Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 41: Giấu giếm




Trần Trường Phong dỗ dành Trình Nặc hồi lâu, nhưng cô vẫn không chịu đồng ý với những tư thế vượt quá giới hạn. Anh đành thỏa mãn xen lẫn chút tiếc nuối, ôm cô ngủ một đêm.

Sáng hôm sau, Trần Trường Phong phải đi làm, cũng vì muốn giải thích cho lời nói dối với mẹ mình tối qua, nên anh dậy từ rất sớm.

Không ngờ, Trình Nặc lại dậy sớm hơn anh, cô mặc đồ ngủ, nấu bữa sáng trong bếp, nấu cháo yến mạch, chiên trứng, xúc xích, còn rửa một túi rau salad.

Trần Trường Phong cảm động ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa khen ngợi: "Bảo sao em là ngôi sao của thành phố Cầm, xinh đẹp, tốt bụng, lại đảm đang, dũng cảm, thành phố Cầm có em thật tươi đẹp!"

Trình Nặc chỉ cười, cô làm những việc này cũng chỉ mất mười mấy phút, hơn nữa lát nữa Trần Trường Phong đi làm, cô lại có thể ngủ nướng. Cô múc thêm một bát cháo cho anh, đặt sang một bên để nguội, rồi chống cằm nhìn anh ăn.

Cảnh tượng này khiến Trần Trường Phong cảm thấy ấm áp lạ thường, giống như một cặp vợ chồng son vậy. Anh nuốt vội miếng cải xoăn, áy náy nói: "Dù anh rất muốn "Trẫm cùng ái khanh cởi long bào, từ nay quân vương không thiết triều", nhưng mà "Thái thượng hoàng" vẫn đang giám sát, anh phải đi làm đây."

Trình Nặc cười với anh: "Cố lên nhé."

Vẻ dịu dàng của cô khiến Trần Trường Phong không quen, cái tính xấu xa của anh cứ thích bị mắng vài câu mới thấy thoải mái.

Trước giờ cao điểm, Trần Trường Phong bắt taxi đến công ty, anh thay chiếc áo sơ mi dự phòng để ở văn phòng, rửa mặt. Lúc này, anh mới nghe thấy tiếng bước chân của cô lao công đến bật đèn và lau dọn văn phòng.

Trần Trường Phong không tài nào tập trung vào bản kế hoạch trước mặt, đầu óc anh còn để quên ở nhà Trình Nặc.

Anh nhắn tin cho cô: "Thực ra hồi đó, bố anh vẫn luôn có kế hoạch đưa anh đi du học, chỉ là mẹ anh không nỡ xa anh thôi. Lúc đó, anh cũng chẳng ra gì, học hành không đến nơi đến chốn, cho dù không phải là Lưu Phong thì cũng sẽ có Lý Phong, Vương Phong, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ là trùng hợp vào lúc đó mà thôi."

Anh lại nói: "Ông già còn phải cảm ơn em đấy, nếu không phải vì chuyện năm đó, ông ấy cũng chẳng có cớ gì mà đưa anh ra nước ngoài cải tạo, anh cũng không biết mình sẽ trở thành dạng gì.”

Cuối cùng, anh còn nói: "Nghĩ vậy, anh cũng phải cảm ơn em. Đại ân đại đức của Tây Môn đại hiệp, xin nhận của tại hạ một lạy!"

Nói nhiều như vậy nhưng Trình Nặc chỉ đáp lại một câu: "Được rồi, em biết rồi."

Trình Nặc biết, anh nói như vậy là không muốn cô tự trách, giống như trước đây, anh chưa từng kể cho cô nghe.

Cô cảm thấy Trần Trường Phong thật sự là một người rất tốt bụng. Có những người muốn người khác cảm thấy có lỗi để thỏa mãn, bao gồm rất nhiều bậc cha mẹ lấy danh nghĩa tình yêu để trói buộc con cái.

Nhưng Trần Trường Phong khi gặp vấn đề luôn tự tìm lý do từ bản thân, tuyệt đối không bao giờ đổ lỗi cho bất kỳ ai.

Lúc nhỏ, mẹ thường dành nhiều thời gian hơn cho Trần Dịch An, đưa em đi khắp nơi chữa bệnh. Mẹ anh nói lời xin lỗi, anh ngơ ngác hỏi: "Sao mẹ lại xin lỗi con? Vì sinh ra con quá khỏe mạnh à?"

Tuổi niên thiếu nổi loạn, anh chán ghét học hành, chỉ muốn chơi game, xem truyện tranh, trèo tường, trốn học. Mẹ anh vừa sinh em trai xong lại thấy áy náy, nghĩ rằng anh làm vậy để thu hút sự chú ý, anh thờ ơ nói: "Liên quan gì đến Hạo Hạo chứ? Nó còn chưa biết nói, cũng đâu phải nó xúi giục con trốn học."

Còn có Trình Nặc, người mà anh luôn trêu chọc, chọc giận, bất cứ điều gì anh làm cho cô, đều xuất phát từ lòng tốt của anh. Anh tùy tiện nhúng tay vào chuyện của cô, cô không tức giận, anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Chính vì biết anh là một người tốt, cho nên Trình Nặc dù cãi nhau với anh nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thực sự ghét anh.

Trình Nặc quả thực rất hiểu Trần Trường Phong, nhưng cô không biết, anh vẫn chưa kể hết câu chuyện năm đó.

Năm đó, Lý Du Du và Trần Thế Vũ bất đồng quan điểm về việc học của con trai, chỉ cần Trần Trường Phong không muốn đi du học, thì Lý Du Du sẽ tìm cách để anh học ở trong nước, bà tin tưởng, con trai bà chỉ hơi nghịch ngợm, nếu như muốn học, thì bất cứ lúc nào cũng kịp.

Cũng giống như Trần Dịch An, luôn tin tưởng tuyệt đối rằng anh trai muốn làm gì thì nhất định sẽ thành công.

Trần Trường Phong lớn lên trong môi trường như vậy, thật sự là tảng đá mà người làm bố như Trần Thế Vũ cũng không thể lay chuyển được.

Vì vậy, Trần Thế Vũ đã tiểu nhân, lợi dụng Trình Nặc - người trong mộng của con trai, để ép con trai lựa chọn.

Lúc đó, Trình Nặc vừa thi đại học xong, cô đã đỗ kỳ thi năng khiếu, điểm văn hóa cũng rất cao, việc trúng tuyển đối với cô chỉ là vấn đề thời gian.

Thế nhưng, Trần Thế Vũ lại nói với Trần Trường Phong, nếu chuyện đánh nhau không giải quyết êm đẹp, mà bị làm lớn chuyện, trường múa có thể sẽ kỷ luật Trình Nặc, ảnh hưởng đến việc cô tốt nghiệp, trường đại học cũng có thể thu hồi giấy báo trúng tuyển vì tai tiếng của cô.

Tức là, chuyện này có thể ảnh hưởng đến việc học của Trình Nặc..

Nghiêm trọng hơn là, Lưu Phong đã đăng những bức ảnh đã qua chỉnh sửa của Trình Nặc lên một diễn đàn nào đó, nếu lan truyền trên mạng, danh tiếng của cô chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, bởi vì cư dân mạng sẽ không có thời gian để xác minh đó là thật hay giả.

Tiểu bá vương Trần Trường Phong bị bố dọa, tuy rằng anh cảm thấy bố anh sẽ không bỏ mặc Sóng Nhỏ, nhưng anh sợ người đàn ông trọng lợi ích này vì con trai mà hy sinh con gái người khác.

Cuộc đời của anh, anh có thể mặc kệ, nhưng tương lai của Trình Nặc, anh không dám đánh cược.

Vì vậy, để bố anh ra tay giải quyết mọi chuyện, anh đã đồng ý quyết định đi du học, đồng thời tự mình thuyết phục mẹ.

Trần Thế Vũ chỉ muốn con trai có thể sửa đổi lỗi lầm, rời khỏi cuộc sống quá đỗi an nhàn hiện tại, học hành đến nơi đến chốn, sống cho ra trò, chứ không phải muốn trở mặt thành thù với con.

Cho nên, sau khi chuyện của Lưu Phong được giải quyết ổn thỏa, Trình Nặc cũng nhận được giấy báo trúng tuyển đại học như mong muốn, Trần Thế Vũ đã đích thân đưa Trần Trường Phong sang Mỹ, thu xếp ổn thỏa mọi việc cho anh. Một ngày trước khi đi, ông lại tâm sự với anh lần nữa.

Trần Thế Vũ không quan tâm anh có oán hận ông hay không, chỉ nói với anh: "Con muốn bảo vệ người con quan tâm, trước tiên phải để bản thân có năng lực bảo vệ người khác. Thể lực cường tráng là bước đầu tiên, nếu nắm đấm của con đủ cứng, con đương nhiên có thể đánh bại kẻ bắt nạt mình. Nhưng con còn cần phải có đầu óc, cần phải có mưu lược, cần phải có bản lĩnh giải quyết hậu quả, cần phải có đủ tiền và đủ quyền lực. Con có thể xem thường những thứ này, sau đó trơ mắt nhìn người con thích gặp khó khăn mà bất lực."

Lời nói của Trần Thế Vũ khiến Trần Trường Phong chấn động, tuy rằng anh bị ép đi du học, nhưng anh không tiêu xài hoang phí, mà thật sự bắt đầu học hành, rèn luyện thể lực, để một ngày, khi gặp phải những chuyện tương tự, anh sẽ không bị động như vậy nữa.

Nào ngờ đâu, chuyện tương tự lại thực sự xảy ra.

Mấy năm trước, anh đánh nhau, thua thiệt, còn bây giờ, anh đã chiến thắng áp đảo.

Mấy năm trước, sau khi anh bị đưa đến đồn cảnh sát, gia đình mới được thông báo. Còn bây giờ, anh biết nhờ vả bố giải quyết - đó chính là sự tiến bộ trong khả năng quản lý của anh trong những năm qua. Chiến lược của anh là ném vấn đề cho người có khả năng, lúc cần nhờ vả bố, thì phải nhờ.

Cuộc sống của Trần Trường Phong ở nước ngoài không hề dễ dàng, Trần Thế Vũ kiểm soát chi tiêu của anh, đôi khi anh còn phải đi làm thêm ở nhà hàng Trung Quốc để kiếm thêm thu nhập. Nhìn thấy Trình Nặc đăng tải những bức ảnh về cuộc sống sang chảnh và những quán ăn ngon trên mạng xã hội, anh lại cảm thấy ghen tị, ghen tị với những người bạn xung quanh Trình Nặc.

Nhưng những điều này, Trần Trường Phong chưa từng nói với cô, trong mắt cô, anh vẫn là cậu ấm ngốc nghếch, cứng miệng đến mức có thể thay thế cây Định Hải Thần Châm bị Tôn Ngộ Không lấy trộm để chống trời cho Long Vương.

Ừm, đàn ông trưởng thành là như vậy. Trần Trường Phong thổi tóc, tự mãn.

Từ ngày Trình Nặc trở về, Trần Trường Phong làm việc dường như cũng có động lực hơn, ngay cả khi phải đối mặt với khuôn mặt khó ưa của bố mình trong phòng họp, anh vẫn có thể mỉm cười.

Trần Thế Vũ biết tối qua con trai đi đâu, ông cảm thấy khó xử, giữ Trần Trường Phong lại, dặn dò: "Dù sao Trình Nặc cũng khác với những người khác, là đứa trẻ lớn lên trong nhà chúng ta, con nếu đã quyết định rồi thì phải nghiêm túc một chút."

Trần Trường Phong: "Con nghiêm túc mà, con chỗ nào không nghiêm túc ạ?"

Trần Thế Vũ: “Bố sợ con có được rồi, lại phát hiện khác với tưởng tượng."

Trần Trường Phong: "Đúng là khách, còn hạnh phúc hơn trong tưởng tượng."

Trần Trường Phong cười đến nỗi miệng rộng đến mang tai, Trần Thế Vũ nhìn hàm răng trắng bóng của anh, phất tay, bảo anh đi làm việc, trước khi rời đi, ông nhắc nhở: "Đúng rồi, dạo này kín tiếng một chút, Trình Nặc cũng vậy."

Nhà họ Lâm muốn kết thông gia, bị nhà họ Trần từ chối, nên có chút khó chịu. Hợp đồng vốn nên ký kết, mãi vẫn chưa thuận lợi, cô của Trần Trường Phong còn dắt theo một nhóm quản lý tự tách ra làm riêng, làm ăn phát đạt, giá cổ phiếu của Trần thị bất động sản liên tục giảm sút.

Nhưng những chuyện này không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Trường Phong. Sau khi xử lý xong dự án, phân công nhiệm vụ cho cấp dưới, anh liền tan làm sớm nửa tiếng.

Anh không báo trước với Trình Nặc, lén lút đến nhà cô, bấm chuông cửa khi đến dưới lầu.

Trình Nặc nhìn thấy anh qua màn hình, quả nhiên rất kinh ngạc, sau khi mở khóa liền hé cửa đợi anh.

Trần Trường Phong không đợi thang máy, trực tiếp chạy lên từ cầu thang bộ, dù sao nhà cô cũng ở tầng thấp.

Trình Nặc nghe thấy cửa cầu thang bộ bị đẩy ra, quay đầu lại liền nhìn thấy anh, bản thân cô cũng không biết trong mắt mình đã ánh lên nụ cười: "Sao anh chạy nhanh vậy?"

Trần Trường Phong liếc nhìn đồng hồ trên tay, gật đầu nói với cô: "Không còn nhiều thời gian, đồng chí Tiểu Trình, chúng ta "nhanh chóng chiến đấu"."

"Hả? Cái gì cơ?"

Còn chưa kịp phản ứng, Trình Nặc đã bị Trần Trường Phong bế lên, anh không thương lượng với cô, trực tiếp bế cô vào phòng tắm, khóa cửa lại, xả nước vào bồn, sau đó kéo cô vào.

Trình Nặc vừa cười vừa la hét, mắng Trần Trường Phong là đồ vô liêm sỉ.

Trần Trường Phong vừa mạnh bạo vừa nịnh nọt: "Anh trốn việc ra ngoài đó, nhiều nhất một tiếng nữa là phải về nhà, anh nhớ em cả ngày rồi, vợ ơi là vợ, cho anh hôn một cái nào~"

Trình Nặc cũng không phản kháng, bị anh kéo vào bồn tắm, hôn, cô thuận theo, những bộ quần áo ướt sũng lần lượt bị ném xuống sàn.

Trần Trường Phong biết Trình Nặc biết nín thở trong nước, anh còn thường xuyên dặn dò cô đừng ở trong phòng tắm quá lâu, vì lo lắng cô làm chuyện dại dột.

Nhưng anh không biết cô còn có thể nín thở làm chuyện khác, anh choáng váng, kinh ngạc, mở mang tầm mắt.

Vài phút vẫy vùng trong nước, Trần Trường Phong phấn khích đến mức tê dại, anh muốn lạy Trình Nặc tạ ơn, thề sau này không đánh trả, không cãi lại, cô nói gì, anh nghe nấy.

Tắm rửa mất nửa ngày, lúc hai người ra khỏi phòng tắm thì ánh hoàng hôn đã chiếu rọi trên sàn nhà.

Trình Nặc vừa lau tóc vừa kéo rèm cửa sổ, quay đầu nói với Trần Trường Phong: "Anh nên về rồi đấy, trễ giờ rồi."

Trần Trường Phong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, nằm dài trên chiếc ghế sofa mềm mại của cô, chống tay nhìn cô: "Anh không có quần áo."

Quần áo đã bị ném vào máy sấy, chắc phải mất một lúc mới khô.

Trình Nặc lò mò trong tủ quần áo, lấy một chiếc áo phông tay dài và quần thể thao cỡ lớn của mình ném cho anh.

Trần Trường Phong mặc vào, nhìn trái nhìn phải cảm thấy bộ quần áo này hơi quen mắt: "Hình như bộ này của anh thì phải?"

Trình Nặc: "Đúng vậy. Hôm đó em đến nhà anh ăn cơm, kết quả bị "đèn đỏ" ghé thăm, dì Du Du lấy quần áo của anh cho em mặc."

Trần Trường Phong cười gian xảo: "Sao mẹ anh không lấy đồ của bà ấy cho em? Chẳng lẽ em chủ động muốn mặc đồ của anh? Sau đó lén lút cất giữ, thỉnh thoảng lại lấy ra mặc, để cảm giác như được anh ôm chẳng hạn"

Trình Nặc: "Anh diễn nhiều quá đấy, im miệng."

Trần Trường Phong vẫn chưa nói xong: “Chỉ có áo thôi sao? Còn giấu gì nữa không? Ví dụ như bút chì dùng một nửa, cúc áo rơi ra từ quần áo, haizzz, cậu ấm hiểu tâm tư thiếu nữ của em mà, đừng xấu hổ.”

Trình Nặc cảm thấy anh mới là thiếu nữ, tưởng tượng phong phú thật. Cô chỉ nói đùa, kết quả, anh lại đỏ mặt: "Miêu tả chi tiết như vậy, chắc anh cũng giấu đồ của em rồi phải không?"

Ai ngờ đâu, vừa dứt lời, Trần Trường Phong lại đỏ mặt.

Trình Nặc: "... Giấu thật hả? Giấu cái gì thế? Nói cho em nghe xem nó kì quặc đế cỡ nào?"

Trần Trường Phong là người thành thật: "Cũng không kỳ quặc lắm, đều là đồ em tặng anh, anh cất đi thôi."

Trình Nặc: "Vậy sao anh lại đỏ mặt?"

Trần Trường Phong ôn tồn nói: "Có một lần anh vội vàng mặc đồng phục, lấy trực tiếp từ trong máy sấy ra, kết quả phát hiện trong quần áo có một miếng đệm mỏng, kiểu dáng như thế này này, hình hạt xoài..."

Chắc là miếng đệm ngực của áo lót cô khi giặt bị rơi ra, lẫn vào đồng phục của anh.

Trần Trường Phong che mặt: "Sau đó, anh liền cất nó đi."

Lẽ ra, với mối quan hệ hiện tại của hai người, chuyện này cũng không có gì to tát.

Nhưng Trình Nặc vẫn không nhịn được đá anh một cái: "Đồ biến thái!"

Editor: Mây