Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 30: Giao thừa




Trần Dịch An đứng ngoài cửa phòng làm nhiệm vụ canh gác, cho đến khi La Khả Ni gọi điện thoại xong, quay trở lại, cô ấy ngạc nhiên hỏi cậu: "Sao em cũng đến đây?"

Trần Dịch An đáp: "Em bị anh trai lôi đến."

La Khả Ni: "Ồ, anh cậu đang ở trong đó à?"

Trần Dịch An: "Vâng, anh ấy vừa đuổi hết những người mà hai người gọi ra ngoài, bây giờ chắc là đang cãi nhau."

La Khả Ni gật đầu: "Vậy đợi họ cãi nhau một lúc, xong rồi chúng ta vào."

Trần Dịch An tò mò: "Sao chị có vẻ như biết anh trai em sẽ đến vậy?"

La Khả Ni: "Lúc ở nhà cậu, tôi đã nói với dì giúp việc ba lần về chỗ chúng tôi đến rồi. Trần Trường Phong mà không đến nữa thì Trình Nặc có thể gạch tên anh ta ra khỏi danh sách theo đuổi được rồi."

Ồ, hóa ra là giăng bẫy anh trai.

La Khả Ni còn có chút tiếc nuối: "Nhưng mà, hai người đến sớm quá, chưa chơi đã, trai đẹp mới chỉ cởi áo vest ra thôi."

Nghĩ đến hai chàng trai mặc quần yếm bò rời đi lúc nãy, Trần Dịch An bật cười: "Thế là đủ rồi, anh ấy chắc tức điên lên rồi."

La Khả Ni: "Tình yêu mà, phải thêm dầu vào lửa, bùm!, bùng cháy."

Hai người chưa trò chuyện được bao lâu, thì cửa đã mở.

Trần Trường Phong và Trình Nặc bình tĩnh bước ra ngoài, trông họ không giống như vừa cãi nhau.

Trình Nặc bước đến, khoác tay La Khả Ni. Lúc nãy khi uống rượu, cô không cảm thấy gì, bây giờ, đi trên đường, cô mới nhận ra mặt đất mềm nhũn, giống như bê tông chưa khô, bước đến đâu, lún đến đó.

Bọn họ cùng nhau đến bãi đậu xe, Trần Dịch An liếc nhìn anh trai nhiều lần, muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

Trần Trường Phong nhìn em trai: "Không sao, rất hòa bình, không cãi nhau."

Trần Dịch An đi ngang quầy lễ tân, rút hai tờ giấy ăn từ hộp đưa cho Trần Trường Phong: "Anh lau miệng đi."

Trần Trường Phong nhận lấy, thuận tay lau, trên giấy hiện rõ hai vệt son đỏ chót.

Anh gấp đôi tờ giấy ăn, sau đó lau xung quanh miệng, anh lau mạnh đến nỗi da xung quanh miệng đỏ ửng lên.

Anh vẫn còn tâm trạng đùa cợt: "Sóng Nhỏ muốn tô son, nhưng không biết nên dùng màu nào, anh giúp cô ấy thử."

Trần Dịch An: "Ừm ừm, em tin."

Trần Trường Phong giơ tay vỗ bốp một cái vào gáy Trần Dịch An, nhấn mạnh: "Không được đùa giỡn trước mặt cô ấy."

Trần Dịch An ôm đầu, ấm ức: "Anh cầu xin người ta kiểu đấy à?"

"Hai đứa lề mề gì đấy?" La Khả Ni quay đầu lại, thấy hai anh em bị tụt lại một đoạn dài, bèn gọi họ đi nhanh lên, "Lạnh chết đi được."

Trần Trường Phong sải bước dài đuổi theo, không quên liếc xéo Trần Dịch An, Trần Dịch An thản nhiên mỉm cười nhìn chỗ khác.

Xe đưa La Khả Ni về nhà trước, sau đó chở Trình Nặc trở về nhà họ Trần.

Trình Nặc vừa lên xe đã ngủ say như chết, đến lúc về đến nhà cũng chưa tỉnh.

Trần Trường Phong dừng xe trong gara, Trần Dịch An cũng không nói gì, chơi điện thoại, định để Trình Nặc ngủ thêm một lúc nữa.

Trần Trường Phong hạ cửa sổ xuống, chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, hỏi Trần Dịch An: "Em vẫn còn thích cô ấy à?".

Trần Dịch An trả lời nước đôi: "Chắc vậy."

Trần Trường Phong: "Vậy em định thế nào?"

Trần Dịch An: "Không biết, em không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình cô ấy."

Trần Trường Phong: "Ồ, ý em là muốn đợi Triệu Tông Kỳ chết à?"

Phụt… Trình Nặc ở hàng ghế sau bật cười.

Trần Trường Phong quay đầu lại nhìn: "Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì lên nhà đi, bố mẹ chắc cũng về rồi."

Trình Nặc "ừm" một tiếng, day day thái dương, lấy chai nước hoa trong túi xách ra xịt vài cái.

Màn kịch giả vờ của cô chỉ duy trì được vài phút. Sau khi chào hỏi dì Du Du, cô nói mình hơi buồn ngủ, sau đó về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.

Trần Trường Phong đoán được sau khi tỉnh rượu, Trình Nặc sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ cô nàng lại diễn sâu đến thế, cứ như bị tâm thần phân liệt vậy. Cô trừng mắt nhìn anh, nói: "Lần sau còn nhân lúc em say rượu mà giở trò, em sẽ cho anh vào danh sách đen đấy."

Trần Trường Phong: "Nói phải trái một chút đi cô nương, là em cưỡng hôn anh."

Trình Nặc: "Nói bậy, em say như vậy, lấy đâu ra sức mà ép anh?"

Trần Trường Phong: "Được rồi, được rồi, là anh không biết xấu hổ, cúi đầu, chu môi, thè lưỡi, dụ dỗ em."

Một vài hình ảnh hiện lên trong đầu Trình Nặc, cô bực bội, miêu tả chi tiết như vậy làm gì chứ.

Trình Nặc cảm thấy mình phải cai rượu rồi, cứ uống rượu là nổi hứng, nổi hứng là lại muốn làm chuyện ấy.

Lần này, cô còn xấu hổ hơn lần trước, bởi vì cô không thể lý giải được tại sao mình lại làm những chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

Để tránh mặt Trần Trường Phong, Trình Nặc nói với dì Du Du rằng cô nhận lịch trình sự kiện năm mới của đài truyền hình thành phố Cầm, sau đó chạy về nhà mình.

Thật ra, sự kiện này rất đơn giản, chỉ là đến đài truyền hình để quay một video chúc mừng năm mới và hát vài bài hát, thậm chí còn không có tiền cát-xê.

Bố Trình Nặc đặc biệt đến cổng đài truyền hình đón cô. Buổi tối, thời tiết khá tốt, tuy lạnh nhưng vẫn có chút nắng.

Trình Nặc nhìn thấy bố mình mặc áo khoác da lót lông cừu, đeo kính râm, dựa người vào chiếc xe việt dã, dáng người thẳng tắp như mới hơn hai mươi tuổi.

Cô kéo mũ áo phao che kín nửa khuôn mặt, chạy như bay về phía bố.

Tuy rằng cô đã đến Thượng Hải học múa từ năm mười mấy tuổi, ít khi được ở bên gia đình, nhưng lúc đó, cứ mười ngày, nửa tháng, bố cô lại đến Thượng Hải một lần. Vào những ngày nghỉ, Trình Nặc sẽ đến khách sạn tìm bố, hai bố con cùng nhau trải qua ngày cuối tuần.

Khi bố cô không đến, cô mới ở nhà họ Trần.

Bố Trình là người ít nói, rất kiên nhẫn với con gái. Có lúc cô nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt, bố Trình sẽ chăm chú lắng nghe rồi mới hỏi han, trao đổi với cô.

Có lúc, cô không muốn nói chuyện, bố cô sẽ lặng lẽ ở bên cô.

Ví dụ như lúc này.

Trên xe, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, bố cô tập trung lái xe, không hỏi han gì.

Về đến nhà, bố Trình thay quần áo, đi nấu cơm, bảo Trình Nặc xem tivi hoặc ngủ một lúc.

Trình Nặc không mệt, hệ thống sưởi ở miền Bắc rất ấm, trong nhà hơn 20 độ, cô lấy một chiếc váy ngủ trong tủ, sau đó đi vào bếp giúp bố.

Bố Trình nấu ăn rất nhanh. Cô nhớ hồi nhỏ, khi mẹ bận rộn công việc, đều là bố nấu cơm. Mẹ nấu ăn thì tốt cho sức khỏe, còn bố thì biết làm cánh gà chiên, rất ngon.

Khi bố cô đánh trứng, cổ tay xoay, để lộ hình xăm chữ nhỏ, chữ cái tiếng Anh được viết theo kiểu chữ thảo là Chuzhi, tên của mẹ cô.

Trình Nặc không khỏi ghen tị với mẹ: "Bố, bố đẹp trai, tính cách tốt, nấu ăn ngon, lại còn rất yêu thương con và mẹ.  Chắc kiếp trước mẹ con đã giải cứu cả dải ngân hà rồi!"

Bố Trình đổ hỗn hợp trứng đã đánh tan vào chảo dầu nóng, trứng lập tức nở bung xốp, ông nhẹ nhàng hỏi: "Sóng Nhỏ yêu đương rồi à?".

Trình Nặc vội vàng phủ nhận: "Không có! Bố nói gì vậy! Con chỉ đang khen bố thôi mà!"

Bố Trình Nặc mỉm cười, sau đó nhíu mày: "Trần Trường Phong sao? Tên nhóc thối tha đó có phúc thật đấy."

Trình Nặc xấu hổ vì bị nhìn thấu: "Con đã nói là không có mà! Thôi chết, ở đây nồng nặc mùi dầu mỡ quá, con ra ngoài đây!"

Cô chạy ra ngoài, vẫn cảm thấy mặt nóng rần, đưa tay lên áp vào má, không hiểu sao bố lại nói như vậy.

Chẳng lẽ khả năng quan sát của bố nhạy bén đến vậy sao?

Mẹ cô gọi điện thoại đến, nói là có chút việc, sẽ về muộn.

Bố Trình hỏi Trình Nặc: "Con ăn chút bánh kẹo, ngủ một lát, đợi mẹ về rồi ăn tối được không?"

Trình Nặc gật đầu, ôm hộp ngũ cốc tổng hợp về phòng ngủ.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc thời thơ ấu, cô cảm thấy rất buồn ngủ. Cô vừa ăn một miếng ngũ cốc, đã nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.

Trong mơ, khuôn mặt của Trần Trường Phong lúc nhỏ hiện lên.

Cô nhìn xung quanh, thấy căn nhà mà trước đây cô từng ở, phòng khách có một bộ khung leo trèo rất lớn, trên tường lắp đặt đủ loại tay vịn, bàn đạp, còn có cả xà đu.

Lúc này, cô bé Trình Nặc đang nắm dây thừng, đu qua đu lại, leo trèo như người nhện.

Trần Trường Phong nhỏ bé đứng dưới, hai bàn tay vỗ đỏ cả lên, không ngừng reo hò: "Chị giỏi quá!"

Trình Nặc bật cười, tuy biết là mơ, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch.

Cô còn mơ thấy có đứa trẻ bắt nạt Trần Trường Phong, cô dũng cảm đứng ra bảo vệ anh, kết quả bị đẩy ngã.

Sau đó, Trần Trường Phong liền đẩy ngã đứa trẻ to con hơn mình, khiến nó khóc òa lên.

Chuyển cảnh, người đứng trước mặt cô là Lương Vân Thăng, anh muốn nói gì đó với cô, Trần Trường Phong đứng bên cạnh đẩy Lương Vân Thăng ngã, sau đó nắm tay cô bỏ chạy.

"Anh chạy cái gì?" Trình Nặc chạy đến hết hơi, dừng lại, hỏi.

Trần Trường Phong nghiêm túc nói: "Không chạy thì em sẽ chạy theo người khác mất!"

Trình Nặc hất tay cậu ra: "Em không chạy theo người khác, em cũng không chạy theo anh."

Rõ ràng là đang nói chuyện chạy bộ, nhưng Trần Trường Phong lại cúi đầu hôn cô, lẩm bẩm "hôn một phút", rồi lại "hôn một phút"...

Trình Nặc choàng tỉnh khỏi giấc mơ, lưng và trán cô ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch.

Cửa phòng không đóng kín, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, còn có tiếng bố nói chuyện với mẹ, nói để gà rán vào lò vi sóng, hâm nóng một phút là được.

Trình Nặc lau mồ hôi trên trán, xuống giường, bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã bị mẹ nhìn thấy. Mẹ cô đặt đĩa thức ăn lên bàn, sau đó đi đến, nắm tay cô, xoay vòng: Oa! Đây chẳng phải là minh tinh của thành phố Cầm, đại minh tinh Trình Sóng Nhỏ của chúng ta sao!"

Trình Nặc ôm lấy cánh tay mẹ, nũng nịu: "Con nhớ mẹ lắm!"

Cả nhà quây quần ăn cơm tối vui vẻ. Bố Trình nhận được một cuộc điện thoại, hình như là có người gây rối ở quán bar, Trình Nặc bảo ông cứ đi giải quyết việc, không cần lo cho cô.

Mẹ Trình Nặc không yên tâm, cũng đi theo.

Chỉ còn lại một mình cô ở nhà, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút buồn chán.

Cô phát hiện, cô rất thích bầu không khí náo nhiệt, đông vui của nhà họ Trần, cảm giác như không bao giờ cô đơn.

Cô vô thức nhắn tin cho Trần Trường Phong, hỏi anh tối giao thừa định làm gì.

Trần Trường Phong hỏi ngược lại cô định làm gì: "Lại đi quẩy à?"

Một chữ "lại", khiến Trình Nặc cảm thấy hơi khó chịu.

Cô gọi điện thoại cho anh, nói bố mẹ đi ra ngoài, cô không có việc gì làm, sau đó lại nói cô mơ thấy anh.

Trần Trường Phong: "Anh? Anh á? Chắc chắn là trong mơ của em, anh chẳng có gì tốt đẹp đâu."

Trình Nặc bỏ qua nửa câu sau, chỉ kể chuyện hồi nhỏ: Anh còn nhớ nhà em trước kia có rất nhiều dụng cụ thể thao không? Bố em lắp đặt để em leo tường, tập luyện thể lực, còn có cả tường leo núi nữa.

Trần Trường Phong: "Nhớ, ông bố lính đặc chủng và cô con gái hổ báo của ông ấy."

Trình Nặc bật cười: "Em lợi hại chứ?"

Trần Trường Phong: "Cực ngầu luôn."

Trình Nặc bỗng nhiên có chút ngậm ngùi: "Thời gian trôi qua nhanh thật, em vẫn còn nhớ rõ hình ảnh hồi bé."

Trần Trường Phong: "Nghe có vẻ như em đang nhớ anh đấy."

Trình Nặc: "Cũng có thể."

Trần Trường Phong: "... Thật hay giả vậy?"

Trình Nặc: "Vì em đang rảnh rỗi quá mà."

Trình Nặc nghe thấy tiếng đóng cửa xe từ điện thoại, cô nhìn đồng hồ, hỏi anh: "Giờ này anh mới tan làm sao? Vừa về đến nhà à?"

Trần Trường Phong: "Ồ, chẳng phải em nhớ anh sao? Anh đến thăm em đây."

Trình Nặc kinh ngạc: "Bây giờ á? Ngày mai anh không đi làm sao?"

Trần Trường Phong: "Có chứ."

Trình Nặc không biết anh đang nói đùa hay là nói thật: "Vậy anh đừng đến nữa, em cũng không nhớ anh lắm."

Trần Trường Phong: "Chuyện này không do em quyết định. Vừa hay, anh muốn đến thành phố Cầm ngắm biển."

Trình Nặc: "Tối thế này, ngắm biển gì chứ."

Cô cảm giác anh ta hình như thật sự muốn đến thành phố Cầm, vội vàng khuyên nhủ: "Đừng đùa nữa, em không nói chuyện với anh nữa đâu, em muốn xem tivi đây."

Giọng nói của Trần Trường Phong lẫn trong tiếng gió: "Nhà em là căn số 17 phải không? Mở cửa ra, thiếu gia đến sưởi ấm cho em đây."

Anh cúp máy, sau đó tiếng gõ cửa vang lên.

Trình Nặc nhảy dựng lên, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, xác nhận là Trần Trường Phong, cô mới mở cửa, cho phép anh vào nhà.

Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai mùa khác nhau. Trần Trường Phong bước vào chẳng chút phong độ nào, cả người anh gần như đóng băng, vội vàng chui vào nhà, đóng sầm cửa lại rồi dậm chân.

"Sao thành phố Cầm lạnh thế này? Quá đáng thật, thêm chút gió nữa chắc tôi biến thành Trần Trường Băng mất." Bên ngoài bộ vest, anh mặc thêm một chiếc áo khoác dạ, nhưng vẫn không chịu nổi sự chênh lệch nhiệt độ giữa miền Nam và miền Bắc, may mà anh chỉ xuống xe, đi bộ một đoạn trong khu chung cư.

Nghe câu nói đùa nhạt nhẽo của anh, Trình Nặc bật cười.

Trần Trường Phong cởi áo khoác ra, cầm trên tay, tự mình tìm dép lê: "Thế nào? Bất ngờ không? Cảm động không? Ngầu bá cháy đúng không?"

Trình Nặc vẫn còn cười, gật đầu.

"Tốt." Trần Trường Phong thay dép xong, đặt giày của mình ngay ngắn, đứng thẳng dậy, đưa tay lên xoa đầu cô: "Xem ra lần này không bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng của em rồi."

Editor: Mây