Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 27: Bí mật




Sau khi từ nhà Triệu Tông Kỳ trở về, Trần Trường Phong quyết định nói chuyện với em trai.

Tại phòng đàn, Trần Dịch An mới luyện đàn được năm phút, thì Trần Trường Phong đã lẽo đẽo đi theo, anh ngồi xuống ghế sofa phía sau cậu, chăm chú xem điện thoại.

“Anh, có chuyện gì vậy ạ?” Trần Dịch An quay đầu lại nhìn anh, dừng luyện tập.

“Không có gì, em cứ luyện đàn đi, anh ngồi đây chơi game một lúc.”

Trần Dịch An tiếp tục luyện tập, bù lại thời gian đi chơi hôm nay.

Trần Trường Phong ngồi nghiêng, vẻ mặt lười biếng chơi game. Tuy rằng anh không chú ý lắng nghe, nhưng anh vẫn nhận ra Trần Dịch An đang lơ đãng, đánh sai rất nhiều nốt.

Trần Trường Phong gõ chân nhẹ nhàng trên tấm thảm, tạo nhịp.

m thanh nhỏ bé đó khiến Trần Dịch An hoàn hồn, cậu tập trung luyện tập hết một tiếng đồng hồ.

Nốt nhạc cuối cùng vang lên, Trần Dịch An thở dài, đóng nắp đàn lại, đứng dậy, xoay người, dựa lưng vào đàn, hỏi Trần Trường Phong: “Sao vậy anh?”

Trần Trường Phong vẫn ngồi, ngẩng đầu nhìn cậu: “Là anh muốn hỏi em bị sao vậy? Em đang đàn cái quái gì thế?"

Bị anh trai mắng thẳng mặt như vậy, Trần Dịch An xấu hổ, không lên tiếng.

Trần Trường Phong hắng giọng, ra dáng người anh cả, vào thẳng vấn đề: "Sao nào? Nhớ người trong mộng không thể yêu được của em sao?"

Trần Dịch An không ngờ anh lại nói chuyện này, sự xấu hổ trên mặt cậu biến thành sự ngạc nhiên, đỏ ửng, sau đó lại tái nhợt.

Cậu bối rối một lúc, sau đó liền hiểu ý của Trần Trường Phong.

Còn chưa kịp nói, Trần Dịch An liếc nhìn, thấy một bóng người đi lên từ cầu thang, sau đó dừng lại ở đầu cầu thang.

Người đó đứng ở phía sau lưng Trần Trường Phong nên anh không nhìn thấy.

Trần Dịch An nuốt lời giải thích vào bụng, cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc: “Anh biết rồi còn hỏi.”

Trong lòng Trần Trường Phong giằng xé giữa hai cảm xúc "quả nhiên là vậy" và "phải làm sao đây", cuối cùng anh nhíu mày hỏi:

Trần Dịch An: "Gần đây thôi, chưa lâu."

Trần Trường Phong: "Sao em lại có suy nghĩ này vậy? Em không thấy giống loạn luân sao?"

Trần Dịch An: "Em cũng đang rất khó xử."

Trần Trường Phong: "Vậy thì đừng khó xử nữa, hãy sống cho tử tế đi."

Trần Dịch An nhìn thẳng vào mắt anh trai: “Anh, từ nhỏ, anh đã luôn nhường em, cho dù em muốn gì, anh cũng chiều theo. Nếu mẹ làm bánh pudding, em thích ăn, anh sẽ nói anh không thích, rồi nhường phần của anh cho em. Em thi không tốt, anh sẽ cố tình bỏ thi một môn, để chuyển hướng sự chú ý của bố sang anh. Em luôn coi anh là…”

“Không thể nào.” Còn chưa đợi Trần Dịch An nói hết câu, Trần Trường Phong đã ngắt lời cậu, “Không thể nào, chuyện khác thì được, nhưng Sóng hỏ thì không. Đây không phải là vấn đề nhường nhịn, em biết rõ mình không nên yêu cô ấy, thì hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi, biết đâu còn kịp".

Càng nói, Trần Trường Phong càng kích động, anh đứng dậy, bước lên phía trước.

Anh cao hơn Trần Dịch An một chút, vóc dáng cường tráng hơn, đứng trước mặt Trần Dịch An như vậy, mang đến cảm giác áp bức.

Nhưng đương nhiên, anh sẽ không động thủ với em trai mình.

Ngược lại, anh còn có chút áy náy: "Sóng Nhỏ rất tốt, em sống chung với cô ấy lâu ngày, thích cô ấy cũng là chuyện bình thường, nhưng không được, em không được cướp vợ của anh."

“Chị Sóng Nhỏ, từ bao giờ chị biến thành vợ của anh vậy?” Trần Dịch An không diễn nữa, quay đầu hỏi người đang đứng ở cửa.

Lúc này, Trần Trường Phong mới nhận ra Trình Nặc không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, tay bưng một khay thức ăn.

Nghĩ đến việc cô có thể đã nghe thấy những lời anh vừa nói, Trần Trường Phong bỗng nhiên xấu hổ, anh muốn làm gì đó để che giấu sự lúng túng.

Anh bước đến cửa, định bưng bát súp trên tay cô lên uống, nhưng bị Trình Nặc ngăn lại: "Súp của Dịch An, anh có tập đàn đâu mà tranh."

“Ồ.” Trần Trường Phong đưa bát canh cho Trần Dịch An.

Dịch An uống một ngụm, nhận ra là súp tim lợn, cố tình nói: "Hình như là súp tim lợn nấu tôm."

Trình Nặc: "Không có tôm."

Trần Dịch An: "À, vậy là chỉ có tim lợn thôi."

Trần Trường Phong: "... Hai đứa nói chuyện cho rõ ràng đi."

Trần Dịch An bật cười, đặt thìa xuống, bưng bát canh lên, uống vài ngụm, sau đó đặt bát trở lại khay, cảm ơn Trình Nặc.

Trình Nặc bưng khay rời đi.

Trần Trường Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trình Nặc, ánh mắt như dán chặt vào cô.

“Anh, anh không cần nhường em.” Giọng nói của Trần Dịch An kéo anh trở về hiện thực.

Trần Trường Phong vẫn nhìn theo bóng dáng Trình Nặc, "Nhóc con, em còn muốn cạnh tranh công bằng với anh sao?"

Trần Dịch An cảm thấy ông anh trai ngốc nghếch này rất đáng yêu, nhưng cậu không nỡ trêu chọc anh nữa: "Em không tranh giành với anh, người em thích không phải chị Sóng Nhỏ."

Trần Trường Phong quay đầu, nhìn cậu, anh vẫn cảm thấy cậu đang lừa mình: "Vậy em thích ai? Hơn tuổi em, mà lại không thể đến được với nhau? Em xuất sắc như vậy, thích ai mà không được… Chết tiệt! Không thể nào…”

Trần Trường Phong đột nhiên bừng tỉnh, sau đó khó tin nhìn Trần Dịch An.

Trần Dịch An cười khổ.

“Tuy rằng anh rất tốt với em! Nhưng em không thể có ý đồ với anh trai ruột của mình chứ! Đây là tội loạn luân đấy!” Trần Trường Phong vỗ vai cậu.

Trần Dịch An: "???"

Hình như cậu đã hiểu ra lý do tại sao chị Sóng Nhỏ nhiều năm như vậy mà vẫn không đến được với anh trai, cứ hễ đề cập đến chuyện tình cảm, là anh trai cậu lại biến thành kẻ ngốc?

Lúc Trần Trường Phong đuổi theo Trình Nặc, cô đã mang khay vào bếp rồi. Trần Trường Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể giấu tay ra sau lưng, lẽo đẽo đi theo cô lên lầu.

Ánh đèn từ tầng dưới chiếu lên, bóng của Trần Trường Phong in dưới chân Trình Nặc.

Cô cúi đầu nhìn, dẫm lên đầu bóng của anh, cố tình dẫm thật mạnh.

Trần Trường Phong phát hiện, liền né tránh, Trình Nặc đuổi theo, giẫm lên bóng của anh.

Quay vào lối rẽ, ánh đèn chiếu từ trên xuống, bóng của Trình Nặc nằm phía sau.

Trình Nặc quay đầu lại.

Trần Trường Phong lùi xuống hai bậc thang, sau đó nhảy nhót như trả thù được, cũng dẫm lên đầu bóng của cô.

Trình Nặc: "..."

Thấy Trình Nặc cạn lời, bước nhanh rời đi, Trần Trường Phong vội vàng đuổi theo, chặn cửa bằng tay trước khi cô đóng cửa.

Trình Nặc chống tay vào cửa, không muốn cho anh vào, anh mặt dày cầu xin:“Anh có bí mật muốn nói với em, em mở cửa ra.”  

Lời nói của anh thành công khơi gợi sự tò mò của Trình Nặc, cô buông tay ra, cho phép anh vào phòng.

Trần Trường Phong nhìn sang hai bên trước khi đóng cửa, xác nhận xung quanh không có ai.

"Anh lén lén lút lút làm gì vậy?" Trình Nặc khoanh tay, đứng sau lưng anh, không cho phép anh ngồi xuống tâm sự, "Có bí mật gì thì nói nhanh lên, nói xong thì cút đi, em muốn ngủ."

Trình Nặc thật sự không cho anh cơ hội, Trần Trường Phong xoay người lại, dựa vào cửa, sợ tiếng nói truyền ra ngoài, anh hạ thấp giọng hỏi: "Em có biết Trần Dịch An thích ai không?"

"Ai? Chị Khả Ni?"

“Sao em biết hay vậy?” Trần Trường Phong hít hà, kinh ngạc, trợn mắt.

Lúc nãy, nghe em trai nói, anh còn tưởng cậu nhóc lừa mình, không ngờ Trình Nặc đã biết từ lâu rồi.

Trình Nặc cũng chỉ đoán mò thôi: "Linh cảm của phụ nữ mà, lần trước đi suối nước nóng, em thấy ánh mắt cậu ấy nhìn chị Khả Ni rất dịu dàng."

Trần Trường Phong có chút bái phục Trình Nặc, anh nghiêm túc nói: "Chúng ta phải nghĩ cách mới được."

Trình Nặc khó hiểu: "Nghĩ cách gì? Đan mũ xanh cho Triệu Tông Kỳ à?"

Trần Trường Phong hoảng sợ: “Cái gì vậy! Ý anh là nghĩ cách kéo Dịch An trở về chính đạo, ví dụ như, giới thiệu cho em ấy vài cô gái khác?”

Trình Nặc: "Anh nhiều chuyện vừa thôi! Người ta muốn thích ai, anh cũng nhúng tay vào, anh là bạch tuộc à?"

Trần Trường Phong: “Anh cả như cha, anh phải giúp nó chứ!”

Trình Nặc: "Anh thật sự muốn làm bố người ta? Bảo sao anh quản cả chuyện em thích ai, anh muốn em gọi anh là bố sao?"

Trần Trường Phong im bặt, anh co một chân lại, xoay xoay mũi giày trên sàn nhà, lúng túng nói: “Này là chuyện khác, em biết mà.”

Bộ dạng e thẹn của anh khiến Trình Nặc quên luôn bài diễn văn mắng anh nhiều chuyện.

Khi anh đã có thái độ tốt, Trình Nặc cũng rất sẵn lòng giao tiếp với anh một cách bình thường, cô khuyên anh: "Dịch An đã trưởng thành rồi, nó có chính kiến riêng của mình, em không nghĩ chúng ta có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác."

Trần Trường Phong gật đầu: "Em nói đúng."

Trình Nặc: "Ừm, anh suy nghĩ thêm đi, về ngủ đi."

Trần Trường Phong vẫn không chịu đi, anh còn chuyện khác muốn hỏi: "Em vẫn còn thích Lương Vân Thăng sao?"

Nói đến chuyện của hai người, Trình Nặc cũng có chút lúng túng, cô không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Sự im lặng này khiến Trần Trường Phong lo lắng: "Sao em vẫn còn thích anh ta? Em không sợ anh ta khắc em sao?"

Trình Nặc lắc đầu: “Nếu nói khắc, "Nói đến khắc, bố em còn suốt ngày nói anh với em không hợp kìa, Trần Trường Phong, nghe xui xẻo muốn chết."

Nhắc đến bố cô, Trần Trường Phong không dám nói năng linh tinh nữa.

Nhưng anh cũng không thể mang tiếng "khắc vợ", nghĩ gì nói nấy: "Đúng là khắc thật, nhưng em cũng khắc anh mà, chúng ta đây là..."

Anh còn chưa nói hết câu, đã bị Trình Nặc ném gấu bông vào mặt.

Trình Nặc tức giận bảo anh “im miệng”, không cho phép anh nhắc đến chuyện đêm hôm đó nữa: “Đã nói là cho qua rồi.”

Bỏ qua lúc nào, sao anh không nhớ?

Trần Trường Phong ôm đầu, né tránh những vật thể lạ mà Trình Nặc ném về phía mình, nhưng anh không rời đi, cho đến khi nhìn thấy cô cầm cả lò xông tinh dầu lên, anh vội vàng hét lớn: "Khoan đã, tha mạng!"

Sau đó, tranh thủ lúc cô bình tĩnh, anh đề nghị: “Sóng Nhỏ, hay là chúng ta cá cược đi.”

Trình Nặc không trả lời, chờ anh nói tiếp.

Trần Trường Phong: "Cược Lương Vân Thăng sẽ không liên lạc với em trong vòng một tháng, nếu em thua thì không được qua lại với anh ta nữa."

Nghe anh nói vậy, Trình Nặc có cảm giác như anh muốn bắt cóc Lương Vân Thăng vậy, cô cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Trần Trường Phong đương nhiên biết cô lo lắng điều gì: "Yên tâm, anh là công dân tuân thủ pháp luật, anh sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu."

Trình Nặc: "Nếu em thắng thì sao?"

Trần Trường Phong: "Nếu em thắng thì ở bên anh."

Chờ chút, chờ chút, có gì đó sai sai.

Trình Nặc tiêu hóa lời nói của anh, bật cười: "Anh chơi em đấy à?"

Trần Trường Phong cũng cười hì hì: "Nếu em thắng, em muốn làm gì cũng được."

Trình Nặc không muốn nhận lời cá cược vớ vẩn của anh, nhưng cô tốt bụng tiết lộ cho anh một tin tức: “Thật ra, em đã hẹn anh ấy tháng sau đi Hokkaido chơi rồi."

Trần Trường Phong nói: "Được, vậy thì anh sẽ khiến anh ta hủy bỏ cuộc hẹn này."

Trình Nặc vẫn không đồng ý cá cược, nhưng cô tò mò, muốn biết Trần Trường Phong sẽ làm gì.

Dưới đất là "vũ khí" cô vừa ném anh, Trần Trường Phong cúi người nhặt lên, hai tay ôm đầy, giúp cô đặt lại chỗ cũ.

Trình Nặc nhìn anh làm những việc này, cảm thấy ấm lòng, cảm giác này rất khó diễn tả, mang theo chút tủi thân vô cớ.

Cô lên tiếng: "Trần Trường Phong, cho dù anh thích em, thì cũng không có nghĩa là em phải thích anh, anh biết chứ?"

“Ừm.” Trần Trường Phong cầm con thú bông, dừng lại một lúc, sau đó ném con thú bông lên giường.

Trình Nặc không thích sự bình tĩnh của anh, nhưng cô cũng không muốn anh nhiệt tình thổ lộ. Cô không biết mình muốn gì, vừa ngượng ngùng, vừa kiêu ngạo.

Làm tổn thương những người yêu thương mình, có lẽ là bản chất của con người, càng được nuông chiều, càng không biết sợ.

Trình Nặc nói: "Em không thích anh nữa rồi."

Cô sợ Trần Trường Phong buồn, nhưng cô cũng sợ anh vô cảm.

Trần Trường Phong đã sắp xếp đồ đạc của cô xong, chuẩn bị đi về, trước khi ra khỏi cửa, anh gãi cằm, hỏi cô: "Vừa rồi em nói gì cơ?"

Trình Nặc tưởng anh giả vờ không nghe thấy.

Trần Trường Phong lại nói: "Em nói tặng cho Triệu Tông Kỳ một cái mũ xanh phải không? Cũng được đấy, có những lúc không còn cách nào khác, đành phải nhờ đến sức mạnh tâm linh."

Trình Nặc: "..." Phản ứng chậm nửa nhịp là có thật sao?

Trần Trường Phong rời đi, để lại Trình Nặc ngơ ngác.

Chưa đầy một phút sau, anh lại mở cửa, thò đầu vào, cuối cùng cũng không còn vô cảm nữa, anh tức giận nói: “Anh thấy mũi em cao hơn, còn tưởng em đi nâng mũi, hừ, đồ lừa đảo!”

Editor: Mây