Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 20: Xa gần




Nếu như nói rằng câu chuyện tình một đêm trong căn phòng khách sạn kia là do say rượu, thì thật là quá vội vàng. Bởi vì hai người tuy không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng không đến mức mất trí nhớ, thậm chí, họ còn lần lượt đi tắm.

Từng lời nói, từng hành động của đối phương đều được khắc sâu trong tâm trí, sau đó, họ có thể ôn lại trình tự ăn từng viên kẹo cưới.

Chỉ là lúc đó, cảm xúc lên men, bùng nổ, dây thần kinh suy nghĩ bị đứt đoạn, hormone ham muốn tràn ngập.

Ngay cả trong khoảnh khắc lãng mạn như vậy, Trần Trường Phong vẫn không quên bản chất làm trò cười cho thiên hạ, anh gọi điện thoại xuống quầy lễ tân, bảo họ mang bao cao su cỡ siêu to khổng lồ đến phòng, đồng thời lên án việc trong phòng chỉ chuẩn bị cỡ trung bình.

Anh chàng lễ tân tận tình giải thích cho anh, bốn kích cỡ bao cao su trong nước lần lượt là cỡ lớn, cỡ trung bình, cỡ nhỏ và cỡ cực nhỏ, cỡ trung bình là cỡ tiêu chuẩn.

Trần Trường Phong không hề cảm thấy xấu hổ vì kiến thức hạn hẹp về "an toàn" của mình: "Vậy thì mang cho tôi một hộp cỡ lớn nhất."

Anh nhấn mạnh chữ “nhất”.

Trình Nặc cười lăn lộn trên giường, hôm nay, cô thật sự bị men rượu chi phối, nhìn anh thuận mắt hơn hẳn, những điều mà bình thường sẽ bị cô chế nhạo, lúc này lại trở thành trò cười khiến cô vui vẻ.

Trần Trường Phong lúc này rất mâu thuẫn, tình yêu khiến anh cẩn thận, nhút nhát đến mức tự ti, nhưng sự thôi thúc lại khiến anh bất chấp tất cả, muốn thử thách.

Sự bao dung không giới hạn của Trình Nặc chính là giọt nước tràn ly.

Trong đầu Trần Trường Phong chợt nhớ đến chuyện Trình Nặc bị bạn học đặt biệt danh hồi đi học, anh đột nhiên cảm thấy bọn họ thật xấu xa, nhưng cũng rất tinh mắt.

Anh không dám bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của Trình Nặc, sợ bản thân mình sẽ làm điều gì đó khiến cô mất mặt. Anh có thể mất mặt trước bất kỳ ai, nhưng không thể mất mặt trước Trình Nặc, cho dù thực tế, anh thường xuyên mất mặt trước cô, nhưng anh vẫn mâu thuẫn, giữ gìn lòng tự trọng mong manh của mình.

Ít nhất thì hôm nay không được.

Không đúng, hôm nay phải được.

Anh nhắm mắt lại, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lưỡi thăm dò đôi môi lắm lời kia, cắn mạnh vào môi cô, nhưng lại không dám dùng sức quá, sợ cắn rách môi cô.

Trình Nặc cảm thấy choáng váng, lại thấy rất thoải mái, dường như ở bên cạnh Trần Trường Phong, dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không ngạc nhiên, bởi vì hầu hết thời gian, anh chính là sự bất ngờ lớn nhất.

“Sóng Nhỏ…” Trần Trường Phong gọi cô, "Em ngủ rồi à?"

Trình Nặc vẫn nhắm mắt, như đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

“Ừm.” Cô lười biếng đáp, một tay vòng ra sau gáy anh, năm ngón tay luồn vào mái tóc anh, vuốt ve da đầu anh, khiến anh rùng mình.

Trần Trường Phong vẫn đang cố gắng làm người tốt, ít nhất là không làm chuyện đó với cô trong tình huống này. Cô thật tốt, cứ ôm cô ngủ như vậy cũng là một lựa chọn không tồi mà, phải không?

Đêm khuya, Trình Nặc thật sự có chút buồn ngủ, cô hé mắt, quay đầu nhìn anh, nhìn thấy cơ bụng săn chắc của anh, sáu múi mà anh thường xuyên khoe khoang ở nhà.

“Sao vậy? Cỡ siêu to khổng lồ của anh trục trặc à?” Trình Nặc dụi mắt, giọng điệu trêu chọc quen thuộc.

“Tốt, tốt lắm, sao có thể không tốt? Dán số cho nó,bây giờ nó có thể chạy marathon ngay."

Nhưng Trần Trường Phong do dự vài giây, cuối cùng vẫn lấy chăn quấn Trình Nặc lại, sau đó ôm cô như ôm một cuộn sushi, nói: "Buồn ngủ thì ngủ đi."

Trình Nặc có chút ngạc nhiên và khó hiểu, nhưng bị chiếc chăn dày đè lên như vậy, thật sự rất dễ ngủ, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi sau bao lâu, có được một phút không?

Trước khi ngủ, cô thầm nghĩ: Xem ra, Trần Trường Phong không muốn ngủ với cô.

Nhưng vào lúc nửa đêm, trong giấc ngủ chập chờn, họ đã lặng lẽ "làm chuyện đó."

Bóng tối trước bình minh là khoảng thời gian lạnh lẽo nhất. Đèn ngủ trên đầu giường chỉ hắt ra ánh sáng mờ nhạt, trong tấm chăn ấm áp, không một tia hơi nóng nào thoát ra ngoài, tất cả đều hóa thành mồ hôi, dính vào mái tóc ướt đẫm của hai người.

Ngủ rồi lại tỉnh, khi thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Trình Nặc quấn chăn, ngồi trên đầu giường, nhớ lại mọi chuyện tối qua. Hộp kẹo cưới trên ghế sofa, chữ “Hỷ” màu đỏ trên bàn trà, tất cả đều khiến căn phòng này giống như phòng tân hôn.

Điều khiến cô cạn lời nhất là Trần Trường Phong đã biến mất, không biết có phải anh đã đến công ty hay không.

Tên khốn này không để lại gì cả, chỉ để lại một Trình Nặc bực bội, khó chịu.

Cô nhìn thấy quần áo của mình trên tủ, là chiếc váy dài và áo khoác mà cô mặc hôm qua, không biết từ lúc nào đã được mang đến căn phòng này.

Cô mặc quần áo vào, rời đi. Cô không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ thấy bực bội, khó chịu vô cớ.

Còn Trần Trường Phong, người bị cô hiểu lầm là đã lén lút bỏ trốn, bưng hai hộp cơm tự chọn của khách sạn trở về phòng, nhìn thấy căn phòng trống trơn, trong lòng càng thêm buồn bã.

Anh chỉ rời đi nửa tiếng, cô đã nhanh chóng tẩu thoát. Có phải cô không muốn đối mặt với anh, không biết phải đối xử với anh như thế nào?

Trần Trường Phong buồn bực, ném hộp cơm lên bàn, dựa lưng vào ghế sofa, gác chân lên bàn, hờn dỗi.

Trong khung chat, mấy chữ "Em đi đâu rồi?" mãi vẫn chưa được gửi đi. Anh nhớ đến giọng điệu thách thức của cô tối qua.

Đương nhiên anh không ngốc đến mức nghĩ rằng cô làm chuyện đó là vì yêu anh, tuy rằng lúc bình minh, họ thực sự có cuốn lấy nhau rất kịch liệt... Nhưng nói cho cùng, anh cảm thấy cô làm chuyện đó không phải vì yêu anh.

Là anh đa cảm rồi, sau vài giờ đánh mất "trinh tiết".

Cả buổi sáng, Trần Trường Phong làm việc hồn bay phách lạc, ngay cả bố anh cũng dễ dàng nhận ra điều bất thường. Lão hồ ly tháo kính xuống, lau tròng kính, sau đó gõ lên bàn, hỏi thăm: “Tối qua con không về nhà, không gây chuyện gì chứ?”

Trần Trường Phong giả vờ như không có chuyện gì: "Con uống rượu thay Triệu Tông Kỳ, say quá nên ngủ lại khách sạn."

Trần Thế Vũ đeo chiếc kính sáng bóng trở lại: "Ừm, tuy con đã trưởng thành, nhưng nếu đang sống ở nhà, khi nào không về thì phải báo trước một tiếng, để mẹ con khỏi lo lắng. Con xem Trình Nặc ngoan ngoãn thế nào.”

Trần Trường Phong thầm nghĩ: Ngoan ngoãn thật đấy. Tin nhắn đó là do anh cầm điện thoại của cô gửi cho mẹ anh đấy.

Lúc đó, cô đang say "vòng một", hai tay giơ lên đầu hàng, ngủ ngon lành trên giường anh, trước khi ra ngoài "hạ hỏa", anh đã lấy điện thoại của cô nhắn tin cho mẹ anh, nói tối nay cô không về.

Còn về việc tại sao anh không nhắn tin báo cáo với mẹ, chỉ có thể nói là do anh chột dạ, sợ mẹ anh hiểu lầm hai người họ cùng nhau "qua đêm".

Trần Thế Vũ nhìn biểu cảm của con trai, liền biết tên nhóc này không để tâm đến lời ông nói, ông cũng không muốn nhìn mặt anh nữa, phẩy tay, bảo anh đi kiểm tra dự án, đừng lượn lờ trước mặt ông.

Sau khi Trần Trường Phong rời đi, anh tự nhận thức mình không phải là kẻ si tình, anh bắt tay vào làm việc, không lơ là nữa.

Nhưng trong lúc nghỉ ngơi, uống trà, đi vệ sinh, anh luôn vô thức lấy điện thoại ra xem, sợ mình tắt âm thanh, bỏ lỡ tin nhắn của cô.

Kết quả, đương nhiên là không có.

Một chữ cũng không có.

Cuối cùng, Trần Trường Phong cũng không nhịn được nữa, nhắn tin cho cô, hỏi: “Mấy giờ em tan làm?”

Rất lâu, rất lâu sau, lâu đến mức Trần Trường Phong nghi ngờ điện thoại cô hết tiền, nạp cho cô mấy lần tiền điện thoại, cô mới trả lời: "Không biết mấy giờ, có thể là nửa đêm, em đã nói với dì Du Du rồi."

Trần Trường Phong lập tức trả lời: "Vậy để anh đến đón em."

Trình Nặc cũng nhanh chóng trả lời: “Không cần đâu, chưa chắc em về nhà. Em bận tập luyện rồi, không nói chuyện nữa.”

Cô vẫn nói chuyện với anh, nhưng Trần Trường Phong luôn cảm thấy trong tin nhắn này có chút xa cách.

Sự đa cảm của anh chỉ duy trì được một buổi sáng. Sau khi nhắn tin cho cô, anh đã trở lại bình thường. Nhưng anh không biết rằng, anh đã bỏ lỡ thời điểm vàng để xoa dịu trái tim của một cô gái, và kết quả là, anh đã tạo ra một Trình Nặc tàn nhẫn, miệng lưỡi sắc bén.

Anh không biết gì cả, chỉ biết lái chiếc xe hầm hố của mình đến trước cửa nhà văn hóa, chờ Trình Nặc tan làm.

Trình Nặc tập luyện đến rất muộn, gần mười hai giờ đêm mới giải tán. Các vũ công ngáp ngắn ngáp dài đi ra, xếp hàng ở ngã tư, đợi xe.

Trần Trường Phong mở cửa xe, bước xuống, đứng co ro trong gió lạnh, gọi điện thoại cho Trình Nặc. Trình Nặc từ chối cuộc gọi, anh liền gọi lại.

“Anh nói đi.” Trình Nặc bất đắc dĩ bắt máy.

Trần Trường Phong dậm chân, lạnh cóng: “Anh đang ở quảng trường, em ra cửa chính là nhìn thấy.”

Trình Nặc vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh. Chiếc xe thể thao nổi bật của anh, ai mà không nhìn thấy chứ?

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không mặc áo khoác, đứng run cầm cập trước xe.

Trần Trường Phong cũng nhìn thấy cô, không liên quan đến quần áo hay bất cứ điều gì khác, anh có kỹ năng đặc biệt để nhận dạng Trình Nặc, trong đám đông, anh luôn có thể nhìn thấy cô ngay lập tức, cho dù các diễn viên múa đều mặc trang phục giống nhau, trang điểm giống nhau, kiểu tóc giống nhau, anh vẫn có thể nhận ra cô ngay.

Trần Dịch An nói điều này chứng minh chị Sóng Nhỏ có khí chất ngôi sao. Trần Trường Phong nhét cho cậu một que kẹo táo để bịt miệng cậu.

Có đồng nghiệp chào hỏi Trình Nặc, cô vội vàng tạm biệt mọi người, sau đó nhanh chóng đi về phía Trần Trường Phong, cô không muốn bị người khác nhìn thấy, "Em lái xe đến."

Trần Trường Phong: "Ồ, vậy thì đi xe của em cũng được."

Trình Nặc cảm thấy đã có người nhìn thấy bọn họ, cô cân nhắc một chút, sau đó mở cửa xe, ngồi vào trong.

Trong xe rất ấm, Trình Nặc cởi áo khoác ra, ôm trong lòng. Sau khi Trần Trường Phong lên xe, cô liếc nhìn anh một cái, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.

Trần Trường Phong cũng không biết nên nói gì. Anh vội vàng rời khỏi nhà, trên đường đi, anh đã suy nghĩ rất nhiều, lên kế hoạch nói chuyện với cô như thế nào về chuyện tối qua, và cả… chuyện tương lai.

Nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy xấu hổ, áy náy, những lời đã chuẩn bị giống như chiếc áo khoác quên lấy trên ghế sofa vậy,  vẫn còn đó, nhưng không ở bên cạnh.

Hai người im lặng suốt quãng đường.

Cho đến khi xe dừng trong gara của nhà họ Trần, Trình Nặc tháo dây an toàn, định xuống xe, Trần Trường Phong liền nắm lấy cổ tay cô, cài lại dây an toàn.

Trình Nặc: "Anh muốn gì?"

Trần Trường Phong: "Nói chuyện."

Trình Nặc: "Anh cài dây an toàn của em làm gì?"

Trần Trường Phong: "Anh sợ em đánh anh, để nó cản em lại."

Trình Nặc cạn lời.

Buổi sáng, khi lái xe về nhà, cô thực sự muốn đánh anh, sau đó cô đã nghĩ thông suốt, mọi chuyện tối qua đều là do bốc đồng, cô là người chủ động "khiêu khích", anh không muốn đáp lại, thậm chí có thể nói là đã từ chối một cách rõ ràng. Còn về chuyện sau đó, khi con người ta đang ngủ mơ màng thì ý chí sẽ yếu đuối hơn, trong tình huống đó mà "lăn" vào nhau cũng là chuyện bình thường.

Chẳng phải cô đã nói rồi sao? Với Trần Trường Phong, dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không thấy bất ngờ. Thậm chí, cô còn nghĩ, may mà chuyện này không xảy ra vào thời tuổi trẻ, bồng bột, tò mò nhất. Bởi vì lúc đó, nếu như họ muốn khám phá sự khác biệt giới tính, thì không ai quen thuộc hơn đối phương.

Cô đã dành cả ngày để tiêu hóa chuyện này, hơn nữa, vì tập luyện, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lúc này, cô chỉ muốn ngủ, không có tâm trạng trò chuyện với anh.

"Chuyện tối qua..." Trần Trường Phong lên tiếng.

“Chuyện tối qua là do say rượu, nhưng em cảm thấy cũng được, chắc anh cũng vậy. Chúng ta đừng tính toán gì nữa, coi như huề nhé.” Trình Nặc ngắt lời anh.

Trong số những tình huống mà Trần Trường Phong dự đoán, đây là câu nói giống Trình Nặc nhất.

Nhưng khi tận tai nghe thấy, Trần Trường Phong vẫn cảm thấy rất buồn, anh "ồ" một tiếng.

Trình Nặc thở dài, xoa đầu anh: "Em hơi mệt, hôm nay chắc không thích hợp để tâm sự."

"Được rồi." Trần Trường Phong không giữ cô nữa. Nhìn cô xuống xe, đi về phía thang máy, anh vẫn ngồi im trong xe, trong lòng trống rỗng, thẫn thờ.

Tíc tắc, tíc tắc…

Có giọt nước chảy xuống cằm anh.

Anh giơ tay lên lau, đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là… Chết tiệt, là máu mũi.

Mở sưởi quá lâu, mũi biểu tình rồi.

Editor: Mây