh thì có lẽ là anh đã làm điều gì đó không thể tha thứ.

Trần Trường Phong rất yêu Trình Nặc, anh muốn ôm chặt lấy cô, cũng muốn cô luôn hạnh phúc, vui vẻ, nếu tình yêu của anh khiến cô không còn vui vẻ, có lẽ anh cũng sẽ thử "buông tay" - miễn là cô thực sự không cần anh nữa, bởi vì 99% trường hợp cô đều nói những lời phũ phàng ấy khi đang giận dỗi.

Càng nghĩ, anh càng cảm thấy mình thật sự là một người đàn ông tốt.

Về đến nhà Trình Nặc, thấy cô lấy một cuốn sổ rất đẹp ra ghi ghi chép chép, Trần Trường Phong bèn đứng phía sau cô xem.

Trình Nặc cũng không giấu giếm anh, cô "rộng lượng" cho anh xem nội dung trong sổ, là danh sách những món đồ hôm nay anh mua cho cô, ghi rõ thời gian, tên, đặc điểm và giá cả.

Trần Trường Phong không hiểu tại sao cô lại ghi chép những thứ này, anh lật xem vài trang trước, phát hiện đều là những món đồ nhà anh tặng cho cô, từ nhà cửa cho đến túi xách, về cơ bản những món đồ có giá trị hơn mười nghìn tệ đều được ghi chép lại.

Lật xem những trang đầu tiên, anh phát hiện ra cô không phải mới bắt đầu ghi chép từ năm nay, mà là từ khi anh về nước.

Anh càng nhìn càng thấy giống như đang "chia tài sản", tưởng cô đã coi lời anh nói là thật: "Em không định chia tay với anh, rồi trả lại hết đồ của anh đấy chứ?"

Trình Nặc vội vàng xoa dịu anh: "Không có, em sợ anh tiêu xài phung phí "tán gia bài sản", nên mới ghi chép lại những món đồ anh đã để lại  ở nhà em, nhỡ đâu sau này anh phá sản, em còn có thể bán đi để lấy tiền nuôi anh."

Trần Trường Phong: "Ồ, bán đồ của anh rồi lấy tiền nuôi anh, sau đó đá anh đi vì anh phá sản đúng không?"

Trình Nặc ôm đầu anh, bịt miệng anh lại: "Em cũng đang kiếm tiền mà! Nếu anh "phá sản" thì em sẽ nhận thêm việc làm, chúng ta sẽ không chết đói đâu."

Hiếm khi Trần Trường Phong vùi mặt vào ngực cô mà lại "không có ý đồ gì", anh ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn cô: "Thật sao? Em thực sự đang lên kế hoạch cho anh sao?"

Trình Nặc gật đầu.

Trần Trường Phong không những không cảm động, mà còn "kiêu ngạo": "Quả nhiên là em đã thầm mến anh từ lâu rồi~"

Trình Nặc áp mặt vào vai anh, tiếp tục ôm anh:  "Anh là bạn thân nhất của em, lúc đó, anh hùng hổ trở về, lại có vẻ hơi ngốc nghếch, đương nhiên em phải giúp anh tích cóp chút vốn liếng."

Nghe cô nói vậy, trong lòng Trần Trường Phong ấm áp, anh tự động bỏ qua những lời miêu tả không khách quan của cô.

Anh thu hồi lời hứa trước đó của mình, dù với lý do gì thì anh cũng không cho phép Trình Nặc chia tay với anh, anh muốn "khóa chặt" cô bên cạnh anh!

Để "quỹ bảo hiểm phá sản" được an toàn hơn, Trình Nặc đã đi quay chương trình kiếm tiền, còn Trần Trường Phong cũng hăng hái giải quyết mớ hỗn độn mà cô anh giao cho, hai người bận rộn với công việc của mình, hiếm khi gặp mặt nhau.

Cuối cùng, buổi họp báo của Trần Trường Phong cũng đã được chuẩn bị xong, anh và Lâm Hạ đang tập dượt ở hội trường, sau khi diễn tập suôn sẻ một lần, họ liền tan làm, anh định đến đón Trình Nặc vừa từ thành phố khác trở về.

Lâm Hạ gọi anh lại: "Tổng giám đốc Trần, cho tôi mượn chút thời gian được không?"

Trần Trường Phong nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp thời gian: "Có chuyện gì thì cô cứ nói ở đây đi."

Lúc này, hai người đang đứng trên lối đi của hội trường, trên sân khấu và ở cửa ra vào vẫn còn nhân viên đang dọn dẹp.

Lâm Hạ ngồi xuống ghế ở giữa, Trần Trường Phong cũng ngồi xuống, nhưng anh không ngồi cạnh cô ta, anh để trống một chỗ, có vẻ để "tránh hiềm nghi".

Lâm Hạ: "Tổng giám đốc Trần, dù sao thì tôi cũng coi như là nhân viên đắc lực của anh, anh không cần phải đề phòng tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ Trần Dịch An đã miêu tả tôi là "hung thần" sao?"

Trần Trường Phong không cho phép ai nói xấu em trai mình, anh trầm mặt xuống: "Nếu có chuyện quan trọng thì cô cứ nói thẳng, còn những chuyện và những người không liên quan đến công việc thì tôi không muốn nghe, tôi còn phải đi đón bạn gái tan làm."

Lâm Hạ: "Được rồi, là chuyện công việc, tôi muốn tiếp tục học lên cao học."

Trần Trường Phong: "Học thì học thôi."

Lâm Hạ: "Tôi muốn quay lại Anh để học, hệ chính quy, sẽ ảnh hưởng đến công việc."

Trần Trường Phong nhíu mày, tuy anh "đào" cô ta về công ty chủ yếu là để tạo chút tiếng vang, nhưng nếu cô ta nghỉ việc sớm như vậy thì cũng không tốt cho hình ảnh công ty.

Anh biết nhà họ Lâm không thiếu tiền, nếu bàn đến chuyện bồi thường hợp đồng thì có lẽ Lâm Hạ còn vui mừng hơn khi có thể giải quyết dễ dàng như vậy.

Trần Trường Phong cảm thấy đau đầu, công việc công ty vừa mới ổn định, cô ta lại "gây chuyện".

Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, Trần Trường Phong bảo Lâm Hạ lên xe cùng anh, để cô ta đi cùng anh đến sân bay, trên đường đi sẽ nói chuyện tiếp.

Tài xế lái xe, hai người ngồi ở ghế sau, Lâm Hạ nói về kế hoạch và suy nghĩ của mình, đồng thời đưa ra vài phương án "chuyển giao nhẹ nhàng".

Sau khi nghe xong, Trần Trường Phong cũng có chút suy nghĩ, anh bảo Lâm Hạ xuống xe về trước.

Lâm Hạ không tin nổi: "Bây giờ sao? Ở đây à? Tôi về bằng cách nào?"

Trần Trường Phong chỉ về phía những chiếc taxi ở bãi đậu xe của sân bay: "Cô bắt taxi về đi, tôi trả tiền xe cho cô. Nhanh lên, lát nữa gặp bạn gái tôi tôi lại phải giải thích."

Lâm Hạ đâu cần anh trả tiền xe chứ, cô ta xuống xe, dậm chân bực bội đi về phía những chiếc taxi, trong lòng mắng Trần Trường Phong không ga lăng.

Trần Trường Phong không quan tâm cô ta nghĩ gì, dù sao anh chỉ ga lăng với Trình Nặc là đủ rồi.

Đợi Trình Nặc từ lối đi ra, lên xe, cô liền ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ khác trong xe, cô nghi ngờ nhìn Trần Trường Phong, trước mặt người ngoài, cô không tiện hỏi trực tiếp.

Trần Trường Phong lại thành thật "thú nhận": "Lúc nãy Lâm Hạ có ngồi trên xe một lúc, cô ấy nói với anh chuyện nghỉ việc."

Trình Nặc bị nửa câu sau của anh thu hút sự chú ý, liền hỏi rõ tình hình.

Trần Trường Phong nói sơ qua, bảo cô đừng quan tâm nhiều như vậy: "Ngủ một lát đi, nhìn quầng thâm mắt của em kìa, giống gấu trúc quá, mẹ anh nhìn thấy lại xót em cho xem."

Trình Nặc thực sự rất mệt, nói là đi du lịch, nhưng cô lại ăn không ngon, ngủ không yên, phải quay phim, phải di chuyển, hoàn toàn không thoải mái.

Cô chợp mắt một lúc, đến khi xe dừng lại ở nhà họ Trần, cô tự động tỉnh dậy.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy sắc mặt cô, Lý Du Du liền đuổi cô lên lầu ngủ: "Con gái yêu quý của mẹ ơi, nếu con không nói, mẹ còn tưởng con vừa đi "đào mỏ" về chứ. Nếu không đói thì con ngủ trước đi, mẹ để dành cơm cho con, lúc nào tỉnh dậy muốn ăn thì con cứ việc ăn."

Trình Nặc ôm Lý Du Du một cái, rồi ngáp dài đi lên lầu.

Vì Trần Trường Phong về muộn nên mọi người đã ăn cơm xong rồi, Lý Du Du ngồi lại trò chuyện với anh một lúc.

Nhắc đến chuyện Trần Dịch An sắp tốt nghiệp, hôm nay cậu cuối cùng cũng quyết định sẽ sang Anh tiếp tục học tập. Tuy vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của con trai, nhưng mấy năm nay tình trạng của cậu cũng ổn định: "Nếu thằng bé thực sự muốn đi thì cứ cho nó đi, hai năm thôi, cũng không lâu lắm."

Trần Trường Phong vừa nhai bánh vừng vừa ngẩng đầu lên: "Nước Anh sao?"

Lý Du Du: "Sao vậy? Con có ý kiến gì à?"

Trần Trường Phong nuốt thức ăn xuống:"Con không có ý kiến gì, con chỉ đang nghĩ, không biết nước Anh có tung tin là vua đời sau sẽ là người Trung Quốc hay không, sao người nào cũng muốn chạy sang Anh vậy."

Lý Du Du nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Trần Trường Phong giữ bí mật cho em trai, tuy rằng anh cũng không chắc chắn việc Lâm Hạ muốn học cao học có liên quan đến em trai hay không.

Nhưng qua những lời nói ngắn gọn của Trần Dịch An, anh cảm thấy vẫn nên đề phòng cô gái này, hình như cô ta có thể khơi gợi cảm xúc của Trần Dịch An rất tốt.

Vì vậy, Trần Trường Phong nói với mẹ: "Em ấy muốn đi thì cứ để em ấy đi, mẹ tìm thêm người đi theo chăm sóc em ấy, à, còn chuẩn bị thêm một hộp thuốc trợ tim nữa."

Lý Du Du không nghi ngờ gì, bà tưởng Trần Trường Phong chỉ đơn thuần là quan tâm đến em trai.

Bà lại hỏi đến chuyện của anh và Trình Nặc: "Nói chuyện này với Sóng Nhỏ, mẹ sợ con bé hiểu lầm, con quan tâm con bé nhiều hơn nhé, sức khỏe là trên hết, kiếm tiền không quan trọng bằng, đừng để bản thân mệt mỏi quá."

Trần Trường Phong: "Vâng, cô ấy hiểu mà."

Sau đó, anh dùng giọng điệu khoe khoang nói với mẹ: "Cô ấy sợ con làm phá sản công ty, nên muốn tích cóp thêm tiền để nuôi con."

Lý Du Du: "Sao con lại tự hào như vậy?"

Trần Trường Phong: "Đương nhiên rồi, cô ấy yêu con."

Lý Du Du: "... Sự lo lắng của con bé cũng không phải là không có lý."

Editor: Mây