Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 38: Nếu như




Trần Trường Phong phát hiện ra, Trình Nặc hình như rất hứng thú với thắt lưng của anh, luôn thích cởi ra cho anh.

Trình Nặc muốn trói tay anh lại, anh phối hợp đưa cổ tay ra trước mặt cô, ngoan ngoãn nói: "Không cần phiền phức như vậy, em muốn làm gì anh cũng sẽ nghe lời, tuyệt đối không phản kháng."

Trình Nặc đã quấn thắt lưng qua tay anh hết vòng này đến vòng khác, siết chặt, cài khóa lại.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh: "Em chỉ muốn trói anh lại thôi."

Chỉ đơn giản là vậy, không còn gì khác nữa.

Trần Trường Phong cởi trần, ưỡn người về phía không khí, bất lực hỏi: "Không phải chứ chị hai, em cởi đồ cho anh như vậy rồi, không làm gì thì có lỗi quá không?"

Trình Nặc: "Cho nên mới trói anh lại đấy."

Trần Trường Phong xoay hai tay vào trong một vòng, rồi thử đủ cách, cố gắng cởi nút thắt trông chẳng có gì phức tạp này.

Thế mà lại gỡ không ra!

Anh vừa thử vừa hỏi cô: “Kỹ thuật thắt nút của em chuyên nghiệp đấy, lén lút xem phim gì cao siêu vậy?”

Trình Nặc: "Lúc quay phim em nhìn thấy người ta buộc chân giò, nên học theo."

Trần Trường Phong: "... Cô nương thông minh, đúng là biết cách áp dụng thực tiễn."

Bầu không khí mập mờ vừa rồi bị phá vỡ bởi trò chơi buộc chân giò. Trần Trường Phong cố gắng rất lâu, kết quả, càng vùng vẫy thì càng siết chặt.

Anh chịu thua, giơ tay lên: "Vợ à, cởi ra đi!"

Hình như bọn họ mới ở bên nhau được có hai ngày, anh đã tự nhiên gọi cô là "vợ" rồi, anh mặt dày gọi như vậy, Trình Nặc mỗi lần nghe thấy vẫn có chút xấu hổ.

Cuối cùng, cô thấy cổ tay anh đỏ ửng lên, liền cởi khóa thắt lưng ra.

Nhưng cô vẫn cảm thấy trò chơi này thú vị, nên lặp lại động tác, trói hai chân anh lại.

Trần Trường Phong: "Anh đã tìm ra bí quyết rồi."

Trình Nặc: "Hả?"

Cạch một tiếng, Trần Trường Phong dùng tay cởi thắt lưng trên chân ra.

Trình Nặc: "..." Cô quên mất anh có thể dùng tay.

Trần Trường Phong nhìn biểu cảm ngây người của Trình Nặc, nằm ngửa ra giường cười ha ha, cảm thấy cô ngốc nghếch trông thật  đáng yêu.

Trình Nặc liếc anh một cái, cô không thích bộ dạng kiêu ngạo của anh, liền cúi đầu, cắn vào bụng anh, sau đó thổi phù phù..

Trần Trường Phong vừa đau vừa ngứa, nghiêng người lùi về phía sau, co chân lên, đầu gối chặn cằm cô, bảo vệ bụng mình.

Trình Nặc cũng nằm nghiêng, ôm chân anh, hôn lên đầu gối anh qua lớp quần, như một nữ thổ phỉ: "Anh mang theo bao cao su không?"

Trần Trường Phong đến đây để xin lỗi, chuộc tội, làm sao dám nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy? Anh lắc đầu: "Không mang, khách sạn này không cung cấp sao?"

Trình Nặc chỉ cho anh một con đường sáng: “Không có, dân ở đây thuần phác, gần đây cũng không có siêu thị, nhưng anh có thể đến trạm y tế cộng đồng, ở đó có máy bán hàng tự động phát miễn phí."

Trần Trường Phong cảm thấy Trình Nặc thật cao tay, khiêu khích anh lên, rồi lại dội nước lạnh dập tắt lửa, dập xong lại khiêu khích, không biết chán.

Trách ai bây giờ? Trách anh không có tiền đồ, không kiềm chế được bản thân. Cô chỉ hôn lên đầu gối anh một cái, xung thần kinh của anh đã phản ứng, địa điểm không nên nhảy lại nhảy nhót tưng bừng.

Trần Trường Phong chống tay ngồi dậy, tấm ván giường không chắc chắn kêu lên ken két vài tiếng. Anh nhíu mày vì tiếng động này, vào phòng lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu quan sát kỹ càng cách bài trí trong phòng: “Em tham gia cái đoàn phim gì vậy?”

Trình Nặc biết ngay anh sẽ ghét bỏ nơi này, cô xuống giường, bật tất cả các thiết bị sưởi ấm lên, để Trần Trường Phong được ấm áp hơn, tránh bị cảm lạnh.

Nghe nói ở phim trường, Trình Nặc trang điểm, đi vệ sinh đều ở trên xe RV của Lương Vân Thăng, Trần Trường Phong hối hận vì chiến tranh lạnh với cô mấy ngày hôm nay, không biết gì về tình hình. Anh gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta lập tức sắp xếp hai chiếc xe RV, một chiếc cho Trình Nặc dùng, một chiếc để nhân viên đoàn phim dùng.

Sau khi dặn dò xong, anh lại chê bai người đại diện của Trình Nặc vài câu: "Cái người tên Anna gì đó sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy, không đi theo em thì thôi, ngay cả hậu cần cũng không sắp xếp chu đáo cho em."

Trình Nặc lặng lẽ nghe anh phàn nàn, đợi anh nói xong, cô tiếp tục trêu chọc anh, như chưa từng bị ngắt lời. Cô luồn tay vào trong ống quần anh, sờ soạng bắp chân anh: "Tốt như vậy, anh đã giúp em rồi, em nên cảm ơn anh thế nào đây, có cần em giúp lại anh không?"

Mấy năm nay, Trần Trường Phong đã giúp đỡ cô rất nhiều việc, chỉ cần là vấn đề có thể giải bằng tiền, giữa hai người họ căn bản không cần thiết phải nói lời cảm ơn.

Cô nói hay như vậy, muốn giúp anh, chẳng qua là muốn trêu chọc anh.

Lần này Trần Trường Phong rất kiên quyết, hất tay cô ra: "Anh không đến trạm y tế cộng đồng đâu."

Trình Nặc muốn làm gì, không cần thương lượng, chỉ là thông báo một cách lịch sự.

Xoẹt--

Khóa quần anh bị cô kéo xuống, nhưng tay cô vẫn không chịu rời đi.

Trần Trường Phong kiên trì được năm phút.

Năm phút sau, anh vừa lầm bầm vừa nhanh chóng mặc quần áo, cầm giấy tờ tùy thân, mở định vị, hỏi cô: "Trạm y tế cộng đồng ở đâu?"

Trình Nặc cười lăn lộn trên gối, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh hỏi bản đồ chứ, hỏi em làm gì?"

Trần Trường Phong: "Không phải em biết sao?"

Nói xong, anh cảm thấy sai sai, liền quỳ xuống, đè lên lưng cô, thì thầm vào tai cô: "Sao em biết rõ như vậy? Em đã lấy rồi à?"

Trình Nặc liếc anh một cái: "Em lấy rồi thì dùng với ai, anh muốn em dùng với ai?"

Trần Trường Phong hôn lên mặt cô một cái: "Anh không muốn em dùng với ai cả."

Anh buông cô ra, thật sự đi đến trạm y tế. Cách đây hai cây số, ở đây không bắt được taxi, anh chạy bộ đến đó.

Bản thân anh còn chưa từng mua bao cao su bao giờ, chứ đừng nói đến việc sử dụng máy bán hàng tự động miễn phí để lấy, người đàn ông luôn mặt dày như anh, lúc đứng trước máy ở cổng bệnh viện nhìn hướng dẫn sử dụng, bị mọi người nhìn đến đỏ mặt.

Cũng may thao tác không quá phức tạp, quẹt thẻ căn cước, nhấn nút là xong.

Trần Trường Phong cúi người nhặt chiếc hộp màu hồng nhạt lên, nhét vào túi áo, rồi chạy ngược trở về.

Lúc gần đến khách sạn, anh đụng mặt Lương Vân Thăng.

Lương Vân Thăng đang chuẩn bị đi quay phim, anh mặc áo hoodie và quần thể thao, trông rất trẻ trung, không hề có "vẻ già nua" như Trần Trường Phong từng chê bai.

Lương Vân Thăng cũng nhìn anh, dù sao dáng vẻ của anh cũng rất nổi bật, trông không giống người địa phương.

Lương Vân Thăng cảm thấy anh có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, còn tưởng là diễn viên mới nào, trước đây có thể đã từng hợp tác đóng phim.

Trần Trường Phong không chào hỏi anh, vênh váo chạy đi mất, khiến Lương Vân Thăng cảm thấy khó hiểu.

Trần Trường Phong thực sự không rảnh để ý đến người khác, bây giờ trong đầu anh chỉ có chiếc hộp nhỏ trong túi, “ham muốn” đã tăng cao vì chạy bộ, những suy nghĩ đen tối trong đầu càng khiến nhịp tim anh dần mất đi nhịp điệu bình thường.

Lúc đi anh không mang theo thẻ phòng, quay lại chỉ có thể gõ cửa.

Đứng trước cửa, anh có chút không chắc chắn, liệu Trình Nặc có trêu chọc anh, bắt anh chạy đi mua đồ, sau đó không cho anh vào phòng hay không?

Sự thật chứng minh, là anh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, Trình Nặc không những mở cửa cho anh, mà còn quấn khăn tắm ra mở cửa.

Anh đứng ngây người trước cửa, giống như Đường Tăng đi ngang qua động Bàn Tơ, không dám bước vào.

Trình Nặc kéo anh một cái: "Lạnh chết đi được, có gió đấy."

Anh vội vàng vào nhà đóng cửa lại.

Chiếc khăn tắm là do cô tự mang theo, chất liệu nhung màu xanh lam nhạt, quấn trên người trông rất mềm mại, càng tôn lên vẻ dịu dàng của cô.

Trình Nặc dịu dàng nói ra những lời cứng rắn: "Trần Trường Phong, nếu anh làm em khó chịu, thì cút ra ngoài."

Trần Trường Phong không cam lòng đáp trả: "Lát nữa em đừng có miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo là được."

Tuổi trẻ, sức khỏe tốt, hứng thú dâng trào. Chiếc giường ọp ẹp kêu cót két cả buổi chiều, lúc là ken két, ken két, lúc là cạch cạch, cạch cạch. Tên lắm lời lúc này không nói nhảm nữa, chuyên tâm làm việc, thỉnh thoảng, anh lại hỏi thăm cảm nhận của đối phương, phòng ngừa bị đuổi ra khỏi cửa.

Lúc trời bắt đầu tối, anh lại hỏi một câu "thoải mái không", Trình Nặc uể oải, đáp lại là "đói rồi".

Trần Trường Phong: "Anh đi mua chút đồ ăn."

Trình Nặc: "Hôm nay anh không về sao?"

Ban đầu Trần Trường Phong cũng không định đi hôm nay: "Một ngày chỉ có hai chuyến bay, buổi tối không có."

Trình Nặc "ừ" một tiếng, sau đó lặp lại: "Em đói lắm rồi."

“Anh biết, anh nói là anh đi mua đồ ăn, ơ, chẳng phải ý em là vậy sao? Miệng nào đói vậy?" Trần Trường Phong đang mặc quần áo, anh dừng lại.

Trình Nặc đá vào lưng anh một cái, lúc anh không nói chuyện, đáng yêu hơn.

Trần Trường Phong lại ra ngoài, khác với vẻ vội vàng tìm đường lúc nãy, lần này là ung dung tìm kiếm thức ăn, anh vẫn đến nhà hàng lúc trưa, đó là nhà hàng lớn nhất ở khu vực này.

Anh gọi vài món thanh đạm, lại lấy thêm mấy hộp sữa mà Trình Nặc đã uống lúc trưa, tranh thủ lúc chờ đợi mở một hộp ra uống thử.

Quả thực rất ngon.

Trần Trường Phong ngồi bên cửa sổ chờ đợi, nhắn tin cho Trình Nặc, hỏi cô còn muốn mua gì nữa không.

Đột nhiên nghe thấy người đàn ông bàn bên cạnh đang gửi tin nhắn thoại cho ai đó, không biết vì sao, Trần Trường Phong lại có linh cảm anh ta đang nói về Trình Nặc.

Người đàn ông kia nói: "Tối qua tôi định tìm cô ta, mẹ nó Lương Vân Thăng lại nói muốn tìm cô ta tập diễn, tập cái rắm ấy, còn cầm theo rượu đi, sau đó tôi cũng chẳng nghe thấy anh ta ra ngoài nữa."

Người đàn ông kia còn nói: "Chiều nay tôi ngủ, nghe thấy tiếng động bên phòng cô ta, cách âm ở đây kém chết đi được, tôi nghe thấy bên đó có động tĩnh, tôi tự hỏi không phải hôm nay Lương có cảnh quay sao, không biết là cô ta tự làm hay là làm gì."

Cuối cùng, người đàn ông kia cười một cách dâm đãng: "Còn hơn mười ngày nữa, cứ chờ xem, tôi nhất định phải ‘ăn’ được cô ta."

Trần Trường Phong đứng phắt dậy, định đi về phía anh ta thì ông chủ quán gọi anh nói đồ ăn đã xong.

Anh uống một ngụm sữa thật to, ném vỏ hộp vào thùng rác, đến quầy lễ tân lấy đồ ăn, sau đó liếc nhìn người đàn ông ở bàn bên cạnh.

Sau đó anh quay về nhà nghỉ

Lần này, anh mang theo thẻ phòng, mở cửa, đặt đồ ăn lên bàn, gọi Trình Nặc xuống giường, ăn cơm.

Lúc cô đang ăn, anh đột nhiên hỏi: "Trong đoàn phim của em, có tên đàn ông nào không biết điều, có ý đồ xấu với em không?"

Trình Nặc: "Lương Vân Thăng người ta rất tốt, anh đừng mắng anh ấy nữa."

Trần Trường Phong: "Ừm, không nói đến anh ta, còn ai khác không?"

Trình Nặc nhìn anh, không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cô cũng không giấu diếm, giống như trước đây, mỗi khi gặp ruồi, bọ, cô cũng kể cho anh nghe, cô nói tên phó đạo diễn ở phòng bên cạnh hình như không phải người tốt.

Trần Trường Phong gật đầu, nhìn cô ăn gần xong, mới đứng dậy: "Em ăn thêm chút nữa đi, anh ra ngoài một lát."

Trình Nặc cau mày, nắm lấy tay anh: "Anh đi đâu?"

Trần Trường Phong chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: "Em đừng quan tâm, nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong phòng."

Trình Nặc cảm thấy anh muốn tìm tên phó đạo diễn đó tính sổ, nhưng chuyện bỉ ổi như vậy không thể đưa ra ánh sáng, hơn nữa, anh ta cũng chưa làm gì cô, anh không có lý.

Sức lực nam nữ khác biệt, ngày thường Trần Trường Phong bị Trình Nặc áp chế, đó là do anh cam tâm tình nguyện để cô đánh, còn nếu anh thực sự muốn làm gì, cô căn bản không ngăn cản được.

Cô không cho phép anh đi, cũng không nghe lời anh. Trần Trường Phong liền dùng thắt lưng trói tay cô, sau đó ném cô lên giường, bắt cô ngủ, còn anh, bước ra khỏi cửa.

Cũng thật trùng hợp, Trần Trường Phong vừa ra khỏi cửa đã gặp gã phó đạo diễn kia đang mua bữa tối trở về.

Trần Trường Phong cũng chẳng nói nhảm với gã, trực tiếp lôi gã vào cầu thang đánh cho một trận.

Đánh xong anh cũng không nói tại sao lại đánh gã, còn tốt bụng hỏi: "Anh có cần báo cảnh sát không?"

Tên phó đạo diễn bị dọa choáng váng, sờ sờ máu mũi đang chảy ra, kinh hoàng lắc đầu.

Trần Trường Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhà khách tồi tàn này ngay cả camera giám sát cũng không có: "Thật sự không báo chứ? Không báo tôi đi đấy."

Phó đạo diễn liên tục gật đầu, run rẩy lùi người nấp sau thùng rác, muốn tìm một chỗ dựa.

Anh ta đau thấu trời, cảm thấy xương sườn đã gãy, chỉ muốn đến bệnh viện ngay lập tức, sợ tên thần kinh này lại đánh anh ta.

Trần Trường Phong rời đi, đi xuống lầu, tìm một nơi vắng vẻ gọi điện thoại "tự thú" với bố mình: "Con đang ở thành phố Gia, đánh người rồi."

"Con bao nhiêu tuổi rồi? Xử lý vấn đề vẫn thô bạo, đơn giản như vậy? Não là đồ trang trí sao? Mấy năm trước đã như vậy, bây giờ vẫn như vậy!" Giọng Trần Thế Vũ cao vút.

Trần Trường Phong không muốn nghe bố mắng mình: "Con chỉ báo với bố một tiếng thôi, bố mau chóng xử lý đi."

Anh hãm hại bố mình một cách quang minh chính đại.

Cúp điện thoại, Trần Trường Phong quay trở lại phòng Trình Nặc, lúc đi ngang qua gầm cầu thang, anh không còn nhìn thấy tên phó đạo diễn đó nữa, không biết anh ta đã đến bệnh viện hay đồn cảnh sát.

Trong phòng, Trình Nặc không hề thử cởi thắt lưng ra, mà thực sự nằm ngủ ngon lành.

Trần Trường Phong đi đến cởi trói cho cô, xoa xoa cổ tay cô: "Nếu, nếu anh làm hỏng bộ phim này của em, em có giận anh không?"

Trình Nặc nhìn bàn tay anh đang đặt trên cổ tay cô, khớp xương bị trầy xước, dính máu, không biết là máu của anh hay của ai.

Cô bĩu môi, cảm thấy anh thật đáng ghét, nhưng lại không nỡ mắng anh: "Hỏng thì hỏng thôi... Tay anh có đau không?"

Editor: Mây