Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 28: Tăng cược




Cách Trần Trường Phong dùng để khiến Lương Vân Thăng không liên lạc với Trình Nặc trong một tháng rất đơn giản, lại còn rất hợp pháp.

Công dân nhà họ Trần đã nhiệtình mời nhân viên thuế đến kiểm tra sổ sách của Lương Vân Thăng, đồng thời chủ động cung cấp thông tin của một vài studio liên quan đến Lương Vân Thăng.

Những năm trước, khi khu công nghiệp thu hút đầu tư có chính sách hỗ trợ, phương thức tính thuế khoán với thuế suất cực thấp, hiện tại đã chuyển sang tính thuế theo thực tế, studio trong giới giải trí chẳng có mấy ai chịu nổi cuộc kiểm tra, cứ kiểm tra là y như rằng có vấn đề.

Trần Trường Phong ném cho Lương Vân Thăng một quả bom hẹn giờ, đối phương quả nhiên không kịp trở tay, lại đúng vào dịp cuối năm, khắp nơi đều phải lấp liếm sổ sách, bận tối mắt tối mũi.

Trần Trường Phong cũng bận rộn công việc, chính vì bận rộn, nên anh sợ lơ là một chút, là Trình Nặc sẽ bỏ đi theo người khác, nên anh phải tìm chút phiền phức cho tình địch, phòng ngừa người khác cướp mất.

Trình Nặc không phải là người thích dựa dẫm, không nhất thiết phải có người ở bên cạnh. Lúc rảnh rỗi, cô rất thích đọc sách, đôi khi ở nhà, lúc Trần Dịch An luyện đàn, cô sẽ ngồi đọc sách, tắm nắng trên bệ cửa sổ ở phòng đàn.

Trần Trường Phong có lần đi công tác về sớm, nhìn thấy khung cảnh thanh bình của cặp trai tài gái sắc này, anh tức chết đi được, thậm chí anh còn suy nghĩ đến lời khuyên của bố: Ngồi mát ăn bát vàng, tiêu hết tiền của gia đình, có lẽ có lợi cho sự phát triển của công ty hơn là việc anh vất vả kiếm tiền cho công ty.

Nhưng anh chỉ nghĩ vậy thôi, sau khi về phòng, thay quần áo, anh lại hăng hái làm việc.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi lập vụ cá cược.

“Lương Vân Thăng không tìm em đúng không?” Trần Trường Phong hỏi Trình Nặc.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, Trình Nặc chỉ muốn đạp cho anh một phát: "Không phải nói là một tháng sao, còn sớm mà."

Trần Trường Phong tự tin, không thèm tránh né Trần Dịch An đang chơi đàn, anh ngồi xuống bệ cửa sổ bên cạnh Trình Nặc, nhìn vào mắt cô, hỏi: "Có muốn tăng thêm tiền cược không?"

Trình Nặc liếc nhìn Trần Dịch An, có chút xấu hổ: “Có chuyện gì thì ra ngoài nói, đừng làm phiền Dịch An luyện đàn.”

“Được.” Trần Trường Phong đi theo Trình Nặc ra ngoài, lúc đi ngang qua Trần Dịch An, anh vỗ vào đầu cậu một cái: “Tập trung vào!”

Trần Dịch An bực bội, rốt cuộc ai mới là người đang làm phiền cậu chứ!

Họ chỉ bước ra khỏi phòng đàn, đứng dựa vào lan can hành lang, vừa nhìn xuống phòng khách vừa tiếp tục trò chuyện.

Tuy rằng ở nhà họ Trần, Trình Nặc cảm thấy rất thoải mái, coi hai anh em Trần Trường Phong như người nhà, nhưng Trình Nặc vẫn cố gắng tránh ở riêng trong phòng với bất kỳ ai, đặc biệt là Trần Trường Phong, vì sợ bố mẹ Trần nhìn thấy sẽ nghĩ ngợi.

Trước đây, ở phòng đàn với Trần Dịch An thì khác, cửa phòng luôn mở, coi như là không gian chung.

Đứng ở vị trí này nói chuyện, không sợ bị người khác nghe thấy, cũng coi như là công khai, minh bạch, không mập mờ.

Có lẽ càng là lúc trong lòng không thoải mái thì càng muốn tỏ ra thản nhiên trước mặt mọi người.

Thực ra những gì họ đang nói đều liên quan đến chuyện tình cảm.

Trình Nặc hỏi Trần Trường Phong muốn tăng thêm tiền cược gì.

Trần Trường Phong muốn cô nói thích anh.

Trình Nặc trừng mắt nhìn anh.

Trần Trường Phong thỏa hiệp: "Thôi được rồi, vậy em nói em có chút rung động với anh cũng được."

Trình Nặc: “Đó là cá cược gì chứ? Cho dù em có nói, thì cũng không phải là thật lòng.”

Trần Trường Phong: “Thật lòng hay không, phải nói ra mới biết, anh chỉ muốn nghe câu này, cho dù em lừa anh, anh cũng muốn nghe.”

Trình Nặc cảm thấy anh đang cố tình làm khó cô, yêu cầu này thật kỳ quái.

Cô hỏi tiếp: "Nếu như đã là tăng cược, nếu em thắng, anh sẽ bị phạt gì?"

Trần Trường Phong: "Em quyết định, nghe theo em hết."

“Nếu anh thua, anh sẽ chạy trần truồng một trăm mét, được không?” Trình Nặc hứng thú với vụ cá cược này, cô cười gian xảo.

Trần Trường Phong: "... Em thích cơ thể của anh đến vậy sao?"

Trình Nặc: "Cái quái gì thế?"

Trần Trường Phong: "Em muốn cho mọi người chiêm ngưỡng thân hình tuyệt đẹp của anh à?"

Trình Nặc: “Anh bớt ảo tưởng đi.”

Trần Trường Phong:"Không bớt thì sao?"

“Không bớt thì ăn đòn.” Trình Nặc đấm vào bụng anh một cái.

rần Trường Phong diễn sâu, ôm bụng, né tránh: “Phải quay phim lại bộ mặt ác độc của em, để đám fan tung hô em là hoa mẫu đơn, hoa tử đằng, hoa giải ngữ xem, em rõ ràng là xương rồng, hoa ăn thịt người! Xem còn ai thích em nữa!”

Trình Nặc vung tay định đánh anh tiếp:“Ai thèm được yêu thích chứ? Anh cũng đừng thích em, cút đi!”

“Anh thích, anh thích, em quản được sao? Lêu lêu~” Trần Trường Phong lùi lại, trẻ con lè lưỡi với cô.

Trình Nặc lẩm bẩm mắng anh bệnh hoạn, cô chưa từng thấy ai thổ lộ đáng ghét như vậy.

Cô không để ý đến anh nữa, anh chán nản, lại lẽo đẽo quay lại, tiếp tục bàn luận về vụ cá cược: "Được rồi, anh đồng ý với em, nếu anh thua, anh sẽ khỏa thân chạy bộ."

Trình Nặc thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại ra cho anh xem: “Anh thua rồi, tối qua, anh ấy tìm em.”

"Cái gì?" Trần Trường Phong không tin Lương Vân Thăng còn tâm trạng tán tỉnh, yêu đương, anh cẩn thận xem tin nhắn, quả thật là như vậy, tối qua, hai người đã nói chuyện điện thoại nửa tiếng.

Trần Trường Phong: "Anh ta tìm em làm gì?"

Trình Nặc: "Hình như là muốn nhờ em giúp đỡ, em cũng không hiểu lắm, em đã bảo anh ấy liên hệ với quản lý của em rồi."

Trần Trường Phong: "Em đồng ý rồi? Em đừng nhận lời bừa bãi, anh đã nói rồi mà, anh ta khắc em! Lúc này, còn lôi kéo em nhúng chàm!"

Trình Nặc: "Quản lý của em biết phải làm gì."

Trần Trường Phong: "Biết cái gì mà biết! Không được, anh không yên tâm, đưa anh số điện thoại của cái cô... Kiều An Na gì đó, anh nói chuyện với cô ấy."

“Chuyện của em, không cần anh lo lắng.” Trình Nặc giấu điện thoại ra sau lưng, không cho anh chạm vào.

Trần Trường Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, sắc mặt âm trầm: “Anh không nói đùa với em, em đừng có chơi với lửa, Lương Vân Thăng tìm em chắc chắn là muốn em ký hợp đồng giả, chuyển tiền để lách luật, em sẽ không bị bắt, nhưng cũng sẽ bị liên lụy.”

Trình Nặc hiểu ra, cô nhanh chóng thanh minh: "Anh ấy không tìm em, em lừa anh thôi."

Cô mở lịch sử trò chuyện, chỉ vào ảnh đại diện để anh xem. Là La Khả Ni, cô cố tình đổi tên thành Lương Vân Thăng.

Nói xong, cô nhíu mày hỏi Trần Trường Phong: "Anh giăng bẫy gì anh ấy? Sai người đi kiểm tra sổ sách của anh ấy? Anh ấy phạm pháp à?"

Trần Trường Phong nhún vai: "Em đừng vu oan cho anh, anh rảnh rỗi làm mấy chuyện đó sao? Anh ấy phạm pháp hay không thì anh không biết, dù anh ấy có phạm pháp thì cũng không liên quan gì đến anh."

Trình Nặc im lặng một lúc, cho dù cô còn thích Lương Vân Thăng hay không, cô cũng không muốn gây phiền phức cho anh ấy vì chuyện tình cảm của mình.

Cô nói với Trần Trường Phong: "Thôi, dừng lại đi, vụ cá cược này vô vị lắm, anh đừng làm khó anh ấy nữa."

Trần Trường Phong khó chịu: “Anh không làm khó anh ta, em không cần bảo vệ anh ta như vậy, nếu như anh ta sống ngay thẳng, thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.”

Trình Nặc tức giận: "Đây là em đang che chở cho anh ta sao? Bây giờ anh cũng đang làm việc ở Trần thị đấy, trước khi gây chuyện thị phi thì suy nghĩ cho kỹ, bớt gây thêm rắc rối cho công ty của bố anh đi!"

Trần Trường Phong hiểu ra, ý cô là sợ anh bị trả thù?

Anh cười toe toét: "Ồ, hóa ra em đang lo lắng cho anh."

“Mặt dày!” Trình Nặc khinh bỉ.

Trần Trường Phong: "Được rồi, vậy không cá cược nữa, em nói em có chút rung động với anh đi."

Trình Nặc xoắn ngón tay vào nhau, cô thầm nghĩ, nếu như lúc này đấm anh một cái, có phải là quá đáng hay không?

Tiếng đàn piano trong phòng dừng lại.

Trình Nặc quay đầu đi về phía phòng đàn, đi được hai bước, cô vẫn muốn mắng anh một câu, cô đột ngột quay đầu lại, anh không kịp phản ứng, bị cô đâm sầm vào lòng.

Trần Trường Phong không nhân cơ hội mà làm càn, anh đưa tay đỡ lấy cánh tay cô, cúi đầu hỏi cô có sao không.

Sau đó, anh nhìn thấy Trình Nặc đỏ mặt, im lặng quay đầu bỏ đi.

Giáng sinh, trường học quốc tế của Lý Hạo Hành được nghỉ, nhà trường tổ chức tiệc trên du thuyền, mời học sinh và phụ huynh cùng tham gia.

Lý Hạo Hành không có cảm xúc gì với ngày lễ, cậu chỉ hứng thú với việc ăn đồ ăn vặt và chơi game trên du thuyền, cậu đã hẹn với mọi người trong gia đình từ sớm, muốn mọi người cùng đi chơi với mình.

Mọi người trong nhà đều chiều chuộng cậu, mặc dù là ngày làm việc, nhưng Trần Thế Vũ và Trần Trường Phong đều không tăng ca, cùng nhau đến bến tàu để cùng cậu em út đón Giáng sinh.

Du thuyền rất lớn và vững chắc, khi ở trên tàu, cảm giác giống như đang ở trên đất liền, hoàn toàn không cảm nhận được sự rung lắc.

Sau khi mọi người đến đông đủ, du thuyền khởi hành. Giáo viên dạy vẽ đang dẫn dắt trò chơi trên sân khấu ở trung tâm. Lý Hạo Hành không thèm tham gia hoạt động trẻ con đó, cậu đi theo Trần Dịch An, ăn cơm cùng mọi người.

Tên nhóc này rất tinh ranh, nhìn thấy anh trai đi vệ sinh, cậu liền hì hục nói nhỏ với mọi người, muốn chơi khăm anh.

Lúc Trần Trường Phong trở lại bàn ăn, anh nghe thấy Lý Hạo Hành hỏi mẹ: "Anh cả đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, có khi nào lạc đường rồi không?"

Trần Trường Phong: "Mắt mũi để đâu thế?"

Lý Du Du nhìn chồng: "Không biết nữa, hay là công ty có việc, đi gọi điện thoại rồi?"

Trần Trường Phong: "Hả? Mẹ, con ở đây mà."

Trần Thế Vũ: "Công ty không có việc gì, có lẽ nó ăn no rồi, ra ngoài đi dạo."

Trần Trường Phong: "???" Bố?

Trần Dịch An từ trước đến nay không giỏi nhịn cười, cậu sợ mình lộ tẩy, liền kéo Lý Hạo Hành đã ăn xong đứng dậy: "Vậy chúng ta đi tìm anh cả đi."

Trần Trường Phong nhìn hai cậu em trai rời đi, sau đó quay sang hỏi Trình Nặc đang ngồi cạnh mình: "Hai đứa nó đang giở trò gì vậy?"

Trình Nặc giả vờ như không nghe thấy, vẫn chăm chú gỡ xương cá trong đĩa cá nướng.

Trần Trường Phong giơ tay ra nhìn, rồi lắc lắc bàn tay to lớn trước mặt Trình Nặc.

Trình Nặc không đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Trần Trường Phong bắt đầu hoảng sợ, anh đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, tiếng cười nói vui vẻ dường như bị ngăn cách với anh.

Kiểm tra mọi tình huống có thể xảy ra, anh quyết định đi vệ sinh thêm một lần nữa.

Đợi Trần Trường Phong đi khuất, Trình Nặc mới nhịn không được bật cười, cô không tiện hỏi Trần Thế Vũ trước mặt ông rằng ông có cảm thấy con trai mình ngốc nghếch hay không, chỉ nói muốn ra boong tàu hóng gió cho đỡ phải nhịn cười.

Trần Thế Vũ cũng thấy con trai cả thật buồn cười, ông lắc đầu, nhìn về phía vợ.

Vậy mà người vợ vừa nãy còn cười vui vẻ giờ lại có chút buồn bã: "Sao vậy em? Khó chịu à?"

Lý Du Du nhấp một ngụm rượu champagne: "Không vui đâu, lát nữa Trường Phong về thì đừng trêu chọc nó nữa."

Bà bỗng nhiên cảm thấy đây không phải là trò chơi, từ khi Dịch An sinh ra đã ốm yếu, rồi đến Hạo Hạo ra đời, hoạt bát đáng yêu, liệu con trai cả có luôn cảm thấy như thế này không?

Cảm giác bị bỏ rơi.

Rõ ràng chỉ là màn kịch vụng về, vậy mà nó lại tin là thật.

Trần Trường Phong lại rửa tay, lấy khăn giấy lau khô, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác.

Vừa bước ra ngoài, anh liền nhìn thấy Trình Nặc đẩy cửa đi ra.

Anh đuổi theo.

Bên ngoài cửa là boong tàu lộ thiên, có bể bơi, ban nhạc, còn có cả đèn màu.

Vài đứa trẻ đang đuổi bắt, chơi đùa, có một đứa vấp ngã trước mặt Trần Trường Phong, anh cúi người xuống, định đỡ đứa bé đứng dậy, đứa bé tự mình phủi quần áo, sau đó chạy đi.

Vì vội vàng đuổi theo bạn, nên đứa bé như không nhìn thấy Trần Trường Phong.

Trình Nặc đang đứng ở quầy bán kẹo bông gòn đối diện, cô sợ bị Trần Trường Phong nhìn thấy nụ cười của mình, liền vội vàng xoay người, bảo nhân viên làm cho cô một cây kẹo.

Nhân viên làm rất tỉ mỉ, tuy chỉ là một bông hoa nhỏ, nhưng lại được tạo hình thành bông hoa năm màu.

Trình Nặc cầm cây kẹo bông gòn vừa làm xong đi về phía ban nhạc đang biểu diễn.

Trần Trường Phong đuổi theo, gọi tên cô.

Cô không phản ứng.

"Đừng giỡn nữa, không vui đâu."

Cô vẫn giả vờ không nghe thấy.

Trần Trường Phong tiến lại gần, quan sát biểu cảm của cô, cô đã chuẩn bị tâm lý, nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ hét toáng

Nhưng anh không, anh cắn một miếng kẹo bông gòn của cô.

Một miếng to như vậy, chỉ cần cô không mù thì chắc chắn sẽ phải thốt lên "Trời đất ơi!".

Trình Nặc không thể bỏ qua vết cắn trên cây kẹo, nhưng cô là diễn viên chuyên nghiệp, cô giơ cây kẹo lên, lắc lư theo nhịp, hát theo ban nhạc.

Trên mặt Trần Trường Phong hiện rõ vẻ hoang mang, như thể đang nghi ngờ cuộc đời.

Cửa boong tàu lại mở ra, Lý Hạo Hành và Trần Dịch An bước ra. Lúc nãy, bọn họ bị mẹ dặn dò, Lý Hạo Hành đến để xin lỗi anh trai, vì đã chơi khăm anh.

Từ xa, Lý Hạo Hành đã nhìn thấy Trần Trường Phong, cậu chạy về phía anh, hét lớn: "Anh… ưm ưm ưm..."

Còn chưa hét xong, đã bị Trần Dịch An bịt miệng.

Giây tiếp theo, mắt cậu cũng bị che lại.

Cậu nhóc không nhìn thấy, Trần Trường Phong ở phía xa đột nhiên cúi đầu, hôn lên má Trình Nặc.

Editor: Mây