Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 34: Thích




Về chuyện tỏ tình chính thức, Trần Trường Phong thật sự không nhận ra rằng những lần anh nói "thích" trước đây, trong mắt Trình Nặc đều không được tính.

Anh tưởng mình mỗi lần nói đều rất nghiêm túc, đó chính là lời tỏ tình.

Ai ngờ cô nàng này lại muốn bầu trời, cầu vồng, khinh khí cầu, lời đường mật sến súa.

Anh chìm đắm trong niềm vui cuối cùng cũng ở bên Trình Nặc, anh thậm chí còn có chút xấu hổ, không dám đòi hôn cô nữa. Anh ngoan ngoãn lái xe về nhà, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, sợ cô nghĩ anh không tôn trọng cô, yêu đương với cô chỉ vì ham muốn.

Tuy rằng anh thật sự đang nghĩ đến chuyện đó.

Trình Nặc khó xử, giống như nói đùa, nhưng lại lỡ lời nói thật.

Ngoài sự xấu hổ, cô còn cảm thấy rung động, ngọt ngào.

Sự khác biệt đầu tiên chính là lúc xuống xe, anh nắm tay cô, bàn tay to lớn, ấm áp bao bọc lấy tay cô.

Chỉ vài bước chân trong gara, khi bước vào thang máy, Trần Trường Phong liền buông tay cô ra, đút tay vào túi quần.

Bàn tay Trình Nặc vẫn còn lưu giữ hơi ấm của anh. Cô không nhớ rõ lần cuối cùng hai người nắm tay nhau đi bộ là khi nào, có lẽ là hồi tiểu học, lúc qua đường, hoặc là hồi cấp hai có lần leo núi anh đã nắm tay kéo cô đi một đoạn.

Cô đi phía sau, nhìn gáy anh, phát hiện anh cao hơn hồi nhỏ rất nhiều. Lần đầu tiên gặp anh, hình như anh còn thấp hơn cô.

Thấy tai anh càng lúc càng đỏ, Trình Nặc liền bị Trần Trường Phong quay phắt lại cằn nhằn: "Không phải em muốn giữ bí mật sao, nhìn anh suốt thế làm gì!"

Trình Nặc dỗ dành, mỉm cười với anh: "Thì thích anh mà, thích nhìn anh đấy."

Lời nói của cô vang vọng bên tai Trần Trường Phong, cổ anh cũng đỏ ửng, không ngờ Trình Nặc lại nói lời đường mật với anh, tấn công anh bất ngờ: "Vậy, vậy thì, nếu như bị người ta nhìn thấy, thì đừng trách anh đấy."

Trình Nặc cảm thấy anh thật thú vị, kẻ mặt dày không chịu nổi lời ngon tiếng ngọt, cô chỉ nói bừa vài câu, anh đã bối rối - xem ra cô vẫn thích cảm giác làm chủ cuộc chơi hơn.

Vì vậy, cô đột nhiên cảm thấy mối tình bí mật này thật thú vị.

Cô cố tình gây áp lực cho anh: "Vậy cũng không được, em không kiềm chế được bản thân đâu, anh phải giúp em đấy. Nếu mối quan hệ của chúng ta bị bại lộ, vậy thì chấm dứt nhé, em không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp, cũng không muốn người nhà anh có thành kiến với em."

Họ bước ra khỏi thang máy, Trình Nặc ném vấn đề hóc búa cho Trần Trường Phong, sau đó bỏ mặc anh, đi thẳng về phòng.

Cô cũng không cho anh cơ hội để hỏi bao giờ thì có thể công khai.

Lúc Trần Trường Phong muốn đuổi theo hỏi cô, thì bị bố gọi vào thư phòng.

Thư phòng yên tĩnh hơn những căn phòng khác, giúp con người ta lý trí hơn.

Nhưng Trần Trường Phong vẫn đang ngẩn ngơ nghĩ về Trình Nặc.

Trần Thế Vũ nhìn con trai lơ đãng, ông nhấp một ngụm trà để bản thân bình tĩnh lại, tránh chửi bậy.

“Cậu ấm, con có gì bấãn với bố à?” Đợi Trần Trường Phong vô tình nhìn ông, ông mới lên tiếng.

Trần Trường Phong: "Ơ, không ạ."

Trần Thế Vũ: "Vậy con giải thích cho bố nghe xem, con tung tin đồn về bố và Trình Nặc laf có âm mưu gì?"

Trần Trường Phong nhớ đến lúc anh dọa nhân viên, anh thuận miệng nói bố anh là bố nuôi của Trình Nặc. Anh không muốn lặp lại những lời xấu xa mà họ nói về Trình Nặc, chỉ cười với bố: "Bố cứ mặc định là được rồi, coi như là che chở cho cô ấy, trước đây, chẳng phải bố cũng từng muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi sao?"

Trần Thế Vũ pha một ấm trà khác, ông không muốn bàn luận về việc danh xưng bố nuôi sẽ mang đến tai tiếng gì cho ông, chỉ nói rủi ro liên quan đến anh: "Nếu con bé thật sự nhận bố làm bố nuôi, vậy con tính sao? Anh em yêu nhau, nói ra nghe hay lắm sao?"

“Sao bố biết chúng con yêu nhau?” Trần Trường Phong chột dạ hỏi.

"..." Trần Thế Vũ không biết, ông chỉ đang giả định, nhưng bây giờ ông biết rồi.

Thấy bố mình không nói gì, Trần Trường Phong cũng nhận ra mình lỡ lời, anh nghĩ đến lời đe dọa của Trình Nặc, vội vàng tiến lại gần bố: "Bố, bố phải giữ bí mật cho con, không được nói với mẹ… Nếu không, con sẽ kể cho mẹ chuyện của bố và thư ký Vương!"

Trần Thế Vũ không nhịn được nữa: "Nói bậy, bố và thư ký Vương có chuyện gì?"

Trần Trường Phong: "Đúng vậy, con sẽ nói với mẹ, bố và thư ký Vương không có chuyện gì cả."

Trần Thế Vũ mở ngăn kéo, tìm cây thước đã bám bụi từ lâu.

Tai thính mắt tinh, Trần Trường Phong nhanh chân hơn dùng cơ thể chặn ông lại, ngoan ngoãn nhận sai: “Bố, bố, con chỉ giải thích cho bố hiểu, bố nuôi với bố chồng cũng không khác nhau là mấy, đúng không? Trình Nặc tuy không phải là con gái bố, nhưng giống như con gái bố vậy. Bố bình tĩnh đi, đừng động thủ, chúng ta nói chuyện tử tế.”  

Trần Thế Vũ đá anh một cái: "Cút đi, yêu đương mà cứ lén lén lút lút, đúng là đồ vô dụng."

Tuy rằng tức tối, nhưng trước khi rời khỏi thư phòng, Trần Trường Phong vẫn nhắc nhở bố phải giữ bí mật cho anh.

Ra khỏi thư phòng, trời đã khá muộn, nhớ đến chuyện hôm nay Trình Nặc không khỏe, anh không trực tiếp đến phòng cô, mà nhắn tin cho cô trước: "Em ngủ chưa?"

Trình Nặc một lúc sau mới trả lời: "Vừa rửa mặt xong."

Trần Trường Phong: "Anh sang phòng em nhé?"

Trình Nặc: "Thôi, muộn rồi. Mai gặp."

Người ở ngay phòng bên cạnh, Trần Trường Phong đã phải đấu tranh rất lâu mới kìm nén được ý định đi gặp cô.

Chưa bao giờ anh mong trời sáng nhanh đến thế.

Nhưng trời không chiều lòng người, ngày hôm sau âm u, mưa phùn, thời tiết khiến Trần Trường Phong không thể dậy sớm. Khi anh mở mắt ra, đã muộn hơn bình thường nửa tiếng.

Anh vội vàng bò dậy, bình thường, anh sẽ tắm trước khi ra ngoài, nhưng hôm nay, anh chỉ rửa mặt, sau đó chạy xuống lầu ăn sáng.

Nhưng anh không nhìn thấy Trình Nặc trên bàn ăn.

Trần Trường Phong hỏi Trần Dịch An: "Hôm nay Sóng Nhỏ không ăn sáng à?"

Trần Dịch An cũng không rõ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía phòng Trình Nặc, cố gắng nhớ lại: "Hình như chị ấy ra ngoài từ sớm rồi, sáng nay em có nghe thấy tiếng mở cửa."

Trần Trường Phong dùng miệng ngậm bánh, nhắn tin cho Trình Nặc: “Em đi đâu vậy?”

Trình Nặc không trả lời.

Trần Trường Phong bực bội, anh ăn bữa sáng vô vị, thay quần áo, trước khi rời khỏi nhà, anh vẫn nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Không trả lời, không trả lời, cô nàng lừa đảo mất tích rồi.

Mãi đến gần trưa, anh mới nhận được tin nhắn.

“Hả? Em vừa thức dậy.” Trình Nặc vô tội nói.

Sao có thể có người sống ung dung tự tại đến vậy? Sao có thể có người vừa mới yêu đương mà vẫn ngủ ngon lành được?

Anh hậm hực hỏi cô tối nay muốn ăn gì.

Trình Nặc vẫn cảm thấy ăn ở ngoài không tiện, nói ăn ở nhà là được.

Lúc này, Trần Trường Phong đang họp ở bên ngoài, anh không trả lời cô, bởi vì trong lòng anh không vui.

Anh nhẫn nhịn, giấu diếm, hoàn thành công việc, ăn bữa tối, tham gia bữa tiệc sum họp của gia đình.

Sau đó, lúc Trình Nặc đi rửa tay, anh đi theo, hỏi cô câu hỏi ẩn giấu trong lòng: "Em hối hận rồi sao?"

Giai đoạn đầu mới yêu thật khó xử, anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cảm thấy cô muốn thay đổi.

Trình Nặc liếc mắt ra ngoài cửa, bĩu môi với anh, ra hiệu bên ngoài có người.

Trần Trường Phong quay đầu nhìn, là Lý Hạo Hành đang điều khiển ô tô đồ chơi chạy khắp nơi, ồn ào chết được. Anh cảm thấy mẹ nuông chiều em út quá mức rồi, anh định thay mẹ dạy dỗ nó, tịch thu xe của nó.

Trần Trường Phong kéo Lý Hạo Hành đến gầm cầu thang, giật lấy chiếc xe, nghiêm túc ra lệnh cho cậu: “Sau này, không được chơi trong nhà, chỉ được chơi ở sân, nếu không, sẽ làm hỏng đồ đạc.”

Lý Hạo Hành vẫn luôn chơi ngoài sân, nó ấm ức: "Ngoài trời đang mưa."

Trần Trường Phong: "Vậy thì hôm nay đừng chơi nữa."

Lý Hạo Hành: "Em muốn chơi hôm nay."

Trần Trường Phong: "Em đã mười một tuổi rồi, phải hiểu không phải muốn gì cũng được."

Lý Hạo Hành “Ồ, giống như anh muốn làm chồng chị, nhưng chưa chắc đã được.”

Trần Trường Phong"Hừ, nhóc con, anh có thể giống em sao? Anh đã là...."

Anh đắc ý, lỡ lời, lơ là trước mặt em trai.

“Mẹ ơi! Mẹ!” Lý Hạo Hành há hốc mồm nhìn anh, đột nhiên quay đầu, chạy.

Trần Trường Phong ném xe đồ chơi xuống, bế thốc nó lên, định thôi miên nó: "Ông giời ơi, ông giời đừng kêu, suỵt, anh khoác lác đấy, quên đi quên đi, không được nói lung tung nghe chưa?"

Lý Hạo Hành cười nham hiểm, gật đầu: "Em muốn chơi xe đồ chơi."

Trần Trường Phong lập tức đưa xe đồ chơi lại cho nó: "Chơi đi."

Lý Hạo Hành lại đưa ra yêu cầu: "Mua Ultraman cho em."

Trần Trường Phong: "Em chọn xong gửi cho anh."

Lý Hạo Hành tạm thời không nghĩ ra muốn gì nữa, nhưng cậu biết mình đã nắm được thóp của anh trai, chỉ cần cậu giữ bí mật cho anh trai, anh trai sẽ phải nghe lời cậu.

Cậu hài lòng, điều khiển ô tô, chạy đi.

Bị "gậy ông đập lung ông", Trần Trường Phong bực bội đến phòng Trình Nặc.

“Mười phút, anh biết rồi, anh ngồi một lúc rồi đi.” Trình Nặc mở cửa, nhìn thấy anh, vừa định lên tiếng, anh đã nhanh nhảu.

"Hay là em đến phòng anh?" Trình Nặc suy nghĩ một chút.

Trong phòng anh có rất nhiều đồ chơi, bình thường, hai cậu em trai cũng thích đến phòng anh, như vậy trông sẽ tự nhiên hơn.

Trần Trường Phong gật đầu, không dám nói cho cô biết chuyện đã bị lộ.

Trình Nặc cảm thấy hôm nay anh có vẻ buồn bã, cô nhớ đến câu hỏi của anh lúc nãy, cho dù là trêu chọc anh đi chăng nữa, thì cô cũng thật sự muốn ở bên anh, không muốn anh suy nghĩ lung tung.

Cô bước vào phòng, lên tiếng trước: “Em không có hối hận, sao anh lại hỏi vậy?”

Ban công phòng Trần Trường Phong rộng rãi, bên ngoài cửa kính là mưa vẫn rơi lất phất, tạo nên bầu không khí buồn man mác.

Anh ngồi trên ghế bập bênh ở ban công, nhìn màn mưa, nói: “Sáng nay, anh không nhìn thấy em.”

Trình Nặc: “Vì anh ngủ nướng.”

Trần Trường Phong: "???" Ai mới là người ngủ nướng?

Trình Nặc: “Sáng nay, em dậy sớm lắm, tưởng anh sẽ đi chạy bộ, kết quả, em đợi ở phòng khách lâu như vậy, mà anh vẫn chưa dậy nên em liền quay về phòng, ngủ tiếp."

Thật vậy sao?

Sự buồn bực của Trần Trường Phong bay biến đâu mất, lập tức nở nụ cười: “Ồ, em tìm anh có chuyện gì à?”

Trình Nặc nhìn vẻ mặt mong chờ của anh, nhấc chân lên, đạp vào chân ghế, đung đưa anh.

Tiếng mưa lọt vào qua cửa kính, hành lang bên ngoài hiện ra rõ ràng qua cánh cửa mở - để tránh bị nghi ngờ, họ không đóng cửa phòng.

Lúc này, hành lang như cách xa bọn họ, còn mưa lại rất gần, không khí tràn ngập tình ý.

“Em còn tưởng là anh tìm em có chuyện.” Trình Nặc dừng ghế, nhìn vào mắt anh.

Nói xong, cô bước từ ban công vào phòng, đứng ở chính giữa. Phòng của Trần Trường Phong vuông vắn, vị trí này không có đồ đạc, đứng ở cửa, cũng không nhìn thấy góc này.

Trần Trường Phong đi theo cô, đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô.

Cả hai đều im lặng.

Nhưng Trình Nặc mỉm cười với anh.

Như thể bị bật công tác, Trần Trường Phong cúi đầu, hôn cô.

Vị trí này vừa bí mật, lại vừa thản nhiên.

Họ táo bạo lén lút hôn nhau, lại cố tình mở cửa để chứng minh trong sạch, một phút gần gũi cũng hồi hộp, lo lắng.

Nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ nơi nào đó bên ngoài, Trình Nặc buông anh ra. Một lúc sau, cô nhận ra là mình lo lắng vô cớ, liền đưa tay, chạm vào ngực anh, cảm nhận được nhịp tim dồn dập như tiếng trống.

Trần Trường Phong: "Vui không?"

Trình Nặc gật đầu.

Nhưng Trần Trường Phong lại cảm thấy tức tối, anh chưa nghĩ ra mình tức giận vì chuyện gì, anh cắn cô một cái để giải tỏa.

Trình Nặc nhíu mày nhìn vết răng trên mu bàn tay, cô khó chịu lau vào áo anh: “Em về đây.”

Cô thật sự nói đi là đi luôn, vừa đi đến cửa đã bị anh kéo lại. Trần Trường Phong cảm thấy thời gian "trong sạch" vừa rồi đã đủ dài rồi, tiếp theo có thể là khoảng thời gian "mờ ám" ngắn ngủi.

Anh đẩy Trình Nặc vào tường bên cạnh cửa, đóng cửa bằng chân, sau đó đè một tay cô lên tường, hôn cô.

Anh không có kỹ thuật gì cả, chỉ hôn cô.

Bản năng của đàn ông khiến anh muốn chế ngự cô, muốn cô mềm nhũn, dựa vào bức tường này, để anh tùy ý chiếm đoạt.

Trình Nặc ngẩng đầu, miệng đã hơi mỏi, định khép lại thì anh chuyển sang cắn nhẹ lên cằm cô, cô kêu đau, anh liền thừa cơ hội lúc cô há miệng nói chuyện mà luồn lưỡi vào, gấp gáp như đứa trẻ sơ sinh đói khát lâu ngày chỉ muốn bú sữa mẹ.

Trình Nặc véo tai anh, bắt anh bình tĩnh.

Trần Trường Phong dựa cằm vào vai cô, thở hổn hển: “Được rồi, em về đi.”

Trình Nặc định rời đi, mới phát hiện chân mình mềm nhũn, giống như say rượu.

Cô nhìn eo Trần Trường Phong, anh tháo thắt lưng ra trước mặt cô, không hề che giấu sự khó chịu, không biết vẻ mặt đỏ ửng của anh là do nụ hôn vừa rồi hay là do chút xấu hổ còn sót lại.

Anh mở cửa cho cô, hỏi: “Không đi à?”

Trình Nặc lách qua khe cửa, bỏ chạy.

Editor: Mây