Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 33: Chính thức




Màn kịch "cá lớn cắn câu" của Trần Trường Phong không giành được trái tim của "câu thủ" vô tình Trình Nặc, anh bị cô đá trở về phòng.

Nằm trên giường, anh không hiểu mình đã sai ở bước nào, rõ ràng là ở thành phố Cầm, hai người họ "tình chàng ý thiếp", sao khi trở về, cô lại thay đổi thái độ, đối xử với anh bằng ánh mắt lạnh lùng, xa cách?

“Người yêu là anh, cô còn không hài lòng sao?” Trần Trường Phong thốt lên câu hỏi khó hiểu.

Trần Dịch An đang ngồi chơi game trong phòng anh, quay đầu lại nhìn anh trai, cười khẩy: "Có lẽ chị ấy thích kiểu đàn ông trưởng thành, như Lương Vân Thăng ấy."

Trần Trường Phong: "Từ khi nào mà trưởng thành lại gắn liền với tuổi tác?"

Trần Dịch An: "Trưởng thành đúng là không gắn liền với tuổi tác, cho dù thêm hai mươi năm nữa, anh cũng không thể gắn mác "trưởng thành" được."

Trần Trường Phong liếc nhìn chiếc khăn massage trên vai Trần Dịch An, là do Trình Nặc tặng. Lửa ghen trong lòng anh bùng cháy, anh bực bội nói với em trai: “Cầm chiếc khăn massage mà cô ấy tặng cho em, cút khỏi ghế của anh."

Trần Dịch An không thèm chấp ông anh trai thiếu phong độ, cậu còn nhiệt tình hiến kế: "Em đoán có lẽ là do anh nói nhiều quá nên chị Sóng Nhỏ mới chán ghét anh, lần sau, anh giả vờ làm anh chàng đẹp trai, im lặng xem sao".

Trần Trường Phong nghe lọt tai, nhưng chỉ nghe lọt tai một nửa, anh quyết định lần sau sẽ thử làm một chàng trai đẹp trai.

Tuy rằng bình thường, gu ăn mặc của anh cũng không tệ, nhưng mọi người trong nhà họ Trần đều nhận ra Trần Trường Phong gần đây ăn mặc rất chỉn chu, mỗi ngày đều giống như một con công xòe đuôi, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tinh tế.

Không chỉ người nhà, mà nhân viên nữ trong công ty cũng bàn tán về anh nhiều hơn. Đặc biệt là sau khi Trần Thế Vũ bổ nhiệm anh làm phó Tổng giám đốc, giá trị của "thái tử" lập tức tăng vọt. Khi nói chuyện với anh, giọng nói của các cô gái độc thân cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhưng Trình Nặc không cảm nhận được sức hút của "chàng trai đẹp trai", cô lại nhận thêm công việc, chạy show, mỗi ngày đều được vây quanh bởi trai xinh gái đẹp, không có thời gian để ý đến anh.

Cái đuôi xinh đẹp của Trần Trường Phong có xòe lên trời cũng vô ích.

Anh lại thay đổi chiến thuật, trở thành tài xế chu đáo, bất kể lịch trình của cô kết thúc lúc nửa đêm, anh đều đích thân đưa cô về nhà.

Trình Nặc không quá lo lắng chuyện bị phóng viên chụp ảnh, nhưng cô cảm thấy Trần Trường Phong còn phải đi làm, lái xe trong tình trạng mệt mỏi như vậy rất nguy hiểm: “Anh không sợ chết, nhưng mạng của em quý giá lắm."

Trần Trường Phong khó chịu, anh nghi ngờ cô sợ bị lão già họ Lương nhìn thấy.

Cách anh gọi Lương Vân Thăng ngày càng ác ý.

Trình Nặc lười để ý đến anh.

Trong những sự kiện gần đây, cô thật sự có gặp Lương Vân Thăng, có một lần, khi xem show thời trang, hai người còn được ban tổ chức sắp xếp ngồi cạnh nhau.

Hôm đó, nhân lúc nói chuyện công việc, hai người đã trò chuyện rất nhiều chuyện riêng tư, Lương Vân Thăng xin lỗi cô vì đã không thực hiện lời hứa đi trượt tuyết cùng cô, cô xua tay, nói không sao, cô vừa hay về nhà ở cùng bố mẹ một thời gian.

Lương Vân Thăng còn bày tỏ sự mong đợi đối với bộ phim sắp khởi quay sau Tết: "Lúc đó, anh sẽ dẫn em đi ăn một nhà hàng lá sen ngon tuyệt vời, tất cả các món ăn đều được bày trên lá sen lớn, thịt nướng thơm ngon, không ngấy."

Trình Nặc nhớ đến việc hai người hẹn hò đều là ở nhà hàng, liền cười nói:  “Chúng ta sắp biến thành bạn cơm rồi.”

Lương Vân Thăng: "Nam thanh nữ tú, có thể ăn chung, mới có thể "ở chung"."

Câu nói này có chút mập mờ, có thể hiểu là đồng nghiệp "ở chung" để làm việc, cũng có thể hiểu là "ở chung" với nghĩa yêu đương.

Trình Nặc không trả lời. Cô cảm thấy thật đáng tiếc, duyên phận của cô và Lương Vân Thăng không đồng điệu: Lúc cô rung động với anh, anh lại xem cô là em gái, đến khi anh muốn phát triển với cô, thì cô lại không thích anh nhiều như vậy nữa.

Nếu không phải do Trần Trường Phong ngốc nghếch, mỗi lần ghen tuông lại lôi Lương Vân Thăng ra nói, thì có lẽ cô còn ít nhớ đến Lương Vân Thăng hơn.

Nghĩ đến Trần Trường Phong, Trình Nặc quay đầu, nhìn anh đang lái xe, cô ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng trên người anh: "Mấy hôm trước, Lương Vân Thăng cũng xịt loại nước hoa này."

Trần Trường Phong một tay cầm vô lăng, tay kia lấy chai nước hoa trong ngăn chứa đồ phía trước ra, nhìn màu sắc, là mùi hương cam quýt, anh xịt lên quần áo, sau đó "bắt bẻ" Trình Nặc: "Em lại gần anh ta làm gì?"

Mùi hương nồng nặc lan tỏa khắp xe.

Trình Nặc phẩy tay trước mặt, cô không quen với mùi hương nồng như vậy: "Ở khoảng cách bình thường cũng ngửi thấy."

Trần Trường Phong dành hết sự cay nghiệt của đời mình cho Lương Vân Thăng: "Anh đã nói gì nào, già rồi, có mùi người già, phải xịt bao nhiêu nước hoa mới che được."

Trình Nặc bơ đẹp lời công kích vô lý của anh, khoanh tay, nhắm mắt ngủ.

Đã rất muộn, Trần Trường Phong cũng không làm phiền cô, để cô ngủ đến khi về đến nhà mới gọi cô dậy.

Gọi một tiếng không thấy phản ứng, anh đưa tay ra, khẽ chạm vào má cô, cô tẩy trang chưa kỹ, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, nhưng khi chạm vào, vẫn rất mịn màng.

Trình Nặc ngủ không sâu, cảm thấy như có kiến bò trên mặt, cô vung tay, tát mạnh một cái.

Không đau, nhưng tiếng "bốp" rất lớn.

Trần Trường Phong ôm tay, làm bộ làm tịch: "Trên mặt em có thứ gì đó, anh chỉ muốn giúp em lấy ra thôi, sao em lại đánh anh mạnh vậy!"

Trình Nặc cáu kỉnh: "Có gì?"

Trần Trường Phong nghiêm túc nói: "Vẻ đẹp mê hồn."

Trình Nặc "hứ" một tiếng, tha thứ cho sự đường đột của anh, cô tháo dây an toàn, định đứng dậy xuống xe, lại bị anh gọi giật lại.

Nghe nói con người ta dễ mềm lòng vào lúc nửa đêm, Trần Trường Phong muốn thử nghiệm một chút: "Bao giờ thì anh mới được "thăng chức" đây?"

“Bây giờ, anh còn chưa nhậm chức, thăng chức cái gì?” Trình Nặc liếc xéo anh.

Trần Trường Phong: "Đúng là chưa nhậm chức, nhưng đã lên giường rồi..."

Trình Nặc: “Lắm lời như vậy, thưởng cho anh kiếp sau làm chồng em."

Trần Trường Phong: "Hả? Em đã nghĩ đến chuyện kiếp sau ở bên anh rồi sao?"

Trình Nặc: "Ừ, kiếp này, em hưởng phúc trước, kiếp sau, anh muốn trả thù gì thì trả thù."

Trần Trường Phong bóp cổ mình: "A... a, Bảo Quyên, cổ họng anh, cổ họng anh sao không nói được nữa rồi..."

Trình Nặc nhìn anh "a a a" giả câm, cuối cùng cũng bật cười, đưa tay véo má anh, bóp miệng anh thành hình mỏ vịt, sau đó lạnh lùng xuống xe, về nhà.

Trần Trường Phong thở dài, thất bại, lần sau thử tiếp.

Tối hôm đó ngủ muộn, sáng hôm sau Trần Trường Phong cũng đến công ty muộn, gần đến giờ ăn trưa anh mới đến, đến nơi liền chạy đến khu vực nghỉ ngơi nghe nhân viên buôn chuyện.

Vì là công ty Internet, nên các đồng nghiệp ở bộ phận kinh doanh đều đang bàn tán về những ngôi sao xuất hiện trên thảm đỏ hôm nay.

Trần Trường Phong cầm laptop, vừa nghe bọn họ nói, vừa mở hot search, xem hình ảnh trên thảm đỏ tối qua.

Chủ đề từ trang phục chuyển sang khuôn mặt của những ngôi sao nào rõ ràng là dao kéo, sau đó lại bàn tán về các cặp đôi.

“Tớ nghe nói Lương Vân Thăng và Trình Nặc là phim giả tình thật, bộ phim tiếp theo của Lương Vân Thăng chỉ định Trình Nặc tham gia, nếu không, anh ta sẽ không nhận.” Một nữ đồng nghiệp hạ thấp giọng nói.

Họ đều làm trong ngành truyền thông, có một, hai người bạn học, bạn bè trong giới là chuyện rất bình thường, rất nhiều câu chuyện được truyền tai nhau nghe rất thật.

“Trình Nặc tối qua mặc chiếc váy lấp lánh màu đỏ đẹp tuyệt vời! Dáng người, vòng eo đó, tớ là con gái mà còn rung động, sao nam nào đóng phim cùng cô ấy mà yêu cô ấy cũng là chuyện rất bình thường." Một nữ đồng nghiệp khác tiếp lời.

Chiếc laptop đặt trên đùi Phó Tổng giám đốc Trần nóng hổi, anh đổi chân, ngón tay lướt ảnh Trình Nặc trên thảm đỏ.

Hôm qua, lúc anh đón cô, cô đã tẩy trang, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phao. Bây giờ, nhìn ảnh của cô, anh cảm thấy lớp trang điểm rất dày, không thấy đẹp, chỉ thấy cô trông rất lạnh lùng.

Cuộc buôn chuyện vẫn tiếp tục, nhưng có ý kiến phản đối.

“Tôi nghe nói Trình Nặc có gia thế, bạn trai cô ấy rất có thế lực, giúp cô ấy nhận toàn là phim bom tấn, lên chương trình quốc gia, tài nguyên tốt không tưởng, mười mấy năm trước, vừa ra mắt đã nổi tiếng." Một nam đồng nghiệp nói.

Một đồng nghiệp nam khác tiếp lời: "Vậy thì xem ra, bạn trai chắc chắn không còn trẻ, có lẽ từ nhỏ đã nhận một ông lớn làm "bố nuôi" rồi."

Nữ đồng nghiệp còn tiếc nuối, nếu "bố nuôi" không buông tay, thì "thuyền" của Lương Vân Thăng và Trình Nặc chẳng phải là tan vỡ sao?

Trần Trường Phong đang đánh giá xem chiếc váy dài của Trình Nặc có chắn gió được không, hoàn hồn lại, anh phát hiện tin đồn đã bay xa quá rồi.

“Khụ, khụ…” Anh hắng giọng.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía anh.

"Cô ấy thật sự có bố nuôi, lai lịch không tầm thường." Trần Trường Phong liếc nhìn thẻ nhân viên của những người vừa nói nhăng nói cuội, anh không nổi giận, chỉ thản nhiên nói.

Mọi người vểnh tai, nguồn tin của "thái tử" chắc chắn đáng tin hơn.

“Bố nuôi của cô ấy, là Trần tổng.” Trần Trường Phong chỉ tay về phía văn phòng của Chủ Tịch, hạ thấp giọng nói.

Phòng nghỉ vang lên tiếng hít thở, có người bị bỏng vì uống nước.

Trần Trường Phong mỉm cười, đóng laptop lại, cầm máy tính, đứng dậy, rời đi, để lại đám đồng nghiệp bối rối, lo lắng.

Trần Trường Phong trở về văn phòng của mình, hiện tại anh cũng đã có phòng riêng, anh ném máy tính lên sofa, cởi cà vạt, ngồi xuống ghế xoay, hờn dỗi.

Lý do anh không thích Trình Nặc gia nhập giới giải trí là vì chuyện này, không chỉ là mối quan hệ trong giới phức tạp, mà còn phải chịu đựng những lời đồn vô căn cứ, ai cũng có thể bàn tán về bạn.

Anh nhíu mày, gọi điện thoại cho Trình Nặc.

Trình Nặc nghe máy, hỏi anh có chuyện gì: "Em đang ở bệnh viện."

Trần Trường Phong ngồi thẳng người: "Sao vậy? Bị ốm à? Tối qua bị lạnh, cảm cúm rồi phải không?"

Trình Nặc: "Không phải, em đến tiêm phòng, HPV."

“Ồ, tiêm xong chưa?” Trần Trường Phong thở phào nhẹ nhõm.

Trình Nặc: "Chưa, em vừa đến, chắc là nhanh thôi."

Trần Trường Phong: “Tiêm có đau không? Có cần anh dịch chuyển tức thời đến bệnh viện không? Chuyện này anh rành lắm, thổi phù phù cho em bay hết đau.”

Trình Nặc cười khẩy: "Trần Trường Phong, đừng làm em buồn nôn!"

Trần Trường Phong vẫn chưa chịu thôi: "Nếu y tá tiêm đau, anh sẽ chất vấn cô ấy xem có phải là Dung Ma Ma đầu thai không."

Trình Nặc: "Y tá đáng thương, sao lại bị anh hành hạ như vậy? Thôi, em không nói nữa, em đi tiêm đây."

Sau khi tiêm xong, Trình Nặc không ở lại bệnh viện để theo dõi, mà trở về xe, ngồi thẫn thờ nửa tiếng, vì quá chán, cô lướt app, tìm được địa chỉ của một nhà hàng nổi tiếng với món cháo, sau đó gửi cho Trần Trường Phong: "Tối nay, em muốn ăn cháo."

Có nghĩa là cô không muốn ăn cơm ở nhà, muốn hẹn anh đi ăn.

“Sao em biết hôm nay anh muốn ăn cháo? Tâm linh tương thông quá vậy?” Trần Trường Phong lập tức trả lời.

Trình Nặc nhìn tin nhắn của anh, mỉm cười, cô nhớ đến câu nói của Lương Vân Thăng, có thể ăn chung, mới có thể "ở chung".

Quen biết nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ cô lại không biết, Trần Trường Phong chẳng thích ăn cháo chút nào.

Buổi tối, Trình Nặc lái xe đến công ty đón Trần Trường Phong. Cô mặc áo hoodie, quần thể thao, đội mũ lưỡi trai, đeo kính, mặt mộc, giản dị.

Trần Trường Phong ngồi vào ghế phụ, trêu chọc cô: "Ăn cơm với minh tinh đúng là không dễ dàng, ăn cơm năm phút, hóa trang hai tiếng đồng hồ."

Trình Nặc đẩy gọng kính: "Chứ anh tưởng thế nào, vui vẻ đi."

Anh không kể cho cô nghe những lời đồn mà anh nghe được ở công ty, bởi vì anh biết cô nghe những lời đó nhiều hơn anh, anh không muốn gây thêm phiền phức cho cô.

Nhà hàng mà cô chọn không có phòng riêng, nhưng bầu không khí rất ấm cúng, mỗi bàn đều được ngăn cách bởi vách ngăn, nên ăn uống rất riêng tư.

Họ không trò chuyện nhiều, chỉ lặng lẽ ăn cơm, Trình Nặc thật sự chỉ ăn một bát cháo nhỏ, ăn xong, cô không động đũa nữa.

Cô chờ Trần Trường Phong ăn xong, chống cằm, nói mình buồn ngủ.

Trần Trường Phong hỏi: "Phản ứng phụ của vắc xin?"

Trình Nặc lắc đầu: "Có lẽ là hôm qua em ngủ không ngon."

Trên đường trở về, Trần Trường Phong lái xe, thấy Trình Nặc thiếu sức sống, anh lại không muốn về nhà ngay, nên lái xe đến khu du lịch ngắm cảnh ven biển.

Anh lái xe rất êm, Trình Nặc dường như chỉ ngủ ngon khi ngồi trên xe của Trần Trường Phong và bố cô.

Trong xe phát playlist nhạc mà cô yêu thích, Trình Nặc ngủ thiếp đi không biết bao lâu, đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt cô là con đường núi quanh co, tối đen như mực.

Trình Nặc giật mình: "Đây là đâu?"

Giọng nói của Trần Trường Phong cũng không chắc chắn lắm: "Đi biển, cái bản đồ này dẫn đường kiểu gì vậy?"

Trình Nặc: "... Anh không nói câu đó, còn đỡ sợ hơn."

Trần Trường Phong bật đèn pha, cảm thấy con đường núi này càng đi càng hoang vắng, anh liền đưa tay khóa cửa xe.

Trình Nặc: “Anh không biết cuối năm, kẻ trộm hoành hành sao? Nếu như bỗng nhiên xuất hiện mấy tên cướp, đập xe chúng ta thì sao?”

Trần Trường Phong: “Em đừng nói nữa, anh sợ.”

Vừa dứt lời, một con chim không biết là chim gì bay vụt qua, khiến màn đêm ma quái càng thêm rùng rợn.

"Nhanh chóng lái xuống núi, tìm đường về nhà đi."

Trần Trường Phong không nói gì nữa, tăng tốc, lái xe ra khỏi con đường núi. Đi ngang qua một khách sạn rất lớn, anh an ủi Trình Nặc: "Em xem, đây không phải núi hoang gì đâu, là khu du lịch, chỉ là buổi tối hơi đáng sợ thôi…"

Đi thêm một đoạn nữa, con đường trở nên rộng rãi, sáng sủa, hai người cũng bớt căng thẳng.

Trình Nặc lại lẩm bẩm: "Sao anh lại nghĩ đến việc nửa đêm đi ngắm biển vậy?”

Trần Trường Phong: “Anh nghĩ ở bờ biển, em sẽ cảm thấy như ở nhà. Biển ơi biển ơi, là nơi anh lớn lên~”

Trình Nặc nghe tiếng hát lạc nhịp của anh, bịt tai lại: "Đừng hát nữa, lát nữa lại thu hút chó sói đến đấy."

Trần Trường Phong lập tức im bặt, anh cảm thấy rất có khả năng.

Vài giây sau, anh nghiêm túc nói: “Anh vừa nghĩ, nếu như gặp nguy hiểm, anh sẽ nói mật mã thẻ ngân hàng cho em biết, như vậy, nửa đời còn lại của em sẽ không lo ăn, mặc nữa."

Trần Trường Phong liếc nhìn cô: "Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết."

Tại sao anh lại muốn cô có cảm giác như đang ở quê nhà, bởi vì anh vẫn luôn "ám ảnh" với việc ở quê, dường như cô dễ "động lòng" với anh hơn.

Trình Nặc: "Anh đang lái xe nguy hiểm đấy."

Trần Trường Phong liền dừng xe bên lề đường, bật đèn cảnh báo.

Trên đường vắng vẻ, kẻ mặt dày biến đêm tối thành bầu trời sao màu hồng.

Trình Nặc nhìn anh "đưa mặt ra" chờ được hôn, trong lòng cô chợt nảy ra một ý nghĩ, cô hỏi anh một câu: “Anh chấp nhận yêu đương bí mật không?”  

“Dù là tình yêu địa ngục, anh cũng chấp nhận.” Trần Trường Phong rướn người lại gần.

Anh nói năng linh tinh, khiến cô cười đau cả bụng.

Cô cảm thấy anh thật ngốc nghếch, rõ ràng cô đang nói lời giận dỗi, giận anh chưa bao giờ chính thức đề nghị hẹn hò, dùng chuyện yêu đương bí mật, không danh phận để "mỉa mai" anh, nhưng anh lại tỏ ra không hề để tâm.

Trình Nặc trêu chọc anh, mặc dù có thể sẽ đánh mất cả trái tim mình: "Được, vậy thì hôm nay chính là ngày đầu tiên chúng ta chính thức bí mật yêu đương."

Hai từ ngữ mâu thuẫn như vậy đặt cạnh nhau, nhưng Trần Trường Phong lại không nhận ra vấn đề, anh vui vẻ ghi vào ứng dụng lịch trên điện thoại.

Trình Nặc liếc nhìn, tiêu đề lịch của anh là "Tình yêu bí mật và chiến binh dũng cảm".

Trông anh ta thực sự rất phù hợp để làm công việc tình báo.

Editor: Mây