Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 19: Say mèm




Tầng trên có phòng dành riêng cho phù dâu phù rể. Trình Nặc say đến mức không nhớ nổi thẻ phòng của mình ở đâu, may mà thẻ phòng của Trần Trường Phong vẫn còn trong túi.

Hệ thống sưởi trong khách sạn ấm áp, Trình Nặc chỉ mặc một chiếc váy voan mỏng cũng thấy nóng. Sau khi theo Trần Trường Phong vào phòng, cô đá bay đôi giày cao gót, sau đó lao thẳng lên giường, khuỷu tay cong ra sau lưng để kéo khóa váy, bực bội muốn cởi bỏ chiếc váy vướng víu này.

Trần Trường Phong chỉ vào nhà vệ sinh, rửa tay, lúc quay ra, trên giường đã là một người phụ nữ chỉ mặc nội y màu trắng.

Anh đứng hình, nhìn thấy rèm cửa sổ đối diện vẫn chưa được kéo kín, anh vội vàng chạy đến, kéo rèm lại. Lưng áo sơ mi của anh ướt đẫm mồ hôi.

Anh tỉnh táo lại.

Anh đi đến bên giường, định đắp chăn cho Trình Nặc, sợ cô bị lạnh, nhưng cô nằm đè lên chăn.

Trần Trường Phong không biết phải làm sao.

Nếu như cô mặc quần áo, anh có thể bế cô lên, mở chăn ra, sau đó nhét cô vào trong.

Nhưng lúc này, anh chỉ có thể nhấc một góc chăn lên, nhẹ nhàng kéo vào trong. Khi kéo đến chỗ tay cô, không biết có phải cô muốn lật người hay không, anh còn chưa kịp dùng sức, cô đã xoay người, nằm ngửa ra.

Chúc mừng Trần Trường Phong đã chiến thắng thử thách không nhìn với thành tích 0,1 giây.

Anh cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nhét cô vào trong chăn nữa, anh ném nửa tấm chăn lên người cô, đắp cho cô.

Lần trước say rượu, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trần Trường Phong đứng bên giường, nhìn cô cuộn tròn như một đứa trẻ, hai tay giơ lên, đặt bên tai, để lộ ra cổ tay trắng nõn, thật đẹp.

Hình ảnh thoáng qua vừa rồi hiện lên trong đầu anh, khiến hai tai anh đỏ ửng.

Để kiềm chế suy nghĩ đen tối của mình, Trần Trường Phong quyết định rời khỏi phòng, ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Đầu tiên, anh quay lại sảnh tiệc, khách mời đã về gần hết. Anh đi chào hỏi cô dâu, chú rể, và bác Triệu, trò chuyện một lúc, sau đó tìm túi xách của Trình Nặc, mang đi.

Rời khỏi sảnh tiệc, anh đến phòng Trình Nặc, thu dọn quần áo của cô vào túi, sau đó mới xách túi về phòng mình.

Anh tưởng Trình Nặc sẽ ngủ ngon đến sáng, anh thậm chí còn nảy ra ý nghĩ đen tối, muốn ngủ chung giường với cô. Dù sao thì chiếc giường cũng rất lớn, dư sức cho hai người.

Không ngờ, vừa bước vào phòng, anh đã nhìn thấy Trình Nặc đang ngơ ngác ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn anh, giọng nói khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

Chiếc chăn chỉ che đến bụng cô, tư thế ngồi này còn khoe đường cong của cô rõ ràng hơn so với lúc nằm.

Trần Trường Phong không dám nhìn nhiều, anh cúi đầu, xem đồng hồ: “Mười giờ tối rồi.”

“Ồ.” Nghe vậy, Trình Nặc thả lỏng người, ngã ra sau, lẩm bẩm, “Hú hồn, may quá, chiều mai một giờ phải tập luyện.”

Có lẽ cô vẫn còn mơ màng, không nhớ rõ lúc ngồi dậy, mình đã di chuyển, lúc này, cô vô tư ngả người ra sau.

Ầm!

Cô đập đầu vào tường, kêu lên một tiếng, nước mắt giàn giụa.

Trần Trường Phong hoảng hốt chạy đến, đưa tay nhẹ nhàng sờ sau gáy cô, xem có bị sưng lên không, sau đó anh lấy vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, lau nước mắt, nước mũi cho cô.

“Không có nước mũi!” Trình Nặc nhấn mạnh, đánh tay anh ra, không cho anh lau mũi.

“Hừm, đánh người tàn nhẫn thật đấy.” Trần Trường Phong thu tay lại, đỏ mặt đi vứt rác, sau đó lấy một chiếc áo choàng tắm trong tủ ra, ném cho Trình Nặc, "Mặc vào đi."

Trình Nặc cúi đầu nhìn bản thân, mở chăn ra, khoác áo choàng tắm vào.

Giấc ngủ ngắn vừa rồi khiến cô cảm thấy không thoải mái, lúc này, cô đói bụng, đau đầu, khô cổ.

Vì vậy, cô nhìn Trần Trường Phong với ánh mắt hình viên đạn.

“Anh làm gì trong phòng em?”

“Đây là phòng anh, thấy em vội vàng muốn ngủ, nên anh dắt em đến đây.” Trần Trường Phong đã ngồi xuống ghế sofa, giữ khoảng cách với cô.

“Tại sao anh lại cố tình lấy gối đi?” Trình Nặc không nghi ngờ hành động của anh, nhưng lại nghi ngờ nhân cách của anh.

Cô đang nói đến chiếc gối mà đáng lẽ phải ở phía sau cô, nếu không, cô cũng không đập đầu vào tường.

“Anh sợ em ngủ mê man, bị gối che mũi, nghẹt thở chết thì sao?”

Hình như anh nói cũng có lý.

Bụng Trình Nặc kêu ùng ục, Trần Trường Phong nghe thấy, liền cầm điện thoại trên bàn trà, gọi dịch vụ phòng, bảo họ mang đồ ăn đến.

“Anh có bị đau đầu không?” Trình Nặc vừa xoa huyệt thái dương, vừa hỏi anh, “Em nghi ngờ mình uống phải rượu giả, sao lại khó chịu như vậy?”

“Pha nhiều nước như vậy, cũng chẳng khác gì rượu giả.” Trần Trường Phong mới là người thật sự đau đầu, cơn tỉnh táo ngắn ngủi vừa rồi theo thời gian lại biến mất, anh cảm thấy đầu óc mình mơ màng, lơ lửng, như thể bị ngăn cách với thế giới.

Trình Nặc cũng đang không tỉnh táo, nói năng lung tung: “Bố em thường nói, nếu uống rượu xong thấy khó chịu, thì phải uống thêm một chầu nữa. Chầu nữa, anh hiểu không?”

“Tức là… ừm, tóm lại là uống thêm một chút đúng không? Bố chúng ta mở quán bar, có kinh nghiệm, cứ nghe lời ông ấy.” Trần Trường Phong mơ hồ hiểu.

Anh lại gọi thêm một chai rượu vang.

Người phụ nữ ban ngày còn đang tự nhủ phải ăn kiêng, kiểm soát cân nặng, lúc này lại vô nguyên tắc, vừa ăn bánh mì kẹp, vừa uống rượu vang.

“Lúc nãy anh nhìn thấy cô ấy rồi, là Trần Hựu  n, em còn nhớ cô ấy không? Năm đó, chúng ta cùng nhau đi countdown ở công viên giải trí.” Trần Trường Phong nói với cô về mối tình đầu của Triệu Tông Kỳ mà cô quan tâm.

“Biểu cảm của cô ấy như thế nào? Có buồn không?” Trình Nặc không nhớ ra, cô lắc đầu, nhưng lại rất tò mò.

“Anh không biết, anh thấy bụng cô ấy hơi to, nếu không phải do béo lên, thì chắc là có thai rồi.” Trần Trường Phong uống một ngụm rượu vang.

“Con của Triệu Tông Kỳ?” Trình Nặc đơ người, kinh ngạc hỏi.

“Không thể nào đâu, em không cho phép người ta có tình yêu mới à?” Trần Trường Phong bật cười.

“Cũng đúng.” Trình Nặc nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn.

Cô ngẩng đầu, nhìn Trần Trường Phong đang lắc ly rượu đối diện, hỏi anh một câu hỏi mà cô từng tò mò: "Nếu anh kết hôn, em ngồi dưới khán đài, hoặc là em kết hôn, anh ngồi dưới khán đài, anh có khóc không?"

“Có, anh sẽ khóc ngất đi.”

Trình Nặc bật cười. Cho dù anh là nói thật hay đang trêu chọc cô, thì câu trả lời này cũng khiến cô rất thoải mái.

Họ tiếp tục ôn lại chuyện cũ, nhắc đến công viên giải trí năm đó, rượu trong ly vơi rồi lại đầy.

“Em nhớ lần đó chúng ta cãi nhau, vì em đi xem bạn trai em thi đấu bóng rổ, không đến xem buổi biểu diễn mừng năm mới của trường anh, anh đã rất tức giận.” Trình Nặc nhớ lại cuộc cãi vã vào mùa đông năm lớp 12, cô phát hiện mình vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chi tiết.

“Là bạn trai dự bị, chẳng phải hai người cá cược, nếu như anh ta thắng thì mới yêu đương sao?”

“Đúng vậy, nên em mới đi xem anh ta thi đấu, nhỡ đâu anh ta thua rồi lừa em thì sao?”

Nhớ đến lễ kỷ niệm năm mới năm đó, Trần Trường Phong vẫn còn thấy tức giận. Nếu không phải muốn thể hiện trước mặt Trình Nặc, thì anh sẽ không nhận lời biểu diễn piano mà cô giáo chủ nhiệm báo danh.

Trình Nặc luôn cảm thấy Trần Dịch An chơi piano hay nhất thế gian, đó là vì cô chưa từng chứng kiến màn trình diễn xuất sắc của anh - Trần Trường Phong!

Anh đã chăm chỉ tập luyện bài Hồ Thiên Nga rất lâu, kết quả, đến khi lễ kỷ niệm sắp kết thúc, cô mới đến, hời hợt khen anh đàn hay ở cửa hội trường.

Anh tức giận, hỏi cô anh vừa đàn bài gì, Trình Nặc giả vờ không biết bài hát nổi tiếng này, cố tình chuyển chủ đề, lấy một con gấu bông từ trong túi xách ra, tặng cho anh.

Trần Trường Phong nhận con gấu bông, nhưng vẫn còn giận. Vừa đúng lúc đó, bố Trình Nặc đến Thượng Hải thăm cô, Trần Trường Phong liền chạy đến mách lẻo với bố cô.

Sau đó, hai bố con Trình Nặc đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn. Và anh chàng đội trưởng đội bóng rổ kia đã thắng trận đấu, nhưng lại mất bạn gái.

Tuy rằng Trình Nặc đã trò chuyện với bố cô, nhưng cô vẫn khó chịu với hành động mách lẻo của Trần Trường Phong. Hai người đều bực bội, không thèm để ý đến đối phương.

Cho đến khi Trần Dịch An mời hai người đến công viên giải trí để đón giao thừa, nói rằng còn có một số người bạn mà họ quen biết cũng sẽ đến.

Hồi đó còn đi học, buổi tối được ra ngoài chơi là cơ hội quý giá, nên cả hai đều nhận lời. Nhưng khi chơi trò chơi, bọn họ cố tình tránh mặt nhau, ngay cả khi đi vòng quay khổng lồ cũng không ngồi cùng một cabin.

Hôm đó, Trần Trường Phong nhìn thấy Triệu Tông Kỳ và bạn gái nắm tay nhau đi phía sau mọi người, anh tò mò nhìn thêm vài lần, thấy Triệu Tông Kỳ mua cho bạn gái bờm tóc hình thú, gậy phép thuật hoạt hình, kẹo bông hình con chó và kem nướng.

Anh cảm thấy bọn họ thật trẻ con.

Sau đó, anh lẽo đẽo theo sau, bắt chước mua tất cả mọi thứ, mỗi thứ hai phần, một phần cho Trần Dịch An, một phần cho Trình Nặc.

Lúc đưa cho Trình Nặc, anh huých vai cô, bĩu môi, khó chịu nói: “Cho em.”

Sau đó, anh lủi đến bên cạnh Trần Dịch An, đưa cho cậu phần còn lại.

Trần Dịch An cảm động, cầm chiếc bờm có gắn voan màu hồng, đưa cho anh: “Anh, em có mũ rồi, anh đeo cái này đi.”

Trình Nặc nhớ lại cảnh Trần Trường Phong ép Trần Dịch An đeo chiếc bờm đó, cô không nhịn được cười. Hình như anh còn nói câu gì đó như là lời của bậc bề trên, không thể từ chối, Trần Dịch An bất mãn nhưng không dám nói ra, chạy đến bên cạnh cô, không muốn chơi chung với anh trai nữa.

Cô cầm chai rượu lên, định rót thêm, lúc này mới phát hiện chai rượu đã bị hai người uống cạn.

Trình Nặc cầm chai rượu, đưa lên trước mắt, nhắm một mắt lại, nhìn vào trong chai rượu qua ống nhòm tự chế, xác nhận không còn một giọt rượu nào.

Phía dưới đáy chai trong suốt, hình ảnh phản chiếu là khuôn mặt Trần Trường Phong, anh đang mỉm cười với cô.

Trình Nặc đặt chai rượu xuống, hỏi anh: "Trần Trường Phong, anh say rồi à?"

Trần Trường Phong thành thật gật đầu: "Hơi hơi."

Trình Nặc cũng gật đầu theo: "Rượu là thứ tốt, có thể khiến người ta vui vẻ."

Trần Trường Phong phản bác: "Rượu là thứ xấu."

Trình Nặc: "Không, rượu là thứ tốt."

Trần Trường Phong: "Là thứ xấu."

Trình Nặc: "Anh mới là thứ xấu."

Cứ nói ngược lại với cô là được rồi, Trần Trường Phong đáp: "Anh là thứ tốt."

Lại chơi chữ nữa rồi. Lần này, Trình Nặc không tức giận, cô mỉm cười, đứng dậy, đi đến ghế sofa, ngồi xuống, cầm hộp kẹo cưới lên, bóc vỏ, nói: “Không, anh là thứ vừa tốt, vừa xấu.”

Giọng nói của cô ngọt ngào, nũng nịu vì say rượu. Trần Trường Phong mặt dày, lẽo đẽo đi theo, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay khoác lên lưng ghế, tay kia chống cằm, nhìn cô qua hộp kẹo.

“Nhìn này!” Trình Nặc lấy ra một viên kẹo từ trong hộp, "Sô cô la nhân rượu!"

Cô như một con sâu rượu, ngay cả chút cồn ít ỏi này cũng không buông tha, cô bóc vỏ kẹo, ném vào miệng.

Trần Trường Phong cũng mò mẫm trong hộp kẹo, nhưng chỉ có duy nhất một viên sô cô la rượu, không còn nữa.

Ánh mắt anh dán vào môi Trình Nặc, ý đồ đen tối nảy sinh, anh chồm người về phía trước, đưa tay lên nâng cằm cô, bóp má cô, ép cô há miệng.

Anh nhìn vào mắt cô, xin ý kiến: “Anh cũng muốn ăn.”

Trình Nặc chớp mắt, còn chưa kịp trả lời, khuôn mặt anh đã ngay trước mắt cô, giống như hình ảnh cô nhìn thấy dưới đáy chai rượu vang, mờ ảo, méo mó.

Cô không ngờ, anh lại hôn cô.

Chưa kịp để Trình Nặc khép miệng lại, anh đã áp sát môi mình vào môi cô, mút mát lưỡi cô, đòi chút vị ngọt còn sót lại.

Dường như anh thật sự chỉ muốn ăn kẹo, sau khi ăn xong, anh liền buông cô ra.

Trình Nặc đưa tay sờ môi mình, không hề cảm thấy bị xúc phạm hay tức giận, chỉ khinh bỉ mắng anh: "Trần Trường Phong, anh thật bẩn thỉu."

Vừa nãy Trần Trường Phong không hề ý thức được mình đang làm gì, tất cả chỉ là hành động theo bản năng.

"Anh không bẩn." Anh vẫn nhớ phải biện minh cho bản thân: "Anh sạch sẽ."

Nói xong, như muốn chứng minh, anh lại tiến đến hôn cô.

Có lần một, ắt có lần hai.

Trình Nặc không biết mình đang nghĩ gì, hay là chẳng nghĩ gì cả, lần này, cô chủ động hé mở môi, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, giống như đang chơi một trò chơi nào đó, chậm rãi, nhẹ nhàng, quyến luyến, nồng nàn.

Bên tai dường như vang lên tiếng “chụt” rất khẽ.

Men rượu xâm chiến, mọi giác quan trên cơ thể đều tê liệt, kích thích bị giảm bớt, suy nghĩ bị đình trệ.

Trần Trường Phong lùi lại, nhìn cô, chọc nhẹ vào giữa trán cô, kiêu ngạo chứng minh sự trong sạch của mình: “Anh là trai tân.”

Trình Nặc bật cười, lắc lư đầu, cãi lời anh như một bản năng.

Cô đặt ngón cái lên khóa thắt lưng kim loại của anh, ngón trỏ “cạch” một tiếng, mở khóa, sau đó kéo khóa ra, tháo chiếc thắt lưng khỏi eo anh, ác ý tuyên bố: “Ồ? Vậy thì anh sắp không còn là trai tân nữa rồi."

Editor: Mây